LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 54: DỌN VỀ NHÀ CHỒNG



Ánh nắng buổi sáng chưa kịp tràn qua rèm cửa thì gương mặt của Quảng LingLing đã bị vỗ bốp bốp không thương tiếc.

"Chị dậy đi! Dậy mau! Hôm nay đi khám tổng quát với em!"

Giọng của Mỹ Linh không lớn nhưng dứt khoát. Mắt nàng long lanh như nước, tóc xõa rối trên vai, mặc chiếc áo ngủ nhăn nhúm sau một đêm ngủ quấn lấy nhau như gối ôm.

Quảng LingLing mở mắt một bên, chưa tỉnh hẳn, chỉ ậm ừ theo bản năng rồi quay đầu trùm chăn như con mèo lười.

Mỹ Linh không chịu bỏ qua, ngồi hẳn lên giường, kéo chăn cô ra, đưa tay nắm cằm vợ mình ép đối diện:

"Chị ngủ tiếp là em đánh chị đó. Em đã hẹn bác sĩ bệnh viện của mẹ khám tổng quát từ tuần trước rồi!"

Nghe tới cụm "khám tổng quát", Quảng LingLing khựng lại. Ánh mắt cuối cùng cũng tỉnh táo, nhưng không phải vì lo, mà là... một chút hoảng lẫn rụt rè. Cô ngồi bật dậy như lính mới bị điểm danh, tay tự động kéo áo mặc vào, mắt lén liếc nàng:

"Để làm gì...?"

"Để làm mẹ. Còn không nhanh!"

Giọng Mỹ Linh có vẻ đe dọa nhưng ánh mắt lại sáng rỡ như trêu ghẹo, rõ ràng là cố ý dằn mặt.

Quảng LingLing ngoan ngoãn cài khuy áo, không quên than thở trong đầu:
Chưa bao giờ thấy ai muốn đi bệnh viện mà hào hứng như vậy. Hôm qua còn e thẹn yêu chị nhất, hôm nay đã kéo chị đi kím người thứ ba...

Vài phút sau, xe đã rời khỏi biệt thự Quảng gia, thẳng tiến đến bệnh viện quốc tế Bắc Kinh. Trên xe, Mỹ Linh ngồi vắt chân đọc sổ khám, còn Quảng LingLing bên cạnh thì ngồi thẳng lưng như đang đi họp cổ đông.

Lúc xuống xe, Mỹ Linh kéo tay cô cười:

"Yên tâm đi. Em yêu chị nhất."

Quảng LingLing ngẩn người nhìn nàng, rồi lặng lẽ nắm tay lại, gật đầu một cái, cực nhẹ.

Hôm nay có hẹn với bác sĩ đánh giá sơ thấy còn khá trẻ, mái tóc đen dài được buộc gọn, giọng nói dịu dàng nhưng dứt khoát, từng câu từng chữ mang theo mạch kiến thức như từng được trui rèn trong phòng thí nghiệm ở châu Âu. Cô giới thiệu mình vừa hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh chuyên ngành sinh sản hỗ trợ tại Cambridge.

"Trường hợp của hai cô, chúng tôi khuyến nghị phương pháp GSCD Genetic Stem Cell Derivation, hay còn gọi là phương pháp tế bào gốc sinh sản. Đây là kỹ thuật mới, áp dụng công nghệ xử lý tế bào cảm ứng đa năng iPSC, giúp tạo nên phôi thai từ tế bào da hoặc máu của người mẹ."

Cô không hiểu hết những thuật ngữ ấy, chỉ thấy đầu mình bắt đầu choáng váng như vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác thế giới của sự sống, của sinh mệnh, nơi mà bản thân cô, một con người từng nhiều năm sống giữa cái chết lặng lẽ trong tâm tưởng, giờ lại chuẩn bị trở thành nguồn gốc cho một sự sống khác được hình thành.

"Phôi thai sẽ được tạo ra trong điều kiện phòng thí nghiệm, thông qua kỹ thuật nhân bản tế bào gốc được cấp phép lâm sàng. Trường hợp có lựa chọn người mang thai hộ, hoặc một trong hai người mang thai trực tiếp, bệnh viện sẽ hỗ trợ tư vấn riêng về thể chất và nguy cơ."

Mỹ Linh gật đầu nhưng lòng dậy sóng.

