LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 59: CẮT ĐÀO HOA
Chiếc Maybach bóng loáng rẽ vào khu trung tâm, đèn đường lấp loáng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt lên kính xe. Ngoài trời mát dịu, gió xuân vờn qua những tán cây công viên bên đường.Quảng LingLing lái xe chậm lại, nhíu mày nhìn phía trước. "Kẹt xe rồi."Phía trước, một hàng dài xe nối đuôi nhau, chẳng ai nhúc nhích. Gần đó là một công viên nhỏ, lác đác vài người đi bộ và đèn đường mờ nhạt soi rọi những bồn hoa. Không khí yên tĩnh, khác hẳn với đoạn đường hỗn loạn phía trước.Mỹ Linh đang ngồi nghịch điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu, chống cằm nhìn ra cửa kính bên phải."Chắc tầm này tan học, xe cộ đông."Đúng lúc ấy, ánh mắt nàng chợt khựng lại.Phía cuối lối đi dọc công viên, nơi tán cây che khuất ánh đèn đường, có hai cô bé mặc đồng phục học sinh đang ngồi trên ghế đá. Một cô gái hơi cúi đầu, khẽ đặt lên môi người kia một nụ hôn nhẹ. Đồng phục váy xếp ly, giày thể thao trắng, tóc buộc gọn. Cả hai đều còn rất trẻ, non nớt và run rẩy, như thể không chắc mình đang được phép yêu nhau nhưng vẫn bất chấp mà trao nhau khoảnh khắc dịu dàng nhất của tuổi trẻ.Cảnh tượng không rõ ràng vì khoảng cách và ánh sáng lờ mờ nhưng sự dịu dàng trong khoảnh khắc đó lại rõ ràng như in.Quảng LingLing cũng nhìn theo ánh mắt của Mỹ Linh.Cô không nói gì ngay, chỉ yên lặng quan sát. Trong xe, không gian như ngưng đọng.Mỹ Linh chống cằm, ánh mắt hơi ươn ướt mà môi lại nhoẻn cười:
"Hồi đó... cũng giống y vậy."Quảng LingLing khẽ cười. Cô nghiêng đầu liếc sang, trong ánh nhìn là cả một bầu trời ký ức vừa chạm tới:
"Ý em là nụ hôn trong rạp chiếu phim hay gốc cây ở Thực Nghiệm Bắc Kinh.""Rõ ràng là chị không xin phép em." Mỹ Linh nhẹ nhàng nói, giọng trầm xuống như đang ngân lên một khúc nhạc xưa cũ."Đó là quyền lợi của chị." Quảng LingLing chậm rãi nói, mắt vẫn nhìn ra ngoài nhưng trong lòng thì như quay về khoảnh khắc mười bảy tuổi, khi nàng đứng trước người con gái ngẩng mặt lên nhìn mình bằng ánh mắt ngây ngô mà kiêu ngạo."Lúc đó em tưởng chị sẽ không dám thật.""Chị mà không dám hả?""Dám, nên nụ hôn đầu của em được phát trực tiếp cho 6 người 12 con mắt nhìn thấy."Cả hai cùng cười khẽ.Ngoài kia, hai nữ sinh kia đã rời khỏi nhau, nhanh chóng sửa lại nếp áo, luống cuống như thể sợ bị ai phát hiện. Một người vội cúi đầu nói gì đó, rồi cả hai bật cười, chạy đi theo lối nhỏ.Mỹ Linh nhìn theo bóng họ khuất sau bức tường đá, ánh mắt thoáng một nét mềm mại, lòng dâng lên cảm giác xót xa dịu dàng."May mắn của em là chị không buông tay."Quảng LingLing quay sang, cầm lấy tay nàng đặt lên môi hôn khẽ, giọng cô trầm và ấm đến nao lòng:
