LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 57: CÓ LÒNG



Sáng Chủ nhật dịu dàng. Đồng hồ điểm đúng bảy giờ, ánh nắng như mật ong len lỏi qua khung rèm trắng, rải xuống chiếc giường lớn sắc sảo mùi hương phấn hoa dịu nhẹ. Trần Mỹ Linh mở mắt trong vòng tay Quảng LingLing, khẽ ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp khuôn mặt say ngủ của người kia, đôi lông mi dài rũ xuống như cánh ve, hơi thở đều đặn, có chút thơ ngây của một đứa trẻ.

Giây phút ấy, tim nàng bỗng khẽ thắt lại, chẳng rõ vì xúc động hay vì tình yêu bắt đầu ngấm dần như nắng sáng. Một ý niệm nhẹ nhàng mà đầy khí thế bỗng bật ra trong đầu: hôm nay, nàng sẽ xuống bếp nấu một bữa cơm, tự tay nấu cho Quảng LingLing và cả nhà.

Nghĩ là làm. Mỹ Linh rón rén rút tay khỏi vòng ôm, thay đồ, rồi rời khỏi nhà với túi xách và tinh thần quyết tâm. Đứng giữa siêu thị rộng thênh thang, nhìn hàng dài kệ thức ăn, nàng mới đột nhiên nhận ra đời này chưa một lần thật sự đứng bếp. Tay run, tim cũng run. Sau một hồi lướt mạng, gọi điện hỏi bạn, rồi tự đấu tranh tư tưởng, nàng quyết định sẽ nấu canh cua, một món xào và hai món mặn như bà nội thường nấu mỗi ngày.

Nghe quen thuộc, cũng có vẻ dễ. Nàng tưởng tượng ra nụ cười ngạc nhiên của mọi người khi thấy mình bày biện cả mâm cơm. Chỉ riêng điều đó đã khiến trái tim nàng đập rộn ràng.

Về đến nhà, nàng vừa bước vào cửa đã thấy cả nhà tụ họp nơi phòng khách. Ông bà nội, ba mẹ Quảng mỗi người ôm một cái iPad, vừa chăm chú đặt đồ sơ sinh và đồ mẹ bầu vừa tranh luận sôi nổi loại nào tốt hơn. Quảng LingLing thì ngồi nghiêm túc làm việc với chiếc laptop trong lòng, áo len ngắn tay mỏng màu xám ôm lấy dáng người vừa vặn.

Mỹ Linh mỉm cười thật tươi, hít sâu một hơi, rồi tuyên bố như thể mình là đầu bếp trưởng:

"Hôm nay con sẽ nấu cơm."

Cả nhà như được rót thêm một thìa mật ong vào không khí. Ai nấy đều rạng rỡ mong chờ, mẹ Quảng và bà nội còn ngỏ ý muốn vào phụ, nhưng Mỹ Linh nhẹ nhàng lắc đầu:

"Để con một mình thử nha."

Ba tiếng đồng hồ sau, bếp ga đã tắt, khói cũng tan, chỉ còn hơi nóng âm ấm trong gian bếp và mùi thức ăn... khá lạ. Đúng 11 giờ 30, nàng dọn lên sẵn, ra mời mọi người vào bàn ăn.

Trên bàn, cơm đã múc ra chén, còn lại các món đều được đậy kỹ dưới nắp nồi. Quảng LingLing là người đầu tiên hớn hở, chỉ vào nồi canh lớn:

"Vợ yêu, đây là canh gì a."

Mỹ Linh bật cười:

"Chị đoán đi."

Nói rồi, nàng quay lưng vào bếp lấy giá canh. Ở ngoài, Quảng LingLing tranh thủ mở nắp, dùng đũa khuấy thử và rồi... một cảnh tượng không ai lường trước. Một con cua to, còn sống, kẹp chặt đũa theo đà bị nhấc bổng lên giữa không trung.

Năm người lớn mắt tròn xoe, miệng chữ O, không ai lên tiếng. Nhìn vào nồi, 4 5 con cua khác đang ngọ nguậy hồn nhiên, có con còn đưa càng lên cao kẹp không khí như dằn mặt 5 người 10 mắt đang nhìn chằm chằm mình. Mỹ Linh từ bếp quay lại, suýt đánh rơi cái giá canh:

"Ơ... sao nó còn sống?! Rõ ràng người bán dặn em thả thịt cua vào trước khi tắt bếp mà!"

Không khí im lặng ngắn ngủi được cứu vãn bằng giọng điềm tĩnh của Quảng LingLing:

"Không sao, để chị vô nấu thêm tí nữa."

Nắp các món còn lại cũng lần lượt được mở ra. Cá chiên cháy đen ở phần thịt, thân cá không còn nguyên vẹn. Gà kho thì đỏ au, chỗ chín chỗ rỉ máu, còn rau xào thì mềm rã như lá cây héo nắng.

Thế nhưng ánh mắt Mỹ Linh vẫn ánh lên sự chờ đợi, đôi tay siết vào nhau. Mọi người nhìn nàng, rồi như có một lời hiệu triệu ngầm, ai nấy đều cầm đũa lên, thử món. Ông bà nội, ba mẹ chồng, ai cũng gật đầu:

"Ngon mà."

"Lần đầu mà làm được thế này là giỏi rồi."

"Cá hơi giòn, vị lạ miệng."

"Lần sau ít muối hơn là hoàn hảo."