Nàng nghĩ đến những đêm đông nơi nước Anh, khi cơ thể gầy gò cuộn trong chiếc chăn đơn mỏng, không nghĩ bản thân có thể sống đến ngày hôm nay, chứ đừng nói đến chuyện trao đi sự sống. Nàng đã từng tưởng mình là vùng đất hoang sau chiến tranh trơ trọi, lạnh lẽo và cằn cỗi.

Thế mà giờ đây, người kia người ngồi bên nàng suốt buổi tư vấn, tay vẫn chưa từng rời khỏi tay nàng, đang nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.

"Không sao đâu" Mỹ Linh nghiêng đầu nói nhỏ, như thể cần một tiếng trả lời để trấn an chính mình.

Quảng LingLing mắt vẫn không rời khuôn mặt nàng.

"Chúng ta luôn bên nhau" Giọng cô trầm như là lời hứa.

Mỹ Linh cúi đầu. Một giọt nước mắt không kìm được, rơi vào lòng bàn tay đang nắm lấy tay cô.

Cửa phòng tư vấn đóng lại. Ngoài hành lang, người ta vẫn chờ tên mình được gọi, như mọi lần.

Còn cô, lần đầu tiên thấy tim mình không đập vì đau, mà đập vì hy vọng.

Sau khi tư vấn đầu tiên, Mỹ Linh và Quảng LingLing được sắp lịch xét nghiệm tổng thể. Các chỉ số sinh hóa, nội tiết tố, cấu trúc tử cung từng chi tiết nhỏ đều được phân tích tỉ mỉ như thể tương lai của một sinh mệnh đang được đặt lên bàn cân.

Có kết quả bác sĩ mời cả hai vào phòng riêng, trên bàn là kết quả kiểm tra vừa được in ra. Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh hắt xuống, phủ lên mọi thứ một tầng nghiêm túc và thận trọng.

"Về lý thuyết, cả hai đều có thể là người mang thai," bác sĩ nói, đôi mắt lướt nhẹ trên tập hồ sơ, "Tuy nhiên..."

Lời dừng lại giữa chừng, như thể đang lựa từ sao cho ít sắc nhọn nhất.

"Tử cung của cô Quảng không thuận lợi để đậu thai. Tỷ lệ thấp, và nguy cơ cao. Chúng tôi không khuyến khích."

Không gian đột nhiên lặng đến mức nghe được tiếng máy điều hòa gió rít khe khẽ.

Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn LingLing. Ánh mắt người kia vẫn điềm tĩnh, nhưng đôi bàn tay siết lại dưới lớp vải sơ mi đã phản bội vẻ ngoài đó.

Bác sĩ tiếp lời:

"Nếu là Trần tiểu thư, tuy thể trạng hơi yếu nhưng tử cung không có vấn đề gì. Nếu đảm bảo dinh dưỡng và theo dõi chặt chẽ trong suốt thai kỳ, vẫn có thể mang thai an toàn."

Bên ngoài cửa sổ, những giọt mưa bắt đầu lộp bộp rơi xuống kính, mờ dần đi cảnh vật ngoài kia như thể thế giới cũng đang nín thở chờ quyết định của họ.

LingLing là người đầu tiên cất tiếng.

"Không. Tôi sẽ là người mang thai."

Giọng cô bình thản như mọi khi ký tên vào hợp đồng, nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt tiếc nuối. Lần này, đến lượt Mỹ Linh cất tiếng:

"LingLing. Tin em nha"

Câu nói bật ra, không chút chần chừ. Dù tay đang lạnh, sống lưng còn hơi run vì lo sợ điều mình sắp đối mặt, Mỹ Linh vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào bác sĩ.

"Em biết sức khỏe mình không phải tốt nhất. Nhưng nếu đây là cơ hội để em có thể mang con của chúng ta... Em muốn."

Quảng LingLing quay sang, ánh mắt bỗng đầy đau đớn.

"Không cần miễn cưỡng, Mỹ Linh à chúng ta có thể kiếm người mang hộ..."

"Em không miễn cưỡng." Nàng siết tay người kia thật chặt, giọng khàn khàn nhưng ánh mắt sáng đến lạ.

"Chị biết không? Em đã từng không còn muốn sống. Từng không tin mình có thể giữ nổi bản thân thêm một ngày. Vậy mà hôm nay, em muốn giữ lại một sinh mệnh khác... trong người mình."

