LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 55: NGOÀI ÁNH SÁNG
Sau cuộc họp căng như dây đàn suốt bốn tiếng đồng hồ, Chủ tịch Quảng bước ra khỏi phòng họp với dáng vẻ như có thể khiến bất kỳ CEO nào nhìn cũng thấy lạnh gáy. Nhưng trên gương mặt cô, lúc này không còn là áp lực công việc mà là... đói. Đói đến mức thấy tin nhắn vợ báo "Em vẫn đang làm móng tay, còn một tiếng nữa mới xong", ánh mắt cô trầm xuống như đang muốn giải thể tiệm nail kia.Cuối cùng, Quảng chủ tịch đành chọn cách ít bạo lực nhất: lái xe đến tiệm, đậu trước cửa tiệm, rồi bước sang quán bên cạnh.Quảng LingLing ngồi trong quán ăn cạnh tiệm, cởi áo vest, buông lỏng cà vạt, gương mặt vẫn còn vướng nét mỏi mệt sau mấy tiếng họp căng như dây đàn. Một dĩa mì trứng nóng hổi vừa được đặt xuống đã nhanh chóng bị giải quyết sạch sẽ, thêm ly Espresso không đường, gác chân chữ ngũ, ánh mắt dõi theo báo cáo trên điện thoại.Một tiếng, Mỹ Linh nói. Một tiếng để chờ một người phụ nữ trang điểm móng tay nếu là ai khác, chắc cô đã đứng dậy bỏ đi. Nhưng là Mỹ Linh, là vợ yêu nên cô ngồi lại, ngoan ngoãn như một con chó sói kiêu ngạo đang học cách kiên nhẫn chờ chủ nhân buộc lại dây giày.Chỉ là... đời chưa bao giờ để người yên quá lâu.Tiếng giày cao gót gõ nhịp như đánh trống trận, một mùi nước hoa ngọt ngào quá đậm sáp lại gần. Một cô gái dáng hình bốc lửa, ăn mặc như vừa bước ra từ buổi thử vai nữ chính trong phim 18+, dừng ngay trước bàn cô.Cô ta có mái tóc xoăn lượn sóng, môi đỏ như son vừa đánh, áo hở hơn nửa ngực, quần bó sát khiến ba vòng cong lên như đường biểu đồ đạt đỉnh doanh thu."Xin chào, tôi có thể làm quen không?" giọng cô ta nhẹ nhàng, nụ cười tỏa sáng như thể đã luyện qua ba khóa diễn xuất cơ bản.Quảng LingLing ngước mắt lên. Một ánh nhìn đủ để người ta quên mất điều mình định nói."Không." Cô đặt tách cà phê xuống, điềm đạm. "Tôi có vợ rồi."Cô gái kia hơi nhướng mày, như thể không tin vào đôi tai mình. "À... cô không cần từ chối tôi bằng cách đó cũng được. Nếu cô không muốn ồn ào, tôi không ngại làm vợ nhỏ. Yên tĩnh, không nhức đầu."Im lặng ba giây.Quảng LingLing nhếch môi, không hẳn là cười. Ánh mắt cô rơi vào mặt đồng hồ trên cổ tay dòng Richard Mille phiên bản giới hạn, lạnh lùng như chính chủ nhân nó.Sau đó, cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào cô gái đang đứng chờ lời mời.Giọng nói Quảng chủ tịch không lớn, nhưng rõ ràng như mệnh lệnh trong phòng họp:
"Cô có hai phút để rời khỏi đây.""...Nếu không thì sao?" Cô gái cười khẽ nửa đùa nửa nghiêm túc.Quảng LingLing đặt ly cà phê xuống, ánh mắt không hề dao động. "Nếu cô không muốn lành lặn rời khỏi đây thì tôi sẽ giúp."Cô gái kia mỉm cười thách thức, như không tin lời Quảng LingLing nói: "Đừng trách tôi không nhắc cô cân nhắc hậu quả."Ánh mắt kia lạnh đến mức có thể khiến băng tan, cùng câu nói nhẹ nhàng như tiếng thì thầm, nhưng sắc bén như dao lướt qua cổ.Cô gái kia khựng lại. Lời lẽ kia không giống kiểu dọa dẫm nông nổi mà là thứ lạnh lẽo từ người có thể nói là làm.Chưa kịp phản ứng thì... cửa quán ăn mở ra.Mỹ Linh bước tới, ánh đèn từ tiệm hắt lên gương mặt thanh tú, mái tóc xõa mềm mượt, đôi mắt trong veo như nước mùa thu.Cô gái trước mặt nhìn nàng rồi quay sang nhìn lại Quảng LingLing nhận ra: hóa ra Quảng LingLing không nói dối. Mà cũng không cần phải nói dối.Mỹ Linh nhẹ nhàng bước lại, ánh mắt chỉ lướt qua người phụ nữ kia như thể không có sự tồn tại của cô ta, thấy LingLing thì bước lại ngồi xuống bàn, chẳng cần hỏi cũng đưa tay xòe ra khoe:"Đẹp không?"Quảng LingLing không nói gì, rất tự nhiên vòng tay qua eo nàng, tựa như một lời tuyên bố:
