LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng (FULL)

PTNGBPN 33



Gần cả một kiếp người, cuối cùng, Orm Kornnaphat mới tìm lại được sự an ổn trong một giấc ngủ dài, mà Lingling Kwong bên cạnh cũng đồng dạng, một đêm không mộng mị, hơn nữa, đại tướng quân nhận ra nàng rất quyến luyến hơi ấm của công chúa đang nằm trong vòng tay nàng, mà nữ nhân kia, ngủ cũng chưa từng buông nàng ra. Cả một đêm dài thẳng cho đến khi có tiếng phó tướng gọi bên ngoài, cả hai nữ tử mới cùng lúc tỉnh lại, nhưng rất ăn ý không ai nói với ai câu nào, thức dậy chuẩn bị để chinh phục Di tích.

Orm Kornnaphat đứng trước cổng Di tích, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng, một màn hôm qua khiến cho tất cả những người có mặt đều e dè cảnh giác, nhưng nàng không chút mảy may để ý, bởi vì tâm trí của Orm Kornnaphat hiện tại đang tập trung vào di tích trước mắt, nàng phóng ra thần thức xuyên vào lớp kết giới chưa mở của Di tích mà thăm dò. Nếu không phải có đám người xung quanh, Orm Kornnaphat hoàn toàn có thể đi xuyên lớp kết giới chưa mở ra mà vào trong di tích, bởi vì nàng vẫn đang đeo Vô Lượng Giới Chỉ đã được Lingling Kwong nâng cấp một lần, mọi kết giới với nàng đều vô dụng.

Thần sắc Orm Kornnaphat ngày càng ngưng trọng, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào bên trong, bên trong có tổng cộng 7 lối đi, Orm Kornnaphat quay sang nhìn xung quanh, nàng khẽ nhíu mày, ở đây có 7 đội quân, nàng cảm giác được Di tích lần này dường như là dành sẵn cho bọn họ, hung thú trong Di tích của 7 lối đi dẫn đến đại điện nơi mà chủ nhân di tích ngự trị đều có số lượng như nhau.

Tương tự những di tích mà Orm Kornnaphat đã từng đi thăm dò, hung thú di chuyển vô thức bên trong, nhưng chỉ cần kết giới mở ra, chúng sẽ trở nên cuồng loạn mà tấn công người xâm nhập, sau 1 ngày, nếu không có người diệt hung thú, bọn chúng sẽ sinh sôi, vì vậy, việc một di tích không có người chinh phục lâu ngày sẽ dẫn đến việc số lượng hung thú quá nhiều mà tràn ra bên ngoài.

- Công chúa, có gì bất ổn sao? - Lingling Kwong nhận ra thần sắc ngưng trọng của Orm Kornnaphat, khẽ lên tiếng

- Ta cảm giác được Di tích này có chút kì quái, dặn dò phía dưới ngay khi vào di tích lập tức theo sát ta, không được tách ra, chúng ta sẽ di chuyển nhanh! - Orm Kornnaphat nói giọng vừa đủ để Lingling Kwong nghe thấy

Lingling Kwong không phản bác, nàng tin tưởng Orm Kornnaphat liền quay sang dặn dò thuộc hạ, tất cả đều hiểu ý mà truyền tai nhau khiến đám người xung quanh cảnh giác.

"Rầm... rầm..."

- Di tích mở ra rồi! - Đám đông hét lớn sau đó đám người nhanh chóng lao vào vì sợ chậm chân sẽ không còn gì cả

Orm Kornnaphat vẫn bất động, nàng xuất thần thức quan sát, khi đám người kia tiến vào mọi thứ đều không có gì xảy ra, thở ra một hơi kiềm lại cảm giác bất an trong lòng nàng quay sang nhìn Lingling Kwong

- Nhớ kỹ, theo sát ta!

Lingling Kwong không đáp chỉ gật đầu.

Orm Kornnaphat nhấc bước, khác với các đội ngũ kia, lính tiên phong sẽ vào trước thì Orm Kornnaphat lại đi đầu dẫn quân đi vào bên trong kết giới, bởi nàng biết, chỉ có nàng hoặc Lingling Kwong mới có thể kịp phản ứng với tình huống bất ngờ, nhưng nàng không muốn để nữ nhân kia gặp nguy hiểm, càng không muốn người khác chết vì nàng, vậy nên, Orm Kornnaphat mặc kệ sự can ngăn trước đó của toàn quân mà quyết định là người tiên phong.

Orm Kornnaphat nhìn bảy lối đi ở trước mặt vẫn bất động, mà đám người xung quanh vừa thấy nàng xuất hiện liền quay sang nhìn nàng cảnh giác, lính trinh sát của 6 đội còn lại đã chia nhau đi thăm dò các con đường, chỉ có quân của Huyền Vân đang từ từ tiến vào chưa có động thái.

Bỗng trái tim Orm Kornnaphat thịch một nhịp, nàng mở lớn đôi mắt, sau đó quay lưng lại, quân lính cuối cùng vừa bước vào di tích cũng là lúc một cảm giác bất an tràn ngập

- Tất cả quay về! - Orm Kornnaphat hét lớn

- Công chúa? - Lingling Kwong khó hiểu với hành động của Orm Kornnaphat

- Nhanh! - Orm Kornnaphat không nói thêm, nàng chụp lấy tay Lingling Kwong bên cạnh kéo nữ nhân kia chạy nhanh về phía lối ra - Theo ta!

