LingOrm | Phụ tẫn nhân gian, bất phụ nàng (FULL)
PTNGBPN 30
Sau khi được chỉ lệnh, tất cả đều gấp rút chuẩn bị để lên đường đến Di tích Hoang Cổ, họ không thể chậm trễ bất kỳ một thời khắc nào, vì chỉ cần ngươi đến trễ, thứ chờ đợi ngươi chỉ là một cái bát rỗng, vậy nên, Vân đế chỉ thị cần khởi hành ngay hôm sau. Tất cả rời đi là trời chập choạng tối, người người trở về phủ đệ để chuẩn bị, bao gồm cả Lingling Kwong.Orm Kornnaphat không lo về hành tranh, nàng vẫn đang đeo Vô Lượng Giới Chỉ, không gian vô tận có đầy đủ những thứ mà nàng cần, thong thả bước chân đến phủ Tướng quân, Orm Kornnaphat men theo khí tức mà đến bên chuồng ngựa, nơi đó, một nữ tử mặt đầy anh khí, đôi mắt phượng sáng quắc đang vuốt ve một con hắc mã. Chú ngựa nhận thấy khí tức của Orm Kornnaphat liền hí lên một tiếng, Lingling Kwong quay sang đã thấy Orm Kornnaphat đến gần nàng- Công chúa điện hạ, nơi này không phù hợp với người, xin người quay về! - Lingling Kwong cúi đầu, giọng không chút cảm xúc- Ta đến tìm Tướng quân dạy ta cưỡi ngựa! - Orm Kornnaphat cười cười- Thần tay chân thô kệch, sợ là không thể giúp công chúa học, Công chúa vẫn nên tìm người khác thì tốt hơn! - Lingling Kwong vạch rõ ranh giới với Orm Kornnaphat, nàng thật sự không thể chịu được cảm giác tim đập loạn khi Orm Kornnaphat thân cận nàng, Lingling Kwong không biết cảm xúc này là gì, vì vậy, nàng trực tiếp muốn bài xích nó- Ta chỉ muốn ngươi dạy ta! - Orm Kornnaphat bước đến ôm lấy cổ Lingling Kwong khiến người kia cứng đờ người- Công.. công chúa... - Lingling Kwong lắp bắp, nàng là một đại tướng quân uy vũ, không sợ trời, không sợ đất, không sợ hoàng quyền, vậy mà lúc này, lại sợ một tiểu cô nương 17 tuổi trước mặt- Sao hả? Ngươi dạy ta chứ? - Orm Kornnaphat cười ngọt, hương khí cố ý phả ra vây lấy Lingling Kwong- Thỉnh.. thỉnh người tự trọng! - Lingling Kwong lại một câu nói ra- Ngươi không còn câu nói khác à?- Thần.. không biết nói gì nữa..- Ta dạy ngươi! - Sao cơ?- Nếu như nữ nhân khác quấn lấy ngươi thì ngươi phải lập tức đẩy nàng ta ra rồi nói "Tránh!", đã hiểu chưa? - Orm Kornnaphat cười cười nhìn Lingling Kwong- Vậy bây giờ thần sẽ đẩy Công chúa ra đấy! - Lingling Kwong bộ dáng dò xét nói nhỏ một câu- Ngươi dám!! - Orm Kornnaphat trừng mắt nhìn Lingling Kwong- Thần... thần... - Sao hả? - Orm Kornnaphat nheo nheo mắt nhìn người trước mặt- Không dám... - Lingling Kwong thở dài, nàng thật sự không đấu lại Orm Kornnaphat rồi- Nghe đây, ta không phải nữ nhân khác, nên ngươi không được đẩy ta ra, biết chưa? - Orm Kornnaphat dạy dỗ trẻ ngoan cười cười một cách dụ hoặc- Thần đã rõ! Nhưng.. - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat khẽ nheo mắt - .. Công chúa không phải nữ nhân khác, không lẽ người là.... - Ngươi nói đi! - Orm Kornnaphat hứng thú nhìn Lingling Kwong một cách trông đợi, nữ nhân này nhớ ra gì rồi- Nam nhân? - Lingling Kwong thẳng thắn phun ra hai chữ khiến mặt Orm Kornnaphat tối đenOrm Kornnaphat trán đầy hắc tuyến, khóe miệng giật giật, lửa giận trong lòng từ từ bùng lên, lời này mà Lingling Kwong cũng dám nói ra- Con mắt nào của ngươi thấy ta là nam nhân hả? - Orm Kornnaphat gằn từng chữ- Là.. vì.. - Hừ! Nam nhân sao? - Orm Kornnaphat nheo nheo mắt - Để ta cho ngươi thấy ta là nam nhân kiểu gì!- Công chúa.. người đừng làm bậy... - Lingling Kwong cảnh giác- Ta làm bậy thì như thế nào? - Orm Kornnaphat trừng mắt hất cằm- Thần.. thần la lên đó! - Lingling Kwong khóc không thành tiếng chỉ có thể phun ra một câu- Ngươi la đi, la lên cho tất cả mọi người đến đây, để họ chứng kiến Cửu công chúa gian díu với Đại tướng quân! - Orm Kornnaphat cười thập phần phúc hắc- ... - Lingling Kwong á khẩu, nàng không dám nói thêm câu nào, tại sao nàng không thể phản kháng lại Orm Kornnaphat chứ, rõ ràng trước giờ nàng luôn là một người chỉ cần không thích sẽ sẵn sàng ra tay, nhưng Lingling Kwong lại không thể làm gì Orm Kornnaphat, một cảm giác muốn dung túng sủng nịnh Orm Kornnaphat cứ chiếm lấy lý trí của nàngOrm Kornnaphat nheo nheo mắt nàng thu tay đang ôm lấy cổ Lingling Kwong, đưa lên vạt áo của nàng, làm động tác muốn cởi xiêm y khiến Lingling Kwong hoảng loạn chụp lấy tay nàng- Đừng... - Lingling Kwong giữ lấy cổ tay của Orm Kornnaphat hoảng hốt, nữ nhân này sao lại bạo như vậy chứ- Buông ra, ta cho ngươi xem ta là nam nhân hay nữ nhân! - Orm Kornnaphat mặt tỏ vẻ giận dữ nhưng trong lòng đã một bụng vui vẻ, Lingling Kwong kiếp này rất đáng yêu, không còn sự lãnh ngạo thường thấy, thay vào đó là một Lingling Kwong rất dễ biểu lộ cảm xúc vì nàng- Không được! - Lingling Kwong nhăn mặt- Buông ra! - Không!