"May mắn của chị là vừa hay gặp được em ngay lần đầu yêu."Mỹ Linh nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng, ngón tay đan vào tay nàng thật chặt.Dòng xe bắt đầu nhúc nhích. Xe họ lại tiếp tục lăn bánh, mang theo hai người phụ nữ đã cùng nhau vượt qua thanh xuân lặng lẽ, giờ đây lại có thể ngồi bên nhau nhớ về một nụ hôn tuổi mười bảy một nụ hôn đủ để cả đời không quên.Khi xe đến gần nhà hàng một tòa biệt thự Pháp cổ được cải tạo lại nằm lùi về phía sau hàng cây phong dòng xe đã thưa dần. Quảng LingLing đánh tay lái, cho xe quẹo vào bãi đậu riêng bên hông nhà hàng. Lúc dừng lại, cô không vội tắt máy.Tiếng điều hòa khe khẽ. Ngoài xe là đêm dịu dàng, còn trong xe là một thế giới nhỏ chỉ có hai người.Mỹ Linh không lập tức tháo dây an toàn. Nàng ngồi yên, nhìn thẳng ra kính chắn gió phía trước, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, như đang thủ thỉ với chính mình: "Em nghĩ... nếu lúc đó em không hôn chị trước, chắc chị cũng không dám chủ động hôn em..."Quảng LingLing quay mặt sang, nhìn nàng trong bóng đèn xe hắt xuống gò má trắng ngần. Cô đưa tay chạm khẽ lên cằm Mỹ Linh, nghiêng người, nói rất khẽ như thể đang kể một bí mật mà chỉ có đêm tối mới có thể nghe thấy: "Vậy nên... cảm ơn em đã tạo động lực cho chị lúc ở rạp chiếu phim."Mỹ Linh bật cười, tiếng cười mềm mại như gió thoảng. "Chị đang quyến rũ em đó hả?""Không." Quảng LingLing nhếch môi, cúi thấp xuống, đôi mắt tối như mực sâu mà lặng lẽ "Chị đang yêu em."Không khí trong xe dường như dừng lại một khắc. Mỹ Linh ngẩng đầu, ánh mắt rực lên một tia sáng.Chị không vội. Em cũng không vội. Nhưng đêm nay, có một chuyện cần làm.Mỹ Linh nhìn mặt Quảng LingLing chữ V, nhẹ giọng nói: "Hôn em đi."Không cần ai nhắc đến lần thứ hai.Quảng LingLing nghiêng người tới, tay vẫn giữ lấy cằm cô gái nhỏ, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào da thịt ấm nóng. Nụ hôn rơi xuống môi Mỹ Linh mềm mại, triền miên nhưng lại vững chãi như thể mọi sóng gió trên đời này đều có thể được xoa dịu bằng một cái chạm môi đúng người.Trong khoảnh khắc ấy, mọi tạp âm bên ngoài đều tan biến. Không còn tiếng xe, không còn đèn đường, không còn thanh xuân đã lỡ, chỉ còn lại mùi nước hoa quen thuộc vương nơi cổ áo và cảm giác hơi thở tràn đầy sự tin tưởng của một người đã chọn yêu và chỉ yêu mình em.Khi Quảng LingLing buông nàng ra, đầu ngón tay vẫn nhẹ vuốt gò má đang ửng đỏ. Mỹ Linh nhắm mắt một lúc lâu rồi mở ra, thì thầm: "Lần này không bị phát hiện. Nụ hôn này là của riêng em.""Không ai được xem."Quảng LingLing khẽ gật đầu, sau đó nghiêng đầu hôn lên trán nàng một cái nữa.Chậm rãi. Đoàng hoàng. Đầy kiêu ngạo.Mỹ Linh cười. Lần này cười thật sự, ánh mắt cong cong như thể mùa xuân đã nở hoa trong đôi mắt ấy.Chỉ đến khi điện thoại trong túi rung lên lần thứ ba là Hứa Hằng nhắn: "Cậu là người hay là rùa?" hai người mới luyến tiếc tháo dây an toàn.Trước khi mở cửa xe, Mỹ Linh bỗng ngừng lại, quay sang hỏi nhỏ: "Mặt em còn đỏ không."Quảng LingLing bật cười. "Để chị hôn thêm cho em hết ngại."Mỹ Linh liếc cô, khàn giọng nói: "Không phải lúc này."Trong đêm tối dịu dàng ấy, có một tình yêu từng ngỡ như lỡ dở, cuối cùng vẫn nở hoa đúng mùa.Vừa bước vào phòng, tiếng nói cười trong phút chốc dội vào tai như một làn sóng nhẹ.
