LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng

PTNGBPN 10



- Này Lingling Kwong! - Orm Kornnaphat ngồi rót ly trà nhìn Lingling Kwong vừa bước vào nhà

- Gọi tỷ tỷ! - Lingling Kwong nhăn mặt bước đến chỗ Orm Kornnaphat đưa tay cầm lấy ly trà trên tay nữ nhân kia ngửa cổ uống cạn

- Ngươi.. - Orm Kornnaphat trợn mắt nhìn Lingling Kwong cướp ly trà của nàng chu chu môi quay sang một bên không thèm nhìn Lingling Kwong

- Gọi tỷ tỷ! - Lingling Kwong nói lại lần nữa cười cười nhìn một bên mặt của Orm Kornnaphat đang quay đi, nha đầu này cuối cùng cũng lại mang một bộ dáng nũng nịu đáng yêu khi đối mặt với nàng rồi

- Không gọi! - Orm Kornnaphat bộ dáng hờn dỗi đứng dậy bỏ lên giường ngồi, nàng mới không thèm nữ nhân kia là tỷ tỷ

- Tại sao? - Lingling Kwong khó hiểu bước tới chỗ Orm Kornnaphat, không phải nữ nhân này đã hết giận nàng rồi hay sao

- Không muốn! - Orm Kornnaphat lắc đầu

- Vì sao lại không muốn? - Lingling Kwong ngồi xuống bên cạnh Orm Kornnaphat nhìn khuôn mặt tinh xảo của hồng y nữ tử trước mắt

- Lingling Kwong! - Orm Kornnaphat không đáp lại mà nghiêm túc nhìn Lingling Kwong, sau đó lại nghĩ nghĩ gì đó, nhẹ giọng thỏa hiệp - Tỷ tỷ!

- Có chuyện gì sao? - Lingling Kwong cười dịu dàng yên lặng chờ đợi Orm Kornnaphat

- Ta biết rằng có một số chuyện tỷ sẽ không nói ta ngay bây giờ, nhưng ta vẫn muốn biết những thứ ta có thể biết vào lúc này có được không?

- ... - Lingling Kwong im lặng cân nhắc, nàng nhìn thấy Orm Kornnaphat nâng mi tròn xoe đôi đồng tử màu hổ phách xinh đẹp chờ câu trả lời của nàng, Lingling Kwong khẽ thở dài - Nàng cũng biết tình trạng của bản thân đúng không?

- Ta biết.. - Orm Kornnaphat nâng tay vén vạt áo, ngay lập tức một ấn kí đen đỏ hiện ra trong tầm mắt, hắc xà đã co cụm thành một con rắn dài, còn phượng hoàng lại rực rỡ mạnh mẽ - .. có phải.. có liên quan đến tỷ không?

- Phải! - Lingling Kwong gật đầu, Orm Kornnaphat rất thông tuệ, nàng không thể giấu được nữ nhân này mãi, hơn nữa, lúc này Lingling Kwong cũng không thể giấu - Ta sẽ cho nàng biết những gì có thể, còn những gì chưa đến lúc thì nàng phải chờ đợi!

- Được! - Orm Kornnaphat chỉnh lại áo sau đó nghiêm túc nhìn Lingling Kwong - Nói cho ta biết, ngày đó ở Ấn Thánh di tích cổ là tỷ cứu ta phải không?

- Nàng không nhớ sao? - Lingling Kwong ngạc nhiên

- Không.. - Orm Kornnaphat cụp mắt lắc đầu - Ký ức của ta hoàn toàn khác, ta chỉ mới nhận ra còn một đoạn ký ức khác cách đây mấy hôm thôi..

- ... - Lingling Kwong im lặng trầm tư, nghĩ ra điều gì đó liền nhẹ giọng nói với Orm Kornnaphat - Nàng.. có bao giờ nghĩ, người hại nàng chính là huynh đệ đồng môn của nàng không?

- Trước đây ta sẽ đánh chết kẻ nào nói như vậy .. - Orm Kornnaphat lạnh giọng sau đó liền đổi thái độ - .. nhưng bây giờ ta không chắc.. hiện tại kí ức của ta mơ hồ, ta không biết đâu mới là sự thật còn đâu là giả dối..

- ... - Lingling Kwong nhìn thần sắc rối rắm của Orm Kornnaphat, trong mắt đầy sự giãy dụa, Lingling Kwong với tay ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng, nhẹ giọng nói kèm một tia thanh tâm chú giúp tâm cảnh của Orm Kornnaphat bình ổn trở lại - Ta sẽ cho nàng biết sự thật!