- Buông!Cả hai dằn co qua lại một lúc loạng choạng thế nào lại vấp vào đống cỏ mà Lingling Kwong chuẩn bị cho ngựa ăn khiến cả hai ngã xuống- Cẩn thận! Lingling Kwong thấy Orm Kornnaphat vấp chân ngã ngửa ra sau, theo bản năng ôm lấy eo nữ nhân kia giữ lấy nhưng nàng cũng bị vấp vào chân Orm Kornnaphat khiến trọng tâm không thể giữ vững, Lingling Kwong lật người bảo hộ Orm Kornnaphat, nàng ngã xuống sau đó Orm Kornnaphat ngã đè lên nàng- Ngươi có sao không? - Orm Kornnaphat hốt hoảng, nàng không nghĩ đùa một tí lại làm ngã Lingling Kwong, mà nữ nhân kia trong vô thức vẫn che chở cho nàng, đáy lòng Orm Kornnaphat tràn đầy vui vẻ- Thần không sao, công chúa có sao không? - Lingling Kwong lo lắng cho nữ tử phía trên hỏi- Ta không sao! - Orm Kornnaphat lắc nhẹ đầu- Vậy thì tốt rồi.. - Lingling Kwong thở ra an tâmNhưng sau đó, Kwong đại tướng quân liền cứng người, Lingling Kwong rốt cuộc ý thức được tình thế lúc này, cả hai đang ở trong tư thế có chút ám muội. Orm Kornnaphat đang nằm đè lên Lingling Kwong, hai tiểu bạch thỏ của nữ nhân phía trên đang áp lấy hai khỏa mềm mại của nàng, vì Lingling Kwong vừa về đã thay ra thường phục, nàng không mặc giáp nên lúc này cảm nhận rất rõ sự êm ái của Orm Kornnaphat, mặt lập tức đỏ lên.Orm Kornnaphat nheo nheo đôi đồng tử màu hổ phách, ý cười tràn lên khuôn mặt, trời đã tối, ánh sáng ở chuồng ngựa không quá rõ ràng nhưng vốn dĩ thị lực của nàng không bị cản trở, Orm Kornnaphat nhìn thấy rất rõ một rặng mây đỏ hồng trên gò má xinh đẹp kia, khóe miệng khẽ nhếch- Đại tướng quân.. sao lại đỏ mặt rồi? - Orm Kornnaphat không ngồi dậy, nàng thả lỏng người để toàn bộ sức nặng đè lên Lingling Kwong, buộc người dưới thân cảm nhận được sự mềm mại của nàng- Công.. công chúa... - Lingling Kwong lắp bắp, nữ nhân này hoàn toàn cố ý khiến nàng mê loạn tâm trí, mùi hương ngọt ngào của Orm Kornnaphat xộc thẳng vào đại não, Lingling Kwong mở to đôi mắt nhìn vào dung nhan kia, bất giác ngây ra, nàng lúc này hoàn toàn mê mẩn trước Orm Kornnaphat- Ta đây.. tỷ tỷ.. - Orm Kornnaphat lần nữa gọi Lingling Kwong là "tỷ tỷ" với một giọng nói đầy mê hoặcLingling Kwong cảm giác trái tim nàng mềm nhũn, lý trí phản kháng một cách yếu ớt, một cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen trỗi dậy thôi thúc cánh tay nàng muốn ôm lấy chiếc eo thon mảnh khảnh kia, một mảng kí ức mơ hồ vụt qua, trong nháy mắt nàng thấy Orm Kornnaphat phía trên nàng, không một mảnh vải che thân, da thịt trắng nõn hồng hào đầy gợi cảm, phía sau là chín chiếc đuôi trắng muốt ve vẩy xinh đẹp, Lingling Kwong ngây dại ngắm nhìn Orm Kornnaphat.Orm Kornnaphat nhìn biểu cảm ngây ngốc của Lingling Kwong, khóe môi nhếch lên, nụ cười càng đậm, đôi đồng tử màu hổ phách giam cầm ánh nhìn của nữ tử bên dưới, nàng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên mà nàng nhớ nhung một đoạn thời gian qua, ánh mắt dời xuống đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia, Orm Kornnaphat chầm chậm cúi xuống.Lingling Kwong hoàn toàn ý thức được hành động của Orm Kornnaphat, môi anh đào của nàng đột nhiên có chút mong đợi sự va chạm mềm mại kia, trái tim trong ngực đập liên hồi, cảm xúc từ sâu thẳm trào ra tràn ngập linh hồn thôi thúc Lingling Kwong muốn được chạm lên đôi môi hình trái tim phía trên, hơi thở của nàng trở nên nóng bỏng gấp gáp hơn.Tưởng chừng hai đôi môi xinh đẹp sẽ chạm nhau, Orm Kornnaphat lại bất chợt ngừng lại trước đôi môi đang chờ đợi nàng kia- Công.. chúa..? - Lingling Kwong không hiểu sao bản thân nàng có chút bất mãn khi Orm Kornnaphat đến giữa đường lại ngừng lại liền theo bản năng cau mày cất giọng gọi- Sao hả? - Orm Kornnaphat đầy ý cười nhìn Lingling Kwong đang nhăn mặt không vui - Muốn ta hôn ngươi?- Không có! - Lingling Kwong mày nhăn thành một đường, giọng không vui vẻ phản bác Orm Kornnaphat, nữ nhân này lại trêu đùa nàng- Không có? - Orm Kornnaphat nhướng mày - Vậy... có muốn hôn ta không?