LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng
PTNGBPN 09
Đã hơn một ngày đêm nhưng Lingling Kwong vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Orm Kornnaphat lại có chút mệt mỏi, nàng cảm nhận được nữ nhân bên cạnh đang hấp thụ khí tức của nàng, sắc mặt Lingling Kwong tăng thêm phần hồng hào nhưng vẫn chưa tỉnh dậy. Orm Kornnaphat trong hơn một ngày một đêm này liên tục bị dày vò bởi tâm tình của bản thân, mỗi lần nàng động tâm với Lingling Kwong sẽ là một lần bị đau đớn xuyên tâm thống khổ, nàng cũng liên tục phải ra ngoài để bình ổn lại tâm cảnh của chính nàng và để bổ sung lại khí tức mà Lingling Kwong đã hấp thụ.Orm Kornnaphat nằm trên giường, vẻ mặt có chút suy yếu ngắm nhìn dung nhan ngủ say của Lingling Kwong, nàng không hiểu được vì sao ngày đầu tiên thấy khuôn mặt này, trái tim nàng lại reo vui hân hoan tột cùng, mỗi lúc bên cạnh Lingling Kwong, nàng luôn tham luyến khí tức và hương thơm của nữ nhân như thiên tiên này. Orm Kornnaphat từ ngày đầu đã không biết định nghĩa cảm xúc của bản thân, nàng chỉ biết nếu Lingling Kwong cười với nàng thì nàng sẽ hạnh phúc, nếu Lingling Kwong giận thì nàng sẽ buồn, nhưng rồi chính mắt nàng thấy Lingling Kwong hủy hoại tông môn của nàng, Orm Kornnaphat biết rằng mình phải hận Lingling Kwong, nhưng sâu trong linh hồn và trái tim nàng, Orm Kornnaphat không làm được. Nàng không hận nổi Lingling Kwong, mỗi lần nói với Lingling Kwong rằng nàng muốn giết chết nữ nhân này, trong trái tim thập phần đau xót, chỉ là Orm Kornnaphat không biết phải làm như thế nào, nàng không thể nhắm mắt để mọi thứ trôi qua như vậy mà an an ổn ổn ở cạnh Lingling Kwong được.Lại thêm một ngày trôi qua, Lingling Kwong vẫn say giấc không tỉnh, Orm Kornnaphat lại có chút không chịu đựng nổi sự dày vò cả thể xác lẫn linh hồn, khuôn mặt tinh xảo lúc này có chút tái nhợt, Orm Kornnaphat đưa tay vuốt ve gò má của Lingling Kwong, cảm giác đau nhức bắt đầu trỗi dậy, từ từ cắn xé chính nàng, Orm Kornnaphat cắn răng chịu đựng cảm giác như bị xé rách, nàng kiên trì vẽ theo từng đường nét dung nhan thanh lãnh của Lingling Kwong, cho đến khi không còn chịu đựng được thống khố, Orm Kornnaphat mới buông thỏng tay- Lingling Kwong .. rốt cuộc ta phải làm sao.. Orm Kornnaphat giọng đầy suy yếu, nặng nề thì thầm sau đó nhắm mắt, trái tim và lý trí liên tục phản kháng với nhau khiến nàng thật sự mệt mỏi, mỗi ngày bên cạnh nữ nhân này, cảm nhận sự sủng nịnh yêu thương của nữ nhân này, mấy ngày qua, Orm Kornnaphat minh bạch được trong lòng nàng có Lingling Kwong, chỉ là.. nàng có thể quên đi mối thù diệt môn sao..nếu nàng quên được, còn hắc ấn ký này như thế nào.. ***Thời gian chầm chậm trôi, đã là ngày thứ ba, Lingling Kwong từ từ mở mắt, điều đầu tiên xuất hiện trước mắt nàng chính là dung nhan đầy mệt mỏi của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong hốt hoảng mở lớn đôi mắt, nàng nhìn quanh nhanh chóng đánh giá tình hình, thấy bản thân và Orm Kornnaphat không một mảnh vải che thân, dưới đôi đồng tử màu nâu xinh