LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng (FULL)
PTNGBPN 35
Sự tuyệt vọng dần dần xâm chiếm tâm thức của Orm Kornnaphat, mắt nàng nhòe đi, dung nhan xinh đẹp của Lingling Kwong lần nữa ở trước mắt nàng là một khuôn mặt vô hồn lạnh lẽo, đây là lần thứ hai nàng phải chứng kiến Lingling Kwong từ từ rời khỏi nàng, nụ cười nhợt nhạt chợt nở trên môi, chỉ hai lần này mà Orm Kornnaphat đã đau đến chết đi sống lại, vậy nữ nhân kia chịu đựng 8 kiếp người đã như thế nào, Lingling Kwong không nhập ma đó đã là một sự kiên định khủng bố rồi.- Tỷ tỷ... Orm Kornnaphat đưa tay vuốt ve dung nhan đang nhắm nghiền mắt, giọng không kiềm được mà nức nở. Cả người nàng cũng đau đớn khó nhịn, sự xé rách từng mảng nhỏ trong nhục thân cùng với nỗi đau khổ đánh mất Lingling Kwong khiến Orm Kornnaphat hoàn toàn buông thả, nàng hoàn toàn không còn muốn sống nữa.Khoảnh khắc Orm Kornnaphat muốn ôm lấy Lingling Kwong mà tự bạo để hủy hoại toàn bộ hung thú còn sót lại nhằm giữ lấy sự sống cho những người còn lại thì mi tâm nữ nhân trước mắt lóe lên, Orm Kornnaphat dừng lại nàng quay đầu nhìn lên trên khi một ánh sáng chín màu rực rỡ đột nhiên bừng lên.- Đây... đây là... Orm Kornnaphat lập tức buông Lingling Kwong ra, đôi mắt hổ phách trước đó bị tuyệt vọng bao phủ lúc này lại ánh lên màu đỏ rực rỡ, nàng quay người, nhịn lại sự đau đớn trong thân xác lao như tên bắn lên đón lấy một đạo thiên kiếp đang đánh xuống, lần nữa hứng chịu sự tẩy rửa của thiên địa mà che chở cho hai tia thiên địa thần thức của Lingling Kwong phía sau lưng, lôi điện thêm một lần hòa với phong ấn mà xé rách đan điền của Orm Kornnaphat rồi trùng tu nó, Orm Kornnaphat phun ra một ngụm máu, nàng đã rất suy yếu, nhưng lúc này chỉ còn lại tình yêu mà nàng dành cho nữ nhân băng lãnh kia mà chống đỡ không gục ngã. Orm Kornnaphat quay đầu lại nhìn phía sau, hai tia Thiên Địa thần thức của Lingling Kwong đang quấn lấy nhau xoay nhanh, cửu sắc quang mang rực rỡ chiếu thẳng vào nhục thân của nữ nhân kia mà giữ lấy kéo về phía chúng, mi tâm nữ nhân kia đột nhiên xuất hiện một ấn ký đỏ rực, Orm Kornnaphat mỉm cười, nàng biết đó là Nhân thần thức của Lingling Kwong.Lúc này, thật sự đã có kỳ tích, Thiên Địa Nhân thần thức của Lingling Kwong vì ảnh hưởng của tia lôi kiếp lúc nãy mà có cơ hội hợp lại với nhau không cần thông qua bí pháp của Orm Kornnaphat, chỉ cần ba tia Thiên Địa Nhân này hợp lại, Orm Kornnaphat vượt qua được Lôi kiếp lần này, nàng sẽ xé rách không gian mà đưa Lingling Kwong quay trở lại bản thể ở Cấm địa vạn thiên. Orm Kornnaphat quay đầu nhìn cửu sắc lôi vân hung hãn trên đầu, chỉ còn hai đạo thiên kiếp nữa thôi, tuy nàng đã rất yếu, nhưng đôi đồng tử hồ ly màu đỏ chỉ có cố chấp- Đến đây! Ta muốn xem các ngươi cản ta như thế nào! - Orm Kornnaphat lau đi vết máu trên môi ngạo nghễ thách thức"Đoàng!!" Một tiếng sấm rền vang cả một góc thiên địa biểu thị cho sự giận dữ của Cửu Thiên Lôi Kiếp, nó cảm thấy bị thách thức bởi một nhân loại nhỏ bé, dù bên trong Orm Kornnaphat có là Hỗn độn chi thú thì cũng không có quyền thách thức nó như vậy, Cửu Vân chuyển màu rực rỡ hơn, từng tia lôi điện tụ lại ngay trên đầu của Orm Kornnaphat, nữ nhân khoác hồng y đỏ rực, tà áo bay phấp phới, sống lưng thẳng tắp ngạo nghễ nhìn đạo lôi kiếp chín màu phía trên, phía sau nàng cửu sắc quang mang đã hoàn toàn bao lấy Lingling Kwong mà dung hợp ba tia thần thức. - Đến đây! - Orm Kornnaphat cười nửa miệng, nàng nhịn lại sự đau đớn, cánh tay run rẩy nhưng đầy khí phách đưa lên chỉ thẳng lên chỗ Cửu vân lôi kiếp"RẦM!!!!"Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ hung thú trong di tích đều bị dư chấn đánh nát, mà đám người nhân tộc ở dưới trước đó được Orm Kornnaphat bao bọc trong kết giới, vì sự hung hãn của lôi kiếp mà kết giới cũng nứt ra, bọn họ nhanh chóng theo hướng dẫn lúc trước của Orm Kornnaphat mà vận khí rót vào củng cố kết giới để giữ mạng.Giữa không trung, một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn ương ngạnh nắm chặt một tia lôi điện hung tàn to lớn, khí tức băng lãnh toát ra muốn đóng băng tia lôi kiếp đó, Cửu sắc lôi kiếp bên trên nhìn thấy đạo lôi kiếp thứ 8 của nó bị Orm Kornnaphat nắm lấy, nó càng điên cuồng hơn, quang mang càng rực rỡ hơn, không đợi đợt thứ 8 qua đi, toàn bộ không gian bên ngoài bỗng im bặt, không còn một tiếng động, bầu trời cũng không còn một gợn mây nào. Cánh tay mảnh khảnh vẫn không buông tia lôi kiếp kia ra, lôi khí đang thông qua sự tiếp xúc mà chui vào cơ thể Orm Kornnaphat ăn mòn nó, xé rách nó, điên cuồng hủy hoại lại trùng tu toàn bộ ngõ ngách trong thân xác nàng, nhưng Orm Kornnaphat không buông tay, bởi vì, nữ nhân nàng yêu đang ở phía sau nàng, dù có bị đánh tan nát, Orm Kornnaphat cũng không sẽ không để một tia lôi kiếp nào lọt qua được.Orm Kornnaphat liếc nhìn lên trên, nụ cười giễu cợt lại xuất hiện trên môi, người có thể ép Cửu Vân Lôi Kiếp nổi điên đến mức đánh ra cùng lúc hai đạo lôi kiếp chắc chỉ có mỗi nàng, tiểu hồ ly ương ngạnh này thôi.- Chờ gì nữa! Bà đây không sợ ngươi!! - Orm Kornnaphat gầm lên"RẦMMMMMMMMM!!!" Một tiếng kinh hoàng hơn cả lúc nãy vang lên, đạo thiên kiếp thứ 9 đánh chồng lên tia lôi kiếp thứ 8 ban nãy, dư chấn kinh khủng quét bay toàn bộ di tích, kết giới của Orm Kornnaphat bảo hộ cho đám người Kwong cũng tan nát, mỗi người bay ra mỗi góc nhưng rất may vẫn giữ được mạng, một góc thiên địa bị đánh nát, trơ trọi, chỉ còn lại Hắc bảo tọa kì dị với chín cái đầu rắn còn trụ lại phía dưới, di tích đã bị tan biến lộ ra bên ngoài. Mặt đất là thế, trên trời cũng không ngoại lệ, một mảng không gian bị rách toạc lớn đến mức không thể nhanh chóng hồi phục lại, hai đạo cửu sắc lôi kiếp đã xé rách dòng không thời gian của tiểu thế giới Thiên Du này.Orm Kornnaphat không có thời gian bận tâm đến xung quanh, nàng chuyên chú giữ lấy hai đạo thiên kiếp bên trên, phía sau ba tia thần thức của Lingling Kwong đã hoàn toàn dung nhập vào nhau, một ấn ký phượng hoàng mờ nhạt lấp ló giữa mi tâm nữ nhân kia, Orm Kornnaphat nhoẻn miệng cười, cuối cùng, sinh cơ đã xuất hiện. Orm Kornnaphat phun ra một ngụm máu, đôi đồng tử màu đỏ ngày càng sáng rực, ấn kí hồ ly mờ nhạt cũng từ từ xuất hiện giữ mi tâm nàng, Orm Kornnaphat cắn răng chịu đựng, chỉ cần nàng chịu được, hấp thụ từ từ hai tia lôi kiếp này, phong ấn sẽ hoàn toàn được giải khai, nàng sẽ trở lại chân thân chân chính của bản thân, Cửu vĩ thiên hồ, sẽ có thể đưa Lingling Kwong quay lại mà niết bàn trùng sinh trên Ngô Đồng Thần Thụ.Ngay khi Orm Kornnaphat tính toán sẽ cố gắng từ từ giải khai phong ấn, thì một tiếng nứt vỡ vang lên, một mảng không gian vỡ vụn, rất nhanh những thứ gì đó từ tiếng nứt vỡ kia rơi xuống mặt đất phía sau nàng vang lên một tiếng kinh người, Orm Kornnaphat cau mày thành một đường, cố gắng đánh giá tình hình, hai đạo lôi kiếp đánh nát kết giới phân chia giữa các vị diện rồi, nếu lúc này kẻ đến bất thiện, nàng sẽ chỉ có hai lựa chọn, một là ương ngạnh lãnh trọn hai tia thiên kiếp này và mở phong ấn trước khi nó tàn phá nhục thân này của nàng, hai là từ từ giải khai phong ấn, nhưng... Orm Kornnaphat liếc nhìn Lingling Kwong vẫn đang nhắm nghiền mắt, nữ nhân kia sẽ không an toàn. Orm Kornnaphat không chần chừ, nàng đã có đáp án.