Tất cả đều sững người trước hành động của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong nhíu mày nhưng lập tức có quyết định

- Toàn quân rút lui! - Lingling Kwong hét lớn, nàng lựa chọn tin tưởng Orm Kornnaphat

- Haha, đúng là đám nhát chết! - Tiếng cười nhạo xung quanh khiến binh lính của Huyền Vân khó chịu nhưng đều là tinh nhuệ, họ hiểu rằng quân lệnh như núi phải tuân theo

Orm Kornnaphat đáy lòng đầy sự bất an nắm lấy tay Lingling Kwong phi như bay đến cửa cổng, quân lính cũng quay lưng chạy theo, thế nhưng, khi chạm đến kết giới cổng của di tích, chỉ một mình Orm Kornnaphat xuyên được qua, còn Lingling Kwong bị bật lại bên trong, quân sĩ cũng đồng thời bị tương tự.

- Chết tiệt! - Orm Kornnaphat cắn răng nàng quay lại thì không thể vào, Orm Kornnaphat kết thủ ấn vận khí - Phá cho ta!

"Rầm!" Một tiếng động kinh hãi vang lên, Orm Kornnaphat bước nhanh vào di tích

- Công chúa, người có sao không? - Lingling Kwong bị bật lại, nàng rất lo lắng cho Orm Kornnaphat nhưng dù có làm như thế nào cũng không thể mở được cổng di tích

- Ngươi có sao không? - Orm Kornnaphat nhanh chóng hỏi Lingling Kwong

- Thần không sao! - Lingling Kwong nhẹ giọng trấn an Orm Kornnaphat - Nhưng chuyện này...

- Tướng quân, chúng ta không thể rời khỏi đây được! - Phó tướng Kwong bước đến bẩm báo, hắn đã trải rộng để tìm cách rời khỏi nhưng không được

Cả đám người còn lại cũng bắt đầu cảm thấy không đúng, quay lưng muốn rời khỏi di tích nhưng đều không thể rời đi. Orm Kornnaphat nhíu mày, khi bước vào lại đây, nàng nhận ra đây là kết giới 2 lớp, bên ngoài muốn vào thì nàng phải phá kết giới, nàng có thể bước xuyên qua lớp kết giới bên trong, nhưng Lingling Kwong và tất cả những người còn lại thì không, Orm Kornnaphat kết thủ ấn, nàng muốn phá kết giới từ bên trong. Đột nhiên, một luồng khí tức đánh thẳng về phía đám người bọn họ.

- Cẩn thận! - Orm Kornnaphat quay lưng cùng lúc với Lingling Kwong vận khí cản lại luồng khí đánh tới

Cả hai nữ tử thần sắc ngưng trọng nhìn nhau, nếu lúc nãy không phải hai nàng ra tay ngăn cản, sợ rằng quân số của họ đã giảm phân nửa rồi.

- Nghe đây! - Orm Kornnaphat lạnh giọng - Từ giờ trở đi không có quân thần, các ngươi chỉ có mạng sống, thân nhân còn chờ đợi các ngươi ở bên ngoài, tất cả đi phía sau ta, cấm không được tự ý hành động!

- Công chúa, thần e là khó tuân mệnh! - Lingling Kwong cúi đầu giọng kiên định nói

- Tại sao? - Orm Kornnaphat nhíu mày

- Chúng thần vào sinh ra tử ở chiến trường, dạo quỷ môn quan không chỉ một lần, nếu tham sống sợ chết thì chẳng có mặt trong quân ngũ! - Lingling Kwong giọng trầm ổn nhưng đầy khí thế vang lên bên tai của từng quân sĩ - Người là lá ngọc cành vàng, lại là một nữ tử, chúng thần không thể nấp sau lưng người được, nếu giữ được mạng mà phải như vậy thì cả nửa đời còn lại, sợ rằng không dám ngẩng đầu gặp ai! Nếu phải tẫn mạng, thì cũng phải chết oanh oanh liệt liệt!

- Phải! Chết oanh liệt còn hơn sống đời hèn nhát! - Phó tướng Kwong phụ họa, sau đó là một tràn tiếng la đồng thanh của tất cả các quân sĩ

Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong lại nhìn đám người phía sau, nàng thở dài, nữ nhân này, khi không lại chọn đầu thai làm tướng quân làm gì vậy không biết, nàng bất đắc dĩ gật đầu, thôi thì thuận theo ý họ, nàng sẽ cố sức giữ mạng cho họ vậy.

- Ngươi cũng là nữ tử đấy, đồ ngốc! - Orm Kornnaphat liếc Lingling Kwong phun ra một câu sau đó chu môi đi thẳng

- Thần... - Lingling Kwong cười cười gãi gãi mũi, bộ dáng như phu quân vừa làm sai bị nương tử nhà mình chấn chỉnh vậy.

Orm Kornnaphat đi về phía trước, Lingling Kwong đuổi theo sau, phía sau là quân lính do hai phó tướng Kwong dẫn đầu, Orm Kornnaphat không để ý đến những đội quân bên cạnh, nàng lựa chọn một đường giữa, vận khí lao vào, phía sau Lingling Kwong cũng không chậm trễ lao theo, một loạt quân lính cũng đồng dạng lao về phía chủ tử của họ.