- Không... không muốn.. - Lingling Kwong chột dạ nhìn sang một bên khi thấy đôi mắt hổ phách kia đang in rõ khuôn mặt của nàng, đôi môi trái tim trước mặt đang mấp máy câu dẫn- Nhưng ta muốn.. Orm Kornnaphat nói dứt câu không đợi Lingling Kwong phản ứng, nàng tiến tới phủ lên đôi môi của ái nhân, nhẹ nhàng gặm cắn nếm nhanh vị ngọt ngào của nữ tử bên dưới, sau đó chưa kịp để Lingling Kwong định thần, Orm Kornnaphat nhanh chóng rút lui. Vốn dĩ nàng chỉ là muốn được chạm khẽ đôi môi của Lingling Kwong để vơi đi nỗi nhớ trong tâm, nhưng khi chạm được rồi, Orm Kornnaphat lại không thể khống chế chính mình, mà Lingling Kwong cũng đồng dạng, cảm xúc sâu thẳm tràn ra nhấn chìm lý trí, bàn tay không biết từ khi nào đã đặt lên chiếc eo mảnh khảnh của Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat không thể chịu đựng được tình cảm cháy bỏng đang thiêu đốt trái tim, nàng lần nữa cúi xuống, hôn lên đôi môi Lingling Kwong, lần này, không còn nhanh chóng rời đi, Orm Kornnaphat tham luyến từng ngõ ngách của Lingling Kwong, mà nữ tử bên dưới cũng không thể chối từ cảm xúc mãnh liệt trong lòng, cánh tay giữ lấy nữ nhân phía trên, đảo khách thành chủ, nàng hôn Orm Kornnaphat có chút vội vã như thể đang nói rằng nàng rất nhớ nữ tử này. Thẳng cho đến đi không khí không còn đủ nữa, hai đôi môi xinh đẹp mới tách nhau ra, Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong, cả hai đều thở gấp, lồng ngực có chút phập phồng, Lingling Kwong nhìn gò má tinh xảo của Orm Kornnaphat đang phủ một lớp hồng hồng, đôi môi có chút sưng đỏ, đại não của nàng như đình trệ, Orm Kornnaphat thật sự quá đẹp.- Thích không? - Orm Kornnaphat nhận ra sự ngây ngốc của Lingling Kwong, giọng mềm mại có chút nũng nịu vang khẽLingling Kwong không đáp chỉ vô thức gật đầu- Mềm không? Orm Kornnaphat lại tiếp tục hỏi, nàng còn cố ý liếm liếm môi khiến Lingling Kwong chỉ biết nuốt khan một ngụm gật đầu xác nhận lần nữa- Vậy nếu... - Orm Kornnaphat nhìn vào đôi mắt nâu xinh đẹp, giọng trong trẻo vang lên - .. sự mềm mại này một ngày nào đó không thuộc về ngươi nữa thì ngươi sẽ như thế nào?- Ý người là gì? - Lingling Kwong hoàn toàn rời khỏi tình trạng ý loạn tình mê kia, cau mày không vui nhìn Orm Kornnaphat Orm Kornnaphat nhận ra Lingling Kwong khó chịu, nàng cười cười, chống tay đứng dậy chỉnh trang một chút rồi nhìn Lingling Kwong đang ngồi dậy nhìn nàng chờ đợi - Kwong đại tướng quân, thứ mà ta có nhiều nhất cũng chính là thứ ta dễ mất đi nhất chính là sự kiên nhẫn! - Orm Kornnaphat liếc nhìn Lingling Kwong lên tiếng - Ngươi đừng chậm chạp quá!- Thần không cần người kiên nhẫn với thần! - Lingling Kwong đứng dậy phủi phủi tay cau mày nhìn Orm Kornnaphat, giọng thập phần không vui- Vậy.. Kwong đại tướng quân muốn nhìn bổn công chúa đứng bên cạnh người khác sao? - Orm Kornnaphat chắp tay sau lưng chồm người tới nhìn thẳng vào mắt Lingling Kwong nói một câu- Người.. - Lingling Kwong nghiến răng, nàng vốn dĩ muốn nói một câu chính là việc của Orm Kornnaphat không liên quan gì đến nàng, nhưng lại không nói ra được- Ta về đây, ngày mai gặp!Orm Kornnaphat không khiêu khích Lingling Kwong nữa, nàng nói xong một câu, lúc Lingling Kwong không phòng bị, Orm Kornnaphat lại hôn vội lên đôi môi kia một cái thật kêu, sau đó nhanh chóng lui lại chuồn mất, trước khi Lingling Kwong bộc phát.- Nữ nhân này... Lingling Kwong đưa tay chạm lên đôi môi vừa được Orm Kornnaphat hôn, nhìn bóng lưng mảnh khảnh nhanh chóng biến mất kia, trong lòng rối thành một đoàn. Lingling Kwong thừa nhận nàng tham luyến cảm giác bên cạnh Orm Kornnaphat, nữ tử kia là người đầu tiên từ lúc nàng sinh ra đến nay khiến tim nàng đập mạnh. Lingling Kwong nhìn về hướng Orm Kornnaphat vừa rời khỏi, một câu của Orm Kornnaphat văng vẳng trong đầu nàng"Nếu một ngày ta đứng cạnh người khác thì ngươi sẽ thế nào?"Lingling Kwong nghĩ tới cảnh Orm Kornnaphat hôn một người khác không phải nàng, đột nhiên trong lòng khó chịu, khí tức loạn tâm, bùng lên một ngọn lửa giận, bộc phát ra ngoài khiến mấy con ngựa trong chuồng sợ hãi hí loạn, nàng mới ý thức lại sau đó nhanh chóng thu hồi khí tức, quay sang trấn an mấy con ngựa. - Nữ nhân chết tiệt.. cư