LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng (FULL)

PTNGBPN 34



Lingling Kwong hôn Orm Kornnaphat thêm vài lần sau đó mới luyến tiếc tách khỏi nữ nhân kia, nàng vuốt ve gò má tinh xảo của Orm Kornnaphat, nụ cười xinh đẹp rộ lên trên đôi môi có chút sưng đỏ khẽ hé mở giọng tràn đầy ấm áp nói với nữ tử đang nằm dưới thân

- Công chúa của ta, chinh phục di tích xong khi quay trở lại hãy gả cho ta, được không? - Lingling Kwong cười dịu dàng

- Được! Tướng quân ngốc! - Orm Kornnaphat hạnh phúc ôm lấy cổ của Lingling Kwong

Chưa có một kiếp nào hai nàng được toàn vẹn bên nhau cho đến răng long đầu bạc, kiếp này Orm Kornnaphat quyết sẽ cùng Lingling Kwong chấp tay chi thủ, dữ tử giai lão, sẽ trở thành nương tử của nữ nhân kia, cũng đem nữ nhân kia thành nương tử của nàng, Orm Kornnaphat và Lingling Kwong sẽ bái đường thành thân trước sự chúc tụng của hàng vạn vạn con dân của Huyền Vân, sẽ cùng nữ nhân nàng tâm niệm, một đời một kiếp vui vẻ hạnh phúc.

Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat không kéo dài thời gian, Orm Kornnaphat lấy ra một bộ y phục mới thay ra trước mặt của Lingling Kwong, khiến Lingling Kwong cứng đờ người tự giác đi vào một góc quay lưng vào bên trong đứng niệm thanh tâm chú, Lingling Kwong muốn chờ đợi ngày thành thân mới viên phòng cùng Orm Kornnaphat, nàng không muốn mang lại những kí ức không đẹp đẽ cho nữ tử kia, bởi vì chẳng ai viên phòng cùng nương tử ở trong di tích cả.

Nếu Orm Kornnaphat biết được suy nghĩ của Lingling Kwong chắc chắn sẽ tức hộc máu, nữ nhân kia lăn nàng qua bao nhiêu thời gian rồi mà bây giờ còn câu nệ địa điểm chứ, chỉ cần Lingling Kwong chịu chủ động, Orm Kornnaphat lập tức có thể đưa hai nàng vào không gian giới chỉ, nơi cấm địa khi xưa ở Thiên Ấn của Lingling Kwong mà viên phòng, chỉ là Kwong tướng quân đúng là có chút ...

Thế nên, Orm Kornnaphat chỉ có thể thở dài với bộ dáng dục cầu bất mãn nhìn bóng lưng nữ tử đang niệm thanh tâm chú ở góc doanh trướng mà phì cười, bản thể hay thần thức đều như nhau, chậm nhiệt như vậy, nhưng Orm Kornnaphat lại có chút thích thú và yên tâm, Lingling Kwong như thế, chỉ có Orm Kornnaphat kiên nhẫn mới câu được trái tim của nữ nhân kia, nếu là người khác sợ là đã bị nét băng lãnh xa cách kia mà bỏ cuộc rồi.

- Công chúa, vết thương của người.. - Phó Tướng Kwong thấy Orm Kornnaphat đi ra ngoài cùng Lingling Kwong liền bước đến hỏi thăm

- Đã khỏi rồi! - Orm Kornnaphat cười cười

- Thật tốt quá! - Đám binh lính thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt ai cũng như trút được gánh nặng.

Từ khi bước vào Di tích, bọn họ đã vô thức mang Orm Kornnaphat đặt cùng với vị trí của Lingling Kwong trong lòng khi Orm Kornnaphat nói sẽ bảo vệ bọn họ như cách Lingling Kwong đã từng, lại thấy nàng vì Lingling Kwong mà không ngại hy sinh bản thân khiến chúng tướng sĩ nhà Kwong càng thêm kính phục, bởi vì người nói yêu Lingling Kwong không ít, nhưng người vì Lingling Kwong sẵn sàng hy sinh thì đếm trên đầu ngón tay. Ngay ngày đầu nghe nói Cửu công chúa để ý Tướng quân nhà họ, đám người Kwong đã rất lo lắng, nhưng lúc này, họ đã xem Orm Kornnaphat trở thành Tướng quân phu nhân mà đối đãi rồi.

