LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 51: CẦU HÔN
Gió đầu xuân thổi nhẹ qua mái tóc, mang theo mùi cỏ non dịu mát. Trần Mỹ Linh đứng trước cổng trường cũ, nơi cánh cửa sắt màu xanh bạc màu vẫn lặng lẽ mở ra như một vòng tay.F4 nói cho Mỹ Linh biết hôm nay trường có lễ hội cắm trại mùa xuân, chỉ bảo nàng về thăm một chút, nói là trường có mời cựu học sinh danh dự phát biểu, cũng có thể là một phần kế hoạch quảng bá cho MWL sau này hợp tác với giáo dục.Mỹ Linh không nghi ngờ gì. Vì khi Quảng LingLing không muốn nàng biết chuyện gì, như có như không thì cả thế giới này sẽ đồng lòng giữ bí mật.Cổng trường mở ra, nàng bước vào, khung cảnh phía sau như kéo theo cả tuổi trẻ trở về. Bầu trời xanh thẳm, những hàng cây rì rào trong nắng, sân thể dục đầy ắp tiếng cười. Nhưng hình như... hôm nay náo nhiệt hơn mọi khi.Mỹ Linh vừa bước vào đến khu hội trại thì tiếng loa bật lên:
"Chào mừng học sinh khóa XX trở về..."Mỹ Linh còn chưa kịp định thần thì Uyển Thiên và Lưu Mã Quỳnh từ đâu lao tới, mỗi người một tay kéo tôi đi như đang bắt cóc. Họ không cho nàng hỏi, không cho nàng quay lại, chỉ thì thầm bên tai:"Nhớ năm xưa ai thề sẽ nắm tay đi hết thanh xuân?"Mỹ Linh bật cười vì bị dắt đi như con nít. Nhưng lạ một điều càng đi vào sâu, càng thấy lạ lẫm. Chưa kịp hỏi gì thêm thì trước mắt đã bừng sáng.Giữa sân trường là một biển hoa. Hoa hồng, hoa cẩm tú cầu, hoa linh lan... từng loài hoa nàng yêu nhất đều có mặt. Những lối đi dẫn từ cổng đến sân thể dục được lót bằng hoa trắng, tựa như đường dẫn đến lễ đường của một nàng công chúa, màu sắc dịu dàng như giấc mơ được thêu bằng ánh nắng.Thầy hiệu trưởng cũng có mặt, đứng cười hiền từ bên lề. Mấy giáo viên chủ nhiệm cũ lấp ló phía sau, mặt ai cũng tươi tắn như biết trước điều gì.Mỹ Linh bắt đầu ngờ ngợ, định quay đầu, thì bỗng.Ầm
Một tiếng rền vang trên bầu trời.
Lửa trại bốc cháy bừng bừng giữa sân trường.Học sinh chen kín cả khán đài, ai cũng hướng mắt lên trời như đã đợi từ lâu.Và rồi...
Trực thăng xuất hiện.Vài ngàn chiếc máy bay không người lái sáng rực như sao băng bay vút lên trời, những chiếc còn lại ghép thành chữ 'Tran My Linh, Will You Marry Me?' hai chiếc trực thăng bay thấp thả xuống những tấm banner lấp lánh giữa ánh lửa, gió nhẹ lướt qua mái tóc nàng, mang theo âm thanh xôn xao của vài nghìn người.Mỹ Linh ngước lên nhìn...Tấm banner in rõ ràng hình ảnh nàng năm 17 tuổi bức ảnh nàng từng dở trò ấu trĩ đăng cùng dòng chữ tiếng Anh:
"Drop your heart, I promise to hold it close."Nàng nhớ rõ... dòng chữ khi ấy nàng dành cho LingLing. Vậy mà hôm nay, giữa hơn hàng ngàn ánh nhìn, giữa tiếng reo hò như sóng tràn, giữa cả một bầu trời rực sáng, người ấy đã trả lời nàng.Khi Mỹ Linh còn đang ngẩn người, tiếng nhạc chợt vang lên giai điệu piano What Are Words từng nghe suốt mùa đông năm ấy. Quảng LingLing bước ra từ phía cuối đường hoa, mặc sơ mi trắng đơn giản, tóc buộc gọn gàng, không mang vẻ sắc lạnh của một nữ chủ tịch mà chỉ là một người yêu đang đến gần nàng..Quảng LingLing.