Quảng LingLing không nói thêm. Chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy gò má nàng như sợ một chút lực cũng làm vỡ mất quyết tâm mong manh kia.

"Vậy chị sẽ bảo vệ em. Cả em và con." Cô nói, rất khẽ, gần như là một lời nguyện trước đất trời.

Buổi chiều, khi Mỹ Linh còn đang ngồi chọn thêm thực đơn bổ sung dưỡng chất theo lời dặn của bác sĩ, thì chuông điện thoại của Quảng LingLing réo lên liên tục như thể đang có chuyện cháy nhà. Cô chau mày, nhìn tên hiển thị "Nội gọi" video call.

Cô bật kết nối, hình ảnh giọng bà nội vang lên rõ mồn một:

"Quảng LingLing, con chọn đi, một là dọn về nhà ở với 4 người chúng ta, hai là 4 người lớn chúng ta dọn sang nhà của hai đứa. Không có lựa chọn thứ ba."

Chưa kịp đáp lời. Lần lượt, ba Quảng, mẹ Quảng và ông nội đều xuất hiện trên màn hình, biểu cảm giống hệt nhau bình tĩnh ngoài mặt, nội tâm thì như sắp xách vali lao sang nhà con gái.

"Ba nói trước nha, con dâu tôi bụng còn chưa nhô mà Quảng gia đã rộn như lễ hội."

Ba Quảng nhấp ngụm trà, giọng điệu nghe như đùa nhưng ánh mắt nghiêm túc.

"LingLing chăm sóc người mang thai khó hơn chăm sóc người bình thường. Con không có kinh nghiệm đâu."

"Nếu con không đưa con bé về, thì người lớn dọn sang ở. Đừng tưởng không dám." Cô Tôn Quý Anh cắt ngang.

Quảng LingLing đưa mắt nhìn Mỹ Linh đang cắn môi nhịn cười, dáng vẻ như một học sinh lén lút ăn vụng kẹo trong giờ học, ánh mắt liếc nàng một cái như nói:

"Chị nói gì đi, em không cứu được chị đâu."

Quảng LingLing khẽ thở dài, cầm điện thoại rời ra ban công, giọng có phần bất lực:

"Con hiểu tấm lòng của mọi người, nhưng... Mỹ Linh vẫn còn chưa quen ồn ào. Con muốn em ấy có không gian để nghỉ ngơi yên tĩnh."

"Thế nên mới nói, chọn đi!" Bà nội đập bàn bên kia đầu dây "Nội chuyển đến, nội làm yên tĩnh như viện bảo tàng luôn!"

"Còn không," ông nội chen vào, giọng cười rổn rảng "Về nhà mình, nội cho dọn lại phòng kiểu Nhật, cách âm hai lớp, yên tĩnh tới mức nghe được tiếng trái tim Mỹ Linh đập!"

Mỹ Linh nãy giờ vẫn yên lặng nghe, lúc này không nhịn được nữa, bật cười đến nghiêng cả người. Nàng bước đến ôm lấy cánh tay LingLing, tựa đầu vào vai cô, rồi nhỏ nhẹ nói vào điện thoại:

"Con chọn về nhà ạ. Được ăn đồ bà nấu, chơi đánh cờ với ông, nghe ba kể chuyện, cùng mẹ tập yoga. Con thấy... vui lắm"

Bên kia điện thoại lập tức vỡ oà:

"Tốt! Tối nay dọn về! Mẹ kêu người làm chuẩn bị nước gừng, thảm yoga, cả bộ sách thai giáo mới xuất bản!"

"Nội kêu người mang nệm mới sang để con ngủ lâu với thoải mái xíu!"

LingLing siết nhẹ tay nàng, khẽ khàng hỏi:

"Em không sợ bị làm phiền sao?"

Mỹ Linh lắc đầu, mắt cong cong, dịu dàng đáp:

"Không. Em thấy được yêu thương."

Bên ngoài, mưa đã ngừng.

Trên nền trời xám mờ, một mảng sáng mỏng đang rẽ mây xuất hiện giống như cảm giác trong lòng Mỹ Linh lúc này: một nỗi sợ chưa bao giờ mất đi nhưng đã được thay thế bởi một hạnh phúc quá lớn để có thể quay đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...