nhiên làm ta loạn tâm.. sau này phải tránh xa nàng ta ra.. - Lingling Kwong vừa cho ngựa ăn vừa lẩm bẩmMột bên Lingling Kwong cả đêm khó ngủ vì nụ hôn của Orm Kornnaphat, cũng vì lời Orm Kornnaphat nói trước khi rời đi. Một bên thì Orm Kornnaphat lại rất vui vẻ ngồi tu luyện, nghĩ đến kiếp này của Lingling Kwong, nàng không sử dụng phương pháp thông thường để truy nữ nhân kia, Orm Kornnaphat bỏ lại một câu như một lời chú trong tâm trí của Lingling Kwong. Bản tâm nữ nhân kia yêu nàng, nay chỉ do lý trí của tia nhân thần thức kia níu giữ mà không dám chấp nhận lấy nàng, vậy chỉ cần cho Lingling Kwong một sự đe dọa, tình cảm sẽ bộc phát, Lingling Kwong sẽ lo được lo mất, một lúc nào đó không nhịn được tự nhiên sẽ bùng nổ thôi. Orm Kornnaphat cười cười gật gật tự cho mình tính toán thông minh, chỉ là nàng trăm tính ngàn tính, lại tính không được đến lúc Lingling Kwong hình thần hợp nhất, nhớ lại toàn bộ, sẽ đem chuyện này tính lên đầu nàng, khiến cho đường đường là một tiểu hồ ly cũng không chịu đựng nổi sự "trừng phạt" của tiểu phượng hoàng nào đó, làm cho nàng phải nằm yên trên giường không thể động hẳn ba ngày, đến lúc đó, nàng mới minh bạch, nữ nhân băng lãnh, khi ghen rất đáng sợ.Nhưng đó là câu chuyện của thời gian sau, lúc này, Orm Kornnaphat vẫn đang tự mãn với tính toán của chính nàng.Hôm sau đoàn người lên đường lúc tờ mờ sáng, Orm Kornnaphat ngồi trong xe ngựa, dù nàng nói như thế nào Lingling Kwong vẫn nhất quyết cưỡi ngựa hộ tống bên ngoài, nàng thúc thủ với sự cứng đầu của nữ nhân kia đành ở yên trong xe ngựa mà tu luyện, Orm Kornnaphat phải nhanh chóng hoàn tất mở nhất nguyên trước khi đến Di tích, bản thân nàng tuy là Cửu Vĩ Thiên Hồ nhưng có những thứ không thể tránh khỏi Thiên đạo Pháp tắc, Orm Kornnaphat mỗi ngày đều vô tư nhưng thật ra nàng đang dốc sức hấp thu Thiên địa nguyên khí để sớm ngày lấy lại ít nhất một phần mười thực lực vốn có, bởi vì linh tính hồ ly cho nàng biết, nơi này tuy là một tiểu thế giới xa xôi nhưng tương lai vẫn sẽ thập phần hung hiểm.Lingling Kwong cảm nhận được nguyên khí dao động, nàng nhìn thấy từng luồng khí tức rót vào bên trong xe ngựa, thầm than Orm Kornnaphat thật sự là yêu nghiệt, bản thân Lingling Kwong khi sinh ra đến nay không hiểu vì sao nàng biết phương thức tu luyện bằng thiên địa nguyên khí, nàng đã thử truyền lại cho người khác nhưng không được, đến nay, Orm Kornnaphat là người thứ hai sử dụng Nguyên khí của Thiên địa mà tu luyện giống nàng, chỉ là tốc độ của Orm Kornnaphat quá kinh người đi. Lingling Kwong không biết rằng do nàng thiếu đi hai tia thần thức Thiên Địa nên việc cảm ứng có phần khó khăn hơn.Tất cả đều là người tu luyện, cả một ngày trời không cần ăn uống vẫn có thể di chuyển, ngựa cũng không cần dừng lại ăn cỏ, đến khi mặt trời gần khuất bóng, Lingling Kwong mới ra hiệu dừng lại, vì dù như thế nào cũng không nên di chuyển trong đêm, nàng không sợ, nhưng đội quân của nàng không phải ai cũng có tu vi cao. Một đoàn người khoảng gần 200 đóng quân tại một khu đất đã được thăm dò kỹ lưỡng.- Công chúa, người hãy dùng bữa tối đi! - Lingling Kwong khẽ nói bên cạnh xe ngựa, từ khi dừng lại đến lúc dựng lều trại xong, Orm Kornnaphat vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng có chút lo lắng- Các người ăn đi, ta không cần! - Orm Kornnaphat nhẹ giọng đáp lại, nàng đang cố gắng phá vỡ bình chướng để hoàn toàn mở ra nhất nguyên, nguyên khí thiên địa không đủ khiến nàng có chút khó khăn- Người có ổn không vậy? - Lingling Kwong nghe ra giọng Orm Kornnaphat có chút mệt mỏi, đáy lòng hơi lo lắng- Ta không sao, ngươi đi nghỉ ngơi đi! - Orm Kornnaphat thở dài nói với Lingling Kwong, có lẽ nàng cần phải bố trận để cô đặc lại nguyên khí- Thần sẽ ở bên ngoài, khi nào người cần cứ gọi một tiếng, thần sẽ lập tức có mặt! - Lingling Kwong chỉ đáp lại một lời, sau đó ôm tay đứng cạnh xe ngựa sừng sững như một ngọn núi, nàng muốn bảo hộ cho Orm Kornnaphat "Ngốc thật.." Orm Kornnaphat khẽ thì thầm sau đó duỗi lưng đứng dậy, nàng quyết định rời khỏi xe ngựa, vì nàng tin, chỉ cần nàng không đi nghỉ ngơi, Lingling Kwong sẽ đứng một đêm dài sương gió, Orm Kornnaphat thầm cười khổ, sao lại chuyển kiếp thành tướng quân chứ, loại người này chỉ có quân kỷ, cứng nhắc như khúc gỗ ấy, sau đó lại cười xòa, vốn dĩ Lingling Kwong cũng như tảng băng còn gì.