Một trận ác chiến xảy ra bên trong đường hầm, hung thú ở di tích này tương đối mạnh, nhưng không thể làm khó được đám người của Orm Kornnaphat, nhưng nàng vẫn cảm giác có điều gì đó rất lạ, chỉ là nàng chưa thể tìm ra được sự khác thường của đám hung thú này, vì vậy, Orm Kornnaphat vẫn rất cẩn trọng tiến từng bước, mỗi lần diệt xong hung thú nàng sẽ để đội ngũ nghỉ ngơi và phóng thần thức thăm dò phía trước.

Không thể trách Orm Kornnaphat quá cẩn thận, phải biết nếu chết trong di tích thì sẽ bị di tích cắn nuốt, kể cả đó là hung thú hay nhân loại, đều bị tan biến trong di tích, và sẽ không thể cứu sống được, Lingling Kwong chỉ có một kiếp này, vậy nên Orm Kornnaphat càng phải cẩn trọng. Lần đầu tiên Orm Kornnaphat bước vào một Di tích cấp huyền đã nhận ra điều này, nó tương tự như chiến trường Viễn Cổ, nàng đã từng dùng Hỗn độn chi khí để dò xét nhưng không phát hiện ra sự liên kết nào giữa các di tích ở Thiên Du với chiến trường Viễn cổ, đây đơn thuần là một lối đi kết nối hai không gian, nhưng muốn biết nó kết nối với nơi nào thì phải đến tận cùng của di tích, nơi mà chủ nhân di tích đang canh giữ.

Đám người càng tiến sâu vào bên trong, hung thú càng lúc càng hung hãn, số lượng cũng ngày một nhiều, bọn họ vừa diệt xong một bầy hung thú, liền dừng lại để nghỉ ngơi một lát.

- Công chúa... - Lingling Kwong cau mày nhìn Orm Kornnaphat đang đứng bên cạnh

- Ngươi cũng nhận ra rồi sao? - Orm Kornnaphat thần sắc cũng không mấy yên ổn nhìn Lingling Kwong

- Hung thú ở đây sinh ra nhanh hơn Di tích thường! - Lingling Kwong gật đầu đáp lại Orm Kornnaphat

- Là 1 canh giờ! - Orm Kornnaphat đáp lại, nàng đã tính toán rất kỹ, thời gian bọn họ vào trong di tích đến nay là hơn 1 canh giờ, hung thú cũng vừa sinh ra một đợi mới vì vậy nàng đoán được, thay vì là 12 canh giờ, thì chỉ cần 1 canh giờ, lượng hung thú mới sẽ được sinh ra, số lượng và tính hung hãn đều vượt trội hơn so với di tích khác

- Đây thật sự là di tích cấp Địa sao? - Phó tướng Kwong nghe hai vị chủ soái trao đổi liền trầm giọng lên tiếng

- Không, từ khi bước vào nó đã chuyển thành cấp Thiên rồi! - Orm Kornnaphat nhẹ giọng thở dài,

Orm Kornnaphat có chút tự trách, nàng đáng ra phải phát hiện sớm, nhưng rõ ràng nơi này dường như đang bị thao túng bởi hắc thủ nào đó, Orm Kornnaphat có một linh cảm, di tích này là một cái bẫy để dẫn dụ bọn họ đi vào, hay đúng hơn, là dẫn dụ Lingling Kwong.

- Ngươi có thấy điều gì lạ không? - Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lingling Kwong hỏi

Lingling Kwong gật đầu nhưng lại không lên tiếng, nàng không dám nói ra suy nghĩ của mình

- Nói đi! - Orm Kornnaphat bước tới đứng cạnh Lingling Kwong nhẹ giọng hỏi

- Hung thú... - Lingling Kwong nhíu mày nhìn về phía đen tối của đường hầm - .. hình như chỉ nhắm vào thần!

- Phải! - Orm Kornnaphat xác nhận, nàng cũng quay lại nhìn về lối đi sâu hun hút kia, kể từ khi đợi hung thú mới được sinh ra, thần thức của nàng bị ngăn chặn hoàn toàn - Nhớ cho kỹ lời của ta từng nói, ngươi không được rời khỏi ta nửa bước!

Lingling Kwong không đáp chỉ khẽ gật nhẹ, nàng biết, từ thời điểm này, chính là thời khắc sinh tử, là thời khắc hung hiểm nhất của cuộc đời nàng, Lingling Kwong không sợ chết, nhưng nàng lại quyến luyến Orm Kornnaphat, nàng sợ phải chia xa Orm Kornnaphat, nàng sợ phải tách ra khỏi nữ nhân kia, Lingling Kwong nhận ra, trái tim nàng không thể xa cách Orm Kornnaphat.

