LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng (FULL)

PTNGBPN 32



- Công chúa, người đã thức dậy chưa? - Lingling Kwong đứng bên ngoài doanh trướng nói vọng vào trong

- Bảo tất cả chuẩn bị lên đường đi! - Orm Kornnaphat giọng có chút mệt mỏi ra lệnh

- Người không sao chứ? - Lingling Kwong nghe ra giọng Orm Kornnaphat không ổn liền hỏi lại

- Ta không sao, chuẩn bị đi!

- Thần lĩnh mệnh!

Lingling Kwong nói xong quay lưng đi chỉnh đốn quân ngũ, cả đám người từ 200 người giờ chỉ còn lại vỏn vẹn 40 quân, không quá nhiều nên cũng không mất thời gian chuẩn bị, Orm Kornnaphat bước từ xa đến chỗ Lingling Kwong, trên người nữ nhân mặc giáp vẫn còn phảng phất mùi máu, Orm Kornnaphat đoán đêm qua hẳn là một trận huyết tẩy, nàng không hỏi nhiều chỉ bước lên xe ngựa, lần nữa ngồi xếp bằng, tập trung mở ra nhị nguyên, càng đến gần di tích, Orm Kornnaphat càng bất an, khiến nàng phải nhanh chóng khôi phục thực lực.

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat vẻ mặt có chút mệt mỏi, phân phó một chút sau đó liền bước theo lên xe ngựa, yên lặng ngồi bên cạnh Orm Kornnaphat

- Ngươi không cưỡi ngựa nữa sao? - Orm Kornnaphat cảm nhận được Lingling Kwong liền mở mắt nhìn nữ nhân kia hỏi

- Sắc mặt của người có vẻ không tốt, tối hôm qua người không ngủ được sao? - Lingling Kwong giọng có chút quan tâm

- Sao vậy? Lo lắng cho ta? - Orm Kornnaphat cười cười

Lingling Kwong không đáp chỉ gật đầu, nữ nhân này tuy khó lường nhưng rõ ràng mọi thứ Orm Kornnaphat làm đều là vì nàng, Lingling Kwong rất minh bạch điều đó, đêm hôm qua Orm Kornnaphat còn cho 10 cấm quân vốn dĩ đi theo hộ tống Orm Kornnaphat nhưng lại không bảo vệ nữ nhân kia mà theo nàng để giúp đỡ, hơn nữa, Orm Kornnaphat không hề nghi ngờ lời nói của nàng, những gì nàng nói, Orm Kornnaphat đều sẽ tin, thế gian này, có được bao nhiêu người sẽ tin tưởng ngươi vô điều kiện chứ.

- Ta không sao, ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi, xem ra đêm qua cũng không dễ dàng! - Orm Kornnaphat nhàn nhạt nói

- Đêm qua vốn dĩ mọi thứ đều nằm trong khả năng của chúng thần, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một Trình giảo kim nhảy ra can ngăn phút cuối, khiến thần phải dốc toàn lực đấu với hắn, cuối cùng, hắn vì giữ mạng mà bỏ lại mạng của Sot.. - Lingling Kwong thuật lại nhưng chân mày đã bất giác nhíu chặt

- Hắn đánh ngang ngửa với ngươi? - Orm Kornnaphat cũng nhíu mày

- Không hẳn, nhưng hắn có gì đó rất quỷ dị, như thể không có thân xác vậy.. - Lingling Kwong đưa bàn tay lên cảm nhận lại cảm giác tay nàng đã nắm lấy cần cổ kẻ kia nhưng xúc giác truyền về không phải là nắm được lấy cổ của nhân loại

- Như thế nào? - Orm Kornnaphat nhìn bàn tay của Lingling Kwong hỏi tiếp

- Như thể.. nắm lấy một con rắn... - Lingling Kwong nhăn mày, cảm giác như nắm lấy cổ của một con rắn trơn tuột không xương hơn là một con người

- Đưa tay ngươi qua đây! - Orm Kornnaphat thoát khỏi tư thế tu luyện, ra hiệu cho Lingling Kwong đến gần nàng

Lingling Kwong bước tới ngồi cạnh Orm Kornnaphat, nàng đưa tay ra, Orm Kornnaphat kết thủ ấn một luồng khí nhàn nhạt cửu sắc chạm đến bàn tay của nàng, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Lingling Kwong, Orm Kornnaphat rút ra một sợi khí tức màu đen tuyền có lẫn một chút màu đỏ ghê rợn, Lingling Kwong nhìn thần sắc ngưng trọng của Orm Kornnaphat, nàng lập tức hiểu ra kẻ kia không phải là kẻ tầm thường

- Công chúa, đây là...