đẹp, Lingling Kwong nhìn thấy từng sợi kí màu bạc pha chút ánh sáng đỏ rực đang từ Orm Kornnaphat chuyển sang nàng. Lingling Kwong cau mày, nàng kết ấn vận khí ngừng hấp thụ khí tức của Orm Kornnaphat.Lingling Kwong ngồi dậy, nhanh chóng lấy một viên đan được hóa thành khí truyền vào miệng Orm Kornnaphat, sau đó kết ấn giúp Orm Kornnaphat luyện hóa dược tính, cứ như vậy vài lần cho đến khi khí tức của Orm Kornnaphat có dấu hiệu tự hồi phục Lingling Kwong mới ngừng lại, nàng ngồi yên trên giường ngắm nhìn dung nhan của nữ nhân nàng tâm niệm. Lingling Kwong vì suy kiệt nguyên khí và tinh huyết mà trong vô thức sẽ hút lấy thiên địa linh khí để tự bổ sung lại những thứ đã mất đi, nhưng nếu để nàng tự sinh tự diệt thì quá trình này có thể tính bằng năm, thế nhưng nếu để nàng hấp thụ khí tức của Orm Kornnaphat thì lại khác, chỉ là nếu không biết cách, nàng sẽ hút khô Orm Kornnaphat mà không hay, rất may là Lingling Kwong đã tỉnh lại kịp lúc.- Nha đầu ngốc này.. - Lingling Kwong giọng đầy yêu thương vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Orm Kornnaphat, nàng biết chắc hẳn Jaja đã nói với Orm Kornnaphat cách để chữa thương cho nàng, chỉ là nàng không ngờ rằng Orm Kornnaphat sẽ đồng ý làm điều này. Đôi mắt Lingling Kwong tràn đầy yêu thương cùng sủng nịnh.Vẻ mặt Lingling Kwong đang trong trạng thái ấm áp đột nhiên nàng biến chuyển phủ một tầng băng sương ngay khi tầm mắt nàng dời xuống mảng tuyết trắng trước ngực Orm Kornnaphat, Hắc xà vốn dĩ màu đen nhợt nhạt trong kí ức của nàng trước khi nàng hôn mê, lúc này lại đã mọc lên sừng nhỏ, màu đen cũng sáng bóng lên, thậm chí có thể thấy được từng vảy xà đen tuyền, còn Tiểu Phượng Hoàng lúc này không còn tiên khí mờ ảo, chỉ là một màu đỏ nhợt nhạt dường như sắp tan biến, Lingling Kwong đáy lòng như lửa đốt, nàng nhìn Orm Kornnaphat chưa tỉnh lại, chân mày cau càng chặt hơn- Tiểu Orm.. rốt cuộc mấy ngày qua nàng trải qua những gì .. - Lingling Kwong đau xót nhìn ấn ký trước ngực nữ nhân kia, để cho Hắc xà biến hóa như vậy, nghĩa là Orm Kornnaphat đã chịu muôn vàn thống khổLingling Kwong hít sâu một ngụm khí điều chỉnh tâm tình, sau đó nàng ngồi xếp bằng trên giường, tay đưa lên, Lingling Kwong nhắm mắt niệm khẩu quyết, sau đó kết ấn, rồi nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên chỗ trái tim nàng, mắt mở lớn sau đó đưa tay về phía trước, chỉ thấy một giọt chất lỏng màu đỏ sền sệt bên trong còn có những tia kim quang lấp lánh từ trong ngực nàng từ từ được rút ra. Khuôn mặt Lingling Kwong đầy sự thống khổ, mồ hôi trán cũng túa ra từng hột lớn, sắc mặt nhanh chóng trắng bệt ngay khi giọt máu đầu tim của nàng bị nàng cưỡng ép lấy ra. Lingling Kwong cắn răng nhịn lại sự đau đớn, nàng kết ấn lần nữa, chỉ thấy giọt tinh huyết đặc sánh đó từ từ hướng đến chỗ của Hắc ấn ký, chạm với đầu của Tiểu Phượng Hoàng, máu nhanh chóng thẩm thấu tan biến. Lingling Kwong giữ tay ấn miệng niệm khẩu quyết, thêm một luồng khí tức màu đỏ trộn lẫn với kim quang truyền đến, lập tức tạo ra một màng biến hóa