Lingling Kwong đưa tay muốn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh kia, đột nhiên một con dao từ bóng tối lao vụt đến hướng về phía nàng, Lingling Kwong vận khí đánh bật nó ra, quay người nhìn về phía kia, thần sắc ngưng trọng, đầy cảnh giác

- Chúng tới rồi! - Orm Kornnaphat giọng lành lạng, khí tức cuồn cuộn dâng trào

Đợt hung thú nhanh chóng tiếp cận đám người của Lingling Kwong và Orm Kornnaphat, lần này lại càng hung hãn hơn lần trước, tất cả đám hung thú như không còn lí trí, mắt chúng đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía Lingling Kwong mà tấn công, mặc kệ bị cản trở thậm chí bị chém bay chỉ còn nửa thân trên cũng lê lết về phía Lingling Kwong với khuôn mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống nữ tử kia.

- Tất cả bảo vệ Kwong tướng quân! - Orm Kornnaphat đánh nát đầu con hung thú còn nửa thân người kia rồi vang giọng ra lệnh

- Bảo vệ tướng quân! - Phó tướng Kwong cùng đám quân sĩ cũng nhận ra tình hình, liền đến chỗ Lingling Kwong mà tương trợ nàng

Lingling Kwong không từ chối, nàng hiểu rõ hiểm nguy, nàng hiểu rằng Orm Kornnaphat lo lắng cho nàng, mà nàng cũng như vậy, Lingling Kwong kéo gần khoảng cách với Orm Kornnaphat, bởi vì Orm Kornnaphat lo lắng cho nàng, thì nàng cũng thập phần lo lắng cho Orm Kornnaphat, nàng không muốn thấy nữ nhân kia bị thương, hay vì nàng mà thương tổn gì, Lingling Kwong không ngại cái chết, chỉ cần Orm Kornnaphat, dù nàng có chết cũng cam lòng.

Nghĩ đến đây, bỗng một tia ký ức xẹt qua trong tâm thức, Lingling Kwong nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang chiến đấu kia, đáy mắt dâng lên những sợi tơ tình mỏng manh, trong chốc lát, Lingling Kwong ngẩng ra.

- Cẩn thận! - Orm Kornnaphat luôn chú ý đến Lingling Kwong, đột nhiên nữ nhân kia ngẩng ra khiến nàng hốt hoảng lao tới chỗ của Lingling Kwong khi một con dao phóng ra đang nhắm tới nữ nhân kia mà đến

Lingling Kwong nghe tiếng của Orm Kornnaphat liền giật mình thoát khỏi mộng cảnh, nhưng nàng lại không thể phản ứng kịp, Lingling Kwong cau mày chấp nhận lần bị thương này chỉ là rất nhanh nàng lại rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi hương ngọt ngào vây lấy nàng, một tiếng kim loại xuyên qua da thịt đến rợn người, khiến Lingling Kwong hoàn toàn tỉnh táo lại.

- Công chúa! - Lingling Kwong hốt hoảng, Orm Kornnaphat đã đỡ cho nàng một dao

- Ta không sao!

Orm Kornnaphat cắn răng nhịn lại đau đớn, nàng vận khí đẩy bật con dao đang cắm trên bả vai phía sau ra ngoài, nàng chưa hoàn toàn lấy lại thực lực vì vậy không thể kịp cản con dao kia, chỉ có thể thay Lingling Kwong ương ngạnh tiếp nhận nó, nhưng sau khi lưỡi dao cắm vào da thịt nàng, Orm Kornnaphat thầm than may mắn, vì nàng là người nhận vết thương này.

Lingling Kwong thấy Orm Kornnaphat bị thương vì nàng, đáy lòng tự trách, trách bản thân giữa chiến trường hung hiểm lại ngẩng ra khiến nữ tử kia vì nàng mà đỡ lấy một dao, nàng nghiến răng chuyển sự đau đớn trong lòng thành phẫn nộ, cầm kiếm lao đến chỗ hung thú mà càn quét trút giận.

Orm Kornnaphat nhìn theo Lingling Kwong lo lắng, nhưng vết thương phía sau khiến nàng đau đớn như xé rách, Orm Kornnaphat ngồi xuống vận khí, nàng luân chuyển hỗn độn chi khí trong người đến chỗ vết thương nhanh chóng tìm kiếm những tia hắc khí xâm nhập vào mà thanh tẩy nó. Orm Kornnaphat nhăn mày, nếu Lingling Kwong lãnh trọn một dao kia, sợ rằng sẽ mất nửa cái mạng rồi.

Bởi vì, Orm Kornnaphat nhận ra, thứ đang xâm nhập vào bên trong nàng và muốn ăn mòn khí tức của nàng chính là khí của hắc ám viễn cổ, đối với Orm Kornnaphat nó không thể làm gì nàng vì nàng sở hữu hỗn độn chi khí, nhưng nếu là Lingling Kwong, nữ nhân kia sẽ bị ăn mòn đến mất mạng, bởi hắc ám chi khí là thuốc độc đối với viễn cổ chi khí của Lingling Kwong, hơn nữa, kiếp này, Lingling Kwong chỉ còn lại một tia nhân thần thức, hoàn toàn không thể ngăn chặn hắc ám chi khí.

- Công chúa...

Lingling Kwong và toàn quân diệt hết đợt hung thú liền đến chỗ Orm Kornnaphat, sắc mặt nữ nhân kia có chút tái nhợt khiến Lingling Kwong đau lòng, Orm Kornnaphat luôn thích mặc hồng y, lúc này đã tô điểm thêm một đóa bỉ ngạn đỏ rực phía sau vai, nổi bật hơn cả hồng y mà nàng đang khoác.