- Lingling Kwong, khi bước vào Di tích, ngươi không được rời khỏi ta nửa bước! - Orm Kornnaphat không để Lingling Kwong hỏi tiếp, nàng ngẩng lên, đôi mắt hổ phách thập phần nghiêm túc nhìn Lingling Kwong

- Thần là thần tử, nhiệm vụ của thần là bảo vệ người, hơn nữa, thần còn là thống lĩnh của tam quân, làm sao có thể nấp phía sau người được! - Lingling Kwong nhăn mặt không vui

- Ta bảo ngươi không được rời khỏi ta, chứ ta có bảo ngươi nấp sau ta đâu? - Orm Kornnaphat chống cằm nhìn Lingling Kwong

- Người...

- Vào Di tích rất hung hiểm, ta sợ bản thân sẽ có chuyện, muốn Kwong đại tướng quân bảo vệ ta, không được sao? - Orm Kornnaphat cười tươi

Khóe miệng Lingling Kwong giật giật, Orm Kornnaphat cường hãn như vậy mà bảo sợ hãi yêu thú sao, nhưng nàng không thể vạch trần, dù gì Orm Kornnaphat cũng là hoàng thất, nàng là không thể trái lệnh được

- Thần đã hiểu, vào di tích thần sẽ bảo hộ cho người! - Lingling Kwong gật đầu

- Nếu ngươi cách xa ta, ta sẽ rất sợ hãi, vì vậy nhớ lời của ngươi đó! - Orm Kornnaphat mắt long lanh nhìn Lingling Kwong như thể nàng rất yếu đuối cần sự che chở vậy

- Thần... thần biết rồi.. - Lingling Kwong thúc thủ, Orm Kornnaphat thật khó đoán

Orm Kornnaphat xác định Lingling Kwong đã đáp ứng không rời nàng nửa bước, sau đó không nói tiếp, quay lại trạng thái tu luyện, Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat chuyên tâm tu luyện cũng có chút bất ngờ, nàng không nghĩ Orm Kornnaphat lại chăm chỉ như vậy, sau đó không nghĩ gì nữa, cũng nhập định hồi phục lại khí lực tối hôm qua.

Lúc nãy lên xe ngựa, Orm Kornnaphat đã nhanh chóng bố trận, tất cả những linh khí thiên địa sẽ được tụ về xe ngựa của nàng, sau đó cô lại thành nguyên khí để nàng hấp thu, điều khiến nàng mệt mỏi chính là thân xác này vốn không phải chân chính là của nàng, mà là thân xác sau khi nàng chuyển kiếp vào, vì vậy khi hấp thu liên tục nguyên khí thiên địa, nhục thân sẽ không chịu được, Orm Kornnaphat phải dùng bí pháp để rèn luyện lại thân thể này, quá trình đó sẽ không mấy dễ chịu, sự đau đớn dày vò khiến tinh thần lực của nàng có chút mỏi mệt, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy, nên Orm Kornnaphat mới có vẻ mặt đầy mệt mỏi như thế.

Lingling Kwong đang nhập định bên cạnh cũng cảm nhận được nguyên khí tinh thuần bên trong xe ngựa, nàng tinh mắt nhận ra Orm Kornnaphat đã bố trận tụ linh, thầm than Orm Kornnaphat quả nhiên yêu nghiệt, quay sang vừa vặn nhìn thấy nữ nhân kia trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tinh xảo có chút khó chịu, mày cau lại thành một đường, đường nét trên dung nhan kia đang biểu thị sự đau đớn.

Orm Kornnaphat đang dùng bí pháp ép kinh mạch của nàng giãn nở để tiếp tục thúc đẩy việc tuần hoàn nguyên khí trong người, nhắm phá vỡ vách ngăn của bình nhị nguyên, cả đêm qua cho đến sáng nay, nàng chỉ mới làm nứt một đường nhỏ trên vách ngăn đó, vốn dĩ trước khi lịch kiếp nàng đã tính toán việc khôi phục thực lực sẽ được hoàn thiện khi thân thể ở kiếp này đủ 19 tuổi, nhưng nay nàng phải cố gắng lấy lại mọi thứ trước 2 năm, điều này khiến này phải trả giá, sự đau đớn ở thể xác không phải là chính yếu, khi tam nguyên được mở, nàng hoàn toàn lấy lại được thực lực, thứ chờ đợi nàng chính là lôi kiếp, bởi vì như vậy là đi ngược với thiên đạo pháp tắc, nàng sẽ phải trải qua lôi kiếp để tấn thăng, cũng là lúc nàng quay lại nhục thân chân chính của nàng, Cửu vĩ thiên hồ.