Người năm 18 tuổi nói với nàng:
"Chúng ta đang hẹn hò."Giờ đây... đang bước từng bước chậm rãi về phía tôi, xuyên qua cả ngàn ánh đèn, ngàn ánh nhìn, và ngàn kỷ niệm cũ.Ánh mắt cô nhìn nàng... như đang đi về phía kho báu duy nhất của đời mình.Mỹ Linh không biết bản thân bước lên sân khấu từ khi nào. Không rõ ai cởi giày giúp, ai đỡ lấy tay nàng, chỉ biết tim nàng đang đập nhanh đến mức tưởng có thể ngã quỵ.Khi Mỹ Linh đứng yên, Quảng LingLing quỳ xuống.Trong tay cô là một chiếc nhẫn, không quá cầu kỳ, nhưng ánh lên sắc vàng mềm mại như ánh trăng đêm cũ.Quảng LingLing ngẩng đầu, nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh mà dịu dàng. Giọng nói vang lên giữa tiếng gió, giữa tiếng lửa trại bốc cháy rực sau lưng, và giữa tiếng hơn hai nghìn người đồng thanh hét:"Đồng ý đi!"Quảng LingLing vẫn nói chậm rãi, giống như mọi lần nói chuyện với nàng: "Mỹ Linh, vì chị từng suýt mất em một lần. Nhưng từ khi có cơ hội nắm lại, chị đã không ngừng tự hỏi làm sao để em biết... chị yêu em bao nhiêu."Mỹ Linh đứng đó, nước mắt bắt đầu rơi mà không kiềm được."Có người từng hỏi chị vì sao lại cố chấp như vậy. Vì sao lại dọn sẵn cả bầu trời chỉ để một người ngẩng đầu thấy ấm áp."Cô cười khẽ, mắt ánh lên sự dịu dàng sâu không thấy đáy."Là vì chị là người yêu em, chỉ có thể là người yêu em."Tiếng vỗ tay bùng nổ xung quanh. Những dải ruy băng từ máy bay không người lái rơi xuống như cơn mưa của tháng Tư. Lửa cháy bập bùng. Những đóa hoa vây quanh. Và Mỹ Linh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình không còn lạc lõng.Mỹ Linh bước tới, ngồi xuống trước mặt cô, vòng tay ôm lấy Quảng LingLing."Em đồng ý."Không cần đợi thêm giây nào nữa. Vì nàng biết, trên đời này có một người từng vì nàng mà từ bỏ tất cả, bao dung quá khứ của nàng, học cách yêu dịu dàng như đất từ đầu đến cuối. Vậy thì, đời này, nàng cũng muốn dùng tất cả những gì mình có... để yêu người ấy.Những tiếng reo hò ban đầu rộ lên như sóng, rồi nhanh chóng chuyển thành âm thanh vỡ oà đầy phấn khích, cảm thán, xúc động.Tiếng hét vang lên từ hàng ngàn học sinh, như một cơn sóng vỗ ập đến. Có bạn còn khóc, có bạn bật đèn flash, có cả đám con nít nhảy cẫng vì tưởng đang xem phim điện ảnh ngoài đời thậtHơn hai nghìn học sinh từ lứa đầu cấp đến năm cuối đều đứng chôn chân giữa sân trường, mắt không rời khỏi một hình ảnh duy nhất:Một người quỳ gối. Một người rơi lệ. Và một tình yêu tưởng chừng xa xôi, lại gần ngay trong tầm mắt.Đám học sinh lớp 10 đứng ở hàng đầu tiên, có em ngơ ngác hỏi bạn bên cạnh: "Hai người đó là ai thế?"Và rồi tiếng bạn bên cạnh gần như vỡ giọng: "Là Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh... Truyền thuyết bảng vàng của trường mình. Một người không bao giờ hạng 2 khối A chỉ lấy hạng nhất, một người là đứng đầu hùng biện không đối thủ. Nghe mấy người khóa trên kể lại, từ khi chị Mỹ Linh đi du học, Quả LingLing giải sầu bằng cách ẵm hết huy chương tất cả các giải trong năm đó lấy luôn vé học bổng toàn phần MIT..."Giọng kể như đang đọc lại một cuốn tiểu thuyết thiếu niên vĩ đại.Nhưng những học sinh năm cuối thì khác.