- Ta không sao! Đừng lo lắng! - Orm Kornnaphat cười trấn an nữ tử kia

Lingling Kwong im lặng không đáp, đáy mắt chỉ là đau đớn cùng tự trách, nhìn vết thương đang rỉ máu, Lingling Kwong nhíu mày, nàng quay sang nhìn đám quân lính

- Nhanh chóng lui về lối ra, ta phải xử lý vết thương cho công chúa! - Lingling Kwong ra lệnh

- Tuân lệnh, Tướng quân! - Phó tướng Kwong nhanh chóng nhận lệnh, cả đám người quay lại chạy ngược về phía lối ra

- Không cần.. - Orm Kornnaphat ngẩng đầu, khẽ lên tiếng muốn nói nàng không cần chữa thương, lại bắt gặp ánh mắt đầy đau đớn, lo lắng và tự trách của Lingling Kwong, khiến nàng không thể nói tiếp

- Để thần.. - Lingling Kwong giọng run run, nàng cúi xuống bế Orm Kornnaphat lên, sau đó vận khí về bay về phía lối ra

Orm Kornnaphat không ngăn cản Lingling Kwong, nàng khẽ nâng môi mỉm cười, ôm lấy cổ nữ nhân kia, tựa đầu vào vai Lingling Kwong mà hưởng thụ sự dịu dàng của nữ tử đang bế nàng.

Khi Lingling Kwong bế Orm Kornnaphat đến đại sảnh gần lối ra đã thấy phó tướng Kwong hạ lệnh cho quân sĩ nhanh chóng lấy lều trại từ nạp giới mà dựng lên một doanh trướng sau đó canh gác phía bên ngoài.

Lingling Kwong đặt Orm Kornnaphat nằm xấp trên giường, nàng vận khí tẩy đi vết bẩn trên tay, đôi tay run run đặt lên xiêm y của Orm Kornnaphat lại chần chừ không dám động

- Sao vậy? - Orm Kornnaphat tuy bị thương nhưng nàng hồi phục cũng rất nhanh, hơn nữa, hắc ám chi khí đã bị loại bỏ hoàn toàn, không ảnh hưởng gì đến nàng, nàng nhận ra Lingling Kwong có chút quẫn bách liền nổi hắc tâm muốn trêu chọc nữ nhân kia

- Công chúa... thần ... thần phải.. phải cởi bỏ xiêm y của người mới có thể xử lý vết thương.. - Lingling Kwong lắp bắp nói, mặt nàng đang từ từ đỏ lên

- Thì ngươi cởi đi! - Orm Kornnaphat cố gắng không cười thành tiếng

- Thần.. thần... - Lingling Kwong lắp bắp

- Ngươi không cởi vậy cứ để vết thương như vậy đi! - Orm Kornnaphat giọng hờn hờn nói

- Thần.. thất lễ rồi! - Lingling Kwong cắn răng phun ra một câu

Đôi bàn tay mảnh khảnh nhanh chóng cởi xiêm y của Orm Kornnaphat xuống một nửa, để lộ một tấm lưng trơn bóng xinh đẹp, da thịt mịn màng trắng hồng, chỉ ngắm nhìn nhưng Lingling Kwong đã biết nó mềm mại đến dường nào, đường siết lưng chạy dọc phía dưới chiếc cổ mảnh khảnh xuyên suốt một mạch đến tận dưới hông, Lingling Kwong ngây ra, nàng lần đầu tiên thấy một tấm lưng đẹp đến kinh tâm động phách như vậy.

- Lingling? - Orm Kornnaphat đột nhiên gọi tên của Lingling Kwong, nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nữ nhân kia đặt trên lưng nàng

- Ah.. - Lingling Kwong giật mình - Thần.. thần xin lỗi..

- Không sao! - Orm Kornnaphat ý cười đầy giọng nói - Lưng ta đẹp lắm phải không?

- Phải.. - Lingling Kwong gật đầu, nàng vô thức nuốt một ngụm, đưa mắt nhìn lên phía bả vai bên phải, một vệt dài sâu hoắm phá đi sự mỹ miều xinh đẹp kia khiến trái tim Lingling Kwong đau đớn - .. nhưng vì thần mà lại không còn hoàn mỹ nữa...

- Sẽ nhanh lành thôi.. - Orm Kornnaphat nhẹ giọng trấn an

- Nhưng sẽ để lại vết sẹo.. - Lingling Kwong giọng đầy đau đớn, nàng lấy thuốc từ nạp giới muốn bôi lên cho Orm Kornnaphat

- Dùng thuốc này sẽ không để lại sẹo! - Orm Kornnaphat cười cười, đưa tay xuất ra một bình thuốc nước, Lingling Kwong nhanh chóng cầm lấy

- Đây là... - Lingling Kwong mở nắp một mùi dược thảo tràn ngập, nàng đoán được dược thủy bên trong ít nhất cũng cấp địa

- Dùng nó đi! - Orm Kornnaphat nói một câu rồi chỉnh lại tư thế nằm để Lingling Kwong bôi thuốc cho nàng, bình dược thủy đó là Lingling Kwong đã bào chế khi xưa, trong Vô lượng giới chỉ có chứa tất cả những đan dược mà Lingling Kwong đã luyện chế, kiếp này Orm Kornnaphat sử dụng nhục thân không phải chân chính của nàng, nên thường xuyên phải phục dụng đan dược của Lingling Kwong.