- Đi nghỉ thôi! - Orm Kornnaphat mở cửa bước xuống- Được! - Lingling Kwong gật đầu đáp ứngCả hai nàng bước đến cổng doanh trại liền có một nam tử bước đến, cung kính cúi đầu với Orm Kornnaphat- Cửu công chúa điện hạ!- Ngươi là Nhị công tử nhà Tể tướng? - Orm Kornnaphat nhìn nhìn một hồi mới lên tiếng hỏi- Thưa công chúa, đúng là thần, thần là Sot Patapong, nhị công tử của Tể Tướng Patapong! - Nam tử mặt như ngọc trong bộ giáp màu bạc toát ra vẻ cường tráng cúi người kính cẩn trước Orm Kornnaphat- Có chuyện gì không? - Orm Kornnaphat nhìn Sot sau đó kín đáo liếc sang bên cạnh, vừa vặn bắt gặp một cái nhíu mày của Lingling Kwong- Thần phát hiện gần đây có một ôn tuyền, không biết công chúa có muốn tẩy trần ở đó không? Nếu người muốn, thần sẽ sắp xếp ngay! - Sot nói với giọng trầm trầm nhưng Orm Kornnaphat nghe ra được nam tử này muốn lấy lòng nàng- Nơi này rừng thiêng nước độc, thiết nghĩ công chúa vẫn là tẩy trần trong lều trại được dựng sẵn để đảm bảo an toàn hơn là đi ngâm mình nơi ôn tuyền chưa biết thực hư như thế nào! - Lingling Kwong lạnh giọng lên tiếng, khuôn mặt cũng lạnh đi vài phần- Kwong tướng quân nói sai rồi, nếu công chúa muốn thì ta sẽ thủ hộ bên ngoài không để công chúa chịu bất kỳ thương tổn gì! - Sot nhìn Lingling Kwong đôi mắt chim ưng sắc bén đầy lạnh lùng- Ngươi thân là nam nhân, làm sao thủ hộ được khi Công chúa tắm rửa? - Lingling Kwong giọng không còn chút nhiệt độ nào- Ta có mang theo các tì nữ, cũng được Liễu Phi đưa cả mama cận thân của người đi cùng mục đích để chăm sóc cho Công chúa, ta chỉ đảm bảo hộ pháp bên ngoài, vậy thì sao có bất tiện gì chứ? - Sot cười lạnh nhìn Lingling Kwong- Liễu Phi cũng có lòng quá rồi! - Lingling Kwong cười như không cười nhìn Sot.Liễu phi vốn là muội muội ruột của Tể Tướng, năm đó sự tình của cha mẹ nàng là một tay Liễu Phi thúc đẩy khiến Vân Đế phải bất đắc dĩ xử lý mạnh tay, nếu không nhờ Hoàng Hậu che chở, sợ rằng phủ Tướng quân đã xóa sổ rồi, nay lại cho mama cận thân theo hầu, rõ ràng là có ý đồ với Orm Kornnaphat, Lingling Kwong nhăn mày không vui.- Được rồi! - Orm Kornnaphat nãy giờ không lên tiếng, lúc này lại mở lời - Ta cũng muốn ngâm ôn tuyền, ngươi đi sắp xếp đi! - Thuộc hạ tuân mệnh! - Sot cười đắc thắng nhìn Lingling Kwong sau đó quay lưng nhanh chóng rời đi- Thần chưa từng nghĩ Công chúa lại muốn một nam nhân thủ hộ cho người tắm rửa đấy! - Lingling Kwong nói từng chữ qua kẽ răng- Thuộc hạ trong hoàng cung đều là nam tử! - Orm Kornnaphat cười cười đáp lại- Nơi đây là bên ngoài, không phải hoàng cung, người cần phải chú ý lễ nghi hơn! - Lingling Kwong nghiến răng nói- Ý của Tướng quân là ta vô sỉ? Nữ nhân lại để người khác dòm ngó thân thể? - Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lingling Kwong mắt lạnh đi vài phần, mặc dù trong lòng đang vui vẻ- Thần.... - Lingling Kwong cắn răng nhịn lại sự khó chịu trong lòng - .. không dám!- Không dám thì tốt! - Orm Kornnaphat quay lưng đi, sau đó ngừng lại quay đầu nhìn Lingling Kwong đang đen mặt phía sau - Sot nhìn cũng rất thuận mắt, Tướng quân có thấy vậy không?Lingling Kwong chưa kịp đáp đã thấy Orm Kornnaphat quay lưng đi mất, nàng đứng chôn chân tại chỗ trong lòng thập phần khó chịu, không hiểu nàng bực dọc vì phe Tể tướng luôn đối đầu với phủ Tướng Quân của nàng, hay bực bội vì Orm Kornnaphat đồng ý với Sot còn khen nam nhân kia trước mặt nàng. "Ngươi muốn nhìn ta đứng cạnh kẻ khác không?"Lời Orm Kornnaphat như ma chú vang trong đầu Lingling Kwong, khiến nàng khó chịu tột cùng, Lingling Kwong cố gắng nhịn lại tư vị chua chua trong lòng, bước về phía doanh trại. Orm Kornnaphat theo sự hộ tống của Sot đến ôn tuyền, nơi này linh khí cũng tương đối nồng đậm, nàng đuổi mama hầu cận ra chỉ để lại bản thân một mình giữa hồ nước lơ lửng khói sương, Orm Kornnaphat nhanh chóng bố trận tụ khí, cảm nhận linh khí hội về, sau đó thông qua trận pháp cô đọng lại thành nguyên khí, Orm Kornnaphat nhanh chóng bước đến giữa hồ hấp thu nguyên khí để phá vỡ bình chướng.Lingling Kwong ngồi trong doanh trướng của mình, đáy lòng đầy lửa không yên, nàng bực bội khó chịu muốn phát tác, nhưng lại không có một lý