Hứa Hằng là người đầu tiên vẫy tay: "Lên món đi chị ơi, người đến trễ cuối cùng cũng chịu đến rồi!"Kỳ Vĩnh thì khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ nghiêm nghị: "Đúng giờ là một loại tôn trọng, mấy người thì không."Mỹ Linh cởi áo khoác, nhướng mày nhìn sang Quảng LingLing, ra chiều trách yêu:
"Chị nghe chưa?""Chị nhớ rõ là người khiến tụi mình trễ là em."
Giọng Quảng LingLing nhàn nhạt, kèm theo một cái liếc đầy ngụ ý.Mỹ Linh cười mà không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống chiếc ghế Quảng LingLing kéo sẵn. Không khí trên bàn ăn vẫn ấm áp và đầy tiếng nói chuyện lẫn tiếng chén đĩa chạm nhau lách cách.Chừng vài phút sau, một cô gái bước đến. Gương mặt trang điểm kỹ, áo váy hợp thời, khí chất khá nổi bật. Cô ta cầm ly rượu, mỉm cười nhìn mọi người: "Chào mọi người, em là bạn gái của Kỳ Vĩnh. Rất vui được gặp mọi người."Câu nói vừa dứt, gương mặt Cao Uyển Thiên bỗng tối sầm lại.Dưới gầm bàn, Hứa Hằng lén đá chân Mỹ Linh để ra hiệu. Nhưng cú đá ấy lại đụng trúng Quảng LingLing. Cô quay sang nhướng mày nhìn Hứa Hằng như thể hỏi: Gì vậy?Hứa Hằng vội vàng nháy mắt, rồi hơi nghiêng người dùng ngón tay chỉ Mỹ Linh.Lúc này Mỹ Linh đang cúi đầu nhắn tin trả lời bà nội Quảng, hơi chậm một nhịp mới ngẩng lên, ánh mắt thoáng nghi hoặc.Khi ánh nhìn chạm vào cô gái vừa rời khỏi bàn, nàng hơi nheo mắt, liếc sang Hứa Hằng, rồi sang Cao Uyển Thiên đôi mắt lóe lên ánh sáng giễu cợt."Bạn gái." Giọng nàng nhẹ như cơn gió đầu xuân.Chờ cô gái khuất bóng hẳn, Cao Uyển Thiên liền đập tay xuống bàn, không khách khí nạt thẳng Kỳ Vĩnh, , giọng lạnh băng: "Tớ nhắc cậu bao nhiêu lần rồi. Yêu thì yêu cho đàng hoàng vào!"Kỳ Vĩnh giơ tay đầu hàng, chu môi làm bộ vẻ mặt uất ức như bị oan sai:
"Tớ thật lòng mà.""Đúng đúng." Hứa Hằng gật đầu, môi khẽ nhếch thành nụ cười: "Chỉ cần thật lòng. Đâu cần một lòng, ha."Cả bàn phá lên cười. Quảng LingLing thì ngơ ngác, rõ ràng chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao. Cô quay sang cầu cứu vợ yêu. Mỹ Linh nghiêng đầu sang thấy ánh mắt ấy, nàng mỉm cười giọng nhẹ như gió xuân mát dịu:"Ba hôm trước, cũng trong hoàn cảnh tương tự. Bạn gái của Kỳ Vĩnh mời tụi em cà phê. Người đó cùng người vừa rồi và người chúng ta gặp ở trung tâm thương mại là ba người khác nhau." Vừa nói vừa giơ ba ngón tay, đầu vừa gật trông rất nghiêm túc.Quảng LingLing nghe vậy, phì cười lắc đầu, nét mặt như vừa chứng kiến một vở kịch cổ lố bịch nhưng vẫn không nhẫn tâm buông lời mắng mỏ.Trong khi đó, Cao Uyển Thiên vẫn tiếp tục chưa buông tha, trừng mắt, đóng vai gà mẹ không biết mỏi: "Để tớ nói cho cậu biết, nếu cậu bị phốt đầy trên mạng xã hội, tớ là người chia sẻ đầu tiên."Kỳ Vĩnh rên rỉ, thiếu chấp tay lạy: "Thôi mà, làm ơn tha cho tớ đi..."Mỹ Linh vờ như không nghe thấy, nghiêm mặt: "Uyển Thiên, lấy điện thoại cậu ấy, gọi nhóm cả ba người để tớ nói chuyện.""