Lingling Kwong chuyên tâm bôi thuốc cho Orm Kornnaphat, dược thủy vừa tiếp xúc với da thịt liền nhanh chóng cầm máu, rồi từ từ khép miệng vết thương lại, chỉ trong chốc lát da thịt trơn bóng trắng hồng lần nữa xuất hiện, tựa hồ như nơi đó chưa từng bị thương qua

- Đây là... - Lingling Kwong kinh ngạc

- Ngạc nhiên lắm hả? - Orm Kornnaphat cười cười

Lingling Kwong khẽ gật nhẹ xác nhận

- Lần đầu ta dùng cũng ngạc nhiên như vậy đó! - Orm Kornnaphat lật người nằm lại nhìn Lingling Kwong, tay vươn ra cầm lấy bình thuốc trên tay Lingling Kwong đưa lên không trung cười cười

- Công .. công chúa.. - Lingling Kwong hốt hoảng lắp bắp

- Cái gì? - Orm Kornnaphat nhăn mặt

- Người.. người.. - Lingling Kwong một tay che mắt một tay chỉ vào Orm Kornnaphat

- Ồ..?

Orm Kornnaphat nhìn theo hướng tay Lingling Kwong chỉ, thấy một chiếc yếm thêu hình cửu vĩ hồ tinh xảo đang ôm lấy hai khỏa bồng đào xinh đẹp còn có một chút non nớt của nàng bên dưới, nhưng vẫn rất đầy đặn, Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong mặt đỏ đến mang tai, tay che lấy mắt, bộ dáng đứng đắn khiến nàng nổi hứng muốn trêu chọc, lắc tay cất lại bình dược thủy, búng tay lập một lớp kết giới ngăn cách với bên ngoài.

- Sao vậy? - Orm Kornnaphat không thèm kéo lại áo, lại còn lớn mật giải khai luôn đai lưng khiến toàn bộ hồng y bên ngoài cùng trung y tuột xuống đến hông, nàng đưa tay giữ lấy hai tay của Lingling Kwong kéo ra, buộc nữ nhân kia phải nhìn nàng

- Công ... công... - Lingling Kwong lắp bắp không nói được thành câu, nàng cảm thấy như đui mù khi toàn bộ cảnh xuân của Orm Kornnaphat đập thẳng vào mắt, một dòng nước ấm nóng xộc thẳng từ đan điền lên tới đại não khiến Lingling Kwong như muốn bùng nổ

- Ta là công chúa, không phải thái giám mà ngươi lại gọi là công công! - Orm Kornnaphat chu chu môi nói bằng giọng mũi pha chút hờn dỗi nhưng lại câu nhân đến tột cùng

- Công .. công chúa.. người... người mặc .. mặc lại xiêm y đi... - Lingling Kwong lắp bắp

- Ngươi.. - Orm Kornnaphat lắc mình ngồi lên đùi Lingling Kwong, tay ôm lấy cổ nữ nhân kia, giọng đầy mị hoặc rót vào tai Lingling Kwong - ... không thích sao?

- Thần.. thần... - Lingling Kwong hai tay đưa ra không trung, ngồi cứng đờ không dám động đậy

- Ta.. không đẹp sao? - Orm Kornnaphat thổi khí bên tai, nàng thiên tính hồ ly, tự nhiên sẽ có mị hoặc trời sinh, khi Lingling Kwong ở bản thể còn chưa chịu được sự quyến rũ của nàng huống gì một Lingling Kwong chuyển thế chỉ còn một tia thần thức chứ

- Đẹp.. lắm.. - Lingling Kwong trả lời trong vô thức, nhưng tay vẫn cứng đờ ở không trung

Orm Kornnaphat nheo mắt, cười nhẹ, nàng vô tình buông tay khỏi cổ Lingling Kwong để cho thân thể thả lỏng ngả về phía sau, Lingling Kwong hốt hoảng vì Orm Kornnaphat đột nhiên buông tay, nàng đưa tay giữ lấy Orm Kornnaphat sợ người kia ngã xuống.

- Thích không? - Orm Kornnaphat cảm nhận được một bàn tay ấm áp của Lingling Kwong đang đặt trên lưng nàng, một tay đang giữ lấy eo thon của nàng liền cười cười đưa tay ôm lấy cổ nữ tử kia khẽ hỏi

Lingling Kwong im bặt không dám trả lời, xúc cảm mềm mại truyền từ xúc giác đến đại não khiến nàng như nhập ma, làn da Orm Kornnaphat mịn màng không tì vết, cảm giác đàn hồi dưới bàn tay làm Lingling Kwong có chút không muốn rời khỏi, thân nhiệt của nàng ngày càng tăng, hơi thở có chút gấp gáp hơn, mùi hương ngọt ngào của Orm Kornnaphat vây lấy nàng khiến cho Lingling Kwong trầm mê.