- Công chúa.. - Lingling Kwong biết rằng không thể làm phiền một người đang trong trạng thái tu luyện, nhưng vẻ đau đớn của Orm Kornnaphat khiến trái tim nàng đau nhói

- Ừ? - Orm Kornnaphat từ từ ngừng lại việc tu luyện, mở mắt nhìn Lingling Kwong, khuôn mặt hoàn mỹ đang lo lắng nhìn nàng

- Người.. ổn chứ? - Lingling Kwong khẽ hỏi, nàng đưa tay lau đi mồ hôi trên trán Orm Kornnaphat

- Ta không sao.. - Orm Kornnaphat không né tránh, nàng chồm tới để Lingling Kwong lau mồ hôi cho nàng dễ hơn

- Người đang cố gắng đột phá sao? - Lingling Kwong tuy không có ký ức nhưng nàng là cao thủ, nàng nhìn thấy được Orm Kornnaphat đang cố gắng đột phá tu vi

- Chỉ là có chút khó khăn... - Orm Kornnaphat gật đầu, nàng thở dài

- Việc tu luyện không thể nóng nảy, dục tốc bất đạt, cẩn thận có thể tẩu hỏa nhập ma.. - Lingling Kwong giọng đầy lo lắng dặn dò

- Ta cần phải nhanh chóng tăng tu vi! - Orm Kornnaphat quay sang lấy tách trà nhấp một ngụm

- Tại sao công chúa phải làm vậy? Hiện tại ở đại lục này không ai có thể uy hiếp công chúa cả, bao gồm cả thần.. - Lingling Kwong nhẹ giọng nói

- Lingling Kwong.. - Orm Kornnaphat đặt tách trà xuống sau đó quay sang nhìn Lingling Kwong, nàng đưa tay vuốt ve gò má xinh đẹp kia, mà nữ nhân kia cũng không tránh né - .. thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đạo lý này ngươi rõ đúng không?

- Thần hiểu rõ! - Lingling Kwong gật đầu, nàng có chút tham luyến xúc cảm dịu dàng trên má

- Vậy nên, ta càng muốn phải nhanh chóng tăng lên tu vi.. - Orm Kornnaphat cười xinh đẹp

- Thần sẽ bảo vệ người.. - Lingling Kwong nói một câu từ tận đáy lòng

- Ta cũng muốn bảo hộ cho ngươi! - Orm Kornnaphat cười dịu dàng

- Công chúa, thần muốn hỏi người một câu! - Lingling Kwong giọng nghiêm túc

- Nói đi! - Orm Kornnaphat thu tay gật đầu nhìn Lingling Kwong

- Rốt cuộc vì sao người lại đối xử tốt với thần như vậy? - Lingling Kwong vẫn còn rất mờ mịt

- Ta chẳng phải nói rồi sao? - Orm Kornnaphat nở nụ cười - Vì ta yêu ngươi!

- Tại sao Công chúa lại yêu thần? Thần và công chúa chỉ mới gặp gần đây, làm sao có thể khiến người vì thần làm nhiều việc như vậy? - Lingling Kwong nhíu mày, nàng hỏi Orm Kornnaphat nhưng giọng điệu không hề chất vấn nữ nhân kia, chỉ đơn giản là nàng muốn biết

- Nếu ta nói tình yêu sét đánh ngươi có tin không? - Orm Kornnaphat mỉm cười

- ... - Lingling Kwong không đáp, nàng không biết trả lời như thế nào, rất nhiều người cũng nói với nàng như vậy nhưng nàng chưa bao giờ tin, tuy nhiên nữ tử trước mắt này nói ra, Lingling Kwong có phần muốn tin tưởng

- Lingling Kwong.. - Orm Kornnaphat giọng trong trẻo dịu dàng vang lên, đôi đồng tử màu hổ phách nhìn nữ nhân trước mặt đầy tình cảm - .. ký ức có thể mất đi, nhưng tình yêu sẽ vẫn còn mãi, cảm giác của tỷ đối với ta như thế nào ta nghĩ tỷ là người hiểu rõ hơn hết, vậy nên, chỉ cần lắng nghe trái tim mình thôi, tỷ tỷ!