Nói rồi, Lingling Kwong để Orm Kornnaphat ngồi dậy, nàng lấy ra trong nạp giới một chiếc kính nhỏ

- Thiên Lăng Kính? - Orm Kornnaphat không thể tin nhìn Lingling Kwong, tương truyền Thiên Lăng Kính có thể cho thấy được quá khứ và vị lai của một người khi người đó trích máu cho nó, nhưng chỉ dùng được duy nhất một lần, thứ này là siêu cấp dị bảo, chỉ có thể ngộ không thể cầu

- Nàng biết sao? - Lingling Kwong ngạc nhiên, thứ này thường thì các gia tộc có từ thời thượng cổ mới có thông tin, Lingling Kwong dấy lên một tia tán thưởng

- Lúc ở Thiên Âm môn sau khi tu luyện rảnh rỗi không làm gì ta sẽ nghiên cứu sách cổ trong Tàng thư các - Orm Kornnaphat cười cười khi thấy Lingling Kwong đang tán dương nàng

- Thứ này thật ra cũng không phải Thiên Lăng Kính - Lingling Kwong giải thích - Nó được gọi là Càn Khôn Kính!

- Càn khôn kính? - Orm Kornnaphat lạ lẫm

- Phải! Nàng đã biết Thiên Lăng Kính chắc hẳn cũng biết nó chỉ dùng được 1 lần đúng không? - Lingling Kwong hỏi Orm Kornnaphat thấy nữ nhân kia gật đầu nàng tiếp tục nói - Càn khôn kính có thể sử dụng vô hạn, hơn nữa nó không cần phải trích máu, chỉ cần một tia khí tức là đủ!

- Thật bá đạo.. - Orm Kornnaphat nhăn mặt, thứ dị bảo này lại có công dụng thông thiên như thế

- Ta dạy nàng khởi động nó sau đó truyền vào một tia khí tức nghĩ đến quá khứ nàng muốn biết, nó sẽ cho nàng biết vào giai đoạn đó không thời gian đã xảy ra chuyện gì! - Lingling Kwong nhẹ giọng, đưa Càn Khôn Kính lơ lửng trên không trung sau đó dạy Orm Kornnaphat kết ẩn mở kính

Orm Kornnaphat chú ý thủ pháp của Lingling Kwong sau đó làm theo, rất nhanh đã học được, Lingling Kwong lại lần nữa tán dương, nữ nhân của nàng quả thật rất thông tuệ. Orm Kornnaphat chăm chú nhìn chiếc kính đang xoay vần trong không trung, nàng vận khí truyền vào nhắm mắt muốn hỏi một câu hỏi.

"Choang"

Một tiếng vang kinh người, Càn Khôn Kính nổ tung, dư chấn bất ngờ bùng phát, Lingling Kwong chắn trước mặt Orm Kornnaphat sau đó nhanh chóng kết ấn tạo kết giới bao lấy vụ nổ, dư chấn liên tục đập vào thành kết giới cho đến hết một chung trà mới từ từ biến mất. Lingling Kwong thu tay thở ra nặng nhọc, nàng vừa mất đi máu đầu tim, trong hôm nay chưa kịp tu luyện chữa thương nên có chút suy yếu, Orm Kornnaphat nhận ra trạng thái của Lingling Kwong không tốt đứng dậy đỡ lấy

- Tỷ tỷ.. - Orm Kornnaphat trái tim đau nhói gọi một tiếng rồi đỡ lấy Lingling Kwong ngồi xuống

- Ta không sao! - Lingling Kwong nhắm mắt điều tức

- Ta truyền khí cho tỷ! - Orm Kornnaphat nhớ đến mấy ngày qua Lingling Kwong hấp thụ được khí tức của nàng liền đưa tay muốn truyền khí cho Lingling Kwong

- Không cần đâu!

Lingling Kwong xua tay, trạng thái hiện tại của nàng nếu hấp thụ khí của Orm Kornnaphat sẽ không kiềm chế được mà rút cạn nữ nhân kia, Lingling Kwong ngồi xếp bằng kết ấn bắt đầu lưu chuyển nguyên khí trong người gấp rút che lấp lại lổ hổng của giọt máu trong tim kia, quá trình có chút thống khổ, mồ hôi trán rịn ra từng giọt, khuôn mặt đầy đau đớn, Orm Kornnaphat đứng yên bên cạnh, đôi mắt nhuốm một màn sương xót xa, là vì nàng mà bạch y nữ tử này mới phải chịu đau đớn như vật, Orm Kornnaphat cúi mặt có chút tự trách. Lingling Kwong qua một thời thần mới từ từ mở mắt, Orm Kornnaphat vẫn đứng bất động bên cạnh, khuôn mặt không giấu đi sự lo lắng cùng bất an

- Tỷ sao rồi? - Orm Kornnaphat nhận ra Lingling Kwong thoát khỏi trạng thái tu luyện liền nhanh chóng hỏi

- Đã ổn rồi! - Lingling Kwong cười cười đứng dậy, nàng cảm nhận được thiên địa nguyên khí đã loãng rất nhiều, lần này nàng đã sử dụng gần hết nguyên khí nàng đã tích trữ bao nhiêu năm qua, sợ rằng nếu cạn nguyên khí lần nữa, Lingling Kwong thật sự chỉ có thể chờ chết thôi

- Tại sao Càn khôn kính lại... - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong hỏi

- Nàng đã muốn biết điều gì?

