LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng (FULL)
PTNGBPN 31
- Có .. có thần, thưa công chúa! - Sot đáp lời nhưng giọng không còn khí thế nữa, ngay khi Orm Kornnaphat lấy ra Càn khôn kính, hắn hiểu được đại thế đã mất rồi
- Ngươi thân là thống lĩnh lại hồ đồ, không tự mình điều tra mà vội vàng kết luận, suýt chút nữa khiến Huyền Vân mất đi rường cột Quốc gia, Tam quân chia cắt! - Giọng Orm Kornnaphat đanh thép đầy uy áp khiến tất cả người có mặt bao gồm cả Lingling Kwong đều thấy áp lực
- Thần... biết tội.. - Sot cắn răng nhịn lại uy áp hoàng thất mà cúi đầu
- Ngươi mang toàn bộ quân lính của ngươi quay về đế đô Huyền Vân đi! - Orm Kornnaphat hạ lệnh trục xuất
- Công chúa không thể được! - Sot lập tức ngẩng đầu, nếu hắn quay về mục đích chính của chuyến đi này sẽ hoàn toàn bị tan vỡ, dù như thế nào hắn cũng không thể để Lingling Kwong một mình dẫn quân đi chinh phục Di tích được
- Tại sao? - Orm Kornnaphat nhướng mày - Ngươi muốn kháng lệnh? Ngươi biết hậu quả không?
- Thần không dám, chỉ là thần có chút sơ sót nhưng Công chúa lại hạ lệnh như vậy thì có phải nặng nề quá không? Thần sẽ không biết bẩm báo lại với bệ hạ như thế nào khi quay về.. - Sot tỏ vẻ vì lo lắng về hoàng lệnh nói
- Ta sẽ nói với Phụ hoàng, ngươi cứ yên tâm! Còn vì sao bảo ngươi quay về... - Orm Kornnaphat quay lưng ngồi lại vào ghế nhẹ nhấp ngụm trà, ra hiệu cho Lingling Kwong về lại chỗ đứng - ... ngươi quá nóng nảy, như vậy khi vào di tích sẽ rất dễ có quyết định sai lầm ảnh hưởng đến đại cục! Vì vậy, ngươi quay về đi!
- Nhưng...
- Làm theo lời ta ngay khi ta còn hoà nhã! - Orm Kornnaphat cười lạnh
Bàn tay nàng bóp ly trà trong tay nhìn Sot, chớp mắt một cái ly trà vỡ nát khiến tất cả cả kinh, chén trà làm bằng ngọc thạch là một loại ngọc cực quý ở đại lục này, nó rất cứng, vậy mà Orm Kornnaphat chỉ bằng tay không lại bóp nó nát vụn như vậy, thực lực của nàng quá sức khủng bố khiến Sot im bặt
- Thưa ... thưa công chúa.. - Một tên phó tướng của Sot lên tiếng
- Nói! - Orm Kornnaphat phun ra một chữ lạnh lùng khiến hắn sợ đến xém ngất nhưng lại cắn răng chịu đựng
- Nếu toàn bộ lực lượng của chúng thuộc hạ rút hết thì nơi này còn lại chỉ khoảng 50 quân, sợ rằng không đủ lực lượng để chinh phục di tích thưa Công chúa! - Phó tướng của Sot nhanh chóng nói ra khiến Sot ngẩng lên đôi mắt có chút hy vọng
- Hộ vệ Phụ Hoàng phái theo ta khoảng 10 người, vậy quân số của Kwong tướng quân là 40 sao? - Orm Kornnaphat quay sang hỏi Lingling Kwong
- Chỉ 30 thưa công chúa, thần đã để lại Ngũ thúc và Lục thúc bảo vệ Đế đô và biên giới, quân số lần này chỉ là tinh nhuệ, không ở số lượng! - Lingling Kwong cung kính đáp lời Orm Kornnaphat
- Công chúa, chỉ 40 người không thể chinh phục được Di tích Hoang cổ, mong người suy xét! - Sot lần nữa lên tiếng, mong chờ cứu vãn tình hình
- 30 người của ngươi so với 150 người của hắn thực lực như thế nào? - Orm Kornnaphat chỉ chỉ về phía Sot hỏi Lingling Kwong
- Chỉ có hơn chứ không có bằng! - Lingling Kwong cao ngạo đáp lời
- Nghe thấy rồi chứ? Thu dọn cút về Đế đô ngay đêm nay cho ta! - Orm Kornnaphat gằn giọng khiến cả đám người im bặt lủi thủi như chó nhà có tang rời khỏi
Sau khi đám người của Sot rời đi, doanh trướng chỉ còn lại Orm Kornnaphat, Lingling Kwong và một vài tướng lĩnh họ Kwong
- Thần cảm tạ ân cứu mạng của Công chúa! - Lingling Kwong bước ra trước cúi đầu kính cẩn làm động tác muốn quỳ xuống
- Không được quỳ! - Orm Kornnaphat lạnh giọng
- Thần...