Orm Kornnaphat lần nữa gọi Lingling Kwong là "tỷ tỷ", sau đó nàng không nói gì thì chỉ cười với Lingling Kwong sau đó lại quay trở lại trạng thái tu luyện, để lại một Lingling Kwong ngẩn ngơ nhìn nàng.

Lingling Kwong nhìn ngắm dung nhan tinh xảo kia, nàng đặt tay lên trái tim của mình lắng nghe nhịp đập bồi hồi của nó khi bên cạnh Orm Kornnaphat, nữ nhân kia nói đúng, nàng luôn có cảm xúc mãnh liệt khi bên cạnh Orm Kornnaphat, trước khi gặp nữ tử kia, Lingling Kwong đã mơ hồ cho rằng nàng hoàn toàn vô cảm, nàng không có bất kỳ cảm xúc gì với bất kỳ người nào thân cận với nàng, cảm xúc nhiều nhất nàng có là phẫn nộ vì cha mẹ và nhị thúc của nàng bị kẻ gian hãm hại phải tẫn mạng để bảo vệ toàn bộ phủ tướng quân, còn lại, ái dục là thứ Lingling Kwong chưa bao giờ cảm nhận được.

Thế nhưng, khi Orm Kornnaphat xuất hiện, mọi cử động của nữ nhân kia, từng cái đụng chạm, từng lời nói, đều tiến sâu vào tâm can của nàng, Lingling Kwong đưa tay đặt lên môi mình, cách đây vài hôm, nụ hôn kia khiến trái tim nàng không an ổn, nó dường như muốn nói với Lingling Kwong rằng, Orm Kornnaphat chính là chủ nhân của nó.

"Nghe theo trái tim sao?"

Lingling Kwong tự nhủ thầm, sau đó nhìn Orm Kornnaphat, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, rồi về lại chỗ ngồi, chỉnh lại tư thế cũng vào trạng thái tu luyện.

Đoàn người di chuyển khoảng nửa ngày đã đến trước Di tích, xung quanh đã có vài đội ngũ chờ đợi Di tích hoàn toàn mở ra mà xông vào chinh phục, khi thấy đoàn người của Huyền Vân đến bên cạnh cờ Huyền Vân còn có cờ của Kwong gia khiến tất cả đều e dè phòng bị, bọn chúng đều biết người lãnh quân lần này là Lingling Kwong lại còn có một Cửu công chúa bí ẩn mạnh mẽ không kém gì Kwong đại tướng quân, Orm Kornnaphat.

- Bẩm Công chúa, Tướng quân! Chúng ta đã đến Di tích! - Phó tướng Kwong cũng là tam thúc của Lingling Kwong bẩm báo

- Dựng trại! - Lingling Kwong ra lệnh, tất cả đội ngũ đều răm rắp nghe theo, rất nhanh đã dựng lên lều trại của bọn họ

- Căn dặn tất cả nghỉ ngơi thật tốt, không cần tuần tra, ai cũng phải ở trạng thái tốt nhất khi Di tích mở ra cho ta! - Orm Kornnaphat giọng trong trẻo vang lên

- Công chúa, thần hiểu sự lo lắng của người nhưng không thể không tuần tra, lỡ như có tập kích thì... - Lingling Kwong nhẹ giọng nói

Chỉ thấy Orm Kornnaphat không đáp lời, nàng đứng giữa khu vực dựng trại của Huyền Vân, thủ ấn kết vẽ thành một vòng tròn điểm lên không trung lập tức một kết giới vững chắc bao xung quanh họ.

- Kết giới? Trận pháp sư sao? - Đám người xung quanh trầm trồ

- Công chúa tinh thông trận pháp? - Lingling Kwong khó tin hỏi lại

- Là ngươi đã dạy cho ta! - Orm Kornnaphat cười đáp lại sau đó quay lưng đi vào doanh trướng, nàng gần đập vỡ được bình chướng của nhị nguyên rồi

- Thần sao? - Lingling Kwong ngẩn ra trước câu trả lời của Orm Kornnaphat, khi định thần lại thì nữ nhân kia đã đi vào trong, Lingling Kwong chỉ đành bước theo

Vào trong doanh trướng, Orm Kornnaphat lập tức tu luyện khiến Lingling Kwong khẽ thở dài, nữ nhân này bị cuồng tu luyện hay sao chứ. Lingling Kwong ngồi cạnh để thủ hộ cho Orm Kornnaphat, cũng tiện đường tiếp ứng nếu như bên ngoài có vấn đề gì.