- Ta.. - Orm Kornnaphat cúi mặt như trẻ con phạm lỗi, không dám nhìn Lingling Kwong - Ta chỉ muốn biết về tỷ..

- Nha đầu ngốc! - Lingling Kwong xoa đầu cưng chiều Orm Kornnaphat - Có 3 thứ càn khôn kính không thể xem được đó là quá khứ và vị lai của ta, cũng không thể xem được vị lai của nàng!

- Sao cơ? - Orm Kornnaphat không thể tin nhìn Lingling Kwong

- Nàng chỉ có thể hỏi nó trong phạm vi nó có thể cho nàng biết được, nếu không thể nó chỉ tối lại, còn vượt quá khả năng nó sẽ bị phản chấn mà tự bạo! - Lingling Kwong nhẹ giọng giải thích

- Phạm vi..?

- Đối với nàng chính là từ năm nàng 10 tuổi đến hôm nay! - Lingling Kwong trả lời thắc mắc của Orm Kornnaphat

- Xin lỗi.. ta không biết nên đã làm hỏng Càn Khôn Kính rồi.. - Orm Kornnaphat cúi mặt không dám nhìn Lingling Kwong

- Không sao, ta vẫn còn! - Lingling Kwong lấy ra một cái Càn khôn kính khác khiến Orm Kornnaphat mở to mắt nhìn Lingling Kwong

- Rốt cuộc tỷ là thần thánh phương nào vậy? Thứ quý giá như vậy mà lại có cái thứ hai sao?

- Ta còn tới mấy cái, nàng muốn không, ta tặng nàng hết! - Lingling Kwong nói nhẹ tựa lông hồng, thứ này nàng chế tác trong lúc rảnh rỗi được cả một phòng nhưng vì nó ảnh hưởng đến nhân quả quá lớn nên Lingling Kwong không tiện cho nó xuất thế thôi.

- Tỷ.. đúng là yêu nghiệt! - Orm Kornnaphat cạn lời không biết phải nói gì

- Được rồi, chỉ hỏi trong phạm vi thôi! Nếu không nó vỡ tiếp đó! - Lingling Kwong cười cười đứng sang một bên

- Ta hiểu rồi! - Orm Kornnaphat gật đầu, nàng không có ngu ngốc lần nữa đâu.

Tay rất nhanh kết ấn mở Càn Khôn kính, trong đầu lóe lên một câu hỏi, mặt kính sáng lên xoay vòng trên không trung, sau đó ngửa kính chiếu lên không trung từng mảng hình ảnh, Orm Kornnaphat nhìn từng mảng hình trong không trung chọn một góc hình ảnh vận khí nó liền bay ra trung tâm trước mắt nàng, bắt đầu cho nàng biết được sự thật..

[Quá khứ]

Đó là thời điểm Lingling Kwong bế Orm Kornnaphat vừa ngất lịm trong vòng tay để về chữa thương cho Orm Kornnaphat thì đột nhiên thức hải Lingling Kwong đau nhói, nàng nhịn lại cảm giác đau đớn giữ lấy Orm Kornnaphat

- Chủ tử!! - Ace và Jaja nhanh chóng đuổi đến - Ngài phải quay lại động phủ ngay!!

- Ta không thể! Ta phải chữa trị cho nàng ấy! - Lingling Kwong nhịn lại cảm giác toàn bộ thức hải, đan điền và kinh mạch của nàng đang từ từ sưng trướng lên khiến nàng đau đớn khó nhọc mở miệng

- Chủ tử! Nếu ngài cứ như vậy ngài sẽ nổ tung trước khi chữa thương cho tiểu thư đó!! - Jaja nhăn mặt nói!

- Ta.. - Lingling Kwong đau đến nhăn mặt, nàng không dám vận khí vì chỉ cần nàng vận khí khí tức lưu chuyển sẽ khiến kinh mạch của nàng ngày càng phồng to lên

- Hãy đưa tiểu thư cho thuộc hạ! Thuộc hạ sẽ phân phó bên phía Thiên Âm Môn chữa trị! - Jaja cúi đầu nhìn Lingling Kwong - Còn Ace sẽ đưa ngài về động phủ, chủ tử! Ngài phải tấn cấp ngay lập tức!!