- Tình hình như thế nào rồi? - Lingling Kwong lên tiếng hỏi

- Ngoại trừ chúng ta, các đội ngũ còn lại thương vong đã quá nửa! - Phó tướng Kwong lên tiếng, giọng đầy lo lắng

Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng, phải hiểu rằng nếu như toàn bộ tất cả những đội ngũ khác bị diệt vong thì toàn bộ đội quân của họ sẽ đơn thương độc mã chinh phục di tích này, như vậy sẽ càng hung hiểm hơn.

- Ý nàng như thế nào? - Lingling Kwong hỏi Orm Kornnaphat

- Nhanh chóng tiến đến chỗ kẻ thủ hộ di tích, hạ gục nó để đóng lại di tích, không thể chần chừ! - Orm Kornnaphat siết nắm đấm giọng cứng rắn

- Ta và Công chúa sẽ mở đường, các ngươi nhanh chóng đuổi theo bọc hậu, cẩn thận bị tập kích phía sau! - Lingling Kwong quay sang dặn dò

- Tướng quân, như vậy quá nguy hiểm! - Tam thúc Lingling Kwong lên tiếng

- Tam thúc, giờ chỉ có ta và Công chúa mới đủ sức xử lý thôi, các người đi theo sẽ rất nguy hiểm, chi bằng bọc hậu để ta yên tâm ở phía sau! - Lingling Kwong vỗ vai nam tử trung niên có vết sẹo dài trên mặt kiên định nói

- Vậy.. ta sẽ bảo vệ phía sau! - Tam thúc Lingling Kwong chần chừ rồi cũng gật đầu, hắn biết hắn cố chấp chỉ làm gánh nặng cho Lingling Kwong mà thôi

- Đi thôi! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong ra hiệu

Hai nữ tử vận khí bay thẳng vào con đường sâu hun hút trước đó mà đến, Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat xuất kiếm chém giết hung thú trên đường tiến về đại điện của kẻ thủ hộ, cả hai cố gắng xử lý toàn bộ hung thú, không để lọt lưới một con nào, tránh cho đám người phía sau chịu hậu hoạn.

- Kia rồi! - Lingling Kwong nhìn thấy một đốm sáng cuối đường, nhìn Orm Kornnaphat gật đâu cả hai hiểu ý vận khí bay tới.

Đại điện rộng lớn bao phủ một màu u ám khó chịu, Orm Kornnaphat cảm nhận được nơi này bao trùm khí tức của hắc ám viễn cổ, nàng nhìn sang Lingling Kwong, nữ nhân kia cau mày khó chịu, mồ hôi trên trán rỉ ra, Orm Kornnaphat kết ấn, rút một tia hỗn độn chi khí bao lấy bên ngoài Lingling Kwong mới khiến nữ nhân kia dễ thở hơn một chút.

Nhìn về phía trung tâm, một chiếc bảo tọa màu đen kịt chạm trổ chín cái đầu rắn với đôi mắt được khảm bằng hồng ngọc đỏ rực nhìn về phía Orm Kornnaphat và Lingling Kwong khiến hai nàng cảm giác bất an tột độ. Orm Kornnaphat phóng thần thức tìm kiếm kẻ thủ hộ di tích nhưng bất thành

- Không có thủ hộ? - Lingling Kwong cũng đồng dạng không tìm thấy được bóng dáng của thủ hộ di tích

- Làm sao một di tích không có thủ hộ lại có thể hoạt động được? - Orm Kornnaphat cau mày, thiên tính hồ ly mách bảo cho nàng, hạo kiếp sắp đến, nhưng nàng không tìm thấy dấu vết của thủ hộ di tích thì không thể đánh bại nó mà đóng di tích lại được.