Orm Kornnaphat tu luyện đến nửa đêm, bình chướng sắp được nàng phá vỡ lại vì không đủ nguyên khí mà thất bại, đây là lần thứ 2 trong hôm nay rồi, Orm Kornnaphat mở mắt, mày cau lại thành một đường, nàng thở dài, không thể tiếp tục nữa, Orm Kornnaphat đứng dậy đi ra ngoài muốn hít thở không khí trong lành lại nghe thấy vài tiếng huyên náo

- Tỷ tỷ thật soái, không cần làm tướng quân gì đó của tiểu quốc nhỏ bé như Huyền Vân nữa, về làm phò mã gia của bổn công chúa đi! - Một giọng nữ ngả ngớn thành công thu hút sự chú ý của Orm Kornnaphat

Cửu công chúa Orm Kornnaphat thong thả bước đến chỗ đám đông, càng đến gần mặt nàng càng đen lại, đôi mắt hổ phách càng đầy lãnh ý

- Các ngươi ở đây làm gì? Không nghỉ ngơi à? - Giọng Orm Kornnaphat không độ ấm vang lên khi thấy Lingling Kwong bị một nữ nhân nắm lấy tay dằn co

- Công chúa điện hạ! - Lingling Kwong giật mình lập tức rút tay lại cùng với đám thuộc hạ hướng Orm Kornnaphat cúi đầu

- Công chúa? Vậy ra đây là Cửu công chúa Huyền Vân Quốc sao? Tướng mạo cũng chỉ tạm được mà thôi! - Nữ nhân trước đó bám lấy Lingling Kwong bĩu môi khinh thường Orm Kornnaphat

- Chuyện phò mã gia là như thế nào? - Orm Kornnaphat bước đến chỗ Lingling Kwong nhìn thẳng nữ nhân kia lên giọng

- Công.. công chúa đừng hiểu lầm... - Lingling Kwong lắp bắp giải thích lại câu này đụng câu kia không đâu vào đâu, chỉ thấy không khí xung quanh Orm Kornnaphat ngày càng lạnh hơn

- Tướng quân tỷ tỷ ngươi xem, nàng ta lạnh lùng với ngươi như vậy, chi bằng theo ta đi, ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi! - Nữ nhân kia thấy Lingling Kwong vì Orm Kornnaphat mà lộ ra biểu cảm bối rối, trong lòng lập tức cảm thấy ghen tỵ, miệng liền nói ra vài câu, chỉ là ả ta không hề ý thức được, tử thần đang hiện diện sau lưng

- Tướng quân tỷ tỷ? - Orm Kornnaphat gằn từng chữ

- Không phải.. Công chúa... - Lingling Kwong cảm nhận được Orm Kornnaphat đang giận dữ liền nhanh chóng muốn giải thích

Chỉ là một luồng khí tức lạnh băng xẹt qua, nữ nhân đứng bên cạnh vừa gọi bốn tiếng kia bị đánh bay ra xa đập vào một tảng đá gục xuống phun ra một ngụm máu

- Khốn kiếp, ngươi có biết ngươi vừa đả thương ai không hả? - Một nam nhân trầm giọng gầm lên, hắn rút kiếm sau đó hàng trăm người lập tức vây lấy chĩa kiếm vào Orm Kornnaphat

- Là ai không quan trọng ... - Orm Kornnaphat mặt lạnh như sát thần nhìn đán người phía trước - ... dám đặt tư tâm đến người của ta thì chỉ có chết!

Orm Kornnaphat bộc phát khí tức cuồn cuộn dâng lên uy áp đè nặng khiến tất cả đều hít thở không thông

- Công chúa người bình tĩnh đi! - Lingling Kwong nhăn mặt lên tiếng can ngăn lại thấy Orm Kornnaphat trừng mắt nhìn nàng, Lingling Kwong im bặt không dám nói nữa, không hiểu vì sao nàng thật sự không dám cãi Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat giận dữ nhìn Lingling Kwong, nàng thì cố gắng đột phá thất bại 2 lần đã khó chịu trong lòng, mà nữ nhân này không nhớ gì thì thôi đi, lại cứ chạy loạn trêu hoa ghẹo nguyệt, giờ thì hay rồi, vác thêm một đống ong bướm, nàng không giết gà doạ khỉ thì con đường truy thê của nàng sẽ còn dài dài.