Jaja nhăn mặt nhìn Lingling Kwong, vì Orm Kornnaphat mà Lingling Kwong đang trong giai đoạn tấn cấp đã tự mình ép lại nguyên khí không tấn cấp, sau đó rời khỏi động phủ mà đến cứu Orm Kornnaphat ngay khi Lingling Kwong cảm nhận kết giới bảo hộ nàng bố trí trên người Orm Kornnaphat bị người ta đánh vỡ, rõ ràng kẻ đánh vỡ kết giới của nàng hiểu rõ rằng Lingling Kwong không thể đặt kết giới cảnh giới quá cao so với cảnh giới thật sự của Orm Kornnaphat, chỉ khi nào nàng tấn cấp hoàn toàn mới có thể thoải mái bày bố cấp độ của kết giới.

Lingling Kwong cắn răng chịu đựng đau đớn, đôi mắt đầy đau lòng nhìn nữ nhân đang hôn mê trong ngực, đành phải nghe theo Jaja sắp xếp, đưa Orm Kornnaphat cho Jaja rồi để Ace đưa nàng về lại động phủ vì Lingling Kwong cảm nhận được đan điền và thức hải của nàng đang có dấu hiệu nứt vỡ.

- Nhanh! - Jaja ra hiệu cho Ace mang Lingling Kwong về, sau đó đỡ lấy Orm Kornnaphat đi về phía đám người Sakda.

Lingling Kwong quay về động phủ vì lo lắng cho Orm Kornnaphat nên không thể chuyên tâm tấn cấp nên cuối cùng bị phản phệ mà nứt vỡ đan điền, nàng phải dùng 3 năm thời gian để chữa thương sau đó tấn cấp hoàn toàn mới xuất quan, ngày xuất quan lại nghe được Orm Kornnaphat chuẩn bị thành hôn, mới đi tìm Orm Kornnaphat.

[Thực tại]

Orm Kornnaphat cắn răng nhịn lại đau xót cùng phẫn nộ trong lòng, nàng vận khí lần nữa muốn xem câu trả lời vì sao nàng lại quên đi đoạn kí ức này nhưng Càn Khôn Kính sau khi nhận lệnh từ nàng chỉ xoay vòng sau đó tối đen như mực, bay về lại tay nàng

- Đây là...

- Nó không biết câu trả lời, hoặc là không thể trả lời.. - Lingling Kwong giải thích

- Không phải nó thông thiên địa sao?

- Phải! Nếu là phàm nhân nó sẽ có thể giải đáp toàn bộ, nhưng nếu vượt qua cấp độ phàm nhân nó sẽ không thể cho nàng kết quả!

- Phàm nhân? Ta không hiểu!

- Hoặc là có kẻ sử dụng bí pháp che mắt Càn Khôn kính - Lingling Kwong nói sang một giả thiết khác

- Có kẻ làm được như vậy sao?

- Được! Đó là một bí pháp của tà tu.. - Lingling Kwong cân nhắc một hồi sau đó mới nhẹ giọng nói với Orm Kornnaphat - .. thật ra khi ta vá đan điền và thức hải cho nàng thì ta phát hiện được bên trong thức hải cùng đan điền của nàng có chứa hai luồng hắc khí, chúng ngụy trang thành mảnh vỡ và trú ngụ trong cơ thể nàng, bí pháp này có từ thời thượng cổ nên nếu không phải ta thì sẽ không có ai có thể tìm ra được ác khí trong cơ thể nàng..

Orm Kornnaphat không đáp chỉ lặng lẽ nghe Lingling Kwong nói, lúc đó nàng nhớ ra được một cảm giác nguy cơ trong tâm thức nói với nàng rằng Lingling Kwong sẽ hại nàng buộc nàng phải chống trả, nhưng sau đó nàng tin cảm giác của chính mình nên mới buông lỏng cho Lingling Kwong chữa trị, ngay sau đó Orm Kornnaphat cảm nhận được có thứ gì đó biến mất trong cơ thể nàng, và một cảm giác thông suốt nhẹ tênh xuất hiện, Orm Kornnaphat tưởng chừng chỉ là do đan điền của nàng được vá lại, chứ không hề nghĩ có kẻ ra tay hiểm độc với nàng

- Nếu tỷ không phát hiện thì có phải ta sẽ chết không?

- Không đến mức đó.. - Lingling Kwong lắc đầu - nhưng nàng trở thành lô đỉnh cho kẻ đó!

- Lô đỉnh? - Orm Kornnaphat nghiến răng kiềm lại sự tức giận

- Nói cách khác nàng sẽ là nơi cung cấp linh khí cho kẻ đó, bất kể đan dược, linh khí, dị bảo.. nàng phục dụng xong kẻ hấp thu nó chính là chủ nhân của luồng ác khí đó! - Lingling Kwong cầm tay Orm Kornnaphat xoa xoa dỗ dành cảm xúc tức giận của nữ nhân kia - Nhưng bây giờ thì không sao rồi! Có ta ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì cả!