Đừng mà..." Kỳ Vĩnh xanh mặt, xua tay như đang xua đám mây đen đang kéo đến, "Đều là tình yêu của tớ!"Hứa Hằng lắc nhẹ ly rượu, tiếng đá chạm vào thành ly nghe như tiếng trách nhẹ: "Tình yêu là nhận lời một người và từ chối những người còn lại. Cậu lớn rồi mà cứ như thời cấp ba vậy."Bất thình lình, Cao Uyển Thiên đứng dậy, đưa điện thoại đang mở camera cho Hứa Hằng, bước sang lấy luôn điện thoại Kỳ Vĩnh đặt trên bàn đưa cho Mỹ Linh, sau đó không chần chừ ngồi lên đùi Kỳ Vĩnh, choàng tay qua cổ và... hôn nhẹ vào má."Ê ê, làm gì vậy!" Kỳ Vĩnh vùng vẫy."Chụp đi!" Cao Uyển Thiên nghiêm túc nói.Tách.Kỳ Vĩnh vùng vẫy trong vô ích nhưng góc nghiêng được Hứa Hằng chụp trúng lại như thể đang tận hưởng khoảnh khắc đó, chẳng chút chống cự.Ảnh chụp xong, Uyển Thiên lấy lại điện thoại, quay về ghế mình, bấm bấm gì đó.Chỉ mấy giây sau, Uyển Thiên buông điện thoại xuống cầm đũa cũng là lúc điện thoại Kỳ Vĩnh trên bàn sáng đèn.Mỹ Linh cầm điện thoại lên nhìn, giơ màn hình cho mọi người cùng xem: "Ồ, xem nè..."Một bức ảnh mới vừa được đăng lên trang cá nhân của Cao Uyển Thiên công khai, gắn thẻ thẳng tên Kỳ Vĩnh, kèm dòng trạng thái: "Vợ yêu 🙆💋👩❤️💋👩"Kèm theo ảnh chụp góc nghiêng: Kỳ Vĩnh như đang đắm chìm trong nụ hôn của Cao Uyển Thiên. Người bị hại không thể phân bua vì ảnh không cho cơ hội biện minh.Cả bàn im lặng hai giây... rồi nổ tung.Mỹ Linh không nói không rằng, nhấn chia sẻ. Hứa Hằng cũng cười khẩy rồi bấm "chia sẻ" theo.Kỳ Vĩnh gào lên như sắp gục ngã: "Các cậu muốn giết tớ hả?!"Không ai trả lời. Mọi người vẫn tiếp tục ăn uống như thể vừa rồi chỉ là một đoạn quảng cáo hài giữa phim. Mỹ Linh cũng không có ý định trả lại điện thoại cho Kỳ Vĩnh.Ba phút sau, điện thoại Kỳ Vĩnh rung liên tục. Mỹ Linh cầm lên xem, nhìn Kỳ Vĩnh cười mĩm: "Cậu xem kìa... chưa người này cúp máy, người kia đã gọi tới rồi."Mỹ Linh đưa màn hình cho cả bàn xem. Danh sách cuộc gọi nhỡ chồng lên nhau, không một cái tên lưu sẵn, chỉ toàn số lạ, nhưng rõ ràng là quen.Hứa Hằng liếc qua, khẽ nghiêng đầu: "Khá khen cho cậu. Không phải 7 cuộc gọi nhỡ... là 7 người người gọi nhỡ đấy."Cao Uyển Thiên liếc Kỳ Vĩnh mở miệng nói: "Kết này chưa phải kết cuộc đâu. Tệ như cậu xứng đáng có một cái kết lọng trọng với thật nhiều nến và hoa, khói hương ngộp trời."Cả bàn bật cười chỉ có Kỳ Vĩnh ngồi bất lực, ngục đầu xuống bàn, thở dài trong vô vọng, như một kẻ đào hoa bị bạn thân cắt lương duyên chỉ trong vòng 10 phút. Trên bàn là một ly rượu chưa uống, trong lòng là một mùa đào hoa vừa bị tước đoạt.