- Lingling ... - Orm Kornnaphat khẽ gọi tên Lingling Kwong

- Công.. chúa... - Lingling Kwong cố kiềm lại sự khô nóng trong lòng, nàng không hề phát hiện ra, lúc này giọng của nàng có chút trầm khàn

- Tỷ tỷ.. - Orm Kornnaphat khẽ gọi lần nữa, chỉ thấy hai tiếng tỷ tỷ này được thốt ra, bàn tay đặt ngay eo nàng khẽ siết nhẹ, xem ra, Lingling Kwong rất chấp niệm với từ tỷ tỷ này

- Tiểu.. Orm ... - Lingling Kwong bất giác bật ra một tiếng gọi khiến Orm Kornnaphat ngẩn ngơ

- Tỷ... - Giọng Orm Kornnaphat có chút run rẩy không dám tin - Tỷ gọi ta là gì?

- Công chúa.. - Lingling Kwong gọi lại Orm Kornnaphat bằng công chúa, khiến đáy mắt nữ nhân kia có chút mất mát, trái tim Lingling Kwong ẩn ẩn đau - Thần .. không biết vì sao.. nhưng thần lại không muốn gọi người là công chúa nữa.. chỉ là..

- Ở nơi này chỉ có ta và tỷ, không cần câu nệ nữa.. được không? - Orm Kornnaphat nhận ra Lingling Kwong bất đắc dĩ gọi nàng là công chúa bởi vì lễ quân thần vẫn còn ràng buộc thân xác này - Hãy gọi ta theo cách mà tỷ muốn..

- Được sao? - Lingling Kwong e dè hỏi

- Được, chỉ cần tỷ muốn thôi! - Orm Kornnaphat đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, đôi mắt hổ phách đầy dịu dàng khẽ nói

- Tiểu.. Orm .. - Lingling Kwong rốt cuộc cũng mạnh dạn gọi cái tên mà nàng muốn gọi từ lâu, ngay từ lần đầu gặp Orm Kornnaphat, Lingling Kwong đã muốn được gọi nữ nhân này như vậy

- Tỷ tỷ.. - Orm Kornnaphat rưng rưng, sống mũi cay cay, nước mắt không thể kiềm lại liền như châu ngọc mà tuôn rơi.

Orm Kornnaphat đã đợi một tiếng gọi này gần như trăm năm rồi, nữ nhân băng lãnh ngủ sâu trong giấc mộng dài không biết mơ có đẹp hay không nhưng không chịu tỉnh lại, để nàng cô độc trong cả một đoạn thời gian dài đăng đẵng. Orm Kornnaphat không thể quên được sự lạnh lẽo trong dòng luân hồi khi nàng ngụp lặn tìm kiếm chuyển thế của Lingling Kwong, nhưng tình yêu mà Lingling Kwong dành cho nàng lại sưởi ấm cho trái tim Orm Kornnaphat để nàng kiên trì tìm kiếm, thời khắc này, dường như nàng đã tìm được sự ấm áp chỉ thuộc về mỗi mình nàng.

- Đừng khóc.. - Lingling Kwong đưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt nữ nhân kia - Nàng khóc ta sẽ đau ..

- Ta không khóc nữa.. - Orm Kornnaphat nở nụ cười kiềm lại nước mắt đang rơi

- Tiểu Orm.. - Lingling Kwong lần nữa gọi Orm Kornnaphat

- Ta ở đây.. - Orm Kornnaphat tựa lên vai Lingling Kwong ôm lấy eo nữ nhân kia khẽ lên tiếng

- Ta cảm giác được rằng bản thân đã quên đi rất nhiều thứ... - Lingling Kwong giọng trầm trầm vang lên, cánh tay cũng đã dạn dĩ hơn, ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng - .. từ nhỏ ta luôn cảm thấy mình cần phải tìm kiếm một thứ gì đó, trái tim ta luôn trống rỗng, luôn cảm thấy ta đã mất đi thứ gì đó còn quan trọng hơn cả tính mạng mình...

Orm Kornnaphat nghe Lingling Kwong nói, nàng thập phần xúc động, cánh tay ôm nàng đầy ấm áp, Orm Kornnaphat cũng ôm lấy Lingling Kwong có phần chặt hơn.

- Cho đến khi ta gặp nàng.. - Lingling Kwong để Orm Kornnaphat ngồi thẳng lại nhìn mình, nàng đưa tay vuốt ve gò má xinh đẹp kia, môi mỏng khẽ hé mở - ... gặp được nàng, trái tim ta dường như được lấp đầy, ta thích nhìn nàng cười, mỗi lần nàng trêu chọc ta, trái tim ta đập loạn, ta không dám đáp lại vì ta nghĩ rằng ta chỉ là một tướng quân nhỏ bé, lại là nữ tử, ta không dám mơ tưởng đến nàng, Cửu công chúa của vương triều Thiên Du, viên ngọc quý của Đế Hậu..

- Ngốc! - Orm Kornnaphat mắng yêu - Ta không yêu nam nhân, cũng không yêu nữ nhân, người ta yêu chỉ có Lingling Kwong, ta chẳng quan tâm mấy cái thân phận nhàm chán kia, ta chỉ quan tâm tỷ!

- Khoảnh khắc thấy nàng vì ta mà bị thương.. trái tim ta như bị xé rách.. - Lingling Kwong tiếp tục thổ lộ, Orm Kornnaphat cũng im lặng lắng nghe, nữ nhân này thật hiếm khi nói nhiều như thế này - .. xin lỗi nàng...