- Các ngươi đi ra khỏi kết giới làm gì? - Orm Kornnaphat quay sang hỏi Lingling Kwong, nàng liếc nhìn nữ nhân kia đang nhanh chóng được chữa trị

- Công chúa thứ tội! - Tam thúc của Lingling Kwong quỳ xuống bẩm báo - Chúng thuộc hạ vốn dĩ không muốn kháng hoàng lệnh, nhưng bọn người Ám Vân Quốc này khinh thường chúng ta là rùa rụt cổ, chỉ biết trốn trong kết giới, chúng thuộc hạ có thể bị sỉ nhục nhưng thể diện của Huyền Vân không thể bị người ta chỉ trỏ, vậy nên đã rời khỏi kết giới để quyết đấu với chúng!

- Kết quả như thế nào? - Orm Kornnaphat hất cằm ra hiệu cho Tam thúc của Lingling Kwong đứng dậy

- Luật chiến đấu liên tục cho đến khi bại, hai bên phái ra 5 người, tướng quân hai bên không được tham chiến, hiện tại chúng ta đã phái ra 2, bên họ đã phái ra 3 người, vừa rồi chúng ta đã thua, bây giờ sẽ là người thứ 3 nghênh chiến! - Tam thúc Lingling Kwong nhẹ giọng bẩm báo

- Cá cược như thế nào? - Orm Kornnaphat hỏi gọn

- Bên thua sẽ phải tiến vào Di tích trễ hơn bên thắng nửa ngày... - Tam thúc Lingling Kwong cúi gầm mặt, hắn biết đây là sai trái, Orm Kornnaphat hoàn toàn có thể trừng phạt bọn hắn

- Các ngươi nói thiếu rồi! - Nữ nhân kia được chữa trị tay lau đi vết máu đi tới - Nếu ta thắng, Kwong đại tướng quân phải theo ta về Ám Vân làm thiếp cho ta!

- Không phải nói là phò mã sao? - Một giọng lạ vang lên

- Hừ! Vốn dĩ coi trọng nàng ta nhưng ả kia dám đánh lén ta, hiện tại chỉ xứng làm thiếp, hơn nữa... - Nữ nhân kia nhìn Orm Kornnaphat cười hung ác - Ta còn muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi ta!

- Quỳ xuống xin lỗi ngươi? - Orm Kornnaphat cười phá lên - Ngươi xứng sao?

Orm Kornnaphat nói xong vận khí hoá thành một vệt sáng chín màu, chỉ trong chớp mắt bàn tay mảnh khảnh của nàng đã đặt lên cần cổ của kẻ ngông cuồng kia

- Khốn kiếp! Thả Đại công chúa ra!! - Một tướng lĩnh Ám Vân gầm lên xông tới chỗ Orm Kornnaphat

Mắt Lingling Kwong loé lên nàng lao tới bên cạnh Orm Kornnaphat đánh văng những kẻ xông vào, thuộc hạ của Lingling Kwong cũng tham chiến, chỉ trong một lúc đã trở nên hỗn loạn

- Dừng tay!

Giọng trong trẻo vang vọng khiến tất cả ngừng lại nhìn về phía Orm Kornnaphat

- Hoá ra ngươi là lão thái bà của Ám Vân gần 40 chưa xuất giá, hoang dâm vô độ, nam nữ già trẻ lớn bé đều ăn đó sao? - Orm Kornnaphat cười giễu cợt

- Ngươi... ngươi!! - Đại công chúa Ám Vân mặt lúc xanh lúc đỏ á khẩu khi bị Orm Kornnaphat sỉ nhục

- Ta bảo tất cả dừng lại không phải vì sợ các ngươi! - Orm Kornnaphat liếc nhìn những kẻ mang quân phục của Ám Vân Quốc - Mà vì thuộc hạ của ta cần phải đi ngủ, vậy nên, nếu chưa muốn chết thì thu dọn cút khỏi đây cho ta!

- Ngươi là cái thá gì dám ra lệnh cho bọn ta! - Một tên không sợ chết gào lên

Chỉ thấy hắn vừa dứt câu, đôi đồng tử màu hổ phách liếc nhìn sang chỗ hắn, rất nhanh một tiếng vang vọng trong không trung, kẻ đó biến thành một đám bụi màu đỏ, một làn gió thổi qua, xoá sạch dấu vết.