"Rầm.. rầm..." từng tiếng rung chuyển vang lên, Orm Kornnaphat và Lingling Kwong quay lưng ra sau, đoàn người của phó tướng Kwong đã đuổi tới nhanh chóng vì họ mà tạo thành một lớp phòng vệ sau lưng, bởi vì, ngoại trừ đường đi của Huyền Vân, lục đạo còn lại tràn ra cả bầy hung thu hung hãn

- Công chúa, Tướng quân, ngoại trừ chúng ta, tất cả những người khác đều đã chết cả rồi! - Phó tướng Kwong báo cáo lại tin của lính trinh sát

- Các ngươi sử dụng vũ khí này đi, sẽ tốt hơn vũ khí của các ngươi! - Orm Kornnaphat xuất ra một đống vũ khí cấp Thiên trong nạp giới

- Vũ khí cấp Thiên? - Lingling Kwong trố mắt nhìn Orm Kornnaphat, từ khi nào Huyền Vân giàu có như vậy, vũ khí cấp Thiên nói có là có, lại còn đủ cho một đội quân nữa

- Đừng nhìn ta, của tỷ luyện chế hết đó! - Orm Kornnaphat nhún vai từ chối giải thích

- Khi quay lại, nàng phải kể cho ta toàn bộ mọi thứ! - Lingling Kwong nheo nheo mắt nhìn Orm Kornnaphat, đan dược Orm Kornnaphat nói là của nàng, bây giờ vũ khí cũng là của nàng, rốt cuộc nàng là đại năng như thế nào mới luyện chế ra mấy thứ nghịch thiên kia vậy chứ

- Được! - Orm Kornnaphat gật đầu đáp ứng

Đám quân sĩ nhanh chóng thay vũ khí, đám hung thú cũng lao về phía họ, một trận hỗn chiến xảy ra, nhờ có vũ khí cấp Thiên mà đám người phó tướng Kwong như tăng thêm vài cấp bậc, rất dễ dàng xử lý những hung thú cấp độ thấp, còn những hung thú cấp cao sẽ do Orm Kornnaphat và Lingling Kwong xử trí, lượng hung thú ngày càng vơi đi, ngay khi tưởng chừng như đã dọn dẹp sạch, thì một tiếng rung chuyển vang vọng, từ 7 con đường trước mặt, một đợt hung thú với số lượng gấp đôi ban nãy sinh ra tiến về phía của đám người Lingling Kwong và Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat nhíu mày nhìn những thi thể của hung thú bị di tích cắn nuốt, nàng cau mày càng chặt dường như nghĩ ra gì đó liền nhìn Lingling Kwong

- Di tích này cắn nuốt xác của hung thú và những tu luyện giả để sinh ra hung thú cấp cao hơn với số lượng nhiều hơn! - Orm Kornnaphat nói với Lingling Kwong

- Nếu cứ như vậy thì quân ta sẽ bị tiêu hao mà diệt vong... - Lingling Kwong siết chặt nắm đấm

Orm Kornnaphat chưa tìm ra đối sách thì đám hung thú hung tợn đã lao vào đội quân của nàng, Orm Kornnaphat xuất kiếm lao ra phía trước chặn đầu, Lingling Kwong cũng theo Orm Kornnaphat mà lao tới, bởi cả hai nàng biết được, họ cần phải giữ cho quân số không hao hụt, và giữ thể lực cho quân đội của họ.

Cứ như vậy gần một canh giờ nữa trôi qua, hung thú cũng đã dẹp sạch, quân của Lingling Kwong bị mất đi 5 người, thi thể nhanh chóng bị di tích cắn nuốt, nàng phẫn hận đấm mạnh xuống sàn di tích. Orm Kornnaphat bước đến chỗ Lingling Kwong an ủi nữ nhân kia, nàng biết Lingling Kwong tự trách, bởi 5 người kia nhận ra hung thú còn hơi tàn nhưng vẫn muốn tấn công Lingling Kwong mà đã vì Lingling Kwong hy sinh che chắn.

Orm Kornnaphat chưa kịp lên tiếng đã nghe riếng rầm rầm rung chuyển lần nữa, lần này chưa tới một canh giờ đã sinh ra đợt hung thú tiếp theo, số lượng lần này... Orm Kornnaphat mày cau lại thành một đường, bên cạnh Lingling Kwong cũng đứng dậy, nàng nhìn đám thuộc hạ xung quanh nắm đấm siết lại

- Ta sẽ không để ai phải chết vì ta nữa! - Lingling Kwong mắt hằn lên từng tia máu gằn từng tiếng

- Ta cũng sẽ không để tỷ tẫn mạng lần nữa! - Orm Kornnaphat siết chặt thanh kiếm bước một bước đứng trước Lingling Kwong

Lingling Kwong chưa kịp cản Orm Kornnaphat thì lũ hung thú đã tràn ra, lần này lại còn điên cuồng hơn lần trước, bỏ qua đám người Kwong mà trực tiếp chạy thẳng đến chỗ Lingling Kwong, mặc kệ đám quân sĩ cố gắng can ngăn, dù có chặt chân chúng chúng vẫn gào thét gầm rú lê lết đến chỗ Lingling Kwong.