Khi Quảng LingLing bưng nồi canh cua được cứu chữa ra lại bàn, các món ăn trên bàn đã vơi đi quá nửa. Dù mùi vị... khó diễn tả nhưng không khí ấm áp nơi đây lại như một lớp gia vị kỳ diệu.

Mỹ Linh gắp một miếng gà kho, cắn thử vị cay xé, mặn đắng cùng lúc khiến nàng vội vã nhả ra bất chấp hình tượng. Ánh mắt nàng dao động, dừng lại nơi từng gương mặt thân quen, ai cũng mỉm cười, ai cũng dịu dàng. Ông nội vỗ vai nàng, bà nội thì nắm tay bảo:

"Một mình lần đầu mà được vậy là giỏi hơn bà rồi."

Mẹ Quảng thêm vào:

"Lần sau mẹ xuống bếp cùng con nha."

Giây phút ấy, nước mắt bỗng dưng lấp lánh nơi khóe mi. Mỹ Linh nhìn sang Quảng LingLing người đã âm thầm nêm lại nồi canh, giờ đang cẩn thận tách từng miếng thịt cua, đặt vào chén nàng.

Bữa cơm vẫn tiếp tục như mọi ngày. Ông nội và ba Quảng tranh luận tên đặt cho em bé, bà nội và mẹ say sưa bàn chuyện mua sắm đồ bầu ở siêu thị sơ sinh mới mở gần nhà. Quảng LingLing không rời mắt khỏi vợ, chăm chút từng muỗng cơm như dỗ dành một đứa trẻ. Chỉ có Mỹ Linh là vừa ăn vừa ngượng ngùng, nhưng trong lòng nàng ấm đến khó tả.

Hóa ra, không phải món ăn ngon mới khiến người ta cảm động, mà là những người ở cạnh ăn cùng mình.

Buổi trưa sau bữa ăn có phần vụng về nhưng chan chứa chân tình, ông bà nội, ba mẹ Quảng đều lên phòng nghỉ trưa. Trong bếp chỉ còn hai người, chén đĩa còn nóng, nước từ vòi rửa vẫn róc rách như không có ý định dừng lại.

Mỹ Linh ôm chồng chén, còn Quảng LingLing đứng bên bồn rửa, cánh tay thon dài đang nhẹ nhàng tráng từng cái chén như thể đang cầm một vật gì quý giá lắm. Mái tóc đen xõa mềm, vướng vài sợi trước trán, cô khẽ cúi đầu, miệng khe khẽ ngân nga một đoạn nhạc không rõ lời, nghe như đang thì thầm với gió.

Chuông điện thoại reo lên cắt ngang không gian yên bình ấy.

Mỹ Linh để chồng chén xuống, đi ra phòng khách nghe máy. Là Uyển Thiên.

"Cậu biết gì không?" đầu dây kia, giọng nói phẫn nộ "Tớ mới gặp chồng chị Mã Quỳnh với tình nhân."

Mỹ Linh hơi khựng lại, mắt vô thức nhìn qua bóng lưng của Quảng LingLing vẫn đang rửa chén, cử động không hề thay đổi.

Uyển Thiên hạ giọng, nửa hỏi nửa chắc: "Cậu có hỏi thêm chị LingLing chưa a? Chứ để hắn ta có tất cả như thế, tớ tức quá."

Mỹ Linh lắc đầu, dù biết đối phương không thấy. 

"Không rõ. Tới giờ tớ chưa cùng chị ấy nhắc đến chuyện này."

Uyển Thiên im vài giây: "Nếu hắn quay lại, cậu cản chị Mã Quỳnh quay đầu lại giùm tớ. Chị ấy mà dang tay đón lại bão thì chắc tớ phải đi thở oxy luôn quá."

Mỹ Linh cười nhẹ, đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Cúp máy rồi, nàng quay về bếp. Tấm lưng kia vẫn ở đó, không di chuyển, không chút cảnh giác, như thể trong thế giới này không gì đáng để phòng bị. Quảng LingLing đang ngân nga một điệu nhạc khác, tay vẫn cần mẫn rửa từng chiếc chén.

Bỗng dưng, một ý nghĩ vụt qua trong đầu Mỹ Linh như một cơn gió lạnh thốc qua tim.

"Nếu một ngày chị ấy ngoại tình thì sao? Mình sẽ thế nào?"

Chẳng cần hình dung chi tiết, chẳng cần tưởng tượng mặt mũi người thứ ba đó là ai, chỉ cần ý nghĩ đó hiện lên thôi, tim nàng đã đau như bị siết lại. Một cơn nhói len lỏi giữa ngực, dịu mà gắt, như dao mỏng trượt qua làn da.

Chưa bao giờ nàng nghĩ sẽ có ngày sợ mất ai đó đến thế.

Rồi nàng gạt bỏ ý nghĩ đó như gạt một vết bụi trên má.

Quảng LingLing quay đầu lại, dường như phát hiện có ánh mắt đang dõi theo mình: 

"Điện thoại ai gọi đó, em?"

Mỹ Linh mỉm cười, lắc đầu: "Là Uyển Thiên."

Nàng tiến lại gần, lấy khăn lau khô chén, tay chạm tay dưới ánh nắng xiên qua ô cửa sổ nhỏ. Mùi xà phòng thoang thoảng, mùi tình yêu cũng dịu dàng như thế, không ồn ào, không lời hứa hẹn, chỉ là những khoảnh khắc nhỏ nhặt cùng nhau như lúc này, mà cả đời cũng không quên được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...