- Làm sao tỷ biết ta gặp nguy hiểm? - Orm Kornnaphat nghe Lingling Kwong dỗ dành, hỏa khí trong lòng cũng vơi đi, nàng lật tay nắm lấy tay nữ nhân đang xoa xoa tay nàng

- Ta luôn đặt kết giới trên người nàng, cũng nhờ vậy mà khi đan điền cùng thức hải của nàng bị đánh nát, kết giới đã nhanh chóng bảo hộ nó không cho nó bạo phát ra ngoài, duy trì tình trạng các mảnh vỡ khí tức lơ lửng bên trong nàng chờ ta đến vá lại!

- Đánh Luen bị thương cũng là kết giới của tỷ? - Orm Kornnaphat nhớ ra gì đó liền hỏi

- Phải! Sau khi tấn cấp ta đã có thể thoải mái bày bố cấp độ kết giới trên người người khác, vì không muốn nàng bị tấn công bất chợt như ngày đó nên ta đã tạo nên hai tầng cấm chế, một là bảo vệ nàng, một là phản phệ lại kẻ tấn công nàng tương đương với một đòn tấn công của Ấn Thần!

- Đó là lý do Luen gần như mất mạng?

- Nếu nàng ta không được hộ pháp cho nuốt đan dược kịp thời thì đã tẫn mạng thật rồi! - Lingling Kwong cười cười

- Lingling Kwong! Tại sao tỷ lại trân quý ta như vậy? - Orm Kornnaphat nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên kia nhẹ giọng hỏi, đây mới thật sự là câu hỏi Orm Kornnaphat muốn nghe được câu trả lời nhất

- Tiểu Orm .. - Lingling Kwong đưa tay vuốt ve gò má xinh đẹp của Orm Kornnaphat - .. cho ta thời gian, ta sẽ nói cho nàng biết tất cả.. được không?

- Nếu tỷ đã không muốn nói thì thôi vậy, ta hiểu rồi! - Orm Kornnaphat có chút hụt hẫng bước lui né tránh cái chạm của Lingling Kwong, nàng quay đi

- Orm! - Lingling Kwong vươn tay ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng nàng siết chặt hồng y nữ tử trong vòng tay, giọng thập phần dịu dàng - Xin nàng.. hãy kiên nhẫn... được không?

- Được! - Orm Kornnaphat nhận ra cả người Lingling Kwong có chút run rẩy, nàng là kẻ thông minh hiểu được Lingling Kwong có lý do của riêng mình, chỉ là Orm Kornnaphat vẫn muốn biết một chút sự thật, nếu Lingling Kwong đã kiên quyết yêu cầu nàng chờ, Orm Kornnaphat sẽ chờ - Ta biết rồi, ta sẽ đợi tỷ!

- Cảm ơn nàng.. - Lingling Kwong buông Orm Kornnaphat cười mềm mại

- Vậy còn .. - Orm Kornnaphat muốn hỏi nhưng lại thôi, tuy nó như cái gai trong lòng nàng, nhưng Orm Kornnaphat lại không muốn nhắc đến, nàng thật sự sợ hãi khi biết được sự thật không như nàng mong muốn

- Ý nàng nói về đêm đó ở tại Thiên Âm Môn phải không? - Lingling Kwong hiểu được Orm Kornnaphat muốn hỏi cái gì

- ... - Orm Kornnaphat gật nhẹ, sau đó suy nghĩ một chút lại nhìn Lingling Kwong - Ta không muốn biết nữa, có lẽ Thiên Âm môn đã làm gì đó bất kính với tỷ nên mới nhận lại kết quả như vậy thôi!

- Nha đầu ngốc! - Lingling Kwong vuốt ve gò má của Orm Kornnaphat, nữ nhân này lựa chọn tự huyễn hoặc chính mình để được đứng bên cạnh nàng, nhưng nếu không giải khai khúc mắc này của Orm Kornnaphat, nó sẽ biến thành tâm ma của Orm Kornnaphat, hơn nữa, Lingling Kwong cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng, thời điểm này nàng có thể cho Orm Kornnaphat biết sự thật rồi - Ta không phải là kẻ tàn sát tông môn của nàng!

- Nhưng mà.. - Orm Kornnaphat ngập ngừng, nàng muốn tin tưởng Lingling Kwong, nhưng những gì nàng thấy hôm đó là thật không phải huyễn cảnh, Orm Kornnaphat lại rơi vào dằn xé nội tâm, đúng như Lingling Kwong nói, nếu để lâu dài sẽ trở thành tâm ma của Orm Kornnaphat

- Nàng có thể dùng càn khôn kính mà!