Họ biết nhiều hơn thế. Họ từng nghe kể chuyện về ánh mắt hai người từng trao cho nhau giữa hành lang trường cũ. Về ánh sáng lấp lánh trong mắt người tên Mỹ Linh khi bước ra khỏi tiết học cuối cùng, và bóng dáng người đứng đợi ở gốc cổ thụ sân sau ngày qua ngày đều đặn suốt một năm khi người kia rời đi."Khi nghe kể lại, tôi từng nghĩ họ sẽ không đến được với nhau," một học sinh lớp 12A2 thì thầm, mắt đỏ hoe.
"Nhưng hóa ra trên đời vẫn có những mối tình... lặng lẽ đi qua những năm tháng cay đắng, để một ngày rực rỡ mà quay về."Trong khoảnh khắc Quảng LingLing cầm nhẫn, Mỹ Linh gật đầu...
Ánh đèn từ máy bay không người lái chiếu xuống khiến cả sân trường rực rỡ tựa dảy ngân hà như một giấc mơ.
Hoa cẩm tú cầu lặng lẽ rơi theo gió, những cánh linh lan mềm mại đậu lên tóc học sinh, còn hoa hồng thì tỏa hương nồng nàn dưới ánh lửa trại cháy bừng.Một bạn nam lớp 12 khẽ đánh vai cậu bạn khi nhìn thấy bạn mình thả hồn ngẩn ngơ: "Cậu nuối tiếc về người cũ à?".Cậu bạn không trả lời nhưng đáp lại bằng một câu hỏi:" Cậu có nghĩ 'sự tiếc nuối lớn nhất trong quá trình trưởng thành nằm ở chỗ chúng ta luôn gặp được người tốt nhất khi chúng ta ấu trĩ nhất, mà mỗi người lại không tự nhận ra' không?" Bạn nam hờ hững nhúng vai trả lời: "Chương của chúng ta đã chính thức kết thúc, rất vui được gặp cậu." Nhưng trong lòng lại thì thầm như đang cầu nguyện: chúc cậu sau này một đường thuận lợi, rạng rỡ như ánh dương, bình bình an an, vĩnh viễn cũng đừng quay đầu. Vì khi cậu quay đầu, tôi sợ mình lại dùng chân không chạy trên những mảnh kính vỡ về phía cậu.Một bạn nữ khác nửa cười nửa khóc như trả lời được cho lời nguyền trong lòng cô bấy lâu 'Người bạn yêu năm 17 tuổi có thể là người bạn yêu nhất cuộc đời nhưng người ở đến năm 70 tuổi cùng bạn có thể hoàn toàn là một người khác.'Sau khi bình tĩnh cô quay qua nắm tay bạn gái mình thì thầm: "Có tình yêu đã chứng minh cho tớ thấy, tình yêu năm 17 tuổi không đáng sợ khi trái tim đập vì nhau."Bạn gái siết tay quay sang nhìn cô, kê vào tai nói: "Chúng ta không được uống rượu mừng, nhất định phải cùng nhau uống rượu giao bôi."Hàng ngàn ánh mắt như được thắp lửa.
Hàng ngàn trái tim như được nhắc nhở: Tình yêu không chỉ là rung động. Mà là cả một quá trình tin tưởng, chờ đợi và chọn nhau hết lần này đến lần khác.Và ở giữa không gian tràn đầy ánh sáng, tiếng cười, tiếng vỗ tay... là hai người trải qua quá nhiều lần vì nhau, từng im lặng khi rời xa nhau suốt vài năm, từng hiểu lầm đối phương, từng bị thời gian thử thách...Nhưng cuối cùng vẫn tìm nhau trong biển người.Hôm nay, trước mắt hơn hai ngàn người, tình yêu không còn là truyền thuyết.... tình yêu có thật.