- Ngươi mà quỳ ta mang tam quân của ngươi ra chém hết!
- .... - Lingling Kwong cứng đờ người không dám động
- Muốn trả thù không? - Orm Kornnaphat rót ly trà mới lắc lắc nhìn Lingling Kwong lại nhìn đám tướng lĩnh nhà Kwong bên dưới
- Công chúa, ý người là... - Lingling Kwong lên tiếng trước dò xét ý của Orm Kornnaphat
- Đêm đã khuya, đường về lại Đế đô có chút hiểm trở, toàn quân của Sot thống lĩnh chắc là rất dễ bị ma thú tập kích, không biết được có ai toàn mạng thoát được không? - Orm Kornnaphat nhấp ngụm trà tự nói với chính mình thế nhưng kẻ thông minh đều hiểu ý nàng
Chỉ thấy Tam thúc của Lingling Kwong đứng dậy cầm đại đao cùng với đám tướng lĩnh xoay người muốn rời khỏi
- Đợi đã! - Lingling Kwong lên tiếng ngăn cản, nàng quay sang nhìn Orm Kornnaphat muốn khẳng định một lần nữa - Sot là nhị công tử của Tể tướng thưa Công chúa!
- Năm xưa, kẻ mua chuộc thân tín của Trấn quốc Đại tướng quân để lấy cắp ấn soái làm giả thư từ thông địch phản quốc của phủ tướng quân chính là Tể tướng! - Orm Kornnaphat không đáp thẳng lời Lingling Kwong mà chỉ nói ra một sự thật cho nữ nhân kia
Lời Orm Kornnaphat vừa dứt Lingling Kwong liền run bần bật biểu thị cho sự kiềm nén phẫn nộ trong lòng, nàng nhìn Orm Kornnaphat muốn tìm kiếm sự khẳng định lần nữa.
- Ngươi tại sao lại đa nghi như vậy chứ! - Orm Kornnaphat thở dài - Sự việc xảy ra sau đó 5 năm, ta lật án trở lại, phát hiện điểm đáng ngờ liền cho người âm thầm truy bắt tên thân tín của cha ngươi, khi đến nơi hắn chỉ còn một hơi tàn, ta chỉ kịp lấy máu của hắn để kích hoạt Càn Khôn kính muốn tìm sự thật, nhưng lúc ta tìm được hắn chỉ còn nửa cái mạng, sinh mệnh lực của tinh huyết không đủ, nên chỉ có thể xem được đến đoạn Tể tướng sai hắn lấy cắp ấn soái, không thể truy tiếp người phía sau Tể tướng là ai.
- Cảm tạ người! - Lingling Kwong gật đầu sau đó quay lưng đi, trong đôi mắt chỉ toàn là sát khí ẩn giấu.
Orm Kornnaphat nhìn màn doanh trướng buông xuống, mới đứng dậy đi đến chỗ của Càn khôn kính vừa nãy bị đánh nát, thần sắc của nàng ngưng trọng. Càn khôn kính được xem là dị bảo cấp thiên ở đại lục này, người muốn đánh vỡ nó chỉ có thể là nàng hoặc Lingling Kwong, còn lại hoàn toàn không thể, bởi vì đây là món đồ của Lingling Kwong chế tác bằng Viễn cổ chi khí.