- Ta không có khí tức của sư phụ! - Orm Kornnaphat lắc đầu, nếu dùng Càn khôn kính chỉ xem được phần quá khứ của nàng, nó cũng giống như những gì nàng đã chứng kiến vậy

- Nhưng ta có! - Lingling Kwong xuất ra một bình ngọc đưa cho Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat nhận lấy bình ngọc từ tay Lingling Kwong, nàng mở bình một luồng khí xám ánh bạc bay ra, đây là khí của tu sĩ tu luyện thuộc tính Âm, vốn dĩ nó là màu đen ánh bạc nhưng tu vi càng cao màu đen càng nhạt cho đến khi trở thành màu trắng bạc. Orm Kornnaphat nhận ra đó thật sự là khí tức của sư phụ nàng, nàng không nói gì liền kết ấn khởi động Càn Khôn Kính sau đó đưa luồng khí của sư phụ nàng vào Càn Khôn Kính, vẫn như trước từng góc màn ảnh lộ ra, đôi mắt Orm Kornnaphat mở lớn kinh ngạc, sau đó nắm tay nàng siết chặt khi hình ảnh kia in hằn vào đồng tử nàng

- Sakda!! - Orm Kornnaphat nghiến răng gằn từng từ - Ngươi vậy mà lại là tà tu!! Ngươi vậy mà lại dám ra tay với chính mẫu thân của ngươi!!

Lingling Kwong nhìn trên không trung đang tái hiện lại cảnh Sakda vì muốn đổ tội cho nàng mà đâm môn chủ của Thiên Âm môn, lúc Lingling Kwong gặp Sakda trong rừng đã ngửi thấy mùi tanh tưởi của đám tà tu trên người hắn, vì vậy đã bố trí cho Rin theo dõi Sakda, ngay lúc môn chủ Thiên Âm Môn bị hạ độc thủ là Rin xuất hiện kịp thời bảo vệ tâm mạch cho bà ta mới để Lingling Kwong thành công cứu bà ta một mạng.

Sau đó Lingling Kwong lại đưa cho Orm Kornnaphat bình khí tức của Ann, thì ra ngày đó trong đám người đến dự hôn lễ có đồng bọn của Sakda, đám tà tu đã phối hợp với Sakda để giết hại tông môn của nàng, một trong những kẻ đó có thuật huyễn hóa đã biến thành đồng môn và các trưởng lão của nàng để tạo ra một màn kịch kia, nhằm giá họa cho Lingling Kwong.

- Sakda hắn vẫn còn sống đúng không? - Orm Kornnaphat thu lại Càn khôn kính rồi quay sang nhìn Lingling Kwong

- Ừ! - Lingling Kwong gật đầu

- Tỷ biết hắn đang ở đâu phải không?

- Ta biết!

- Đưa ta đến đó! Ta sẽ phanh thây xẻ thịt hắn! - Orm Kornnaphat nghiến răng phẫn hận, hắn dám tính kế nàng, dám đổ tội cho Lingling Kwong khiến nàng nặng lời với nữ nhân này, lại khiến nàng bị dày vò đau khổ, Orm Kornnaphat sẽ khiến Sakda phải trả giá đắt cho hành động của hắn

- Nàng lúc này không phải đối thủ của hắn!

- Sao? - Orm Kornnaphat nhăn mặt

- Sakda vốn dĩ là tà tu, ta đoán lúc này hắn cũng đã ở ấn Thánh rồi! - Lingling Kwong nhẹ giọng

- Tỷ cũng không đánh lại hắn sao? - Orm Kornnaphat nhăn mặt, Lingling Kwong như một vị thần ở Thiên Ấn, nữ nhân này lại dè chừng một tên sâu kiến sao

- Ta không sợ Sakda, kẻ khiến ta dè chừng chính là kẻ đứng sau hắn! - Lingling Kwong thở dài - Ta cũng không phải là e ngại kẻ đó, chỉ là...

- Vì ta đúng không? - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong ngập ngừng nhìn nàng liền đoán ra vấn đề

- Nàng phải nhanh chóng tấn cấp, thức tỉnh ấn, lúc đó chúng ta mới có thể đến tìm kẻ đó tính sổ được! - Lingling Kwong gật đầu, có những thứ Orm Kornnaphat nên ý thức được ngay lúc này, như vậy nàng sẽ yên tâm hơn rất nhiều

- Được! Ta nghe lời tỷ! - Orm Kornnaphat tỉnh táo hiểu được lời Lingling Kwong, nàng yếu ớt như thế này chỉ là vướng tay vướng chân Lingling Kwong mà thôi

- Ngoan lắm! - Lingling Kwong cười dịu dàng - Ngày mai ta phải đi vá thức hải cho Luen trước, sau đó sẽ vá thức hải cho nàng!