kinh thiên động địa. Trong không trung đột nhiên xuất hiện hai hư ảnh, một tiểu Phượng Hoàng chín cánh, toàn thân đỏ rực đầy uy nghiêm, đối diện là một con Hắc xà toàn thân đen tuyền, đôi đồng tử đỏ như màu máu, thân ảnh Hắc Xà thâp phần hung ác và có phần to lớn hơn Phượng Hoàng nhìn về phía Tiểu Phượng như muốn ăn tươi nuốt sống no. Thế nhưng chỉ thấy không trung vang lên một tiếng Phượng ngâm, chớp mắt một cái móng vuốt sắc bén của Phượng Hoàng đã cắm sâu vào trong cổ của Hắc Xà, Tiểu Phượng nhanh chóng mổ xuống một cái ngay giữa đầu rắn đen tuyền khiến Hắc Xà rống lên một tiếng đau đớn rồi tan biến. Hư ảnh của Phượng hoàng như có linh tính liền quay về phía Lingling Kwong đang ngồi nhìn một cái rồi cũng biến mất.Sau trận chiến của hai hư ảnh, Hắc Ấn ký trước ngực Orm Kornnaphat cũng có biến hóa, chỉ thấy Tiểu Phượng hoàng sắc đỏ rực rỡ hơn, còn Hắc xà cũng trở lại hình dáng ban đầu, sừng cũng đã biến mất, vảy đen trên người cũng ảm đạm hơn, khuôn mặt Orm Kornnaphat cũng không còn đau đớn dày vò, lúc này Lingling Kwong mới yên tâm thu tay. Lingling Kwong lấy ra trong nạp giới một bộ đồ sau đó mặc vào, nàng đắp chăn cho Orm Kornnaphat rồi mới bước rời đi. Lingling Kwong vừa ra ngoài đã phun ra một ngụm máu- Chủ nhân!! Chủ nhân!! - Hàng loạt tiếng kêu vang vọng trong không trung- Ta không sao! - Lingling Kwong xua tay, giọng đầy suy yếu- Chủ nhân.. - Một giọng trầm trầm cổ xưa vang lên- Ta không sao, Đồng lão đừng lo lắng! - Lingling Kwong bước đến một cái cây khổng lồ ngồi xuống tựa vào thân cây thở nặng nhọc- Ngài vừa lấy máu đầu tim cho tiểu thư.. lực lượng của ngài.. - Đồng lão vẫn không buông được sự lo lắng- Ta vẫn có thể trụ được đến ngày ấy.. nếu lúc này không khống chế nó, mọi công sức của ta sẽ tan biến.. Lingling Kwong nhắm mắt dưỡng thần, nàng vừa mất đi thêm một trong ba giọt máu đầu tim, nếu là người thường chắc chắn sẽ mất đi nửa cái mạng rồi, nhưng Lingling Kwong thì khác, nàng vốn dĩ cường hãn, nàng chỉ cần cố gắng chịu đựng, qua một thời gian đau đớn này sẽ ngừng lại, rồi sau ngàn năm giọt tinh huyết kia sẽ tái sinh lại. Lingling Kwong thà tự mình chịu đựng sự dày xé chứ không bao giờ muốn nhìn Orm Kornnaphat bị dày vò. Nàng yêu Orm Kornnaphat hơn cả mạng của chính nàng.- Khi nào thì ngày đó mới đến.. - Đồng lão giọng trầm buồn- Ta không gieo ra được quẻ thiên địa nữa.. - Lingling Kwong lắc đầu tỏ ý thúc thủ, từ khi lực lượng nàng suy yếu, nàng đã mất đi khả năng tiên đoán, nhưng Lingling Kwong không hối hận, nàng có thể từ bỏ tất cả, chỉ trừ Orm Kornnaphat là không.- Chủ nhân.. lần này xin đừng để lão ở đây một mình nữa.. - Đồng lão! Lão cũng biết lão như người thân của ta mà.. - Lingling Kwong quay sang vuốt nhẹ phần rễ cây đang trồi lên làm ghế cho nàng - .. ta không muốn lão gặp nguy hiểm..