- Cẩn thận! - Orm Kornnaphat bay tới chỗ phó tướng Kwong chụp lấy hắn ta lui lại khi một con hung thú tự bạo, vì Orm Kornnaphat phản ứng nhanh nếu không tam thúc của Lingling Kwong đã mất mạng

- Cảm tạ công chúa cứu mạng!

- Bớt nói lời dư thừa đi! - Orm Kornnaphat nói lớn - Cẩn thận bọn chúng tự bạo!

Lời nàng nói ra quân sĩ nghe được liền cảnh giác hơn, nhưng nếu không đến gần chúng thì chúng sẽ tiến đến chỗ Lingling Kwong, bọn họ lo lắng tìm đối sách, chỉ thấy Orm Kornnaphat vận khí một đường cắt hết đầu hung thú rơi xuống, như vậy chúng sẽ không thể tự bạo, quân lính Kwong thấy vậy liền làm theo.

Thế nhưng song quyền không thể địch tứ thủ, đội quân nhỏ bé như lọt thỏm giữa bầy hung thú hung tợn, như những con sói nhỏ đơn độc đang bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp quái thú khổng lồ.

"Hự..."

- Lingling Kwong! - Orm Kornnaphat hốt hoảng khi thấy Lingling Kwong bị một quyền của hung thú đánh bay, nàng nhanh chóng tiến đến chém giết lũ hung thú đang vây quanh Lingling Kwong, đỡ lấy nữ nhân kia

- Ta không sao.. - Lingling Kwong cảm giác lục phủ ngũ tạng như bị rối lại vì lãnh trọn một đòn đánh như thiên chùy giáng xuống, nàng nôn ra một ngụm máu, ngồi bệt xuống đất, dường như có một luồng khí tức đang ăn mòn khí tức của nàng, Lingling Kwong lại thổ huyết

- Tỷ tỷ... - Orm Kornnaphat run rẩy nhìn Lingling Kwong, rất nhanh đám người Kwong vây lấy Lingling Kwong để bảo vệ, quân số bây giờ chỉ còn lại chưa đến 20 người, Orm Kornnaphat siết chặt nắm đấm

- Tiểu Orm? - Lingling Kwong nhận ra thần sắc Orm Kornnaphat bất thường, nàng lo lắng gọi

- Ta sẽ không bao giờ để tỷ có chuyện gì, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ đánh mất tỷ nữa! - Đôi mắt hổ phách nhìn Lingling Kwong, giọng trong trẻo vang lên từng tiếng.

- Tiểu Orm.. không được .. - Lingling Kwong không biết Orm Kornnaphat muốn làm gì, nhưng nàng thập phần bất an, lên tiếng can ngăn liền lại thổ huyết, Lingling Kwong không còn một chút khí lực nào

Orm Kornnaphat vận khí bay lên giữa không trung, phía dưới tầng tầng lớp lớp hung thú đang tiến đến, hai tay đưa lên nhanh chóng kết ấn, từng lớp thủ ấn được hoàn toàn, cho đến khi chín cái ấn xuất hiện trước không trung, uy áp của nó khiến đám hung thú run rẩy mà chậm bước chân, từng cái ấn bắt đầu chạy thẳng vào mi tâm của Orm Kornnaphat, đôi mắt hổ phách dần dần chuyển sang màu đỏ, khí tức của nàng bộc phát theo từng ấn kí chui vào.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!! - Orm Kornnaphat gầm lên đau đớn

- Orm!! Không!! ORM!!!!!!! - Lingling Kwong phía dưới cảm nhận được nỗi đau xé rách của Orm Kornnaphat, nàng gào lên một cách tuyệt vọng, rốt cuộc nàng phải làm sao để nữ nhân nàng yêu không phải chịu đau đớn

Orm Kornnaphat gầm một tiếng, bầu trời của di tích vốn dĩ là một huyễn cảnh lúc này lại bị xé toạc ra một mảng lớn lộ ra thiên địa bên ngoài, một đám mây chín màu dần dần kết tụ, cửu sắc lôi vân mang theo cửu thiên lôi kiếp dần dần tiến đến, đám hung thú sợ hãi chần chừ không dám bước đến chỗ Lingling Kwong, nhưng lại không biết vì sao mà mặc kệ uy áp của lôi vân tiếp tục chầm chậm bước đến.