- Tại sao lại chữa cho nàng ta trước? - Orm Kornnaphat nhíu mày, bộ dáng thập phần không vui, vì sao lại lo lắng cho nữ nhân khác trước chứ

- Vì để chậm thêm một ngày nàng ta sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa! - Lingling Kwong đã nhẩm tính toán, nàng chữa thương đã mất mấy ngày rồi, nếu không sớm chữa trị cho Luen thì nữ nhân kia chắc chắn sẽ vong mạng

- Tại sao chứ? Ta bị vỡ thức hải mấy năm nay có làm sao đâu? - Orm Kornnaphat chu chu môi khó chịu

- Nàng có thể bình yên vô sự là vì kết giới của ta đã bao bọc bảo hộ cho đan điền và thức hải của nàng, còn kẻ khác không có được thứ đó, vỡ rồi là vong mạng! - Lingling Kwong nhận ra Orm Kornnaphat đang đổ bình giấm liền bước đến ôm lấy Orm Kornnaphat dỗ dành

- ... - Orm Kornnaphat không cam tâm nhưng cũng không nói gì chỉ lặng lẽ đứng cho Lingling Kwong ôm lấy xoa lưng vỗ về cảm giác chua chua trong lòng

- Nếu nàng không muốn ta đi ta sẽ không chữa cho nàng ta nữa! - Lingling Kwong nói bên tai Orm Kornnaphat

- Nếu vậy nàng ta sẽ chết, Luen chết rồi đại trưởng lão gia tộc của tỷ sẽ tìm tỷ tính sổ! - Orm Kornnaphat đẩy Lingling Kwong ra nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia nhẹ giọng nói

- Không sao, cùng lắm thì ta rời khỏi gia tộc này thôi! - Lingling Kwong cười cười đôi mắt muốn nói cho Orm Kornnaphat biết chỉ cần Orm Kornnaphat muốn, dù phụ tẫn cả thiên hạ Lingling Kwong cũng sẽ làm vì Orm Kornnaphat

- Được rồi .. - Orm Kornnaphat chu chu môi - Ta không muốn tỷ bị đồng tộc ghét bỏ! Ngày mai tỷ cứ đi chữa thương cho nàng ta đi!

Lingling Kwong cười cười gật đầu vẻ mặt không giấu được sự vui vẻ. Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong cười thập phần hạnh phúc, đáy lòng nàng cùng mềm đi, thật tâm nàng chưa bao giờ muốn bi thương bao trùm lên nữ nhân này, nếu nói Lingling Kwong có thể vì nàng mà phụ tẫn nhân gian thì nàng cũng có thể vì Lingling Kwong mà thiêu rụi cả thế giới.

Orm Kornnaphat nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lingling Kwong đang cười với nàng, đôi đồng tử màu hổ phách có chút si mê, mọi khúc mắc trong lòng đều đã được giải khai, Orm Kornnaphat không một chút đắn đo hay chần chừ, nàng nhanh chóng phủ lên đôi môi trước mắt đang vẽ một hình bán nguyệt xinh đẹp kia.

Lingling Kwong không nghĩ đến Orm Kornnaphat đột nhiên hôn nàng, trái tim thịch một nhịp sau đó nhắm mắt lại cảm nhận mềm mại cùng ngọt ngào mà hồng y nữ tử mang lại, hương thơm ngọt lịm cùng khí tức thanh lãnh hòa vào nhau khiến không gian tràn đầy tình ý.

Tình ý dâng trào nồng đậm trong trái tim của cả hai nữ nhân khiến hai nàng có chút chìm đắm, Orm Kornnaphat cảm nhận từng dòng yêu thương tràn ra từ tận sâu trong linh hồn của nàng, vòng tay ôm lấy Lingling Kwong ngày càng siết chặt, Orm Kornnaphat muốn khảm chặt Lingling Kwong trong tâm, nàng muốn bày tỏ hết nỗi lòng của bản thân với nữ nhân kia, muốn phơi bày toàn bộ tình cảm trong trái tim nàng cho Lingling Kwong.

Cả hai ngừng lại một chút vì không khí đã không còn đủ để hai nàng hít thở, Lingling Kwong nhìn khuôn mặt tinh xảo của Orm Kornnaphat đang ửng hồng, đôi mắt màu hổ phách ngập tràn tình ý, đôi môi anh đào hình trái tim có chút sưng đỏ đang mấp máy thở gấp, Lingling Kwong muốn lần nữa chạm lên nó thì đôi mắt nâu của nàng chững lại, tình cảm chỉ trong một cái chớp mắt biến mất.

- Orm!!

