LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 52: CHỊ YÊU EM (H)
Sau vài ly rượu nhẹ và những câu chuyện kéo dài từ hoài niệm cấp ba đến chuyện cưới xin tương lai, Trần Mỹ Linh đã hơi đỏ mặt, hai má ửng như cánh đào mùa xuân, ánh mắt bắt đầu long lanh và... mơ hồ hơn bình thường.Nàng vẫn tựa vào ghế, tay chống cằm, lặng im lắng nghe mọi người cười nói rôm rả. Nhưng càng về sau, ánh mắt nàng càng thường xuyên dừng lại nơi Quảng LingLing người ngồi bên cạnh, dáng vẻ điềm đạm, vẫn thi thoảng quay sang rót nước, gắp thức ăn cho nàng.Khi ánh đèn trong quán hạ thấp dần, tạo nên một khung cảnh mơ màng, Mỹ Linh bất chợt lên tiếng.Giọng nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức như lời thì thầm trong lòng, nhưng vì cả bàn đang im lặng nghe Uyển Thiên kể chuyện cũ, nên tất cả đều nghe thấy. "Hồi đó... chị nói yêu em trước, đúng không?"Mọi người dừng lại, ánh mắt đồng loạt quay về phía Mỹ Linh.LingLing khựng tay, quay sang nhìn nàng.
"Ừm.""Lúc đó chị nói: 'Chúng ta đang hẹn hò'.""Ừm."Mỹ Linh ngẩng đầu lên, mắt long lanh ánh rượu và những cảm xúc chất đầy suốt buổi tối.
Nàng khẽ nói, chậm rãi như lời tỏ tình năm mười bảy tuổi, lặp lại bằng giọng thì thầm run run:"Thật ra... em đã để ý chị từ lúc chị bị người ta bỏ bùa yêu.""Quảng LingLing, là em thích chị trước."Câu nói vừa dứt, cả bàn nổ tung trong tiếng hú hét.Lưu Mã Quỳnh lập tức đập bàn: "Tỏ tình lại kìa! Có ai quay video không? Mau mau lưu giữ khoảnh khắc lịch sử!"Từ Duy rống lên: "Sự kiện lịch sử năm xưa đã lộ sự thật!"Hứa Hằng rót đầy ly, hô to: "Một ly cho sự công bằng cảm xúc! Một ly cho tình yêu!"Uyển Thiên ngồi bên cạnh che mặt, cười không ngậm được miệng: "Đúng là rượu vào lời ra, mà lời này tiết lộ bí mật án tình!"Quảng LingLing thì vẫn nhìn Mỹ Linh rất lâu, rất sâu, không nói gì.Mỹ Linh đột nhiên đưa tay lên che miệng, vẻ mặt hốt hoảng: "Khoan... em vừa nói cái gì thế?!"Quảng LingLing khẽ cười, ánh mắt như nước suối mát lành giữa một đêm hè. Cô ghé sát lại, thì thầm bên tai nàng:"Em vừa làm chị yêu em thêm một lần nữa."Bên ngoài, đèn thành phố lấp lánh như chứng giám.
