LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 58: CHÉP PHẠT
Đầu giờ chiều, Quảng LingLing thay sơ mi, thắt cà vạt rồi cúi người cài lại nút chăn cho Mỹ Linh. Trong phòng ngủ phủ rèm, ánh sáng dìu dịu phủ lấy gương mặt người đang lim dim trên giường, trông mỏng manh như một cánh hoa khẽ rũ trong nắng sớm. "Em muốn đi cùng." Mỹ Linh vừa nói vừa níu tay áo cô, giọng có chút nũng nịu không che giấu. Nhưng Quảng LingLing nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, khẽ đặt một nụ hôn lên trán: "Sáng em dậy sớm, lại quần quật dọn dẹp phụ chị. Ngủ một lát đi, chị tranh thủ lên công ty xử lý mấy việc tồn của Mã Quỳnh, giải quyết xong là mình đi ăn với mọi người. Chị không để em đợi lâu đâu." Mỹ Linh hôn tạm biệt rồi rúc vào chăn. Quảng LingLing nhìn nàng thêm một lúc, rõ ràng trong lòng muốn chui vào ngủ cùng nhưng công việc không cho phép. Sau cùng, cô đành kéo rèm lại, tắt đèn để căn phòng yên tĩnh hẳn rồi mới rời khỏi nhà. Mỹ Linh tỉnh dậy lúc bốn giờ chiều. Ánh nắng xiên nghiêng bên cửa sổ, điện thoại có một tin nhắn duy nhất từ Quảng LingLing lúc 13h20 phút: "Chị tới công ty rồi. Xử lý xong chị về đón em." Nàng nhìn đồng hồ, cau mày. Nếu đợi Quảng LingLing về thì chắc cũng phải hơn năm giờ, mà hôm nay là cuối tuần, công ty MWL ít việc nên cũng vắng. Nghĩ một lúc, Mỹ Linh thay đồ rồi gọi tài xế nhà đưa đến thẳng công ty, định chờ cô ở đó luôn. MWL là công ty lớn nhưng vẫn giữ một vài thói quen không chính thức: Nhân sự mới thường được sắp xếp trực quầy vào những giờ thấp điểm như ca chiều cuối tuần, ngày lễ. Vừa đến sảnh, Mỹ Linh tiến lại quầy lễ tân. Nàng chưa kịp mở lời thì đã bị hai cô lễ tân coi thường xem như không khí không thèm tiếp. Một người đang chỉnh son, người còn lại đang nghiêng đầu mơ màng: "Chủ tịch Quảng kiểu người lạnh lùng quá trời, chị nói thử coi, phải làm sao mới lọt vô mắt người ta?""Nghe nói thích người dịu dàng, ngọt ngào, ăn mặc gợi cảm, ai mà được người như vậy để ý chắc kiếp trước cứu cả hành tinh..." Mỹ Linh đứng yên, không chen vào. Nàng nhìn hai người kia như đang xem một vở hài kịch miễn phí, chỉ thiếu bắp rang. "Mà chị nghĩ thử coi, người như Chủ tịch Quảng... sao còn chưa có bạn gái? Hay là đang giấu?" "Trời ơi, ai mà được ngồi ghế phu nhân chắc tôi sống không nổi vì ghen." "Chủ tịch Quảng sẽ quen người như nào nhỉ?" Hai cô đều im lặng, câu hỏi lửng chưa tìm được đáp án nhưng cũng mặc kệ vị khách đứng hóng chuyện không thèm tiếp.Mỹ Linh hơi nhướng mày, nhàn nhã nhìn móng tay mình, tự nhủ chắc mai phải đi làm lại bộ móng rồi mới lên tiếng: "Quảng LingLing sẽ không bao giờ quen cô, người không tôn trọng vợ của chị ấy." Hai cô lễ tân ngẩn ra, quay phắt lại. Nghĩ là cỏ lúa ngang nhau, cũng là người đang muốn tìm cách trèo lên giường chủ tịch thôi, nếu người kia là vợ thật thì cũng đâu có đứng đây làm gì. Đôi mắt mở to, thoáng ngượng nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành nghi ngờ, ngạo nghễ. Một trong hai người hừ lạnh: "Tại sao cô nghĩ cô được làm vợ Chủ tịch Quảng, còn tôi thì không?" Mỹ Linh nhìn người đó từ đầu tới chân, không hằn học cũng chẳng cao ngạo, chỉ là nụ cười hơi nghiêng, nhẹ nhàng như thể đang trả lời một bài trắc nghiệm sơ cấp: "Vì tôi tài." Nàng dừng một chút rồi thêm: "Còn cô thì... tạm." Mặt hai người kia đỏ vì tức. Cô lễ tân còn lại không kiềm được giơ tay lên, định tát người trước mặt. Ngay lúc bàn tay kia vừa vung lên, thì ting! cửa thang máy mở ra.Quảng LingLing bước ra đúng lúc. Cô không cần hỏi gì cả, chỉ trong một giây, ánh mắt đã nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt.Không nói một lời, cô sải bước tới, cánh tay dài đưa thẳng ra sau kéo Mỹ Linh về phía mình như cất giấu món báu trong lòng, sợ một lần nữa ai đó có thể chạm vào. Một tay ôm chặt eo vợ yêu, tay kia nâng nhẹ cằm nàng, mắt dõi theo từng khoảng da thịt trên mặt."Có bị đánh trúng không?" Giọng cô trầm và khàn đi, không giận dữ, chỉ đầy lo âu không giấu được.Mỹ Linh khẽ lắc đầu, môi hơi nhếch như nửa đùa nửa thật: "Chưa kịp. Tay cô ta còn chưa hạ xuống thì chị đã đến rồi."Quảng LingLing thở phào, nhưng không yên tâm. Tay cô vẫn vuốt ve dọc theo gò má nàng, rồi luồn vào tóc, cẩn thận kiểm tra từng vết xước không tồn tại. Dáng vẻ ấy giống như đang dỗ một đứa trẻ vừa hoảng sợ, hoặc có lẽ là đang tự trấn an mình."Nếu sượt trúng thôi..." giọng cô nhỏ hơn hẳn, ánh mắt tối sẫm, "chị cũng sẽ khiến người ta nhớ cả đời."Mỹ Linh nghiêng đầu, ánh mắt như hồ nước lặng phản chiếu bóng mây: "Chị nói vậy giống như em mong bị đánh vậy.""Không được mong. Chị sẽ đau."Nói rồi, cô kéo tay nàng lên, chậm rãi xem từng ngón một như thể có thể tìm thấy dấu tích bằng xúc giác. Vuốt đến cổ tay, rồi ngẩng đầu, ánh mắt cô vẫn nghiêm túc như khi bàn chuyện sống chết:"Ở đâu còn thấy đau? Có chỗ nào chị không nhìn thấy không?"Mỹ Linh nhìn sự nghiêm túc ấy, bất giác bật cười. Nàng ngả đầu lên vai cô, tay vòng ra sau cổ, nói nhỏ:"Chị cứ như bà mẹ gà ấy."Quảng LingLing vẫn chưa buông tha. Cô khẽ nghiêng đầu, chạm nhẹ môi lên trán nàng như lời thề nguyện thầm lặng: "Không sao là tốt rồi."Cảnh tượng trong sảnh tiếp tục im lặng đến mức nghe rõ tiếng gió lùa qua khe cửa kính. Không ai dám thở mạnh, không ai dám lên tiếng.Quảng LingLing nói với Mỹ Linh: "Ra xe ngồi đợi chị một lát."Giọng cô dịu dàng đến mức khiến người ta tê dại, nhưng chính cái dịu dàng ấy lại khiến hai cô lễ tân tái mặt.Mỹ Linh gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi vòng tay cô, sải bước ra ngoài như thể chẳng liên quan gì đến sóng gió sau lưng. Vạt áo khoác nhẹ lay theo từng bước đi khiến bóng dáng nàng càng thêm ung dung, như thể từ đầu đến cuối đều không đặt hai cô kia vào mắt.Quảng LingLing xoay người lại, ánh mắt khi đối diện với người khác không còn là tia nắng