do gì để làm vậy, nàng không biết tại sao mình lại giận dữ, Lingling Kwong ngồi xếp bằng, niệm thanh tâm chú để bình lại tâm cảnh, đột nhiên một tiếng động khẽ rơi vào tai, Lingling Kwong bước ra khỏi doanh trướng, nhìn xung quanh, thấy một dao động khẽ ở đằng xa, lúc này binh lính đã nghỉ ngơi, chỉ có lính tuần tra, Lingling Kwong cảm nhận không ổn, liền vận khí kín kẽ đuổi theo.Nàng đuổi theo dấu vết đến bìa rừng, cách doanh trướng không xa lắm, lại thấy một nam tử mặc quân phục của Huyền Vân đang cung kính quỳ lạy một người đang trùm kín hắc bào, cố gắng thu lại khí tức để nghe lén, chỉ là bản thân nàng chưa bình được tâm cảnh liền có một chút dao động khí tức nhưng không quá lớn, thế nhưng...- Kẻ nào? - Nam tử vận hắc bào nhận ra Lingling Kwong đang nghe lén nhanh chóng phóng một luồng sát khí đến chỗ nàngLingling Kwong vận khí đỡ lại luồng sát khí đó, xuất đầu lộ diện đánh tới hắc bào nhân kia, kẻ kia thân pháp quỷ dị, dường như không phải muốn đối đầu với Lingling Kwong mà có ý định khác- Không hổ là chiến thần, rất mạnh! - Hắc bào nhân bị Lingling Kwong một chưởng đánh trọng thương lui lại phun ra một ngụm máu giọng lành lạnh cất lênNàng không đáp lại, thừa thắng đánh tới, ngay lúc nàng ra chiêu, hắc bào nhân xoay người vận khí hút lấy tên nam tử kia khiến hắn bay tới lãnh trọn một chiêu của Lingling Kwong, chết ngay tại chỗ, hắc bào nhân cưởi nửa miệng nhìn Lingling Kwong, đối diện với ánh mắt đó, Lingling Kwong thầm than không ổn, chỉ thấy người kia đánh thêm một chưởng để cái xác văng đến chỗ Lingling Kwong, nàng liền né tránh, hắn thấy vậy liền nhân thời cơ thoát đi- Lingling Kwong, hy vọng ngươi sẽ thích món quà ta tặng ngươi! - Hắc bào nhân trước khi biến mất chỉ để lại một câuĐáy lòng Lingling Kwong nhảy lên một cái, nàng nhìn thi thể mặc quân phục Huyền Vân dưới đất liền cau mày, chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng la lớn- Tướng quân giết quân sĩ tuần tra rồi! Đại tướng quân cấu kết ngoại tộc giết chết quân ta!! - Một tiếng la lớn vang lênLingling Kwong quay sang đã thấy một người đứng đó nhìn nàng cười nửa miệng, Lingling Kwong nhìn kỹ khuôn mặt của người đó, đáy lòng lạnh đi, cả người như đóng băng- Wan? Tại sao ngươi... - Lingling Kwong giọng điệu tràn đầy thất vọng, đó là phó tướng của nàng, đã theo nàng xông pha trăm ngàn trận chiến, lúc này lại phản bội nàng- Đại tướng quân, chúc ngươi lần này toàn mạng trở về! - Wan cười quỷ dịLingling Kwong nhìn Wan sau đó lại nhìn về ánh lửa càng ngày càng gần, nàng thở dài, quay lưng vận khí rời đi, nàng không thể bị bắt ở đây được, nàng có thể tự mình thoát thân, nhưng sau đó, chính là nỗi ô nhục của Kwong, cả gia tộc nàng sẽ phải chịu danh phản quốc, còn lại hơn trăm mạng người Kwong sẽ vì nàng mà trả giá, nàng không thể để người khác bị liên lụy được. Lingling Kwong không thể nghĩ gì nữa, nàng chỉ có thể vừa vận khí bay đi vừa suy nghĩ đối sách, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Lingling Kwong lại chạy thẳng tới phía sau khu ôn tuyền mà Orm Kornnaphat đang ngâm mình.Orm Kornnaphat vừa mới vượt qua bình cảnh đang ngâm mình tận hưởng liền cảm nhận được khí tức hỗn loạn của Lingling Kwong, đáy lòng nàng lo lắng, vừa định đứng dậy đi xem nữ nhân kia như thế nào lại thấy Lingling Kwong thần sắc không tốt xông vào.- Lingling? Có chuyện gì? - Orm Kornnaphat hỏi Lingling Kwong- Thần... - Lingling Kwong muốn nói lại im lặng, nàng đứng trên bờ nhìn Orm Kornnaphat dưới ôn tuyền ánh mắt khổ sở không dám đối diện Orm KornnaphatOrm Kornnaphat muốn hỏi Lingling Kwong một lần nữa lại nghe bên ngoài huyên náo một trận.