Còn trong quán rượu nhỏ, một lời tỏ tình say mềm đã trở thành kỷ niệm đẹp nhất đêm nay lời khẳng định cho một tình yêu không cần giấu nữa, không cần sợ nữa.Chỉ còn lại hai trái tim, từng đánh mất nhau, cuối cùng đã tìm lại nhau, và dám nói ra những lời... đã chờ đợi cả thanh xuân.Đêm nay, khi cả thành phố đã chìm vào yên tĩnh, Mỹ Linh và Quảng LingLing cùng trở về nhà.Họ không ai nói gì suốt quãng đường. Chỉ nắm tay, siết chặt, tựa như nếu lơi ra một chút, người kia sẽ tan biến vào trong màn đêm.Cửa đóng lại, hành lang trống trải, ánh đèn dịu hắt xuống sàn gỗ. Không biết là ai chạm vào ai trước, chỉ biết ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tất cả như vỡ òa.Không nhớ ai chạm ai trước, họ lao vào nhau.Không lời mở đầu, không cả thở ra một tiếng gọi tên. Chỉ có môi chạm môi, hơi thở va vào nhau đầy cuồng dại.Như hai ngọn lửa nguyện chết cháy trong lần va chạm ấy.Mỹ Linh kéo áo sơ mi của Quảng LingLing, như đang kiên nhẫn xé ra từng nút như thể đang gỡ bỏ cả năm tháng kìm nén. Ánh mắt nàng long lanh trong ánh đèn vàng ấm, vừa nhớ vừa đau, vừa yêu đến cùng cực."Tại sao chị lại chờ em lâu như vậy..."Quảng LingLing không trả lời. Cô cúi xuống hôn lên môi nàng, ngấu nghiến như đó là cách duy nhất có thể trả lời.Từng nụ hôn, từng cái siết, từng âm thanh bật ra trong vô thức đều như muốn bù đắp. Mỹ Linh hôm nay không còn là cô gái nhẹ nhàng nép sau lưng Quảng LingLing. Nàng kéo cô ngã xuống ghế, trèo lên như chiếm hữu, như tuyên bố: 'Em ở đây. Em là của chị.'Quảng LingLing chưa từng thấy nàng như vậy.Đòi hỏi. Mãnh liệt. Không cho cô một giây thở.Cô bị ánh mắt ấy làm cho phát cuồng. Lồng ngực như nổ tung. Cô nhìn nàng, đôi mắt sáng rực, như sói nhìn thấy con mồi duy nhất đời mình.Cả căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc và tiếng va chạm. Mỗi lần như thiêu rụi một phần lý trí, chỉ để hai người chìm vào nhau thêm một chút nữa."Mỹ Linh... dừng lại chút..."
"Không. Em muốn chị yêu em."Lời nói ấy, mềm như lụa, mà bén như dao. Quảng LingLing nghe xong chỉ thấy tâm trí mình như bị lật tung, không còn cách nào khác ngoài việc thuận theo.Cô không biết kết thúc thế nào.
Chỉ biết khi mồ hôi đầy người, trên cánh tay cô là một người con gái, tóc xõa, má đỏ, tay vẫn nắm lấy góc áo cô.Như một lời nhắc:
"Đừng bỏ em nữa. Đừng bao giờ nữa."Ánh sáng le lói của đèn đường từ rèm cửa chiếu lên gò má trắng mịn. Căn phòng vẫn còn vương hương gỗ nhẹ và mùi da thịt chưa kịp tan. Mỹ Linh nằm im, hơi thở đều đều nhưng không ngủ.Tay nàng vẫn nắm lấy góc áo của LingLing giống như ban đầu vừa như ỷ lại, vừa như ra lệnh: không được rời đi.2 giờ sáng Quảng LingLing tỉnh dậy, ánh mắt dịu dàng dừng trên gương mặt người trong lòng. Sợi tóc dính trên má, vết hôn đỏ mờ sau cổ, và cả dấu vết không thể xóa mờ giữa hai người.Cô đưa tay chạm nhẹ.Chỉ là một cái chạm khe khẽ, vậy mà người kia liền mở mắt.Mỹ Linh nhìn thẳng vào mắt cô, không nói gì, chỉ bất ngờ kéo Quảng LingLing lại gần hơn, hơi thở nóng rực phả lên môi cô."Chị còn chưa nói... chị yêu em."Quảng LingLing khựng lại một nhịp.Nàng thì thầm, giọng vừa trầm vừa khàn, có phần cố ý trêu ghẹo:"Không nói thì không được tiếp."