Đồng tử hồ ly màu đỏ liếc nhìn những kẻ vừa đáp xuống đất, đột nhiên đồng tử nàng co rút lại, vang lên thêm một tiếng, lại thêm một tiếng lại một tiếng, từng cái rễ cây xuất hiện từ chỗ nứt vỡ cắm thẳng xuống bình địa của Thiên Du, rất nhanh một bóng cây khổng lồ xuất hiện, Orm Kornnaphat thần sắc hoàn toàn không thể tin nhìn những người vừa đến.- Chủ... nhân? - Tiểu Lân? - Orm Kornnaphat quay lại về hướng người vừa gọi nàngHuyễn Lân Thú trong chân thân, cả người đầy vết thương, máu nhuộm ra khỏi vảy, thần sắc cũng cả kinh nhìn Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat vì bất ngờ mà nới lỏng tay, hai tia lôi kiếp nhanh chóng xâm nhập khiến nàng đau đớn thổ huyết, nàng nhanh chóng vận khí giữ lại hai tia thiên kiếp kia, nhìn qua chỗ bóng cây vừa đáp xuống- Đồng .. lão? - Orm Kornnaphat chấn kinhToàn thân của Ngô Đồng Thần Thụ loang lổ vết xước, có những nhánh cây đã gãy, xơ xác, duy chỉ có một chỗ nguyên vẹn đó chính là tâm của Thần Thụ và một nhánh cây có hình một cái ổ, nơi đó chứa nhục thân chân chính của Lingling Kwong cùng nguyên đan của nàng. Orm Kornnaphat lại đưa mắt nhìn nhanh, Mộc Long, Tử Phụng, Thanh Quy đang ở chân thân cũng một bộ dáng đầy thương tích, huyết nhục mơ hồ một mảng ghê người, suy yếu nhìn về phía nàng- Chủ tử? Tiểu thư? - Cả đám người đồng loạt cất tiếng- Đồng lão! Nhanh, thần thức của tỷ ấy đã hợp thành rồi! - Orm Kornnaphat không quản mọi thứ nàng nhanh chóng gọi Ngô Đồng Thánh ThụĐồng Lão cũng không chần chừ, lực lượng còn lại của lão bùng phát, từng rễ cây phóng tới chỗ nhục thân hiện tại của Lingling Kwong muốn kéo lấy, nhưng từ chỗ không gian nứt vỡ một cây thương ánh sáng lao tới muốn phá vỡ nhánh cây, Orm Kornnaphat cả kinh, nàng muốn buông tay đang kiềm chế lôi kiếp mà bay tới đỡ lấy, nhưng lại có một bóng đen nhanh hơn nàng đã đến trước.Tám cái đầu rồng uy nghiêm xuất hiện, Orm Kornnaphat nhìn người vừa đến, Hỗn Mang Đế Tôn, Bát Đầu Huyễn Long, lúc này cũng toàn thương tích, thậm chí một trong tám đầu đã bị cắt xuống, hắn đến lại không thể ương ngạnh tiếp nhận thương ánh sáng kia, mà lại đưa ra một đầu để đỡ lấy, chỉ nghe một tiếng gầm rú đau đớn vang lên, hắn lại chỉ còn sáu đầu rồng, một cái đầu bị cắt trước đó máu còn chưa khô, một cái đầu đang bị khí đen từ thương ánh sáng kia ăn mòn khiến hắn thống khổ. Orm Kornnaphat cắn răng, nàng đưa một tay còn lại về phía Hỗn Mang Đế Tôn, xuất ra một luồng khí rút thương ánh sáng ra nhanh chóng tẩy đi hắc khí trên đầu rồng, nếu không hắn thật sự sẽ chỉ còn lại sáu đầu thôi. Ngô Đồng Thần Thụ không chần chừ một khắc nào, lão nhanh chóng quấn lấy nhục thân hiện tại của Lingling Kwong kéo vào tâm thần thụ, nguyên đan của nàng cũng nhanh chóng được lão đưa vào, một tiếng vang vọng rung chuyển đất trời, chỉ thấy thân cây ngô đồng rực rỡ chín màu, những tán cây xơ xác lúc trước lại như đầy sinh khí mà sinh sôi trở lại, thần thụ sừng sững giữa thiên địa, nơi giữa thân cây, một cái trứng lớn mang ấn ký Phượng hoàng cửu vũ xuất hiện, bay ra giữa không trung, khí tức thần thánh tràn ngập, cửu sắc quang mang rực rỡ toàn thiên địa.Orm Kornnaphat ngẩng người nhìn quả trứng phượng hoàng đang bất động giữa không trung, đáy mắt lần nữa dâng lên một dòng nước, khí tức ấm áp đó, vĩnh viễn nàng không thể quên được, ấm áp của nữ nhân nàng yêu, của Lingling Kwong. Orm Kornnaphat mỉm cười, nàng nhìn hai tia thiên kiếp trước mắt, đôi đồng tử hồ ly lóe sáng, nàng buông tay, trực tiếp nhận lấy sự tẩy rửa cuối cùng của thiên địa, Orm Kornnaphat gầm lên một tiếng, sau đó vì đau đớn mà ngất đi.