"Hồi đó... cũng giống y vậy."Quảng LingLing khẽ cười. Cô nghiêng đầu liếc sang, trong ánh nhìn là cả một bầu trời ký ức vừa chạm tới:
"Ý em là nụ hôn trong rạp chiếu phim hay gốc cây ở Thực Nghiệm Bắc Kinh.""Rõ ràng là chị không xin phép em." Mỹ Linh nhẹ nhàng nói, giọng trầm xuống như đang ngân lên một khúc nhạc xưa cũ."Đó là quyền lợi của chị." Quảng LingLing chậm rãi nói, mắt vẫn nhìn ra ngoài nhưng trong lòng thì như quay về khoảnh khắc mười bảy tuổi, khi nàng đứng trước người con gái ngẩng mặt lên nhìn mình bằng ánh mắt ngây ngô mà kiêu ngạo."Lúc đó em tưởng chị sẽ không dám thật.""Chị mà không dám hả?""Dám, nên nụ hôn đầu của em được phát trực tiếp cho 6 người 12 con mắt nhìn thấy."Cả hai cùng cười khẽ.Ngoài kia, hai nữ sinh kia đã rời khỏi nhau, nhanh chóng sửa lại nếp áo, luống cuống như thể sợ bị ai phát hiện. Một người vội cúi đầu nói gì đó, rồi cả hai bật cười, chạy đi theo lối nhỏ.Mỹ Linh nhìn theo bóng họ khuất sau bức tường đá, ánh mắt thoáng một nét mềm mại, lòng dâng lên cảm giác xót xa dịu dàng."May mắn của em là chị không buông tay."Quảng LingLing quay sang, cầm lấy tay nàng đặt lên môi hôn khẽ, giọng cô trầm và ấm đến nao lòng:
"May mắn của chị là vừa hay gặp được em ngay lần đầu yêu."Mỹ Linh nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng, ngón tay đan vào tay nàng thật chặt.Dòng xe bắt đầu nhúc nhích. Xe họ lại tiếp tục lăn bánh, mang theo hai người phụ nữ đã cùng nhau vượt qua thanh xuân lặng lẽ, giờ đây lại có thể ngồi bên nhau nhớ về một nụ hôn tuổi mười bảy một nụ hôn đủ để cả đời không quên.Khi xe đến gần nhà hàng một tòa biệt thự Pháp cổ được cải tạo lại nằm lùi về phía sau hàng cây phong dòng xe đã thưa dần. Quảng LingLing đánh tay lái, cho xe quẹo vào bãi đậu riêng bên hông nhà hàng. Lúc dừng lại, cô không vội tắt máy.Tiếng điều hòa khe khẽ. Ngoài xe là đêm dịu dàng, còn trong xe là một thế giới nhỏ chỉ có hai người.Mỹ Linh không lập tức tháo dây an toàn. Nàng ngồi yên, nhìn thẳng ra kính chắn gió phía trước, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, như đang thủ thỉ với chính mình: "Em nghĩ... nếu lúc đó em không hôn chị trước, chắc chị cũng không dám chủ động hôn em..."Quảng LingLing quay mặt sang, nhìn nàng trong bóng đèn xe hắt xuống gò má trắng ngần. Cô đưa tay chạm khẽ lên cằm Mỹ Linh, nghiêng người, nói rất khẽ như thể đang kể một bí mật mà chỉ có đêm tối mới có thể nghe thấy: "Vậy