đầu xuân dịu dàng, mà như một tầng băng dày lạnh cắt da.Cô lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Chỉ ba hồi chuông, đầu dây kia đã bắt máy."Tôi cho ba phút, quản lý lễ tân đến đại sảnh."Người bên kia "dạ" chưa dứt, cô đã ngắt máy.Không ai dám nói câu nào. Hai cô lễ tân mặt trắng bệch, thậm chí người vừa định tát Mỹ Linh lúc nãy tay vẫn còn hơi run.Không tới ba phút, trưởng bộ phận hành chính đã xuất hiện, phía sau còn có hai nhân viên nhân sự đi kèm."Chủ tịch Quảng!" chị quản lý hành chính khom người chào, giọng có phần run rẩy vì cảm nhận được không khí nặng nề.Quảng LingLing hất nhẹ cằm về phía hai cô lễ tân. "Công bố truyền thông MWL sa thải."Hai người lập tức lập tức quỳ xuống, công bố như vậy sẽ cắt đường sống sau này, cả hai cúi đầu, lí nhí: "Chúng tôi... chúng tôi không biết đó là phu nhân của Chủ tịch...""Không biết là được?" Giọng cô vẫn đều đều nhưng lại như một nhát dao cắt qua cổ họng.Cô quay sang bộ phận hành chính: "Ngày mai tôi còn thấy họ thì quản lý cũng viết sẵn đơn."Ánh mắt cô không còn độ ấm. "Tôi không trả tiền nuôi người thiếu giáo dục."Chị quản lý hành chính không dám nói một lời, chỉ cúi gập người liên tục. Hai cô lễ tân mặt mũi tái xanh, có người quỳ sụp xuống giữa sảnh, miệng không ngừng lặp lại:"Xin lỗi Chủ tịch, xin lỗi phu nhân, xin lỗi... là bọn em không biết... thật sự không biết..."Quảng LingLing lạnh lùng liếc một cái: "Nếu không biết, càng không có tư cách mở miệng."Cô xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Lấy tập thể rèn cá nhân."Giọng cô không cao, nhưng sức nặng như đá tảng đè xuống mọi người có mặt.Chị quản lý hành chính nhanh chóng ra hiệu cho nhân sự kéo hai cô gái rời khỏi quầy, cả quá trình chẳng ai dám cãi một lời. Không ai cứu nổi họ khỏi vũng nước lạnh mà chính họ tự nhảy vào. Sau đó nhắn vào nhóm tin nhắn nhân viên MWL: "Từ nhân viên cấp thấp đến cấp cao chép tay 100 lần 'Tôn trọng để được tôn trọng'."Nhận được hàng nghìn lượt thả cảm xúc khóc.Giám đốc tài chính: "Là ai????"Giám đốc Marketing: "Còn ở hay đã rời."Quản lý hành chính: "Không kịp trăng trối."Bên ngoài sảnh, chiếc xe đen sang trọng đang đợi.Quảng LingLing mở cửa xe bước vào. Mỹ Linh đang ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bình thản nhưng không giấu được ý cười lấp lánh."Giải quyết xong rồi?""Ừm." Quảng LingLing thắt dây an toàn cho nàng, tay vuốt nhẹ qua vai như để chắc chắn không ai dám chạm vào dù chỉ là một sợi tóc.Mỹ Linh nghiêng đầu tựa vai cô, giọng lười biếng:
"Không cần đuổi việc cũng được. Để dọn toilet công cộng hai tháng là biết học lễ phép."Quảng LingLing phì cười, tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt cuối cùng cũng dịu xuống:
"Dọn toilet cũng không đến lượt họ."Chiếc xe lăn bánh rời khỏi trụ sở công ty, bỏ lại phía sau một đám người vẫn còn hoang mang vì một buổi chiều tưởng yên bình mà hoá bão giông.