- Chủ nhân!! - Huyễn Lân Thú kiềm lại đau đớn muốn chạy đến đỡ lấy nhục thân của Orm Kornnaphat - Tiểu thư!! - Mộc Long, Tử Phụng cùng Thanh Quy vì sự xuất hiện của quả trứng phượng hoàng mà tiếp nhận sự bảo hộ của nó, vì tam thần thú đã nhận Lingling Kwong là chủ nhân, tự nhiên sẽ có được Phượng Hoàng Chúc Phúc, vết thương trên người nhanh chóng khép miệng, lắc mình trở lại nhân dạng, bay đến muốn đỡ lấy Orm Kornnaphat Chỉ là khi thân ảnh hồng y rực rỡ kia rơi xuống thì thiên địa vần vũ, cửu sắc lôi kiếp tan biến nhường chỗ cho một quang mang rực rỡ hơn chiếu thẳng xuống thân thể của Orm Kornnaphat, ấn ký hồ ly trên mi tâm nàng bỗng loé sáng, chín cái đuôi hồ ly trắng muốt mọc ra ôm lấy nhục thân của nàng, cuộn tròn lại như một cái kén bông xoay tròn bay lên đứng cạnh quả trứng của Lingling Kwong rồi ngừng lại."Rầm rầm rầm!!!!"Một loạt những tia sáng đánh xuống, những ngọn thương ánh sáng như mưa rơi xuống chỗ của đám người Hỗn Mang Đế Tôn, Ngô Đồng Thần Thụ, cùng Tứ Linh và đám nhân tộc Thiên Du, bọn họ nghĩ rằng sát kiếp này họ không thể vượt qua nữa, nhưng nhìn cái kén bông màu trắng muốt cùng quả trứng phượng đỏ rực kia thì đám người lại nở nụ cười, cố gắng của bọn họ không vô ích, hôm nay có tan xương nát thịt cũng xứng đáng. Khi tử thần gần như ghé đến thì cửu sắc quang mang rực rỡ vùng thiên địa, tất cả những ngọn thương ánh sáng đều bị vỡ vụn, một lớp kết giới chín màu được dựng lên trước mắt, bảo hộ toàn bộ những người đang chờ đợi tử vong.- Đây là... - Tiểu Lân hóa lại hình người, lúc này đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp bộ dáng cũng không còn suy yếu vì nhận được Thiên Hồ Chúc Phúc khẽ lên tiếng- Kết giới của chủ nhân cùng tiểu thư! - Đồng Lão cũng hóa nhân dạng, khuôn mặt già nua hơn ngày xưa giọng cổ xưa vang lênAce, Pey, Rin cũng hóa nhân dạng đi đến đỡ Đồng Lão, Hỗn Mang Đế Tôn cũng bước tới đứng nhìn sự rực rỡ thần thánh phía trên- Chỉ cần hai người họ lần nữa xuất thế thì Vạn Thiên Vị Diện sẽ có cơ hội sống rồi... - Hỗn Mang Đế Tôn đáy mắt ngập tràn từng tia hy vọng- Chỉ cần Chủ tử ở cạnh Tiểu thư thì kì tích sẽ luôn xảy ra! - Pey kiên định nói- Phải! Chính là như vậy! - Những người còn lại cũng gật đầu- Kì tích sao? - Một giọng nam nhân quỷ dị vang lên - Chỉ sợ rằng ngay cả hai ả ta cũng không thể giữ được mạng của mình, đừng nói đến cứu cả Vạn Thiên! Hahaha! Nơi vết nứt kia xuất hiện một đám người, khoảng không thiên địa đang ngập tràn ánh sáng thần thánh rực rỡ lại phải nhường một góc cho sự u tối tà ác xâm chiếm, ánh mắt đám người Tứ Linh ngưng trọng, lắc mình trở lại chân thân chuẩn bị chiến đấu- Các ngươi mau trốn đi! - Rin quay lại nhìn đám người nhân tộc của Thiên Du nói lớn- Không được! Công chúa cùng Tướng quân còn chưa rõ sống chết, chúng ta không thể bỏ đi! - Phó Tướng Kwong kiên định nói, hắn biết đây là những tồn tại như Thần, nhưng không vì thế mà hắn từ bỏ Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat- Công chúa? Tướng Quân? - Ace nhăn mặt- Là thân phận kiếp này của Tiểu thư và Chủ tử! - Pey nhẹ giọng- Các ngươi chỉ làm vướng chân thôi, dù có chết thì chúng ta vẫn sẽ vẫn sẽ bảo vệ hai người họ! - Rin nói lớn- Chúng ta không sợ chết! - Đám người Kwong gằn giọng- Đám người này... - Rin nhăn mặt"Chóc!" Hỗn Mang Đế Tôn búng tay một cái, đám người Kwong được dịch chuyển ra xa vài ngàn dặm- Nói với nhân tộc rất mất thời gian, cứ chuyển chúng đi là được! - Hỗn Mang Đế Tôn mắt vẫn nhìn chằm chằm trên không trung khẽ nói, hắn không có đại năng đi giữa không gian các vị diện nhưng có thể dịch chuyển một khoảng nhỏ vài ngàn dặm trong một thế giới.