Đó là lần đầu tiên cô thấy bản thân bị uy hiếp mà không hề muốn phản kháng.Cô cúi đầu, hôn lên trán nàng, giọng khàn đặc vì cảm xúc bị thít chặt trong lồng ngực."Chị là người yêu em. Rất yêu em."Không còn sự ngượng ngùng hay dè chừng như đêm trước. Lần này nàng như con sói nhỏ, một tay giữ lấy cô, một tay trượt theo sống lưng, từng chút một, mang theo sự khao khát không chút che giấu."Em không muốn ngủ nữa. Em muốn chị... chỉ được nhìn em."Quảng LingLing gần như mất khống chế.Dưới ánh sáng ban sớm, Mỹ Linh đẹp đến mức khiến cô nghẹt thở. Tựa như những tháng năm xa cách chỉ để đổi lấy một khoảnh khắc này: được nàng yêu, được nàng giữ chặt, và được nàng nói bằng ánh mắt rực cháy "Em muốn chiếm lấy chị."Chậm rãi. Cẩn trọng. Và đầy tha thiết.Cứ như thể, trong từng cử động, từng cái siết tay, họ đang viết lại ngôn ngữ của yêu đương không còn là ai theo đuổi ai, ai ôm lấy ai, mà là hai linh hồn cùng siết lấy nhau đến nghẹt thở, chỉ để biết rằng lần này, họ là của nhau, đến tận cùng.Mỹ Linh gục mặt vào hõm vai Quảng LingLing, mồ hôi còn lấm tấm bên thái dương, mái tóc ẩm mềm rũ xuống bờ ngực. Quảng LingLing ôm nàng bằng cả cơ thể lẫn trái tim, như thể chỉ cần buông lơi một chút, người kia sẽ biến mất giữa cơn mộng dài năm năm kia.Cả hai không nói gì. Chỉ có tiếng tim đập dội ngược vào nhau, cùng mùi hương quen thuộc hoà quyện trong chăn gối.Một lúc sau, khi hơi thở đã dịu lại, Mỹ Linh lại ngẩng đầu, mắt long lanh ánh nước."Yêu em..."Giọng nàng nhỏ như tiếng mèo con vừa nũng nịu vừa nhưng lại như bóp chặt ngực Quảng LingLing.Cô nhìn nàng.Mỹ Linh bây giờ không còn là cô gái ngại ngùng cúi đầu trốn trong ký ức nữa. Người trước mặt cô là một Trần Mỹ Linh biết rõ mình muốn gì, ai mình cần, và... sẵn sàng giữ lấy không buông tay."Chị được không?"Một câu hỏi ngây ngô, lại như rót lửa vào máu.Quảng LingLing không trả lời. Cô chỉ lật người đè lấy nàng trong một động tác dứt khoát, hai tay siết chặt hai cổ tay Mỹ Linh giữ bên gối."Em nghĩ sao?"Mỹ Linh bật cười, giọng vẫn còn khản:"Cũng tạm..."Quảng LingLing chưa bao giờ thấy nàng như vậy.Giống như người bị cô chọc cáu lên, cũng giống như người đi lạc quá lâu cuối cùng tìm được nhà, mà cứ vừa yêu vừa giận vừa sợ.Mỗi lần quấn lấy nhau như vậy là một lần LingLing cảm giác trái tim mình được trả lại. Không còn dằn vặt. Không còn đêm mất ngủ. Không còn tin nhắn không người đọc. Chỉ còn tiếng mềm nhũn trong cổ họng Mỹ Linh Và sự trọn vẹn đến hằng sâu trong kí ức.
"Ừm.""Lúc đó chị nói: 'Chúng ta đang hẹn hò'.""Ừm."Mỹ Linh ngẩng đầu lên, mắt long lanh ánh rượu và những cảm xúc chất đầy suốt buổi tối.
Nàng khẽ nói, chậm rãi như lời tỏ tình năm mười bảy tuổi, lặp lại bằng giọng thì thầm run run:"Thật ra... em đã để ý chị từ lúc chị bị người ta bỏ bùa yêu.""Quảng LingLing, là em thích chị trước."Câu nói vừa dứt, cả bàn nổ tung trong tiếng hú hét.Lưu Mã Quỳnh lập tức đập bàn: "Tỏ tình lại kìa! Có ai quay video không? Mau mau lưu giữ khoảnh khắc lịch sử!"Từ Duy rống lên: "Sự kiện lịch sử năm xưa đã lộ sự thật!"Hứa Hằng rót đầy ly, hô to: "Một ly cho sự công bằng cảm xúc! Một ly cho tình yêu!"Uyển Thiên ngồi bên cạnh che mặt, cười không ngậm được miệng: "Đúng là rượu vào lời ra, mà lời này tiết lộ bí mật án tình!"Quảng LingLing thì vẫn nhìn Mỹ Linh rất lâu, rất sâu, không nói gì.Mỹ Linh đột nhiên đưa tay lên che miệng, vẻ mặt hốt hoảng: "Khoan... em vừa nói cái gì thế?!"Quảng LingLing khẽ cười, ánh mắt như nước suối mát lành giữa một đêm hè. Cô ghé sát lại, thì thầm bên tai nàng:"Em vừa làm chị yêu em thêm một lần nữa."Bên ngoài, đèn thành phố lấp lánh như chứng giám.