nên... cảm ơn em đã tạo động lực cho chị lúc ở rạp chiếu phim."Mỹ Linh bật cười, tiếng cười mềm mại như gió thoảng. "Chị đang quyến rũ em đó hả?""Không." Quảng LingLing nhếch môi, cúi thấp xuống, đôi mắt tối như mực sâu mà lặng lẽ "Chị đang yêu em."Không khí trong xe dường như dừng lại một khắc. Mỹ Linh ngẩng đầu, ánh mắt rực lên một tia sáng.Chị không vội. Em cũng không vội. Nhưng đêm nay, có một chuyện cần làm.Mỹ Linh nhìn mặt Quảng LingLing chữ V, nhẹ giọng nói: "Hôn em đi."Không cần ai nhắc đến lần thứ hai.Quảng LingLing nghiêng người tới, tay vẫn giữ lấy cằm cô gái nhỏ, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào da thịt ấm nóng. Nụ hôn rơi xuống môi Mỹ Linh mềm mại, triền miên nhưng lại vững chãi như thể mọi sóng gió trên đời này đều có thể được xoa dịu bằng một cái chạm môi đúng người.Trong khoảnh khắc ấy, mọi tạp âm bên ngoài đều tan biến. Không còn tiếng xe, không còn đèn đường, không còn thanh xuân đã lỡ, chỉ còn lại mùi nước hoa quen thuộc vương nơi cổ áo và cảm giác hơi thở tràn đầy sự tin tưởng của một người đã chọn yêu và chỉ yêu mình em.Khi Quảng LingLing buông nàng ra, đầu ngón tay vẫn nhẹ vuốt gò má đang ửng đỏ. Mỹ Linh nhắm mắt một lúc lâu rồi mở ra, thì thầm: "Lần này không bị phát hiện. Nụ hôn này là của riêng em.""Không ai được xem."Quảng LingLing khẽ gật đầu, sau đó nghiêng đầu hôn lên trán nàng một cái nữa.Chậm rãi. Đoàng hoàng. Đầy kiêu ngạo.Mỹ Linh cười. Lần này cười thật sự, ánh mắt cong cong như thể mùa xuân đã nở hoa trong đôi mắt ấy.Chỉ đến khi điện thoại trong túi rung lên lần thứ ba là Hứa Hằng nhắn: "Cậu là người hay là rùa?" hai người mới luyến tiếc tháo dây an toàn.Trước khi mở cửa xe, Mỹ Linh bỗng ngừng lại, quay sang hỏi nhỏ: "Mặt em còn đỏ không."Quảng LingLing bật cười. "Để chị hôn thêm cho em hết ngại."Mỹ Linh liếc cô, khàn giọng nói: "Không phải lúc này."Trong đêm tối dịu dàng ấy, có một tình yêu từng ngỡ như lỡ dở, cuối cùng vẫn nở hoa đúng mùa.Vừa bước vào phòng, tiếng nói cười trong phút chốc dội vào tai như một làn sóng nhẹ.
Hứa Hằng là người đầu tiên vẫy tay: "Lên món đi chị ơi, người đến trễ cuối cùng cũng chịu đến rồi!"Kỳ Vĩnh thì khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ nghiêm nghị: "Đúng giờ là một loại tôn trọng, mấy người thì không."Mỹ Linh cởi áo khoác, nhướng mày nhìn sang Quảng LingLing, ra chiều trách yêu:
"Chị nghe chưa?""Chị nhớ rõ là người khiến tụi mình trễ là em."