- Đây là... lôi kiếp? - Lingling Kwong nhăn mặt - Tại sao nàng ấy lại có thể gọi được lôi kiếp?

Khi ấn ký cuối cùng chui vào mi tâm của Orm Kornnaphat cũng là lúc đợt lôi kiếp đầu tiên đánh thẳng xuống chỗ nàng, Orm Kornnaphat mở mắt, đồng tử màu đỏ lóe lên, nàng vận khí chống lại lôi kiếp, tia sét lớn mang theo hàng ngàn tia sét nhỏ đánh xuống toàn bộ đại sảnh của di tích, hung thú bị sét đánh thành tro khiến di tích không thể hấp thu được xác hung thú, số lượng hung thú giảm đáng kể khi bị lôi kiếp quét qua.

Orm Kornnaphat thành công đỡ được đợt lôi kiếp đầu tiên nhưng tiếp đó nàng phải gánh chịu sự xé rách của thân thể, đau đến mức Orm Kornnaphat không nhịn được mà gào lên thống khổ.

Để lịch kiếp thành công, Orm Kornnaphat phải phong ấn Cửu vĩ thiên hồ bên trong thân thể này, một phần vì nhục thân của Cửu công chúa không đủ để chứa đựng khí tức bá đạo của Cửu vĩ, một phần vì Orm Kornnaphat cần tuân thủ theo Thiên đạo pháp tắc, vì Thiên Du thuộc một tiểu thế giới ở hạ tầng trong Vạn thiên vị diện, nó không thể chứa được tồn tại nghịch thiên như Orm Kornnaphat hay bản thể chân chính của Lingling Kwong.

Nếu Orm Kornnaphat có thể từ từ mở ra nhất - nhị - tam nguyên để khôi phục thực lực, đồng thời cải tạo nhục thân, sẽ mở ra được hình thái Hồ ly với một đuôi, điều đó đủ để cho nàng bảo hộ Lingling Kwong ở tiểu thế giới này, nhưng lúc này, với số lượng hung thú như vậy, nàng chưa khôi phục thực lực thì không thể bảo vệ Lingling Kwong chu toàn, vì thế, nàng lựa chọn mở ra phong ấn của Cửu vĩ, gọi Cửu sắc lôi vân đến, mượn thiên kiếp cùng thiên đạo pháp tắc mà càn quét hung thú. Tất nhiên, mọi sự đều phải có cái giá của nó, giá mà Orm Kornnaphat phải trả chính là sự đau đớn thấm tận linh hồn, thấu tận cao xanh.

Orm Kornnaphat cảm nhận xương và thịt của nàng được bóc tách từng lớp từng lớp, toàn bộ xương cốt đều bị đập nát gãy vụn, sau đó được phong ấn và lôi khí hòa vào nắn tạc lại từng mảnh nhỏ, cả một quá trình hoàn toàn là đau đớn cùng thống khổ, Orm Kornnaphat nước mắt trào ra, đồng tử đỏ như máu hằn lên từng tia huyết sắc ghê rợn, muốn ngừng lại sự thống khổ, thì Orm Kornnaphat phải đóng lại phong ấn nhưng nàng không từ bỏ, nàng cần lôi kiếp, vì lúc này, chỉ có lôi kiếp mới cứu được nữ nhân nàng yêu.

- Orm!! - Lingling Kwong bất lực gào lên, nàng thổ huyết ngày càng nhiều, vết thương trong người đau đớn không bằng việc nàng nhìn Orm Kornnaphat đang chịu thống khổ

Một đạo lôi kiếp nữa giáng xuống, Orm Kornnaphat cố gắng chịu đựng vận khí chống lại lôi kiếp, những tia sét nhỏ lại tiếp tục càn quét hung thú, còn tia lôi kiếp lại nhanh chóng chui vào mi tâm của Orm Kornnaphat hòa cùng phong ấn bóc tách từng lớp kinh mạch của nàng, xé nát nó rồi lại trùng tu nó. Cứ như vậy, một đạo lại một đạo lôi kiếp đến, hung thú bị quét đi, Lingling Kwong ngồi vận khí chữa lại một ít thương tổn, nhìn chằm chằm trên cao Orm Kornnaphat đang hứng chịu lôi kiếp, tu bổ nhục thân, đau đớn gầm thét, đôi mắt Lingling Kwong hằn lên từng tia máu, nước mắt nàng trào ra, khí tức trong người luân chuyển càng lúc càng nhanh.