- Đúng là lũ ngu xuẩn, đến lúc này vẫn còn hơi sức lo lắng cho đám kiến cỏ đó! - Kẻ vừa đến cười nhạo- Một kẻ bán tâm cho Tà ác như ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được nhân sinh từ ái là gì đâu! - Hỗn Mang Đế Tôn cười khinh bỉ kẻ kia- Nhân sinh từ ái? Thật nực cười! Ngươi từ bi chúng chưa chắc phục ngươi, nhưng ngươi có sức mạnh thì chắc chắn chúng phải quỳ dưới chân ngươi!! - Kẻ kia gầm lớn, hắn cười đến man rợ - Hừ! Quỳ dưới chân? Ngươi xứng sao? - Hỗn Mang Đế Tôn tiếp tục khinh bỉ- Xứng hay không, đợi ngươi chết ngươi sẽ rõ! Hắn cười quỷ dị, tay kết ấn, một ngọn thương ánh sáng màu vàng tưởng chừng rực rỡ nhưng lại nhuốm đầy màu u tối xuất hiện, đám người Hỗn Mang Đế Tôn thần sắc ngưng trọng, vận khí bay đến chắn trước Kén Bông cùng Trứng Phượng, chuẩn bị đón lấy một đòn này. - Chết đi! Hắn gầm nhẹ, thương ánh sáng đánh ra chạm tới lớp kết giới cửu sắc lại không xuyên qua được, kẻ kia lập tức kết ấn lần nữa, đánh tiếp một đòn vẫn không thể đánh xuyên kết giới, thần sắc hắn phẫn hận, đưa tay cắt một đường nhỏ lấy ra một giọt tinh huyết, kết ấn.- Huyết Hoàng Thương! - Hắn nghiến răng phun ra ba chữMột ngọn thương màu đỏ u ám xuất hiện trên trời, bầu trời cũng tối đi, mảng thiên địa đầy ánh sáng thần thánh cũng nhạt nhòa hẳn, như không thể rọi sáng được bóng tối đang đến, đám người Hỗn Mang Đế Tôn vận khí kiên định đón lấy ngọn thương màu đỏ này. Mũi thương từ trên trời giáng xuống chạm vào kết giới cửu sắc vang lên một tiếng kinh thiên, dư chấn làm rung chuyển cả Vạn Thiên Vị Diện, mũi thương màu đỏ không dừng lại, nó tiếp tục chấn mạnh lên kết giới làm sự rung chuyển ngày càng tăng, một tiếng nứt khẽ vang lên, từng vết nứt vỡ có thể thấy được bằng mắt thường từ từ xuất hiện trên kết giới."Xoảng!"Kết giới vỡ vụn, mũi thương đỏ rực u ám mang theo hơi thở tử vong từ từ tiến đến chỗ đám người Tứ Linh, khí tức u tối khiến bọn họ không thể thở nổi, nhưng vẫn kiên định làm lá chắn thịt cho chủ tử của họ.Huyết Hoàng Thương tưởng chừng sẽ xé nát toàn bộ những kẻ trước mắt thì một tiếng Phượng ngâm vang vọng Vạn Thiên, theo đó là một tiếng gầm rú đầy uy nghiêm làm chấn động tất cả vị diện.- Một ngọn thương nhỏ nhoi cũng muốn làm người của ta bị thương? Thật nực cười! - Giọng băng lãnh vang vọngĐồng tử của đám người Tứ Linh trong nháy mắt liền in hằn hai bóng lưng xinh đẹp, một bạch y thanh lãnh, một hồng y rực rỡ, tà áo bay phấp phới trước mắt bọn họ, hình ảnh ngày đó vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí của những người có mặt. Cánh tay bạch y nâng nhẹ hướng đến mũi thương chết chóc, một cái phất tay toàn bộ ngọn thương trong nháy mắt tan biến trong không trung, cả bóng tối u ám cũng lui đi nhường chỗ cho ánh sáng cửu sắc rực rỡ trước mắt. - Chủ.. tử... - Chủ.. nhân...Tứ Linh lắp bắp gọi, nước mắt trào ra trên đôi mắt của thần thú, đã bao nhiêu lâu rồi, bọn họ mới có thể thấy được hai bóng lưng cao ngạo xinh đẹp này, cuối cùng, bọn họ đã đợi được rồi, đợi được ngày chủ nhân của bọn họ chân chính quay lại.- Khóc cái gì? Ta đã chết đâu mà khóc hả? Hồng y nữ tử quay lại lăng không đứng trước mặt Huyễn Lân Thú mắng yêu, nàng đưa tay xoa xoa đầu Huyễn Lân Thú, lực lượng Hỗn độn tràn ngập xung quanh Huyễn Lân Thú, toàn bộ thương tích của Tiểu Lân đều hoàn toàn biến mất, khí lực cũng khôi phục, tu vi lập tức tấn lên một cấp.- Khóc xấu quá! Bạch y nữ tử phun ra ba chữ nhìn một Thần Thụ cùng ba Thần Thú trước mắt khẽ nói, nàng phất tay, Viễn cổ chi khí bao lấy bốn người lập tức chữa lành toàn bộ thương tổn, khôi phục lại thực lực nguyên thủy của bọn họ. - Ngươi khóc cũng rất xấu đó! Bạch y nữ tử lần nữa quay sang Hỗn Mang Đế Tôn giọng nhàn nhạt nói, nam nhân kia chỉ còn lại bảy đầu, trong đó một đầu còn không toàn vẹn, bảy đầu đều đang chảy nước mắt, nàng kết ấn một tia khí tức thanh thuần từ Viễn Cổ bay đến bao lấy Hỗn Mang Đế Tôn chữa thương cho hắn, hắn liền đáp xuống một góc tiếp nhận tia viễn cổ chi khí kia mà luyện hóa, chỉ thấy cái đầu bị thương từ từ lành lại, mà cái đầu bị cắt kia cũng đang từ từ mọc trở lại.