Giọng Quảng LingLing nhàn nhạt, kèm theo một cái liếc đầy ngụ ý.Mỹ Linh cười mà không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống chiếc ghế Quảng LingLing kéo sẵn. Không khí trên bàn ăn vẫn ấm áp và đầy tiếng nói chuyện lẫn tiếng chén đĩa chạm nhau lách cách.Chừng vài phút sau, một cô gái bước đến. Gương mặt trang điểm kỹ, áo váy hợp thời, khí chất khá nổi bật. Cô ta cầm ly rượu, mỉm cười nhìn mọi người: "Chào mọi người, em là bạn gái của Kỳ Vĩnh. Rất vui được gặp mọi người."Câu nói vừa dứt, gương mặt Cao Uyển Thiên bỗng tối sầm lại.Dưới gầm bàn, Hứa Hằng lén đá chân Mỹ Linh để ra hiệu. Nhưng cú đá ấy lại đụng trúng Quảng LingLing. Cô quay sang nhướng mày nhìn Hứa Hằng như thể hỏi: Gì vậy?Hứa Hằng vội vàng nháy mắt, rồi hơi nghiêng người dùng ngón tay chỉ Mỹ Linh.Lúc này Mỹ Linh đang cúi đầu nhắn tin trả lời bà nội Quảng, hơi chậm một nhịp mới ngẩng lên, ánh mắt thoáng nghi hoặc.Khi ánh nhìn chạm vào cô gái vừa rời khỏi bàn, nàng hơi nheo mắt, liếc sang Hứa Hằng, rồi sang Cao Uyển Thiên đôi mắt lóe lên ánh sáng giễu cợt."Bạn gái." Giọng nàng nhẹ như cơn gió đầu xuân.Chờ cô gái khuất bóng hẳn, Cao Uyển Thiên liền đập tay xuống bàn, không khách khí nạt thẳng Kỳ Vĩnh, , giọng lạnh băng: "Tớ nhắc cậu bao nhiêu lần rồi. Yêu thì yêu cho đàng hoàng vào!"Kỳ Vĩnh giơ tay đầu hàng, chu môi làm bộ vẻ mặt uất ức như bị oan sai:
"Tớ thật lòng mà.""Đúng đúng." Hứa Hằng gật đầu, môi khẽ nhếch thành nụ cười: "Chỉ cần thật lòng. Đâu cần một lòng, ha."Cả bàn phá lên cười. Quảng LingLing thì ngơ ngác, rõ ràng chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao. Cô quay sang cầu cứu vợ yêu. Mỹ Linh nghiêng đầu sang thấy ánh mắt ấy, nàng mỉm cười giọng nhẹ như gió xuân mát dịu:"Ba hôm trước, cũng trong hoàn cảnh tương tự. Bạn gái của Kỳ Vĩnh mời tụi em cà phê. Người đó cùng người vừa rồi và người chúng ta gặp ở trung tâm thương mại là ba người khác nhau." Vừa nói vừa giơ ba ngón tay, đầu vừa gật trông rất nghiêm túc.Quảng LingLing nghe vậy, phì cười lắc đầu, nét mặt như vừa chứng kiến một vở kịch cổ lố bịch nhưng vẫn không nhẫn tâm buông lời mắng mỏ.Trong khi đó, Cao Uyển Thiên vẫn tiếp tục chưa buông tha, trừng mắt, đóng vai gà mẹ không biết mỏi: "Để tớ nói cho cậu biết, nếu cậu bị phốt đầy trên mạng xã hội, tớ là người chia sẻ đầu tiên."Kỳ Vĩnh rên rỉ, thiếu chấp tay lạy: "Thôi mà, làm ơn tha cho tớ đi..."Mỹ Linh vờ như không nghe thấy, nghiêm mặt: "Uyển Thiên, lấy điện thoại cậu ấy, gọi nhóm cả ba người để tớ nói chuyện.""