- Cửu công chúa điện hạ! - Giọng Sot uy lực vang vọng- Chuyện gì? - Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm Lingling Kwong cất giọng đáp lại- Kwong đại tướng quân giết chết quân sĩ tuần tra, phó tướng Wan bắt gặp Kwong đại tướng quân đang trao đổi với ngoại địch, đoán rằng bị quân sĩ bắt gặp nên giết người diệt khẩu, chúng thần đang truy đuổi thì thấy có vẻ Kwong đại tướng quân đi về phía này! - Sot nhanh chóng nói vọng vào- Ngươi nghĩ Lingling Kwong đang ở đây? - Orm Kornnaphat hỏi ngược- Thần không dám suy đoán, chỉ là có người báo cáo đã thấy Kwong đại tướng quân chạy về phía ôn tuyền nên là... - Sot bỏ lửng một câu, hắn chưa từng tiếp xúc với Orm Kornnaphat nên không biết tính khí của vị công chúa này như thế nào, nhưng với thái độ lúc nãy của Orm Kornnaphat dành cho Lingling Kwong, Sot đoán rằng Orm Kornnaphat không coi trọng Lingling Kwong như lời đồnLingling Kwong nghe Sot chỉ một câu liền buộc tội nàng, Lingling Kwong phẫn nộ tột cùng, nàng nhìn Orm Kornnaphat đang không biểu lộ một biểu cảm gì, Orm Kornnaphat là hoàng thất, chắc chắn sẽ tin lời của So vì chẳng có hoàng quyền nào dung túng cho một kẻ phản quốc cả. Lingling Kwong chỉ nhăn mặt, nàng cần phải tính toán đường thoát thân sau đó sẽ quay về đón toàn bộ tộc nhân rời khỏi Huyền Vân, hoặc là nàng diệt luôn Huyền Vân để bảo hộ phủ tướng quân của nàng, Lingling Kwong càng nghĩ càng rối. - Đúng là Kwong đại tướng quân đang ở đây... - Một giọng trong trẻo vang lên cắt ngang luồng suy nghĩ rối ren của Lingling Kwong.Orm Kornnaphat đầy ý cười nhìn Lingling Kwong khi nữ nhân kia đang trừng mắt không thể tin nhìn nàng, nhưng sau đó lại là sự thất vọng tràn ngập trong đôi mắt đó, Lingling Kwong thở dài, hoàng thất vẫn là hoàng thất, không thể tin tưởng một kẻ công cao cái chủ như nàng được.- Chỉ là.. - Orm Kornnaphat nhân lúc Lingling Kwong đang thất vọng, đưa tay thon dài lên vận khí cách không kéo Lingling Kwong về phía nàng, Lingling Kwong không có phòng bị liền bị Orm Kornnaphat kéo ngã vào vòng tay nữ nhân kia nhẹ nhàng rơi xuống hồ nước ấm nóng - .. các ngươi không thể vào đây! - Công chúa! Đó là tội nhân, người không được bao che cho nàng ta! - Sot nóng nảy- Ta không bao che cho nàng ấy, chỉ là.. - Orm Kornnaphat đầy ý cười nhìn đôi mắt nâu đang trợn tròn mắt không thể tin nhìn chằm chằm nàng - .. hiện tại các ngươi không thể vào! - Công chúa! Thứ lỗi cho thần bất khả tuân mệnh, đó là kẻ phản quốc, cần phải được bắt giữ và diệt trừ! - Sot nắm chặt nắm đấm, phe của hắn đợi ngày này rất lâu rồi, sẽ không vì Orm Kornnaphat mà bỏ qua thời cơ- Vậy kẻ nào dám xông vào chính là chống lại hoàng lệnh, ta sẽ tru di cửu tộc kẻ đó! - Orm Kornnaphat vuốt ve khuôn mặt Lingling Kwong, nữ nhân trước mắt vẫn chưa thể định hình được tình huống lúc này, Lingling Kwong chỉ có thể rối rắm nhìn Orm Kornnaphat- Chuyện này... - Một lời Orm Kornnaphat nói ra khiến cả đám người sợ hãi, hoàng thất vẫn là chí tôn ở nơi này, kháng lệnh đồng nghĩ với đi đến cửa tử, cả đám người chần chừ- Thần.. - Sot cắn răng hít sâu một ngụm khí - .. một lòng vì nước, nếu phải trả giá mà bắt được kẻ phản quốc thì thần chết không từ nan! Sot vận khí nói một câu khích lệ sĩ khí khiến những kẻ theo hắn hô hào vì chính nghĩa hòng ép lại uy áp của Orm Kornnaphat, nàng không đáp lại, bởi vì lúc này, trong vòng tay nàng là nữ nhân mà nàng yêu thương, là tâm can bảo bối của chính nàng. Bên ngoài, tiếng bước chân càng gần, Orm Kornnaphat cười tươi nhìn Lingling Kwong, tay nâng cằm, nàng vận khí, toàn bộ ngoại y của Lingling Kwong đều nát vụn thành bụi tan theo dòng nước ấm, chỉ còn lại một thân hình rắn chắc, làn da khỏe mạnh mịn màng, ngực được quấn quanh bởi một lớp vải để tiện cho chủ nhân nó hành động trong quân phục.- Xin công chúa thứ lỗi! - Thanh âm trầm thấp uy lực vang vọngSau đó là cửa động được mở ra, một đám người lao đến rồi cứng đờ người trước cảnh tượng trước mắt. Dưới hồ nước ấm nóng, sương khí lượn lờ như tiên cảnh, Orm Kornnaphat đang đè ép Lingling Kwong đến cạnh thành hồ, tay giữ chặt nữ nhân trong lòng, đôi môi đang gặm cắn cần cổ mảnh khảnh của Lingling Kwong khiến Lingling Kwong rùng mình, khuôn mặt ửng đỏ vì xúc cảm mãnh liệt mà Orm Kornnaphat mang lại. Orm Kornnaphat bất chợt dừng lại động tác, ngẩng lên quay qua nhìn một đám người trước mắt.- Ồ? - Đáy mắt của nàng lạnh dần, một luồng khí tức quét quaNgay khi luồng khí tức đó bùng lên rồi lặng xuống, một tiếng la thất thanh đau đớn vang lên, theo sau đó là từng tiếng la thống khổ, Sot nhìn quanh, chỉ trừ một mình hắn, còn lại tất cả những kẻ xông vào đều bị Orm Kornnaphat dùng khí tức hủy đi đôi mắt rồi, cả đám người gục xuống ôm lấy mặt, máu chảy dài từ khóe mắt xuống đất.