- Không ngờ được các ngươi vẫn có thể trở lại! - Kẻ bất thiện kia gằn từng chữ, tuy đã cố che giấu nhưng vẫn không thể giấu nổi một tia không cam tâm trong lời nói- Lâu quá không gặp, Thần Vương Rutz! - Bạch y nữ tử nhìn về kẻ vừa lên tiếng cười nhạt- Hắn bây giờ chắc không được gọi là Thần Vương nữa đâu, tỷ tỷ! - Hồng y nữ tử bước tới bên cạnh Bạch y nữ tử cười cười đáy mắt không giấu được sự hạnh phúc, rồi quay sang nhìn Rutz, mắt trở nên lạnh lẽo, giọng trong trẻo vang lên lên - Phải gọi hắn là Tông đồ Rutz rồi! - Ngươi vì dục vọng của bản thân mà bán tâm cho Tà Thần trở thành Tông Đồ, ngươi mang cả Thần Giới dâng lên cho Tà Thần để hắn cắn nuốt toàn bộ con dân của Thần Giới, lại đi truyền ra rằng Thần Giới không có kế vị phải phong ấn vĩnh viễn, thật là một vở kịch hay! - Bạch y nữ tử cười nhạt- Kịch ta đã diễn xong, ván cờ cũng được bày bố cẩn thận.. - Giọng quỷ dị của Rutz vang lên - .. thế nhưng lại để lọt lưới một con Hồ ly và một con Phượng hoàng các ngươi!- Ai là quân cờ, ai là người đánh cờ, còn chưa biết được đâu! - Bạch y nữ tử giọng đầy sự chế giễu- Mặc kệ ngươi là cờ hay là người đánh cờ, tất cả đều sẽ phải khuất phục trước sức mạnh tuyệt đối! - Rutz cười man rợ - Hôm nay, ta sẽ khiến thế gian này sẽ không còn tồn tại Cửu Vĩ Thiên Hồ và Phượng Hoàng Cửu Vũ nữa!Cả hai nữ nhân cười nhạt, đều không để ý đến lời của Rutz, hồng y nữ tử lăng không bước đến bên cạnh nữ nhân kia, nàng quay sang ngắm nhìn dung nhan thanh lãnh thiên tiên, nốt ruồi xinh đẹp bên má trái, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen dài xõa thẳng phía sau đón gió tung bay, một bộ dáng bạch y không nhiễm bụi trần, bạch y nữ tử cũng quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh, đôi mắt mềm mại không ít, bàn tay mảnh khảnh nâng lên, vuốt ve khuôn mặt tinh xảo kia cười dịu dàngNữ nhân khoác hồng y rực rỡ, đôi mắt hổ phách trong veo nhìn khuôn mặt mà nàng đã khắc sâu trong tâm can đang hiện hữu trước mắt, sự ấm áp truyền từ bàn tay nữ nhân kia đến bên má khiến trái tim nàng ấm áp, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, đôi môi trái tim nở nụ cười xinh đẹp.Ngón tay mảnh khảnh lau đi nước mắt đang rơi như châu ngọc trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nàng ngắm nhìn nữ tử trước mặt, làn da trắng nõn hồng hào, mái tóc bạch kim xõa dài tương phản với hồng y rực rỡ, dung nhan của chủ nhân trái tim nàng đang hiện hữu trước mắt, trái tim nàng mềm mại đến tan ra, môi mỏng khẽ mấp máy gọi- Tiểu Orm.. - Tỷ tỷ... Rutz nhìn hai nữ nhân không để hắn vào mắt mà lại chỉ có đối phương trong tâm, liền phẫn nộ- Chết tiệt! Các ngươi dám khinh thường ta! - Thủ ấn kết lại hướng đến chỗ hai nữ nhân kia mà đánh tới- Cút! - Bạch y nữ tử nhăn mặt phun ra một chữ rồi phất tay một cái, chỉ thấy toàn bộ đòn đánh ra của Rutz đều tan biến- Ồn ào! - Hồng y nữ tử không vui gằn giọng, cũng phất tay một cái, khí tức khủng bố đánh thẳng đến chỗ Rutz khiến hắn không kịp trở tay, lãnh trọn một đòn văng ra phía sau phun ra một ngụm máu- Chỉ là một Tông đồ, ngươi nghĩ rằng có thể múa được bao nhiêu lâu trước mặt ta? - Giọng băng lãnh vang lên- Lingling Kwong! - Rutz nghiến răng nhìn nữ nhân vừa lên tiếng gằn ra một cái tên- Ngươi chẳng qua chỉ là một con khỉ đang diễn trò mà thôi! - Giọng trong trẻo phụ họa- Orm Kornnaphat! - Rutz