LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 53: BỐC QUÀ
Sáng sớm, ánh nắng vừa xuyên qua rèm cửa, Mỹ Linh đang say ngủ trong lòng Quảng LingLing thì điện thoại rung lên liên hồi.Là bà nội gọi.Mỹ Linh giật mình bật dậy như lò xo, suýt nữa té khỏi giường. Bên kia đầu dây, giọng bà nội ngọt như kẹo:"Mỹ Linh à, bà nội nhắc nha, hôm nay nói rồi đó, cùng bà đi trung tâm thương mại nha~""Dạ dạ, bà đợi con chút ..."Vừa cúp máy, Mỹ Linh quay người nhìn Quảng LingLing vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, trên cổ còn có dấu tay nàng để lại tối qua.Nàng xỏ dép, chạy thẳng vào nhà tắm, nhưng chưa đầy ba giây sau"Aaaaa Quảng LingLing!!!"Tiếng thét vang vọng cả tầng lầu.Trước gương, Mỹ Linh mặt mũi đỏ bừng. Cổ nàng, bả vai nàng, thậm chí... cả lưng nữa đều là dấu vết "nghiêm trọng" để lại từ tối qua. Hôn ngân tím bầm từng cụm một, như thể Quảng LingLing cố tình vẽ thành họa tiết hoa văn."Chị không biết tiết chế à? Em ra đường sao dám nhìn người ta..."Ngoài phòng, Quảng LingLing ngồi dựa gối, nheo mắt cười rất vô tội:"Càng nhìn càng biết em là người đã có chủ, không phải à?"Không còn cách nào, Mỹ Linh đành chọn một bộ sườn xám màu kem cổ cao, vừa che đi dấu hôn vừa đủ nền nã để đi cùng người lớn.Trung tâm thương mại buổi sáng khá vắng, ông bà nội nhà họ Quảng đã ngồi sẵn ở phòng trưng bày trang sức cao cấp, như chờ đón một vị tiểu thư về nhà chồng.Bà nội nhìn thấy Mỹ Linh liền nắm tay, miệng không ngừng cười:"Trời ơi, con dâu bà mặc sườn xám đẹp như minh tinh. Lát ông nội con coi chừng rớt mất mắt."Mỹ Linh ngượng ngùng, chỉ biết cười. Nhân viên liền dẫn ba người vào gian hàng nữ trang cao cấp, ánh sáng trắng ngời rọi lên từng viên đá quý lấp lánh."Chọn đi con, muốn gì bà nội mua cho. Cứ xem như quà ông bà tặng con trước một phần, bà còn hẹn Quý Anh khi không có lên trường thì cùng mình đi mua thêm nữa."Mỹ Linh do dự một hồi, cuối cùng chỉ chọn một chiếc vòng cẩm thạch xanh non đơn giản, vì nàng từng nghe bà nội nàng nói: con gái gả đi, đeo cẩm thạch lành tính sẽ được bình an.Thấy vậy, ông nội đứng bên cạnh liền khoát tay:"Chỉ chọn một cái? Con bé này đơn giản quá.""LingLing tiền nhiều lắm, con xài tiền như thế LingLing không có động lực kiếm tiền đâu."Rồi ông quay sang nhân viên, chỉ tay lên tủ kính:"Này, cháu lấy hết mấy bộ nữ trang trên bàn cho ông. Bộ nào cũng đẹp, ông nhìn bộ nào cũng hợp với cháu dâu ông hết."Nhân viên đứng hình mất một nhịp, rồi lắp bắp:"Dạ... dạ là năm bộ ạ...""Thì lấy năm bộ đó, gói lại.", "Để bà nội nó phải bực mình vì ông chọn lâu là ông bị la nữa."Một câu nói không lớn, không nhỏ, nhưng đủ khiến toàn bộ nhân viên trong khu vực kính nể cúi rạp. Có người lén thì thầm với đồng nghiệp:"Trời ơi, ông bà nội chồng nhà người ta. 5 bộ nữ trang giới hạn mà nói lấy là lấy. Tôi cũng muốn xin vía gả cho cháu họ ghê..."Bà nội vỗ nhẹ lên tay Mỹ Linh, cười hiền:"Mỹ Linh à, đây là tấm lòng của bà với ông. Tụi con yêu nhau khổ mấy năm rồi, từ giờ về sau để LingLing chăm sóc cho con nha."Mỹ Linh nghẹn nơi cổ họng. Nàng quay đầu nhìn ông bà những người đã sớm xem nàng như cháu ruột mà lòng âm ấm. Những hạnh phúc bình thường như vậy, trước đây nàng từng nghĩ mình sẽ không có.Giờ đây, lại hiện hữu rõ ràng, chân thực hơn bất kỳ giấc mơ nào.Sau khi dùng bữa trưa cùng ông bà, tiễn họ về tận cổng lớn Quảng gia, Mỹ Linh ngồi yên trên xe một lúc, ngón tay lướt qua màn hình điện thoại nhắn vào group chat:"Tớ đang ở gần cafe gần cổng sau Thực