Lingling Kwong hoảng hốt gọi, chỉ vừa chớp mắt Lingling Kwong thấy được đôi mắt Orm Kornnaphat từ hạnh phúc biến chuyển thành thống khổ, cả người Orm Kornnaphat run rẩy gục xuống sàn, tay Orm Kornnaphat ôm lấy trái tim thở nặng nề đau đớn

- Orm! Đừng nghĩ đến ta! Hãy nghĩ ta là kẻ diệt môn của nàng! - Lingling Kwong hốt hoảng tột cùng

- Không.. ta không làm được..

Orm Kornnaphat khó nhọc nói, nàng đau đến tê tâm liệt phế, đưa tay vén vạt áo, một hư ảnh màu đỏ bay từ ấn ký lên không trung, sau đó là một hư ảnh màu đen đuổi theo nó, chỉ thấy trên không trung một con rắn từ từ hóa khổng lồ, đuôi rắn lớn chụp lấy Phượng hoàng đang vỗ cánh, siết chặt rồi đập mạnh tiểu phượng xuống mặt đất

"Phụt!"

Ngay khi tiểu phượng bị đập xuống đất, Orm Kornnaphat liền phun ra ngụm máu, thống khổ cùng đau đớn khiến đôi mắt nàng hằn lên từng tia huyết sắc. Orm Kornnaphat cảm nhận trái tim nàng đang có hàng ngàn con rắn quấn lấy, cắn chặt không buông, kinh mạch trong người phồng lên, khí tức hỗn loạn, nàng dường như mơ hồ với mọi thứ xung quanh

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat đau đớn, nàng không thể chịu được, tay lần nữa kết ấn, ngay khi nàng gần như chạm ngón tay vào trái tim nàng thì một chiếc lá từ ngoài bay vào nhắm vào Orm Kornnaphat khiến Lingling Kwong ngừng lại động tác mà chuyển sang vận khí đánh bay chiếc lá bảo hộ cho Orm Kornnaphat

"Đồng lão?" - Lingling Kwong nghiến răng truyền âm

"Xin lỗi tiểu Lingling, lão không còn cách nào khác!" - Thanh âm già cỗi vang lên trong tâm trí Lingling Kwong, Đồng lão biết chỉ có tấn công Orm Kornnaphat mới ngăn được Lingling Kwong mà thôi - "Con không được lấy máu đầu tim nữa, con chỉ còn lại một giọt đó thôi! Nếu lấy ra con sẽ phải chết đó!"

"Con không nghĩ nhiều được như vậy! Lão đừng cản con nữa! Con phải cứu nàng ấy!"

"Tiểu Lingling! Không được hồ đồ!!"

Lingling Kwong nhận ra khí tức của Đồng lão đang siết lấy tay nàng không cho nàng kết ấn, nhưng nhìn Orm Kornnaphat lại thổ huyết trước mặt Lingling Kwong không thể chịu đựng được, nàng vận khí thoát khỏi khống chế của Đồng lão

"TIỂU LINGLING!!" - Giọng Đồng lão vang vọng trong không trung

"Xin lỗi Đồng Lão!!"

Lingling Kwong lập kết giới cản lại khí tức của Đồng Lão đang cố gắng ngăn cản nàng. Tay đưa lên kết thủ ấn, hai ngón tay thon dài đưa lên. Lần này là giọt máu cuối cùng của nàng rồi, chỉ cần giọt tinh huyết kia rời khỏi nàng, Lingling Kwong sẽ lập tức tan biến, Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat trước mặt đang đau đớn thống khổ, nước mắt Lingling Kwong rơi xuống, đến cuối cùng nàng vẫn không ôm được tiểu bảo bối của nàng vào lòng, vẫn chưa thể nói được một câu bày tỏ tình cảm của nàng với nữ nhân mà nàng xem như là cả thế giới.

- Tiểu Orm! Nàng phải sống!!

Lingling Kwong gằn từng chữ, ngón tay chạm vào trái tim trước ngực nàng, đau đớn bắt đầu dâng lên, nhưng Lingling Kwong không chớp mắt, nàng mặc kệ những thống khổ đang dày xé nàng, đôi mắt nâu vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh hồng y rực rỡ trước mặt, Lingling Kwong muốn trước khi tan biến vào hư vô, nàng sẽ có thể mãi mãi khắc ghi hình bóng xinh đẹp của nữ tử ngọt ngào này vào trong tâm khảm, để dù thần hồn của nàng vĩnh viễn bị chôn vùi trong dòng thời gian bất tận, thì nó vẫn sẽ ôm lấy bóng hình của Orm Kornnaphat không bao giờ xóa nhòa.

"Phụ tẫn nhân gian.. bất phụ nàng... "

END CHAP 10

Chương trước Chương tiếp
Loading...