phẫn nộ nhìn sang người đang đứng bên cạnh Lingling Kwong - Ân oán trăm vạn năm vừa qua, hôm nay ta sẽ tính lên đầu của ngươi! - Lingling Kwong xuất kiếm chĩa thẳng vào Rutz gằn giọng- Tính kế ta sao? Hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi hình thần câu diệt! - Orm Kornnaphat rít qua kẽ răngRutz lau đi vệt máu trên miệng, đôi mắt hắn đầy lạnh lẽo tà ác nhìn về phía Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat, chỉ cần giết được hai nữ nhân này, hắn sẽ là tồn tại tối cao của Vạn Thiên Vị Diện, sẽ nắm trong tay luân hồi sinh tử của toàn bộ chúng sinh.- Ta sẽ không để bất kỳ ai cản bước ta! Tất cả những kẻ cản đường ta, kết cục chỉ có một! - Khí tức tà ác từ từ dâng lên bao vây lấy Rutz - Đó chính là chết!Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat nhìn Rutz mặt không đổi sắc, cả hai nàng xuất kiếm đánh đến chỗ khí tức tà dị kia, cả ba hóa thành ba vệt sáng va chạm nhau khắp không trung, một tia hắc khí đen tuyền bị hai tia sáng một đỏ một trắng vây lấy, ba tia sáng đánh với nhau từ tiểu thế giới Thiên Du lại đánh xuyên qua vị diện khác rồi lại trở lại, sau đó một tiếng rầm vang lên, ba tia sáng tách nhau ra.Rutz bị đánh trọng thương rơi thẳng xuống đất phun ra một ngụm máu, tà khí xung quanh cũng bị đánh cho đến mức trở nên mờ nhạt. Lingling Kwong và Orm Kornnaphat xuất hiện trở lại, cả hai đều không có thương tổn gì, như thể Rutz có dùng cả mạng cũng không thể làm trầy xước hai nàng chứ đừng nói là bị thương.- Chết tiệt! - Hắn phẫn nộ nhìn Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat, run run đứng dậy- Chịu chết đi! - Orm Kornnaphat cười lạnh- Hừ! Ngươi tiến tới một bước nữa ta sẽ giết chết nó! - Rutz nói rồi đưa tay xuyên qua không gian nắm lấy một thân ảnh lôi ra, tay đặt lên yết hầu của kẻ đó gằn từng chữ- Bạo hổ? - Orm Kornnaphat nhăn mặt, đây là Hung Đế mà nàng đã thu nạp năm đó, sao nó lại ở đây- Hung Đế? - Ngô Đồng Thần Thụ giọng có chút lo lắng lên tiếng- Đồng lão? - Lingling Kwong nhìn về phía Đồng Lão ánh mắt dò hỏi- Thần Vương dẫn hung thú tấn công cấm địa muốn hủy hoại thân xác và nguyên đan của chủ tử, lão cùng Tứ Linh thủ hộ nhưng lại bị khí tức hắc ám ăn mòn, lúc đó Hỗn Mang Đế Tôn đưa người đến viện trợ, bên phía Thần Vương có một Hung thú cấp Đế cùng lúc tấn công khiến Đế Tôn không xoay sở được, lúc đó thì Bạo Hổ Hung Đế xuất hiện, nói rằng hắn đến chi viện, rồi lao vào cản Hung thú cấp Đế kia... - Đồng lão từ từ kể lại cho Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat nghe- Vốn dĩ thuộc hạ muốn mở kết giới đưa Đồng lão rời đi, nhưng lúc đó cấm địa đã bị một kết giới tà dị vây lấy, cô lập hoàn toàn .. - Rin tiếp lời - .. nhưng lúc gần như hết hy vọng thì không hiểu vì sao một tiếng rung chuyển kinh thiên động địa vang lên, không gian đột nhiên nứt toác, kết giới cũng bị nứt một đường, nhân cơ hội đó chúng thuộc hạ mới nhanh chóng thoát ra, không ngờ lại có thể gặp được Tiểu thư đang ứng kiếp!- Lúc thuộc hạ rời đi có lẽ Bạo hổ đã không kịp đi theo nên mới bị bắt lại... - Đồng Lão nhăn mày nhìn về phía Rutz- Rõ ràng ta đã tính toán tất cả nhưng lại không tính được việc kết giới bị nứt vỡ vì biến chuyển của thiên địa! - Rutz gằn giọng, hắn không cam tâm khi tính toán của hắn thất bại- Ngươi nghĩ rằng việc thiên địa biến chuyển đó là vô tình sao? - Giọng Lingling Kwong nhàn nhạt vang lên khiến tất cả đều nhìn về phía nàng- Ngươi... vừa nói gì? - Rutz không thể tin nhìn Lingling Kwong- Ta nói, ván cờ này... - Lingling Kwong nhoẻn miệng cười, khuôn mặt lãnh ngạo xinh đẹp nhìn thẳng về phía Rutz, như có như không liếc nhìn về Hắc bảo tọa phía sau của