"Rất đẹp."Nhưng khi thấy ly cà phê trước mặt vẫn còn ấm, và ánh mắt người kia nhìn mình không rời, nàng mỉm cười, khẽ nói:"Đợi lâu rồi à?"Quảng LingLing lắc đầu. "Đợi em xong, chị đưa em đi mua quần áo phù hợp với màu móng tay mới nha."Cô gái kia lùi lại một bước, bối rối cúi đầu, rồi rời đi không một tiếng động.Mỹ Linh quay sang, đôi môi khẽ cong lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang hàm ý sâu xa:"Chị ngồi ăn hay ngồi đá lông nheo, mà ra sức hút nhỉ?"Quảng LingLing nhìn nàng, ánh mắt ánh lên ý cười, tay siết nhẹ eo nàng:"Oan cho chị quá."Trung tâm thương mại chiều nay ánh đèn vàng dịu, từng đợt gió nhẹ từ hệ thống điều hòa len vào từng góc hành lang, tạo nên một khoảng không yên tĩnh mà ấm áp.Mỹ Linh đứng trước gương thử chiếc váy ren màu trắng ngà, tay vẫn mân mê lớp vải mềm mại như cánh hoa. Quảng LingLing ngồi trên sofa đối diện, một tay chống cằm, ánh mắt chưa từng rời khỏi người nàng. Thỉnh thoảng, nàng xoay một vòng nhẹ, váy bồng lên như mây trôi, còn LingLing thì nhếch môi cười, ánh mắt dịu dàng đến độ khiến mọi ánh sáng trong cửa tiệm đều trở nên dư thừa.Lát sau, cánh cửa phòng thay đồ hé mở, nàng bước ra, váy ôm dáng, toát lên khí chất dịu dàng, thanh tú."Cái này được không?" Mỹ Linh nghiêng đầu hỏi, mắt như ngấn nước, mang vẻ lấp lánh trẻ thơ."Chỉ cần em mặc, chị đều thấy đẹp."Quảng LingLing bước đến, vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, khẽ cúi đầu hôn lên vai trần."Lấy cái này."Mỹ Linh bật cười, má ửng hồng, cố đẩy người kia ra nhưng chẳng có chút nghiêm khắc nào. Từ xa nhìn lại, họ thật giống những cặp đôi trong tiểu thuyết tình yêu đầy dịu dàng, tràn ngập dung túng, không cần nói một lời cũng hiểu nhau.Cứ thế, mỗi lần nàng thử đồ, cô lại là người đưa váy đến tận tay, mắt không rời từng chuyển động nhỏ nhất. Như thể cả trung tâm thương mại này, tất thảy mọi người và ánh đèn chỉ là tấm nền mờ nhạt cho một cảnh đời duy nhất cảnh cô nhìn nàng, yêu nàng không chút che giấu.Cách đó không xa, tại một góc khuất gần cầu thang thoát hiểm, có một bóng người lặng lẽ đứng nhìn.Cao Quỳnh Ny mặc chiếc áo khoác dày che đi phần tay cụt, khẩu trang trắng che hơn nửa khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt hằn đỏ dưới vành mũ. Bên cạnh là mẹ cô ta người phụ nữ gầy gò, tay ôm chặt khuỷu tay con gái, như sợ chỉ cần buông ra một chút, cô ta lại sụp đổ mất.Lần đầu tiên sau bao ngày tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm, cô ta mới chịu bước ra ngoài không vì điều gì khác. Là mẹ cô ta đã phải nài nỉ hết lời mới có thể kéo con gái rời khỏi căn phòng suốt nhiều tuần liền đóng chặt rèm, không ánh sáng, không tiếng động."