- Ta đã bảo các ngươi đừng vào, phá hỏng chuyện tốt của ta lại còn dám dùng mắt chó nhìn vào thân thể nàng ấy? Orm Kornnaphat phủ kín bản thân và Lingling Kwong một màn sương khí dày đặc, ôm nữ tử kia rời khỏi hồ ôn tuyền, sau đó lấy hai bộ xiêm y mới từ giới chỉ đưa cho Lingling Kwong, và nàng cũng nhanh chóng khoác lên che đi thân hình ba vòng đầy đặn câu nhân của chính mình.- Xin công chúa thủ hạ lưu tình! - Sot quỳ xuống cúi đầu trước Orm Kornnaphat, hắn toát mồ hôi lạnh, Orm Kornnaphat mang cho hắn một luồng sát khi kinh người mà hắn chưa từng gặp qua, nếu hắn sợ Vân Đế vì Đế khí thì Orm Kornnaphat còn hơn vậy, nàng như thần của đại lục này, khiến hắn không dám ngẩng đầu nhìn khi nàng đang tức giận- Thủ hạ lưu tình? - Orm Kornnaphat cười phá lên - Các ngươi một đám nam nhân xông vào chỗ ta tắm rửa, với tội danh này thôi đã đủ cho ba đời các ngươi lên đoạn đầu đài rồi, nay chỉ lấy đi của các ngươi một đôi mắt lại bảo ta chưa thủ hạ lưu tình? - Thần... thần cảm tạ hoàng ân của công chúa! - Sot thức thời đổi giọng, một đám bên cạnh nhịn lại đau đớn quỳ rạp cảm tạ Orm Kornnaphat, bởi chúng ý thức được, mù còn hơn là mất mạng, mà còn là tam tộc bị tru di.- Cút hết cho ta! - Orm Kornnaphat gằn từng chữ- Vâng! - Sot cắn răng nhịn lại sự sợ hãi cùng cảm giác không cam tâm trong lòng, đứng dậy chuẩn bị lui ra.- Chậm đã! - Orm Kornnaphat đột nhiên lên tiếng - Ngươi nói có phản đồ?- Vâng! - Sot cúi đầu cung kính, đột nhiên hắn cảm thấy có hy vọng, nếu như hắn không thể trừ khử được Lingling Kwong vậy thì mang tội danh này đổ lên đầu một người khác của nhà họ Kwong là được, khiến phe Tướng quân mất đi một cánh tay cũng là một thắng lợi rồi.- Quay về doanh trại đi, ta sẽ trực tiếp điều tra! - Orm Kornnaphat ra lệnh- Thần lĩnh mệnh! - Sot cười nhạt đắc thắng sau đó nhanh chóng rời điOrm Kornnaphat chỉnh lại xiêm y sau đó quay sang Lingling Kwong đang im lặng từ nãy đến giờ, nàng bước đến chỗ Lingling Kwong, nở nụ cười tinh nghịch- Sao vậy? Bị ta hôn đến mức chưa thể tỉnh táo lại sao? - Orm Kornnaphat cười cười- Tại sao lại... - Lingling Kwong muốn hỏi lại thôi- Ngươi hỏi tại sao ta lại cứu ngươi à? - Orm Kornnaphat nhướng mày - Thần có thể là phản đồ trong lời nói của hắn ta!- Ta tin ngươi không phải! - Orm Kornnaphat kiên định nói- Thần... không đáng để công chúa hy sinh danh tiết của người... - Lingling Kwong lí nhí nói, nàng hiểu rõ, Orm Kornnaphat vì giúp nàng mà làm ra hành động như vậy, người khác sẽ nói Orm Kornnaphat không biết liêm sỉ mà cưỡng ép Lingling Kwong- Những thứ đó không quan trọng bằng ngươi! - Orm Kornnaphat xua tay cười cười- Rốt cuộc tại sao người lại vì thần làm nhiều thứ như vậy? - Lingling Kwong mơ hồ nhìn Orm Kornnaphat khó hiểu hỏi- Bởi vì... - Orm Kornnaphat bước tới đứng trước mặt Lingling Kwong, nụ cười trên môi trái tim đầy rực rỡ, đôi mắt hổ phách long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trong veo của Lingling Kwong, giọng mềm mại vang lên xoáy thẳng vào trái tim Lingling Kwong mà đến - .. ta yêu tỷ! Lingling Kwong ngẩn ngơ vì ba chữ "Ta yêu tỷ" của Orm Kornnaphat, đáy lòng nàng rung động mạnh mẽ, như thể nàng đã chờ đợi nó từ rất lâu rồi, trái tim Lingling Kwong đập loạn trong lồng ngực, linh hồn run rẩy nhảy múa, đôi mắt hổ phách vẫn đang nhìn nàng đầy ý cười, Lingling Kwong chưa kịp phản ứng đã thấy Orm Kornnaphat quay lưng bước đi.- Không cần nghĩ nhiều, thuận theo trái tim thôi! - Orm Kornnaphat nói vọng lạiLingling Kwong nhìn bóng lưng Orm Kornnaphat từ từ rời khỏi, nàng đặt tay lên trái tim mình, khẽ lặp lại lời của Orm Kornnaphat "Thuận theo trái tim sao..?"Lingling Kwong chỉ cảm nhận được, trái tim nàng run rẩy, vui sướng cùng hạnh phúc, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao gầy xinh đẹp kia, thân ảnh đó như đã khắc sâu vào linh hồn nàng không thể xóa nhòa, Lingling Kwong im lặng nhấc chân bước theo sau Orm Kornnaphat, có lẽ, sau hôm nay, nàng sẽ lắng nghe lời trái tim của nàng nhiều hơn, đã đến lúc, lý trí cần nhường chỗ cho những cảm xúc mãnh liệt hơn rồi.END CHAP 30Lời tác giả: Rất cảm ơn vì các bạn đã chờ đợi fic này. Fic này hơi khó nên Au cảm thấy hơi mất sức để viết hơn, mong mọi người cố gắng chờ đợi nha! Thể loại huyền huyễn, tiên hiệp hơi khó thẩm, rất mong nếu đã đọc fic này, và cảm thấy thích nó, các bạn hãy để lại bình luận khích lệ tác giả nhé! Khap khun na kha~~ SW