Một đạo lôi kiếp nữa giáng thẳng xuống chỗ Orm Kornnaphat, nàng run rẩy muốn đưa tay đỡ lấy thì một bóng đen vụt qua chắn trước mặt nàng lãnh trọn một tia lôi kiếp hung hãn.

- LINGLING KWONG!!! - Orm Kornnaphat hét lên

- Ta.. sẽ ..không .. để nàng.. có chuyện.. - Lingling Kwong suy yếu nói đứt quãng, nàng chuyên tâm điều tức bởi vì nàng cần có đủ khí lực để đứng dậy, để vì Orm Kornnaphat mà chống đỡ một đạo lôi kiếp

- KHÔNG!!! - Orm Kornnaphat gào lên bi thống, đưa tay muốn chụp lấy Lingling Kwong lại bị sự đau đớn nhục thân mà run rẩy không kịp giữ lấy

Ngay lúc đó một đạo lôi kiếp nữa bất ngờ giáng thẳng xuống chỗ Orm Kornnaphat, nàng không kịp phòng bị, lãnh trọn một đòn đau đớn, nhưng không đau đớn bằng việc nàng nhìn Lingling Kwong đang từ từ rời khỏi tầm mắt nàng, lôi kiếp nhập thân khiến Orm Kornnaphat như bị xé rách, từng tia lôi kiếp len lỏi hòa với ấn ký bóc tách ra những thứ không thuộc về nhục thân của nàng.

- Không.. không được... - Orm Kornnaphat cảm nhận phong ấn cửu vĩ cùng với tia lôi kiếp đang bóc hai tia Thiên Địa thần thức của Lingling Kwong ra khỏi thức hải của Orm Kornnaphat, nàng cắn răng giữ lại nhưng bất thành - KHÔNG ĐƯỢC!!!

Orm Kornnaphat bất lực gầm lên, phải biết rằng thiên địa thần thức cần được nuôi dưỡng trong thức hải, nếu ra ngoài sẽ lập tức tan biến, như vậy vĩnh viễn Lingling Kwong sẽ không thể trở lại, Orm Kornnaphat gào lên thảm thiết, nàng không muốn như vậy, rõ ràng là nàng có thể chống đỡ lôi kiếp, nàng đã cất giữ hai tia thiên địa thần thức kia trong một lớp kết giới, nhưng lại không ngờ được lực lượng của Cửu vân lôi kiếp hòa với phong ấn lại bá đạo đến mức có thể phá vỡ kết giới mà nàng dùng một giọt máu đầu tim làm ra, Orm Kornnaphat bi thống, nàng trăm tính ngàn tính lại tính sai một bước này.

Orm Kornnaphat đau khổ nhìn hai tia thiên địa thần thức của Lingling Kwong từ từ rời khỏi nàng bay lên không trung, nước mắt nàng trào ra vô lực, liếc nhìn Lingling Kwong đang rơi xuống, liếc nhìn hy vọng cuối cùng của nàng đang chuẩn bị tan biến, Orm Kornnaphat dường như không còn ý chí, nàng buông xuôi,, quay đầu muốn ôm lấy Lingling Kwong lần cuối, quyết định sẽ tan biến cùng nữ nhân kia.

Orm Kornnaphat hướng Lingling Kwong mà ôm lấy, nước mắt nàng lăn dài, đôi đồng tử hồ ly màu đỏ nhìn về phía Lingling Kwong dịu dàng, thống khổ của thân xác không đau đớn bằng đau khổ của linh hồn

- Nhân sinh phải có nàng cùng bước... hoàng tuyền cũng sẽ bước cùng nàng...

Bàn tay mảnh khảnh của Orm Kornnaphat cuối cùng nắm lấy được bàn tay của Lingling Kwong, nàng khẽ mỉm cười, không thể sống cùng nữ nhân kia một đời, vậy cứ để nàng bồi bên cạnh Lingling Kwong trong sự vĩnh hằng trọn kiếp...

END CHAP 34



Chương trước Chương tiếp
Loading...