Nghiệm Bắc Kinh, tầm 15 phút nữa có mặt."Nàng không hỏi F4 có rảnh không. Dù sao cả đám ai cũng là phú bà tự thân, nối nghiệp nhà giáo viết sách giáo khoa, kinh doanh gia đình hay làm chủ một hai thương hiệu, không lo đói. Một lời của Mỹ Linh đủ để tụ hội như thần chú.Mười lăm phút sau, một góc quán cafe yên tĩnh bị nhóm tiểu thư phất tay bao nguyên khu.Kỳ Vĩnh bước vào đầu tiên, đeo kính râm, tay còn xách hộp quà từ sự kiện nào đó chưa kịp tháo băng rôn. Hứa Hằng theo sau, váy hai dây nhưng vẫn không quên quấn thêm áo khoác to sụ như sợ bị người ta... lôi đi. Cao Uyển Thiên thì khỏi nói, trưng diện nguyên cây channel từ đầu đến gót chân.Mỹ Linh vừa kéo ghế ngồi xuống thì "bịch!" một túi giấy màu xanh Tiffany & Co sang chảnh rơi cái bịch xuống bàn kính."Ủa gì đây? Mỹ Linh cậu mới hốt ngân hàng nào hả?" Cao Uyển Thiên mắt sáng rỡ như radar bắt sóng kim cương.Kỳ Vĩnh cười cười, không nói không rằng, rút thẳng hộp trang sức ra khỏi túi, mở nắp.Bên trong là bộ sưu tập Tiffany Blue Limited Collection, phiên bản giới hạn vừa mới ra mắt mấy ngày, dân sưu tầm còn chưa kịp đặt cọc đã hết hàng. Những món trang sức óng ánh dưới nắng, đá quý lấp lánh như gương mặt các cô nàng lúc này: lóa mắt và lóa tim."Bà nội chồng tương lai mua đó. Ông nội không biết chọn, nên kêu nhân viên gói hết năm bộ trên bàn." Mỹ Linh nói nhẹ tênh như đang kể hôm qua đi siêu thị mua mấy bó rau muống.Cao Uyển Thiên lập tức nhào sang, ôm cổ Mỹ Linh xin vía cháu dâu phú hộ, Uyển Thiên ôm một phát quá đà, cả đám còn chưa kịp kêu thì nghe"Rắc!"Hai nút cổ áo sườn xám của Mỹ Linh... bung.Góc áo vén lên, hở ra một vùng cổ trắng ngần... đầy hôn ngân xanh tím, đậm nhạt chen nhau như ai dùng cọ vẽ loang mực không thương tiếc.Cả bàn lập tức "Ồ" vang trời. Còn Mỹ Linh, nàng kéo lại hai nút áo, vừa xấu hổ vừa hận ai đó.Kỳ Vĩnh bật cười trước tiên:"Không ngờ Tiffany & Co chỉ là màn dạo đầu, cái giá thật sự là nằm... trên người bạn mình."Hứa Hằng thì khỏi nói, nhướng mày gian ác, chống cằm:"Mỹ Linh, nhà còn giường trống không? Cho mình làm Quảng phu nhân nhỏ cũng được, khỏi cần quà Tiffany, chia phần mình chị LingLing là đủ!"Mỹ Linh nheo mắt liếc một cái sắc như dao gọt táo. Một tia lạnh bắn ra, khiến Hứa Hằng đang nhâm nhi ly cold brew cũng sặc ho liên tục."Đùa chút cũng không cho người ta sống..."Cả bàn nổ tung trong một trận cười. Kỳ Vĩnh và Cao Uyển Thiên cười đến ngửa ghế, chẳng giữ nổi hình tượng tiểu thư khuê các. Mỗi người tay cầm một ly latte, miệng cười, tay huơ như sắp rớt bông tai ra khỏi tai.Mỹ Linh cúi đầu uống một ngụm nước, khóe môi khẽ cong.Hứa Hằng chống cằm, nhìn mấy túi nhỏ màu xanh ngọc trên bàn:"Bà nội tặng mà chọn khéo ghê. Đừng nói tối nay chị LingLing lại đòi mở từng hộp ra xem có hợp với cảnh không?"Cao Uyển Thiên hùa theo:"Bộ 'đồng phục' có vẻ chỉ là phụ, 'phụ kiện' trên người mới là chính. Tôi thật sự phục rồi!"Trên bàn, ánh sáng lấp lánh phản chiếu qua những món trang sức chưa đeo vào người đã cảm thấy nặng tay, nặng tình. Những món quà ấy không chỉ là kim cương hay đá quý, mà còn là minh chứng cho thứ tình thân mới, nơi người ta thương nàng như con cháu ruột, sẵn lòng để nàng sống tự do, hạnh phúc, không cần khom lưng trước bất kỳ ai.Không khí trong quán như thể được nêm bằng tiếng cười giòn tan. Đôi khi tình bạn cũng chỉ cần đơn giản như thế ngồi quây quần bên nhau, trêu chọc tới trời long đất lở, vài cái bánh ngọt, một tách cafe, và... vết hôn ngân để bạn bè bóc giá cũng đủ rồi.