Đừng mà..." Kỳ Vĩnh xanh mặt, xua tay như đang xua đám mây đen đang kéo đến, "Đều là tình yêu của tớ!"Hứa Hằng lắc nhẹ ly rượu, tiếng đá chạm vào thành ly nghe như tiếng trách nhẹ: "Tình yêu là nhận lời một người và từ chối những người còn lại. Cậu lớn rồi mà cứ như thời cấp ba vậy."Bất thình lình, Cao Uyển Thiên đứng dậy, đưa điện thoại đang mở camera cho Hứa Hằng, bước sang lấy luôn điện thoại Kỳ Vĩnh đặt trên bàn đưa cho Mỹ Linh, sau đó không chần chừ ngồi lên đùi Kỳ Vĩnh, choàng tay qua cổ và... hôn nhẹ vào má."Ê ê, làm gì vậy!" Kỳ Vĩnh vùng vẫy."Chụp đi!" Cao Uyển Thiên nghiêm túc nói.Tách.Kỳ Vĩnh vùng vẫy trong vô ích nhưng góc nghiêng được Hứa Hằng chụp trúng lại như thể đang tận hưởng khoảnh khắc đó, chẳng chút chống cự.Ảnh chụp xong, Uyển Thiên lấy lại điện thoại, quay về ghế mình, bấm bấm gì đó.Chỉ mấy giây sau, Uyển Thiên buông điện thoại xuống cầm đũa cũng là lúc điện thoại Kỳ Vĩnh trên bàn sáng đèn.Mỹ Linh cầm điện thoại lên nhìn, giơ màn hình cho mọi người cùng xem: "Ồ, xem nè..."Một bức ảnh mới vừa được đăng lên trang cá nhân của Cao Uyển Thiên công khai, gắn thẻ thẳng tên Kỳ Vĩnh, kèm dòng trạng thái: "Vợ yêu 🙆💋👩❤️💋👩"Kèm theo ảnh chụp góc nghiêng: Kỳ Vĩnh như đang đắm chìm trong nụ hôn của Cao Uyển Thiên. Người bị hại không thể phân bua vì ảnh không cho cơ hội biện minh.Cả bàn im lặng hai giây... rồi nổ tung.Mỹ Linh không nói không rằng, nhấn chia sẻ. Hứa Hằng cũng cười khẩy rồi bấm "chia sẻ" theo.Kỳ Vĩnh gào lên như sắp gục ngã: "Các cậu muốn giết tớ hả?!"Không ai trả lời. Mọi người vẫn tiếp tục ăn uống như thể vừa rồi chỉ là một đoạn quảng cáo hài giữa phim. Mỹ Linh cũng không có ý định trả lại điện thoại cho Kỳ Vĩnh.Ba phút sau, điện thoại Kỳ Vĩnh rung liên tục. Mỹ Linh cầm lên xem, nhìn Kỳ Vĩnh cười mĩm: "Cậu xem kìa... chưa người này cúp máy, người kia đã gọi tới rồi."Mỹ Linh đưa màn hình cho cả bàn xem. Danh sách cuộc gọi nhỡ chồng lên nhau, không một cái tên lưu sẵn, chỉ toàn số lạ, nhưng rõ ràng là quen.Hứa Hằng liếc qua, khẽ nghiêng đầu: "Khá khen cho cậu. Không phải 7 cuộc gọi nhỡ... là 7 người người gọi nhỡ đấy."Cao Uyển Thiên liếc Kỳ Vĩnh mở miệng nói: "Kết này chưa phải kết cuộc đâu. Tệ như cậu xứng đáng có một cái kết lọng trọng với thật nhiều nến và hoa, khói hương ngộp trời."Cả bàn bật cười chỉ có Kỳ Vĩnh ngồi bất lực, ngục đầu xuống bàn, thở dài trong vô vọng, như một kẻ đào hoa bị bạn thân cắt lương duyên chỉ trong vòng 10 phút. Trên bàn là một ly rượu chưa uống, trong lòng là một mùa đào hoa vừa bị tước đoạt.