Còn trong quán rượu nhỏ, một lời tỏ tình say mềm đã trở thành kỷ niệm đẹp nhất đêm nay lời khẳng định cho một tình yêu không cần giấu nữa, không cần sợ nữa.Chỉ còn lại hai trái tim, từng đánh mất nhau, cuối cùng đã tìm lại nhau, và dám nói ra những lời... đã chờ đợi cả thanh xuân.Đêm nay, khi cả thành phố đã chìm vào yên tĩnh, Mỹ Linh và Quảng LingLing cùng trở về nhà.Họ không ai nói gì suốt quãng đường. Chỉ nắm tay, siết chặt, tựa như nếu lơi ra một chút, người kia sẽ tan biến vào trong màn đêm.Cửa đóng lại, hành lang trống trải, ánh đèn dịu hắt xuống sàn gỗ. Không biết là ai chạm vào ai trước, chỉ biết ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tất cả như vỡ òa.Không nhớ ai chạm ai trước, họ lao vào nhau.Không lời mở đầu, không cả thở ra một tiếng gọi tên. Chỉ có môi chạm môi, hơi thở va vào nhau đầy cuồng dại.Như hai ngọn lửa nguyện chết cháy trong lần va chạm ấy.Mỹ Linh kéo áo sơ mi của Quảng LingLing, như đang kiên nhẫn xé ra từng nút như thể đang gỡ bỏ cả năm tháng kìm nén. Ánh mắt nàng long lanh trong ánh đèn vàng ấm, vừa nhớ vừa đau, vừa yêu đến cùng cực."Tại sao chị lại chờ em lâu như vậy..."Quảng LingLing không trả lời. Cô cúi xuống hôn lên môi nàng, ngấu nghiến như đó là cách duy nhất có thể trả lời.Từng nụ hôn, từng cái siết, từng âm thanh bật ra trong vô thức đều như muốn bù đắp. Mỹ Linh hôm nay không còn là cô gái nhẹ nhàng nép sau lưng Quảng LingLing. Nàng kéo cô ngã xuống ghế, trèo lên như chiếm hữu, như tuyên bố: 'Em ở đây. Em là của chị.'Quảng LingLing chưa từng thấy nàng như vậy.Đòi hỏi. Mãnh liệt. Không cho cô một giây thở.Cô bị ánh mắt ấy làm cho phát cuồng. Lồng ngực như nổ tung. Cô nhìn nàng, đôi mắt sáng rực, như sói nhìn thấy con mồi duy nhất đời mình.Cả căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc và tiếng va chạm. Mỗi lần như thiêu rụi một phần lý trí, chỉ để hai người chìm vào nhau thêm một chút nữa."Mỹ Linh... dừng lại chút..."
"Không. Em muốn chị yêu em."Lời nói ấy, mềm như lụa, mà bén như dao. Quảng LingLing nghe xong chỉ thấy tâm trí mình như bị lật tung, không còn cách nào khác ngoài việc thuận theo.Cô không biết kết thúc thế nào.