- Đây.. đây là.. - Đám người sợ hãi lui lại vài bước

- Sao hả? - Orm Kornnaphat nhếch miệng cười - Nhân sinh khó khăn quá, có cần ta giúp các ngươi đi chuyển kiếp sớm không?

Một đám người hoàn toàn mất đi sĩ khí khi thấy thực lực khủng bố của Orm Kornnaphat, trên đại lục này, người có thể khiến kẻ khác tan thành tro bụi hầu như không có một ai, vậy mà nàng chỉ dùng một ánh mắt.

- Xin.. xin tha cho ta.. - Đại công chúa của Ám Vân run rẩy cầu xin

- Lúc ngươi nhắm đến nữ nhân của ta, ngươi có nghĩ đến hậu quả chưa? - Orm Kornnaphat nghiến răng

- Tướng quân.. - Tam thúc của Lingling Kwong khẽ nói bên tai nàng - .. người hãy khuyên công chúa đi..

- Nàng ấy sẽ biết chừng mực! - Lingling Kwong chỉ đáp gọn một câu, bởi nàng tin tưởng Orm Kornnaphat biết được thiệt hơn của sự tình

- Ta hoàn toàn có thể giết chết toàn bộ các ngươi! - Orm Kornnaphat gằn từng chữ - Nhưng các ngươi chết sẽ kéo theo việc giao chiến giữa hai nước, hơn nữa, ả ta đắc tội với ta, không phải con dân của Ám Vân đắc tội với ta, vậy nên, khi quay về Ám Vân, canh chừng ả ta cho thật tốt, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta!

Orm Kornnaphat dứt lời, nàng ném đại công chúa Ám Vân cho một tướng lĩnh phe kia sau đó thu hồi khí tức quay lưng rời đi, về lại doanh trướng của nàng, đáy lòng dịu đi không ít bởi vì lời vừa rồi Lingling Kwong nói nàng đã thu được vào tai, nữ nhân này, cũng rất tin tưởng nàng, thế nhưng nghĩ lại Lingling Kwong thu hút ong bướm, Orm Kornnaphat lần nữa rơi vào trạng thái băng sương, mang theo sự bực bội bước đi.

Lingling Kwong nhìn bóng lưng của Orm Kornnaphat khẽ mỉm cười, nữ nhân này rất thông minh, không phải loại cậy mạnh hiếp yếu, càng biết cân nhắc đại sự, hiện tại việc chinh phục di tích là trọng yếu, nếu dính vào chuyện phiền phức sợ rằng sẽ có chút hao tổn lực lượng, hơn nữa, như Orm Kornnaphat đã nói, dân chúng không có tội. Lingling Kwong ra hiệu cho tam thúc của nàng sắp xếp việc còn lại, còn nàng nhanh chóng bước theo Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cảm nhận được lửa giận của Orm Kornnaphat chưa tắt hẳn.

- Công chúa.. - Lingling Kwong đi theo Orm Kornnaphat vào doanh trướng

- Ngươi theo ta làm gì? - Orm Kornnaphat quay lại nhíu mày nhìn Lingling Kwong

- Người đừng giận nữa.. - Lingling Kwong nhẹ giọng

- Ta không có giận! - Giọng Orm Kornnaphat lạnh lùng

- ... - Lingling Kwong có chút quẫn bách, nàng đứng yên nhìn Orm Kornnaphat

- Ngươi muốn làm tượng đá sao? Muốn làm tượng thì đi ra ngoài kia mà làm! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong như tảng đá khiến nàng bực bội hơn

- Thần.. thần.. - Lingling Kwong lắp bắp

- Sao vậy? Sao lúc nãy ả ta bám lấy ngươi như vậy, ngươi không bảo ả tả thỉnh tự trọng, hay bảo ả ta đừng quấy rầy ngươi đi! - Orm Kornnaphat bộc phát - Tại sao chỉ có ta đến gần ngươi thì ngươi hết tránh rồi né, rồi tự trọng quái quỷ gì đó cứ mang ra nói với ta vậy?

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat mặt tức giận đến đỏ hồng, đôi mắt xinh đẹp long lanh có chút uỷ khuất bên trong, đôi môi trái tim liên tục chất vấn, trách cứ Lingling Kwong

- Ta bảo ngươi cái gì? Khi nữ nhân khác không phải ta chạm vào thì phải đẩy ả ta ra, ngươi lại để ả ta nắm tay ngươi như vậy - Orm Kornnaphat gào lên - Ngươi muốn chọc ta tức điên đúng không?