hắn, giọng thanh lãnh vang vọng - ... ta là người đánh cờ! Một lời nàng nói ra toàn bộ chấn động, Rutz cũng run rẩy bất ngờ, đôi đồng tử hổ phách lóe lên, Orm Kornnaphat nhanh chóng xuất hiện trước mặt Rutz muốn kết liễu hắn nhưng lại bị hắn phản ứng kịp đưa Bạo Hổ ra đỡ thay, nàng thu lại khí tức giữ lấy Bạo Hổ, xoay một vòng lại xuất ra một chưởng đánh văng hắn về phía sau, đập cả người trên Hắc bảo tọa phun ra một ngụm máu, cả người vô lực ngã ngồi trên Hắc bảo tọa. Orm Kornnaphat cứu được Bạo Hổ thì lắc mình trở lại, truyền cho hắn một tia Hỗn độn chi khí, rồi đưa hắn cho đám người Đồng Lão chăm sóc, còn nàng thì bước đến bên cạnh của Lingling Kwong- Ngươi chỉ muốn cứu Bạo Hổ nên mới làm ta phân tâm đúng không? - Rutz nhìn Lingling Kwong tìm kiếm đáp án- Không! Dù người có phân tâm hay không, nàng ấy vẫn sẽ cứu được thuộc hạ của nàng ấy! - Lingling Kwong cười cười nhìn Orm KornnaphatRutz im lặng không nói gì, hắn đang tính toán tìm đường sống, bởi hắn nhận ra được, hắn hoàn toàn không có khả năng đánh bại Lingling Kwong và Orm Kornnaphat- Trước khi ngươi bị hắn ta cắn nuốt, ta sẽ không ngại giải đáp nghi vấn cho ngươi, để ngươi không cần phải ôm hận mà xuống hoàng tuyền.. - Giọng thanh lãnh vang lên, Lingling Kwong nhìn thẳng vào Rutz nói - Cắn... nuốt? Ta sao? - Rutz run rẩy hỏi- Hiện thân đi! Nấp trong cái bảo tọa xấu xí đó thật sự không hợp với dáng vẻ thật sự của ngươi một tí nào! - Lingling Kwong nhàn nhạt nóiChỉ thấy khi nàng dứt lời, toàn bộ khí tức của hắc ám viễn cổ trong không gian ngưng đọng sau đó tụ lại một chỗ phía trên bảo tọa rồi từ từ rót vào chín cái đầu rắn trên đó, một tiếng vang vọng giữa không trung, khí tức tà ác tột cùng bùng phát lan ra khắp nơi, Lingling Kwong phất tay, một lớp kết giới phủ kín vạn thiên đại điện, sau đó nàng lần nữa kết ấn, ánh sáng lóe lên, chớp mắt cả đám người không còn thấy đâu, chỉ chừa lại một khoảng không rộng lớn, bảo tọa màu đen cũng đã biến mất.Ánh sáng lại lóe lần nữa, tất cả đều được Lingling Kwong dịch chuyển trở về Vạn Thiên Đại Điện, mà bảo tọa kia cũng đã không còn là một bảo tọa, nó đã biến chuyển thành một cơ thể khổng lồ, tất cả đều nhỏ bé trước nó, phía dưới nó là một màn sương đen kịt không có hình thù, chỉ có chín cái đầu hiện hữu ngoe nguẩy giữa không gian, nhưng lại không phải là chín đầu rắn mà là chín đầu với hình thù cùng số lượng khác nhau, một đầu rồng, hai đầu rắn, hai đầu sư tử, 2 đầu chim ưng, một đầu sói và một đầu trâu, trong đó, cái đầu rồng là to lớn nhất, ở giữa, trên đầu nó có một viên hắc thạch kì dị tỏa ra năng lượng tà ác ghê rợn.Phía dưới chân nó chính là Rutz đang bị xiềng xích màu đen quấn quanh, mà xiềng xích này lại nối với cơ thể kì dị đen kịt kia.- Tại sao? - Rutz không thể tin nhìn thứ sinh vật tà ác kì dị kia rồi lại nhìn Lingling Kwong- Ngày ngươi tham lam quyền lực cùng sức mạnh mà đánh thức Tà Thần, ngươi chắc hẳn phải biết ngươi phải trở thành vật chứa của hắn rồi chứ! - Lingling Kwong cười nhạt- Sao cơ? Không phải là ta sẽ trở thành chủ nhân của Hắc Ám mà thống trị Vạn Thiên sao? - Rutz hoảng loạn hỏi- Chủ nhân của Hắc Ám? - Lingling Kwong cười phá lên - Chỉ bằng ngươi? Một quân cờ?- Quân cờ? Ta là quân cờ? Vậy .. ai là kẻ đánh cờ? Chẳng lẽ là... - Rutz ngẩng lên nhìn về phía sinh vật kì dị kia trợn mắt nhìn- Không phải hắn! - Lingling Kwong lắc lắc ngón tay phản bác- Lingling Kwong! - Một giọng tà dị vang vọng, âm u đến cùng cực, như thể nó vọng lại từ một nơi xa xăm u tối nào đó, nhưng lại không giấu sự tức giận- Chẳng phải ta đã nói lúc nãy rồi sao? Người đánh cờ... - Lingling Kwong nhếch môi - Chính là ta! END CHAP 35