Đi dạo một chút... ra ngoài sẽ tốt hơn." Mẹ cô ta nói, giọng đầy thương xót.Cao Quỳnh Ny không đáp, chỉ im lặng gật đầu. Nhưng lúc này đây, đôi chân như cắm chặt vào nền đá lạnh lẽo, không tài nào nhấc nổi.Cô ta không nghĩ sẽ chạm mặt Mỹ Linh.Cũng không ngờ được rằng, Mỹ Linh... lại có thể cười hạnh phúc đến như thế.Cô gái từng một lần, từng lần, từng trăm lần bị cô ta đẩy xuống đáy tuyệt vọng, từng uống thuốc ngủ đến ngừng tim, từng đứng lặng trên cầu, trên lầu rất cao vài tiếng chỉ vì hoảng sợ không biết nên sống hay nên chết, từng bị đẩy vô bệnh viện tâm thần, từng suýt làm oan hồn trong bệnh viện tâm thần, cùng những năm sống không ra sống, chết không được chết.Giờ lại có thể ngẩng đầu, cười ngây thơ, lẩm bẩm chọn đồ, nhõng nhẽo với người đi bên cạnh như một cô gái chưa từng tổn thương.Người phụ nữ đó ôm Mỹ Linh trong lòng như ôm toàn bộ thế giới của mình, từng ánh mắt đều mang sự nâng niu và dịu dàng khiến người khác ghen tị. Mỗi lần Mỹ Linh xoay người, ánh mắt cô đều dừng lại thật lâu như muốn khảm sâu gương mặt ấy vào tim.Cao Quỳnh Ny lặng im, từng giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt. Cô ta không thể hét, cũng chẳng thể nói.Không ai nghe được tiếng xin lỗi của cô ta nữa.Người ta chỉ nhận ra lỗi sai của họ khi họ không còn cách để sai thêm. Hay có những người, ăn năn hối hận về tội ác khi không còn đủ sức để ác nữa.Cô ta đứng ở góc tối, dõi theo ánh sáng phía xa. Cảm giác như chính mình bị nhốt trong một nhà giam không song sắt nơi ánh sáng có thể nhìn thấy nhưng vĩnh viễn không thể bước vào.Đôi tay cụt giấu sau lớp áo khoác, cô ta đã không còn cách nào để giơ tay chạm vào bất kỳ điều gì nữa. Kể cả là quá khứ.
"Cô có hai phút để rời khỏi đây.""...Nếu không thì sao?" Cô gái cười khẽ nửa đùa nửa nghiêm túc.Quảng LingLing đặt ly cà phê xuống, ánh mắt không hề dao động. "Nếu cô không muốn lành lặn rời khỏi đây thì tôi sẽ giúp."Cô gái kia mỉm cười thách thức, như không tin lời Quảng LingLing nói: "Đừng trách tôi không nhắc cô cân nhắc hậu quả."Ánh mắt kia lạnh đến mức có thể khiến băng tan, cùng câu nói nhẹ nhàng như tiếng thì thầm, nhưng sắc bén như dao lướt qua cổ.Cô gái kia khựng lại. Lời lẽ kia không giống kiểu dọa dẫm nông nổi mà là thứ lạnh lẽo từ người có thể nói là làm.Chưa kịp phản ứng thì... cửa quán ăn mở ra.Mỹ Linh bước tới, ánh đèn từ tiệm hắt lên gương mặt thanh tú, mái tóc xõa mềm mượt, đôi mắt trong veo như nước mùa thu.Cô gái trước mặt nhìn nàng rồi quay sang nhìn lại Quảng LingLing nhận ra: hóa ra Quảng LingLing không nói dối. Mà cũng không cần phải nói dối.Mỹ Linh nhẹ nhàng bước lại, ánh mắt chỉ lướt qua người phụ nữ kia như thể không có sự tồn tại của cô ta, thấy LingLing thì bước lại ngồi xuống bàn, chẳng cần hỏi cũng đưa tay xòe ra khoe:"Đẹp không?"Quảng LingLing không nói gì, rất tự nhiên vòng tay qua eo nàng, tựa như một lời tuyên bố:
"Rất đẹp."Nhưng khi thấy ly cà phê trước mặt vẫn còn ấm, và ánh mắt người kia nhìn mình không rời, nàng mỉm cười, khẽ nói:"Đợi lâu rồi à?"Quảng LingLing lắc đầu. "Đợi em xong, chị đưa em đi mua quần áo phù hợp với màu móng tay mới nha."Cô gái kia lùi lại một bước, bối rối cúi đầu, rồi rời đi không một tiếng động.Mỹ Linh quay sang, đôi môi khẽ cong lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang hàm ý sâu xa:"Chị ngồi ăn hay ngồi đá lông nheo, mà ra sức hút nhỉ?"Quảng LingLing nhìn nàng, ánh mắt ánh lên ý cười, tay siết nhẹ eo nàng:"Oan cho chị quá."Trung tâm thương mại chiều nay ánh đèn vàng dịu, từng đợt gió nhẹ từ hệ thống điều hòa len vào từng góc hành lang, tạo nên một khoảng không yên tĩnh mà ấm áp.Mỹ Linh đứng trước gương thử chiếc váy ren màu trắng ngà, tay vẫn mân mê lớp vải mềm mại như cánh hoa. Quảng LingLing ngồi trên sofa đối diện, một tay chống cằm, ánh mắt chưa từng rời khỏi người nàng. Thỉnh thoảng, nàng xoay một vòng nhẹ, váy