Lingling Kwong nói một câu xin lỗi, giọng run rẩy, cánh tay lần nữa siết lấy Orm Kornnaphat vào lồng ngực, cả người run run, khoảnh khắc nữ nhân kia vì nàng mà rơi từng giọt tinh huyết, nàng cảm nhận như linh hồn bị rút khỏi thân xác, đau đến khó nhịn, đau hơn những lần chính nàng bị thương, Lingling Kwong lần đầu tiên sợ hãi mất đi một người như vậy, nàng chưa từng có cảm xúc này trước đây, Lingling Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat, cảm nhận hơi ấm của nữ tử kia để xoa dịu trái tim đang sợ hãi trong lòng, để xác nhận rằng Orm Kornnaphat vẫn đang hiện hữu trong vòng tay nàng.

- Tỷ tỷ.. - Orm Kornnaphat để Lingling Kwong ôm lấy, nàng cảm nhận nữ nhân kia run rẩy liền cất tiếng gọi

Lingling Kwong buông nhẹ Orm Kornnaphat ra, ngẩng mặt nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt. Orm Kornnaphat đau lòng nhìn Lingling Kwong, nữ nhân này không nhớ gì cả, nàng cũng từng chuyển kiếp với mọi ký ức trắng xóa, cảm giác không nhớ ra nữ tử mình yêu nhưng lại bị tình cảm dày vò thật sự rất khó chịu, hơn nữa, lại thấy nữ nhân đó vì mình mà chịu thương tổn, cảm giác sẽ càng đau đớn hơn, Orm Kornnaphat hiểu ra, Lingling Kwong đang sợ hãi mất đi nàng.

Orm Kornnaphat nâng tay, vuốt ve khuôn mặt đầy lo lắng kia, đôi đồng tử hổ phách ngắm nhìn đôi mắt nâu xinh đẹp, sau đó rất nhanh, nó nhắm lại, bởi vì chủ nhân của nó đã mang đôi môi đỏ thắm của bản thân dâng lên cho nữ tử sở hữu đôi mắt nâu thăm thẳm kia, đôi môi trái tim xinh đẹp chạm khẽ vào đôi môi đang run run rồi dừng lại một nhịp.

Lingling Kwong cảm nhận sự mềm mại trên môi, khuôn mặt Orm Kornnaphat phóng đại trước mắt, đôi mắt xinh đẹp kia nhắm nghiền, chờ đợi nàng, Lingling Kwong cũng không còn e ngại gì, nàng cũng từ từ nhắm mắt, đôi môi run rẩy tiến tới hôn lên sự dịu dàng đang chờ đợi kia, một đường đảo khách thành chủ, Lingling Kwong hôn Orm Kornnaphat có chút vội, bàn tay ôm lấy Orm Kornnaphat lại chạm vào tấm lưng trần mịn màng đàn hồi, Lingling Kwong cảm thấy khô nóng khó nhịn, nàng xoay người đặt Orm Kornnaphat nằm xuống giường nhanh chóng lần nữa phủ lên đôi môi của nữ tử kia, lưu luyến không muốn rời cho đến khi cả hai nàng đều không còn không khí trong ngực mới luyến tiếc tách ra.

- Tiểu Orm.. - Lingling Kwong khẽ gọi Orm Kornnaphat, ngón tay vuốt ve cánh môi sưng đỏ

- Tỷ tỷ.. - Orm Kornnaphat gọi Lingling Kwong có chút mong đợi

- Ta yêu nàng.. - Lingling Kwong cuối cùng cũng thật sự nghe theo trái tim, nói ra một câu yêu thương với Orm Kornnaphat

- Ta yêu tỷ, Lingling.. - Orm Kornnaphat không kiềm được một lần nữa nước mắt hạnh phúc trượt xuống

- Đừng khóc... - Lingling Kwong cúi xuống hôn lên đôi mắt hổ phách xinh đẹp kia, nuốt lấy hạt ngọc hạnh phúc của Orm Kornnaphat, giọng ấm áp vang khẽ bên tai

- Ta không khóc nữa... - Orm Kornnaphat hít một hơi dừng lại nước mắt, cười hạnh phúc nhìn Lingling Kwong

- Công chúa.. - Lingling Kwong lần nữa gọi Orm Kornnaphat là công chúa khiến Orm Kornnaphat không vui nhíu mày, Lingling Kwong phì cười đưa tay lên làm giãn chân mày của Orm Kornnaphat

- Không thích nghe tỷ gọi ta như vậy! - Orm Kornnaphat chu chu môi nói bằng giọng mũi

- Nàng là công chúa của ta.. - Lingling Kwong nỉ non

- Không phải là Cửu công chúa cao cao tại thượng kia à? - Orm Kornnaphat nhướng mày cười cười

- Không, chỉ là Công chúa của ta, của Lingling Kwong mà thôi!

Lingling Kwong nói xong một lần nữa cúi xuống chạm lên cánh môi đỏ xinh đẹp kia, nhẹ nhàng miết lấy, đòi hỏi sự ngọt ngào chỉ thuộc về Orm Kornnaphat, Công chúa của Lingling Kwong.

END CHAP 33

Chương trước Chương tiếp
Loading...