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat thở hổn hển vì bực bội, nàng đột nhiên hiểu ra gì đó liền dùng vẻ mặt khờ khạo lên tiếng hỏi Orm Kornnaphat

- Công chúa.. người ghen sao? - Lingling Kwong khẽ nói

- Phải! - Orm Kornnaphat gật đầu xác nhận không né tránh - Ta ghen! Ta ghen đó, ta ghen vì ta yêu ngươi! Ta không muốn ai chạm vào ngươi ngoài ta! Hiểu chưa??

Lingling Kwong ngơ người khi Orm Kornnaphat mạnh mẽ thừa nhận, trái tim nàng đập loạn trong lồng ngực, một câu Orm Kornnaphat thừa nhận ghen vì nàng khiến nàng rung động hơn một câu yêu từ Orm Kornnaphat nữa.

- Ngươi là đồ đầu đất! Ngươi đi ra ngoài đi! Ta muốn ở một mình! - Orm Kornnaphat cắn răng gằn giọng, nàng không muốn trút giận lên Lingling Kwong, Orm Kornnaphat hạ lệnh đuổi người sau đó quay lưng lại không thèm nhìn Lingling Kwong nữa

- Xin lỗi..

Một tiếng xin lỗi khẽ vang lên, Orm Kornnaphat thở dài, Lingling Kwong không nhớ gì, nàng không thể ép nữ nhân kia được, dưa hái xanh sẽ không ngọt, đạo lý này Orm Kornnaphat hiểu rõ, nàng đành phải chấp nhận chờ đợi thôi.

Orm Kornnaphat đang suy nghĩ để tìm cách vơi đi sự khó chịu trong tâm, đột nhiên nàng rơi vào một cái ôm ấm áp, từ phía sau một đôi tay mảnh khảnh nhưng cứng cáp ôm lấy nàng, cằm người kia đặt lên vai nàng, hương thơm thanh lãnh quen thuộc khiến trái tim Orm Kornnaphat run rẩy

- Xin lỗi, thần sẽ không làm người khó chịu nữa.. - Giọng Lingling Kwong trầm ấm vang bên tai

Lingling Kwong hoàn toàn làm theo những gì trái tim mong muốn, bóng lưng mảnh khảnh kia đang hờn ghen khiến trái tim nàng chua xót, thôi thúc nàng bước đến và ôm lấy nữ nhân kia vào lòng, lúc này, Lingling Kwong cảm nhận được, đáy lòng đang tràn đầy sự vui vẻ và hạnh phúc khi được ôm Orm Kornnaphat

- Không được để ai chạm vào nữa... - Sự chua chát trong lòng Orm Kornnaphat tan biến, nàng đưa tay lên nắm lấy hai bàn tay có chút thô ráp vì cầm vũ khí thường xuyên kia, trái tim chỉ toàn là ấm áp cùng vui vẻ

- Thần hứa! - Lingling Kwong xác nhận

- Lingling Kwong ... - Orm Kornnaphat khẽ gọi

- Có thần! - Lingling Kwong đáp lời

- Ôm ta thêm một lát nữa, được không? - Giọng Orm Kornnaphat có chút mong cầu

- Theo ý của người! - Lingling Kwong cười gật đầu, vòng tay siết chặt hơn nhưng không dám quá mạnh vì sợ Orm Kornnaphat bị đau

Orm Kornnaphat không đáp, nàng dựa ra sau tựa đầu vào vai Lingling Kwong, nhắm mắt tận hưởng cảm giác này, đã gần trăm năm, cuối cùng, nàng đã được Lingling Kwong một lần nữa ôm lấy.

Giữa doanh trướng, không gian êm ả, hai nữ nhân ôm lấy nhau không buông, Orm Kornnaphat giữ lấy Lingling Kwong một đêm dài, khiến Lingling Kwong phải ôm lấy nàng ngủ, mà Orm Kornnaphat khi ngủ cũng không buông Lingling Kwong ra, bởi vì, nàng nhớ da diết sự ấm áp này, sự ấm áp chỉ thuộc về nàng, vĩnh viễn là của nàng, sự ấm áp của nữ tử mà Orm Kornnaphat tâm niệm, sự ấm áp của Lingling Kwong.

END CHAP 32

Chương trước Chương tiếp
Loading...