- Tiểu Lingling! Nghe Lão, lần này lão muốn bên cạnh con!! - Đồng lão không còn xưng hô cung kính với Lingling Kwong, chỉ như một trưởng bối nói với tiểu bối của mình- ... - Lingling Kwong im lặng không đáp, nàng nâng mắt nhìn tán cây đang che chở cho nàng bóng mát - Không! Lão hãy cứ ở đây và đợi con, tuy đã không còn khả năng tiên đoán, nhưng con cảm giác được rằng một ngày nào đó con cần Lão .. - Được! Ta nghe con, tiểu Lingling! - Đồng lão dịu dàng nâng đỡ thân thể của Lingling Kwong để nàng từ từ nằm xuống, tán cây rộng lớn bao phủ che đi cái chói chang của ánh nắng nhưng vẫn đủ để sưởi ấm nữ nhân đang nằm dưới cây. Thiên địa nơi đây bình hòa an yên, gió nhẹ thổi như ru cho một giấc nghỉ ngơi của chủ nhân nó, Lingling Kwong từ từ ngủ say..Bên ngoài Lingling Kwong nằm dưới cây nghỉ ngơi thì bên trong Orm Kornnaphat cũng đang từ từ hấp thụ phần còn lại giọt tinh huyết của Lingling Kwong, nàng từ từ hồi phục sau đó giật mình tỉnh lại, Orm Kornnaphat bật dậy thấy tấm chăn trượt xuống mà bên cạnh là một khoảng trống, nàng đưa mắt theo thói quen mấy ngày nay nhìn xuống ấn ký trước ngực, Orm Kornnaphat cau mày, nàng nhớ rõ lần tỉnh táo gần nhất Hắc xà đã to lớn như muốn nuốt chửng Tiểu Phượng hoàng, vì sao lúc này Phượng hoàng lại sắc sảo hơn còn Hắc xà trở nên mờ nhạt như vậy, Orm Kornnaphat quay mặt nhìn bên cạnh như nghĩ tới gì đó, nàng hốt hoảng bước xuống giường lấy xiêm y từ nạp giới nhanh chóng mặc vào rồi bước vội ra ngoài.Orm Kornnaphat đưa mắt nhìn xung quanh liền thấy Lingling Kwong đang nằm dưới gốc cây to không rõ hình thù ở giữa mảng thiên địa rộng lớn, trái tim nàng như lửa thiêu vận khí bay đến chỗ kia, Orm Kornnaphat đoán không nhầm Lingling Kwong lại thấy tinh huyết của bản thân để xoa dịu ấn ký của nàng rồi, nếu không nó sẽ không biến hóa mạnh mẽ như vậy, nữ nhân kia mất bao nhiêu tinh huyết mới trấn áp được Hắc xà chứ? Orm Kornnaphat đoán đúng nhưng nàng lại không ngờ được Lingling Kwong vì nàng mà xuất ra một giọt tâm huyết.- Lingling Kwong! Lingling Kwong! - Orm Kornnaphat khẩn trương ngồi xuống lay Lingling Kwong dậy, nàng hơi hốt hoảng khi thấy Lingling Kwong nằm bất động- Ừ.. - Lingling Kwong cả người đau nhức mệt mỏi nhận ra tiếng Orm Kornnaphat đang gọi nàng liền cố gắng thanh tỉnh mở mắt, đập vào mắt nàng là một dung nhan đầy lo lắng của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cố gắng chống tay ngồi dậy - Ta đây! Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong bộ dáng vẫn còn suy yếu thập phần, trái tim nàng lại ẩn ẩn đau, nàng không nói gì, ngay khi Lingling Kwong vừa ngồi dậy đã ôm chầm lấy Lingling Kwong, cái ôm của nàng có chút siết chặt như sợ rằng Lingling Kwong sẽ tan biến mất- Tiểu.. tiểu Orm? - Lingling Kwong cảm nhận được tâm tình của Orm Kornnaphat liền ngơ ra sau đó nàng ý thức được, vì sao Hắc ấn lại biến hóa lớn như vậy, Orm Kornnaphat động tình với nàng rồi- Ngươi làm ta lo lắng lắm! Tại sao lại nằm ở đây? - Orm Kornnaphat buông Lingling Kwong ra giọng thập phần bất an- Ta tỉnh lại thấy nàng đang ngủ nên ra đây hóng gió, không nghĩ lại ngủ quên.. - Lingling Kwong nói dối không chớp mắt- Có phải ngươi lại dùng tinh huyết để trấn áp hắc xà không? - Orm Kornnaphat nhăn mặt, đôi đồng tử màu hổ phách nhìn thẳng Lingling Kwong không cho phép nữ nhân trước mặt nói dối- Phải.. - Lingling Kwong lần này thúc thủ, nàng không thể giấu Orm Kornnaphat, nhưng nàng sẽ không nói cho Orm Kornnaphat biết nàng xuất máu đầu tim cho nữ nhân kia- Ngươi không cần phải làm như vậy..