Orm Kornnaphat cau mày vận khí dò xét xung quanh những mảnh vỡ của Càn khôn kính, được một lúc lâu Orm Kornnaphat mày cau càng chặt, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng
- Quả nhiên... - Môi mỏng mấp máy, thần sắc ngưng trọng
Tay thon dài kết ấn, rút ra một tia hắc khí đen kịt kèm, đây chính là nguyên nhân khiến Càn Khôn kính vỡ khi đang thôi diễn, thông thường chỉ có thể phá vỡ Càn khôn kính khi nó đã hoàn toàn được kích hoạt xong, không thể ngắt giữa chừng, nếu muốn phải dùng Viễn cổ chi khí hoặc Hỗn độn chi khí mà phá vỡ nó, huống hồ, đây còn là món đồ do Lingling Kwong dùng Viễn cổ chi khí chế tác, muốn phá tan nó khi nó đang thôi diễn, ngoại trừ Hỗn độn chi khí của Orm Kornnaphat thì chỉ còn lại một thứ khác
"Hắc ám viễn cổ?!"
Đôi mắt hổ phách nhìn tia hắc khí đang bị Hỗn độn chi khí của nàng ăn mòn rồi biến mất, đáy lòng Orm Kornnaphat thập phần bất an, chân mày chưa từng giãn ra từ nãy đến giờ, Orm Kornnaphat nhắm mắt bắt đầu hồi tưởng lại tất cả, qua một chung trà, đôi mắt nàng mở lớn.
- Kẻ nào nhắm đến Lingling Kwong? - Orm Kornnaphat cắn răng nhịn lại sự lo lắng trong lòng
Nàng hiểu ra có kẻ muốn Lingling Kwong tẫn mạng ngay khi nữ nhân kia đang lịch kiếp ở đại lục này, đây là kiếp sống duy nhất của Lingling Kwong, cũng là cơ hội duy nhất để nữ nhân của nàng niết bàn trùng sinh, nếu Lingling Kwong tẫn trước khi lấy lại ký ức thì Orm Kornnaphat sẽ vĩnh viễn mất đi nữ tử mà nàng yêu nhất.
Orm Kornnaphat siết chặt nắm đấm, xem ra nàng phải nhanh chóng mở ra nhị nguyên và tam nguyên, khôi phục thực lực, linh tính hồ ly cho nàng biết được, sát trận đang chờ đợi Lingling Kwong ở di tích hoang cổ, Orm Kornnaphat đôi mắt màu hổ phách chuyển sang màu đỏ, dấy lên ánh nhìn đầy sắc bén, môi mỏng khẽ mấp máy
- Bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng làm tổn thương nữ nhân của ta! - Orm Kornnaphat giọng thập phần tàn nhẫn mang theo sát khí vang lên
Mà tận cùng xa xăm của dòng chảy không thời gian vô tận, nơi âm u u tối nhất, có một kẻ đang quỳ rạp dưới chân một pho tượng với hình thái quỷ dị không rõ hình thù chỉ thấy được có chín cái đầu còn lại không thể thấy rõ đó là gì.
- Hỗn độn chi thú xuất hiện bên cạnh Phượng hoàng cửu vũ rồi! Có con hồ ly chín đuôi ở đó thì ngày phượng hoàng niết bàn trùng sinh sẽ không xa nữa, mau triển khai toàn bộ lực lượng giết chết Lingling Kwong ngay khi nàng ta bước chân vào di tích hoang cổ! - Tượng đá quỷ dị lên tiếng
- Vâng thưa chủ nhân! - Kẻ quỳ rạp lên tiếng cung kính
Sau đó hắn đứng dậy quay lưng rời khỏi nơi đó, khi hắn bước ra ngoài, một vài tia sáng mờ ảo rọi vào, một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ hiện ra, nếu Lingling Kwong có ở đây sẽ biết hắn là ai, còn Orm Kornnaphat thì có thể chưa đủ ấn tượng để nhớ ra hắn.
- Lingling Kwong, Orm Kornnaphat! Hãy để chính tay ta kết thúc kiếp sống cuối cùng của các ngươi đi!
Nói rồi hắn cười phá lên, lắc mình biến mất trong không gian u tối.
END CHAP 31