Chỉ biết khi mồ hôi đầy người, trên cánh tay cô là một người con gái, tóc xõa, má đỏ, tay vẫn nắm lấy góc áo cô.Như một lời nhắc:
"Đừng bỏ em nữa. Đừng bao giờ nữa."Ánh sáng le lói của đèn đường từ rèm cửa chiếu lên gò má trắng mịn. Căn phòng vẫn còn vương hương gỗ nhẹ và mùi da thịt chưa kịp tan. Mỹ Linh nằm im, hơi thở đều đều nhưng không ngủ.Tay nàng vẫn nắm lấy góc áo của LingLing giống như ban đầu vừa như ỷ lại, vừa như ra lệnh: không được rời đi.2 giờ sáng Quảng LingLing tỉnh dậy, ánh mắt dịu dàng dừng trên gương mặt người trong lòng. Sợi tóc dính trên má, vết hôn đỏ mờ sau cổ, và cả dấu vết không thể xóa mờ giữa hai người.Cô đưa tay chạm nhẹ.Chỉ là một cái chạm khe khẽ, vậy mà người kia liền mở mắt.Mỹ Linh nhìn thẳng vào mắt cô, không nói gì, chỉ bất ngờ kéo Quảng LingLing lại gần hơn, hơi thở nóng rực phả lên môi cô."Chị còn chưa nói... chị yêu em."Quảng LingLing khựng lại một nhịp.Nàng thì thầm, giọng vừa trầm vừa khàn, có phần cố ý trêu ghẹo:"Không nói thì không được tiếp."Đó là lần đầu tiên cô thấy bản thân bị uy hiếp mà không hề muốn phản kháng.Cô cúi đầu, hôn lên trán nàng, giọng khàn đặc vì cảm xúc bị thít chặt trong lồng ngực."Chị là người yêu em. Rất yêu em."Không còn sự ngượng ngùng hay dè chừng như đêm trước. Lần này nàng như con sói nhỏ, một tay giữ lấy cô, một tay trượt theo sống lưng, từng chút một, mang theo sự khao khát không chút che giấu."Em không muốn ngủ nữa. Em muốn chị... chỉ được nhìn em."Quảng LingLing gần như mất khống chế.Dưới ánh sáng ban sớm, Mỹ Linh đẹp đến mức khiến cô nghẹt thở. Tựa như những tháng năm xa cách chỉ để đổi lấy một khoảnh khắc này: được nàng yêu, được nàng giữ chặt, và được nàng nói bằng ánh mắt rực cháy "Em muốn chiếm lấy chị."Chậm rãi. Cẩn trọng. Và đầy tha thiết.Cứ như thể, trong từng cử động, từng cái siết tay, họ đang viết lại ngôn ngữ của yêu đương không còn là ai theo đuổi ai, ai ôm lấy ai, mà là hai linh hồn cùng siết lấy nhau đến nghẹt thở, chỉ để biết rằng lần này, họ là của nhau, đến tận cùng.Mỹ Linh gục mặt vào hõm vai Quảng LingLing, mồ hôi còn lấm tấm bên thái dương, mái tóc ẩm mềm rũ xuống bờ ngực. Quảng LingLing ôm nàng bằng cả cơ thể lẫn trái tim, như thể chỉ cần buông lơi một chút, người kia sẽ biến mất giữa cơn mộng dài năm năm kia.Cả hai không nói gì. Chỉ có tiếng tim đập dội ngược vào nhau, cùng mùi hương quen thuộc hoà quyện trong chăn gối.Một lúc sau, khi hơi thở đã dịu lại, Mỹ Linh lại ngẩng đầu, mắt long lanh ánh nước."Yêu em..."Giọng nàng nhỏ như tiếng mèo con vừa nũng nịu vừa nhưng lại như bóp chặt ngực Quảng LingLing.Cô nhìn nàng.Mỹ Linh bây giờ không còn là cô gái ngại ngùng cúi đầu trốn trong ký ức nữa. Người trước mặt cô là một Trần Mỹ Linh biết rõ mình muốn gì, ai mình cần, và... sẵn sàng giữ lấy không buông tay."Chị được không?"Một câu hỏi ngây ngô, lại như rót lửa vào máu.Quảng LingLing không trả lời. Cô chỉ lật người đè lấy nàng trong một động tác dứt khoát, hai tay siết chặt hai cổ tay Mỹ Linh giữ bên gối."Em nghĩ sao?"Mỹ Linh bật cười, giọng vẫn còn khản:"Cũng tạm..."Quảng LingLing chưa bao giờ thấy nàng như vậy.Giống như người bị cô chọc cáu lên, cũng giống như người đi lạc quá lâu cuối cùng tìm được nhà, mà cứ vừa yêu vừa giận vừa sợ.Mỗi lần quấn lấy nhau như vậy là một lần LingLing cảm giác trái tim mình được trả lại. Không còn dằn vặt. Không còn đêm mất ngủ. Không còn tin nhắn không người đọc. Chỉ còn tiếng mềm nhũn trong cổ họng Mỹ Linh Và sự trọn vẹn đến hằng sâu trong kí ức.