- Là ta muốn làm như vậy.. - Ta không xứng để ngươi phải vì ta mà trả giá như thế.. - Orm Kornnaphat lắc đầu - Hơn nữa.. Orm Kornnaphat nói được một câu trái tim thắt lại, nàng đau khổ nhìn Lingling Kwong, đáy mắt tràn đầy sự giãy dụa đau đớn- Hơn nữa ta là kẻ thù diệt môn của nàng phải không? - Lingling Kwong nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt của Orm Kornnaphat đang từ từ rơi xuốngOrm Kornnaphat đau khổ ngồi bệt xuống, nước mắt bắt đầu rơi như mưa, mấy ngày qua thống khổ cùng ấm áp dày vò nàng, rốt cuộc Orm Kornnaphat cũng minh bạch được Lingling Kwong là người trong trái tim nàng, Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong, đôi đồng tử màu hổ phách chỉ toàn là bi thương, nàng hiểu rằng nàng yêu Lingling Kwong, nhưng nữ nhân này lại là kẻ thù của nàng, Orm Kornnaphat bất lực, nàng đã nghĩ đến việc chỉ cần Lingling Kwong tỉnh lại, nàng sẽ rời đi đến một nơi xa quên đi tình yêu của nàng dành cho Lingling Kwong, cũng quên đi mối hận thù sâu đậm này, chỉ là khi tỉnh lại, không thấy Lingling Kwong bên cạnh, lại biết được nữ nhân kia không màng an nguy của bản thân, lần nữa vì nàng mà trích máu, khiến trái tim nàng quặn thắt, không nhịn được mà đi tìm Lingling Kwong.Tìm thấy Lingling Kwong rồi, nhìn dung nhan của nữ nhân mà nàng yêu trước mắt, tình cảm trong lòng dày vò Orm Kornnaphat khiến linh hồn nàng đau nhức, vô thức ôm lấy Lingling Kwong cảm nhận êm ái trong tay, trái tim Orm Kornnaphat đã hiểu rõ, nàng đã xem Lingling Kwong là cả thế giới của nàng, lần đầu tiên Orm Kornnaphat muốn ích kỷ một lần, nàng muốn được bên cạnh Lingling Kwong- Tỷ tỷ.. - Orm Kornnaphat gọi Lingling Kwong theo đúng cách mà nữ nhân kia muốn nghe, giọng mềm mại đến tan ra - .. nói cho muội biết, chuyện của tông môn muội là tỷ bất đắc dĩ phải không?Lingling Kwong vẻ mặt đầy sự rối rắm, dày vò cùng mâu thuẫn trong đôi mắt nâu, chăm chú ngắm nhìn Orm Kornnaphat, cả hai nàng đều hiểu được rằng Orm Kornnaphat đang cho tình cảm của nàng một cơ hội. Orm Kornnaphat chỉ cần Lingling Kwong gật đầu, nàng sẽ xem như Lingling Kwong bất đắc dĩ, là tông môn của nàng bất kính với Lingling Kwong mới dẫn đến bị trừng phạt, nàng thừa nhận bản thân nàng ích kỷ đến mức tự huyễn hoặc chính nàng về lý do Lingling Kwong tấn công tông môn của nàng, về lý do Lingling Kwong giết sư phụ, sư huynh của nàng. Orm Kornnaphat chỉ cần Lingling Kwong gật đầu, nàng sẽ bỏ qua hết tất cả mà ở bên cạnh Lingling Kwong.Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat, đôi mắt đầy giằng xé, nàng chỉ cần gật đầu, tiểu bảo bối của nàng sẽ lại về bên cạnh nàng, sẽ tiếp tục gọi nàng hai tiếng "tỷ tỷ" đầy ngọt ngào, mọi thứ chỉ cần gói gọn trong ba chữ "bất đắc dĩ" thì sẽ giải quyết tất cả. Lingling Kwong im lặng ngắm nhìn từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt thập phần xinh đẹp của Orm Kornnaphat, nàng yêu nữ nhân này đến tận xương tủy, có trời mới biết nàng muốn bên cạnh Orm Kornnaphat đến dường nào, chỉ là... - Không! Là ta muốn diệt tông môn của nàng! - Lingling Kwong lắc đầu bác bỏ suy nghĩ của Orm Kornnaphat- LINGLING KWONG! - Orm Kornnaphat không thể tin giận dữ gọi tên Lingling Kwong, nước mắt nàng rơi ngày một nặng, đau đớn cùng thống khổ hòa vào nó, nàng đã tự bỏ xuống tôn nghiêm cũng chấp nhận huyễn hoặc chính mình chỉ để bên cạnh Lingling Kwong, nữ nhân này lại một tay đánh nát tâm can của nàng- Ta từng nói với nàng, đừng động tâm với ta! - Lingling Kwong kiềm lại đau đớn trong tâm can bày ra một bộ dáng băng lãnh từ từ đứng dậy, nhìn Orm Kornnaphat đang ngồi bất lực dưới đấy, đáy mắt phủ một tầng băng sương, giọng nói không chút độ ấm vang lên- ... - Orm Kornnaphat nâng mi không thể tin nhìn Lingling Kwong, nàng cố gắng chống đỡ đứng dậy đối diện với Lingling Kwong - Vậy ta hỏi ngươi! Ngươi có động tâm với ta không?- ... - Lingling Kwong nhìn khuôn mặt Orm Kornnaphat đang bi thương tột cùng, cắn răng nhịn lại cảm giác muốn ôm lấy Orm Kornnaphat mà dỗ dành, nàng vẫn một bộ dáng cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn Orm Kornnaphat - Không! "Chát!"Một tiếng vang thanh thúy giữa thiên địa, cây gió bỗng nổi lên một trận cuồng phong, Lingling Kwong đưa tay lên mọi thứ mới lắng xuống trả lại một không gian êm ả, nhưng lòng người lại không yên bình đến vậy. Orm Kornnaphat cảm thấy bàn tay nàng đau rát mà khuôn mặt xinh đẹp của Lingling Kwong lúc này cũng hằn lên từng tia máu màu đỏ. Lingling Kwong nhịn lại cảm giác bi thống, quay sang đối mặt với Orm Kornnaphat bằng một bộ dáng thập phần lạnh nhạt- Ngươi nói ngươi không động tâm với ta, tại sao lại sủng ta? Tại sao lại hôn ta? Tại sao lại vì ta mà chắn trước cửa tử? Tại sao lại vì ta mà tổn thương căn cốt? Ngươi nói đi! Lingling Kwong!! - Orm Kornnaphat dường như không còn có thể duy trì sự tỉnh táo, nàng gào lên bi thương- ... - Lingling Kwong bị Orm Kornnaphat hỏi dồn dập khiến nàng có chút quẫn bách nhưng vẫn cố gắng duy trì một dáng vẻ lạnh lùng nhìn Orm Kornnaphat - Không có lý do! - Không có lý do? - Orm Kornnaphat phẫn hận, nàng cảm giác như chính nàng bị Lingling Kwong trêu đùa, Orm Kornnaphat lấy ra trong nạp giới một thanh chủy thủ sắc bén đặt lên trên cổ chính mình- Tiểu Orm! - Lingling Kwong hốt hoảng- Ngươi nói ngươi không động tâm với ta, vậy ngươi hốt hoảng làm gì? - Orm Kornnaphat cười lạnh nhìn Lingling Kwong, hôm nay, dù tẫn cả mạng, Orm Kornnaphat cũng phải có được câu trả lời của Lingling Kwong- ... - Lingling Kwong thúc thủ nhìn Orm Kornnaphat, nàng không thể thừa nhận tình cảm của nàng, hắc ấn vẫn còn đó, nếu Orm Kornnaphat yêu nàng thì vĩnh viễn nữ nhân kia sẽ không bao giờ xuống tay được với nàng, như vậy, kiếp này, người phải chết hiển nhiên chính là Orm Kornnaphat, đó là điều Lingling Kwong không bao giờ muốn xảy ra- Ngươi không nói chứ gì? Được! Mạng