bồng lên như mây trôi, còn LingLing thì nhếch môi cười, ánh mắt dịu dàng đến độ khiến mọi ánh sáng trong cửa tiệm đều trở nên dư thừa.Lát sau, cánh cửa phòng thay đồ hé mở, nàng bước ra, váy ôm dáng, toát lên khí chất dịu dàng, thanh tú."Cái này được không?" Mỹ Linh nghiêng đầu hỏi, mắt như ngấn nước, mang vẻ lấp lánh trẻ thơ."Chỉ cần em mặc, chị đều thấy đẹp."Quảng LingLing bước đến, vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, khẽ cúi đầu hôn lên vai trần."Lấy cái này."Mỹ Linh bật cười, má ửng hồng, cố đẩy người kia ra nhưng chẳng có chút nghiêm khắc nào. Từ xa nhìn lại, họ thật giống những cặp đôi trong tiểu thuyết tình yêu đầy dịu dàng, tràn ngập dung túng, không cần nói một lời cũng hiểu nhau.Cứ thế, mỗi lần nàng thử đồ, cô lại là người đưa váy đến tận tay, mắt không rời từng chuyển động nhỏ nhất. Như thể cả trung tâm thương mại này, tất thảy mọi người và ánh đèn chỉ là tấm nền mờ nhạt cho một cảnh đời duy nhất cảnh cô nhìn nàng, yêu nàng không chút che giấu.Cách đó không xa, tại một góc khuất gần cầu thang thoát hiểm, có một bóng người lặng lẽ đứng nhìn.Cao Quỳnh Ny mặc chiếc áo khoác dày che đi phần tay cụt, khẩu trang trắng che hơn nửa khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt hằn đỏ dưới vành mũ. Bên cạnh là mẹ cô ta người phụ nữ gầy gò, tay ôm chặt khuỷu tay con gái, như sợ chỉ cần buông ra một chút, cô ta lại sụp đổ mất.Lần đầu tiên sau bao ngày tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm, cô ta mới chịu bước ra ngoài không vì điều gì khác. Là mẹ cô ta đã phải nài nỉ hết lời mới có thể kéo con gái rời khỏi căn phòng suốt nhiều tuần liền đóng chặt rèm, không ánh sáng, không tiếng động."Đi dạo một chút... ra ngoài sẽ tốt hơn." Mẹ cô ta nói, giọng đầy thương xót.Cao Quỳnh Ny không đáp, chỉ im lặng gật đầu. Nhưng lúc này đây, đôi chân như cắm chặt vào nền đá lạnh lẽo, không tài nào nhấc nổi.Cô ta không nghĩ sẽ chạm mặt Mỹ Linh.Cũng không ngờ được rằng, Mỹ Linh... lại có thể cười hạnh phúc đến như thế.Cô gái từng một lần, từng lần, từng trăm lần bị cô ta đẩy xuống đáy tuyệt vọng, từng uống thuốc ngủ đến ngừng tim, từng đứng lặng trên cầu, trên lầu rất cao vài tiếng chỉ vì hoảng sợ không biết nên sống hay nên chết, từng bị đẩy vô bệnh viện tâm thần, từng suýt làm oan hồn trong bệnh viện tâm thần, cùng những năm sống không ra sống, chết không được chết.Giờ lại có thể ngẩng đầu, cười ngây thơ, lẩm bẩm chọn đồ, nhõng nhẽo với người đi bên cạnh như một cô gái chưa từng tổn thương.Người phụ nữ đó ôm Mỹ Linh trong lòng như ôm toàn bộ thế giới của mình, từng ánh mắt đều mang sự nâng niu và dịu dàng khiến người khác ghen tị. Mỗi lần Mỹ Linh xoay người, ánh mắt cô đều dừng lại thật lâu như muốn khảm sâu gương mặt ấy vào tim.Cao Quỳnh Ny lặng im, từng giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt. Cô ta không thể hét, cũng chẳng thể nói.Không ai nghe được tiếng xin lỗi của cô ta nữa.Người ta chỉ nhận ra lỗi sai của họ khi họ không còn cách để sai thêm. Hay có những người, ăn năn hối hận về tội ác khi không còn đủ sức để ác nữa.Cô ta đứng ở góc tối, dõi theo ánh sáng phía xa. Cảm giác như chính mình bị nhốt trong một nhà giam không song sắt nơi ánh sáng có thể nhìn thấy nhưng vĩnh viễn không thể bước vào.Đôi tay cụt giấu sau lớp áo khoác, cô ta đã không còn cách nào để giơ tay chạm vào bất kỳ điều gì nữa. Kể cả là quá khứ.