Chỉ ba hồi chuông, đầu dây kia đã bắt máy."Tôi cho ba phút, quản lý lễ tân đến đại sảnh."Người bên kia "dạ" chưa dứt, cô đã ngắt máy.Không ai dám nói câu nào. Hai cô lễ tân mặt trắng bệch, thậm chí người vừa định tát Mỹ Linh lúc nãy tay vẫn còn hơi run.Không tới ba phút, trưởng bộ phận hành chính đã xuất hiện, phía sau còn có hai nhân viên nhân sự đi kèm."Chủ tịch Quảng!" chị quản lý hành chính khom người chào, giọng có phần run rẩy vì cảm nhận được không khí nặng nề.Quảng LingLing hất nhẹ cằm về phía hai cô lễ tân. "Công bố truyền thông MWL sa thải."Hai người lập tức lập tức quỳ xuống, công bố như vậy sẽ cắt đường sống sau này, cả hai cúi đầu, lí nhí: "Chúng tôi... chúng tôi không biết đó là phu nhân của Chủ tịch...""Không biết là được?" Giọng cô vẫn đều đều nhưng lại như một nhát dao cắt qua cổ họng.Cô quay sang bộ phận hành chính: "Ngày mai tôi còn thấy họ thì quản lý cũng viết sẵn đơn."Ánh mắt cô không còn độ ấm. "Tôi không trả tiền nuôi người thiếu giáo dục."Chị quản lý hành chính không dám nói một lời, chỉ cúi gập người liên tục. Hai cô lễ tân mặt mũi tái xanh, có người quỳ sụp xuống giữa sảnh, miệng không ngừng lặp lại:"Xin lỗi Chủ tịch, xin lỗi phu nhân, xin lỗi... là bọn em không biết... thật sự không biết..."Quảng LingLing lạnh lùng liếc một cái: "Nếu không biết, càng không có tư cách mở miệng."Cô xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Lấy tập thể rèn cá nhân."Giọng cô không cao, nhưng sức nặng như đá tảng đè xuống mọi người có mặt.Chị quản lý hành chính nhanh chóng ra hiệu cho nhân sự kéo hai cô gái rời khỏi quầy, cả quá trình chẳng ai dám cãi một lời. Không ai cứu nổi họ khỏi vũng nước lạnh mà chính họ tự nhảy vào. Sau đó nhắn vào nhóm tin nhắn nhân viên MWL: "Từ nhân viên cấp thấp đến cấp cao chép tay 100 lần 'Tôn trọng để được tôn trọng'."Nhận được hàng nghìn lượt thả cảm xúc khóc.Giám đốc tài chính: "Là ai????"Giám đốc Marketing: "Còn ở hay đã rời."Quản lý hành chính: "Không kịp trăng trối."Bên ngoài sảnh, chiếc xe đen sang trọng đang đợi.Quảng LingLing mở cửa xe bước vào. Mỹ Linh đang ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bình thản nhưng không giấu được ý cười lấp lánh."Giải quyết xong rồi?""Ừm." Quảng LingLing thắt dây an toàn cho nàng, tay vuốt nhẹ qua vai như để chắc chắn không ai dám chạm vào dù chỉ là một sợi tóc.Mỹ Linh nghiêng đầu tựa vai cô, giọng lười biếng:
"Không cần đuổi việc cũng được. Để dọn toilet công cộng hai tháng là biết học lễ phép."Quảng LingLing phì cười, tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt cuối cùng cũng dịu xuống:
"Dọn toilet cũng không đến lượt họ."Chiếc xe lăn bánh rời khỏi trụ sở công ty, bỏ lại phía sau một đám người vẫn còn hoang mang vì một buổi chiều tưởng yên bình mà hoá bão giông.