này của ta là do ngươi cứu, hôm nay ta trả nó lại cho ngươi! - Orm Kornnaphat vận khí- Không được! - Lingling Kwong không còn suy nghĩ được gì cả, nàng vận khí nhanh chóng đánh bật thanh chủy thủ trong tay Orm Kornnaphat, đưa tay kéo nữ nhân kia vào lòng ôm lấy như thể ôm lấy thế giới của chính nàng, Lingling Kwong không thể làm được, nàng không thể nhìn Orm Kornnaphat bị thương, không thể nhìn nữ nhân nàng tâm tâm niệm niệm bị hao tổn dù chỉ là một chút.- Ngươi ôm ta làm gì? - Orm Kornnaphat vừa giận vừa ủy khuất- ... - Lingling Kwong không đáp, nàng hiểu rõ tính tình của Orm Kornnaphat, nữ nhân này thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, Orm Kornnaphat nói được chắc chắn sẽ làm được, nếu nàng không ngăn cản, nữ nhân này chắc chắn sẽ tự phá nát chính mình, Orm Kornnaphat luôn là như vậy, một ý niệm có thể thiêu rụi cả nhân gian.- Buông ra! - Buông ra rồi nàng lại muốn tự sát à?- Phải! Mạng này ngươi ban cho ta thì ta trả lại cho ngươi! Buông ta ra! - Orm Kornnaphat vùng vẫy- Được rồi! Đừng bướng nữa! - Lingling Kwong ôm chặt hơn, tay vỗ về tấm lưng cho Orm Kornnaphat, nàng yêu nữ nhân này đến điên rồi, nàng không thể chịu đựng Orm Kornnaphat bị dày vò, việc ấn ký nàng sẽ tìm cách khác vậy.- Buông ra! - Orm Kornnaphat phát hỏa- Ta thừa nhận!! - Lingling Kwong rốt cuộc cũng phải nói ra một câu để ổn định lại Orm Kornnaphat- Ngươi thừa nhận cái gì? - Orm Kornnaphat cuối cùng cũng chịu yên ổn trong vòng tay Lingling KwongLingling Kwong cảm nhận được Orm Kornnaphat đã yên tĩnh trở lại, nàng buông Orm Kornnaphat ra, nhìn nữ nhân trước mặt một cách thâm tình, có lẽ vận mệnh luôn là như vậy, dù như thế nào, nàng có làm bao nhiêu thứ, có trốn tránh bao nhiêu lần, thì cuối cùng nàng vẫn phải đối diện với Orm Kornnaphat, Lingling Kwong dường như minh bạch được một điều gì đó, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp của Orm Kornnaphat- Tiểu Orm.. - Lingling Kwong giọng đầy từ tính vang lên - Ta.."Chủ nhân!"Lingling Kwong khựng lại, thời gian và không gian đứng yên, Orm Kornnaphat đứng trước mặt nàng cũng bất động, Lingling Kwong nhíu mày ngẩng lên nhìn bóng cây trên cao- Đồng lão? - Xin lỗi ngài, lão không phải cố ý nghe lén và xen vào chuyện của ngài cùng tiểu thư! - Giọng cổ xưa vang vọng- Lão nói đi! - Lingling Kwong không giận, nàng biết Đồng lão đột nhiên ngừng không thời gian là có lý do- Chủ tử muốn thừa nhận tình cảm với tiểu thư phải không?- Đúng! Ta không thể trốn tránh khỏi nàng ấy! - Lingling Kwong cúi đầu nhẹ giọng - Lão cũng biết mà..- Nhưng sẽ như thế nào nếu tiểu thư thừa nhận tình cảm của ngài ấy với ngài?Lingling Kwong đột nhiên giật mình nhìn lên cao, nàng đã quá chú tâm về một phía rồi- Hiện tại tiểu Lân chưa xuất thế, không có Thanh khí hộ tâm, nếu tiểu thư nói yêu ngài, ngài ấy sẽ bị Hắc xà nuốt chửng! - Giọng Đồng lão tiếp tục vang lên, thanh âm đầy sự nhắc nhở- Ta đã quá lơ là rồi.. - Lingling Kwong căng thẳng, nàng chỉ suy nghĩ đến việc giải ấn chính là Orm Kornnaphat phải giết nàng, nhưng quên mất rằng, lời nguyền đó còn có một phần khác chính là nếu Orm Kornnaphat yêu nàng, kẻ ngay lập tức phải tẫn mạng chính là Orm Kornnaphat- Vậy nên ngài hãy chờ tiểu Lân xuất thế, có được Thanh khí của tiểu Lân hộ tâm cho tiểu thư, lúc đó chúng ta có thể kéo dài thời gian mà tìm cách phá giải!- Được! Cảm ơn Lão! - Lingling Kwong gật đầu cảm kíchĐồng lão không đáp chỉ nghe một tiếng lá cây xào xạc, thời gian và không gian lại tiếp tục trôi đi như chưa từng có gì xảy ra- Lingling Kwong? - Orm Kornnaphat nhíu mày gọi Lingling Kwong, nàng cảm nhận được vừa rồi hình như thời gian vừa đứng lại, một cảm giác rất vi diệu khiến nàng không thể giải thích được- Gọi tỷ tỷ! - Lingling Kwong cưng chiều nói- ... - Orm Kornnaphat lửa giận lại bốc lên - Ngươi.. nữ nhân chết tiệt này, còn muốn trêu đùa ta?- Không.. không phải! - Lingling Kwong nhận ra Orm Kornnaphat lại nóng nảy rồi liền ôm lấy Orm Kornnaphat dỗ dành- Buông ra, nữ nhân chết tiệt! - Orm Kornnaphat lại cáu gắt, Lingling Kwong chỉ biết ôm lấy nàng, lời nàng muốn nghe thì không nói, ôm ôm cái gì- Yên nào! - Lingling Kwong dịu dàng nói khẽ bên tai Orm Kornnaphat - ... - Orm Kornnaphat nghe giọng Lingling Kwong đầy mềm mại, nàng cũng thôi giãy dụa- Một tháng sau.. ta sẽ cho nàng toàn bộ những đáp án cho tất cả những câu hỏi mà nàng thắc mắc! - Lingling Kwong buông Orm Kornnaphat ra, nàng nhìn vào mắt nữ nhân vận hồng y trước mặt khẽ nói- Tại sao phải là một tháng sau? - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong giọng không vui- Đừng hỏi! Tin tưởng ta! - Lingling Kwong vuốt ve gò má của Orm Kornnaphat - Lingling Kwong! Ngươi mà trêu đùa ta nữa thì ta thật sự sẽ tự bạo đấy! - Orm Kornnaphat hiểu rằng với Lingling Kwong, nàng không cần đe dọa giết chết nữ nhân kia, nàng chỉ cần đe dọa an nguy của bản thân là được- Nàng... - Lingling Kwong bất lực, Orm Kornnaphat rất thông minh, nữ nhân này biết rõ bản thân là vảy ngược của nàng, bây giờ mọi thứ lại đem chính mình ra uy hiếp, như vậy Lingling Kwong chỉ có thể nghe theo Orm Kornnaphat chứ không thể phản kháng được gì- Sao hả? - Orm Kornnaphat hất mặt- Được rồi.. nghe nàng.. - Lingling Kwong thở dài, tại sao nàng luôn luôn yếu thế trước Orm Kornnaphat vậy chứ - .. chỉ cần nàng cho ta một tháng, một tháng sau ta chắc chắn sẽ nói hết với nàng! - Được! Tin ngươi! - Orm Kornnaphat gật đầu, sau đó nhìn Lingling Kwong với một ánh mắt của kẻ chiến thắng rồi mới hài lòng bước điLingling Kwong nhìn bóng lưng hồng y đang rảo bước về lại ngôi nhà nhỏ, trái tim nhỏ bé đau thương lúc này lại được tưới tắm bằng một dòng nước ấm áp, mọi cảm xúc bi thương của nàng dường như được vỗ về nhẹ nhàng, vơi đi những thống khổ đeo bám nàng suốt những năm tháng dài đăng đẵng kia. Lingling Kwong nở một nụ cười, đáy mắt tràn đầy yêu thương và hạnh phúc, nàng siết chặt nắm đấm quay người nhìn về phía chân trời xa xa, ánh chiều tà đang dần dần buông xuống, môi mỏng khẽ mở, thanh âm chỉ vừa đủ cho nàng nghe thấy- Lần này.. ta nhất định bảo hộ được nàng.. Tiểu Orm!END CHAP 09