"Chào mừng học sinh khóa XX trở về..."Mỹ Linh còn chưa kịp định thần thì Uyển Thiên và Lưu Mã Quỳnh từ đâu lao tới, mỗi người một tay kéo tôi đi như đang bắt cóc. Họ không cho nàng hỏi, không cho nàng quay lại, chỉ thì thầm bên tai:"Nhớ năm xưa ai thề sẽ nắm tay đi hết thanh xuân?"Mỹ Linh bật cười vì bị dắt đi như con nít. Nhưng lạ một điều càng đi vào sâu, càng thấy lạ lẫm. Chưa kịp hỏi gì thêm thì trước mắt đã bừng sáng.Giữa sân trường là một biển hoa. Hoa hồng, hoa cẩm tú cầu, hoa linh lan... từng loài hoa nàng yêu nhất đều có mặt. Những lối đi dẫn từ cổng đến sân thể dục được lót bằng hoa trắng, tựa như đường dẫn đến lễ đường của một nàng công chúa, màu sắc dịu dàng như giấc mơ được thêu bằng ánh nắng.Thầy hiệu trưởng cũng có mặt, đứng cười hiền từ bên lề. Mấy giáo viên chủ nhiệm cũ lấp ló phía sau, mặt ai cũng tươi tắn như biết trước điều gì.Mỹ Linh bắt đầu ngờ ngợ, định quay đầu, thì bỗng.Ầm
Một tiếng rền vang trên bầu trời.
Lửa trại bốc cháy bừng bừng giữa sân trường.Học sinh chen kín cả khán đài, ai cũng hướng mắt lên trời như đã đợi từ lâu.Và rồi...
Trực thăng xuất hiện.Vài ngàn chiếc máy bay không người lái sáng rực như sao băng bay vút lên trời, những chiếc còn lại ghép thành chữ 'Tran My Linh, Will You Marry Me?' hai chiếc trực thăng bay thấp thả xuống những tấm banner lấp lánh giữa ánh lửa, gió nhẹ lướt qua mái tóc nàng, mang theo âm thanh xôn xao của vài nghìn người.Mỹ Linh ngước lên nhìn...Tấm banner in rõ ràng hình ảnh nàng năm 17 tuổi bức ảnh nàng từng dở trò ấu trĩ đăng cùng dòng chữ tiếng Anh:
"Drop your heart, I promise to hold it close."Nàng nhớ rõ... dòng chữ khi ấy nàng dành cho LingLing. Vậy mà hôm nay, giữa hơn hàng ngàn ánh nhìn, giữa tiếng reo hò như sóng tràn, giữa cả một bầu trời rực sáng, người ấy đã trả lời nàng.Khi Mỹ Linh còn đang ngẩn người, tiếng nhạc chợt vang lên giai điệu piano What Are Words từng nghe suốt mùa đông năm ấy. Quảng LingLing bước ra từ phía cuối đường hoa, mặc sơ mi trắng đơn giản, tóc buộc gọn gàng, không mang vẻ sắc lạnh của một nữ chủ tịch mà chỉ là một người yêu đang đến gần nàng..Quảng LingLing.
Người năm 18 tuổi nói với nàng:
"Chúng ta đang hẹn hò."Giờ đây... đang bước từng bước chậm rãi về phía tôi, xuyên qua cả ngàn ánh đèn, ngàn ánh nhìn, và ngàn kỷ niệm cũ.Ánh mắt cô nhìn nàng... như đang đi về phía kho báu duy nhất của đời mình.Mỹ Linh không biết bản thân bước lên sân khấu từ khi nào. Không rõ ai cởi giày giúp, ai đỡ lấy tay nàng, chỉ biết tim nàng đang đập nhanh đến mức tưởng có thể ngã quỵ.Khi Mỹ Linh đứng yên, Quảng LingLing quỳ xuống.Trong tay cô là một chiếc nhẫn, không quá cầu kỳ, nhưng ánh lên sắc vàng mềm mại như ánh trăng đêm cũ.Quảng LingLing ngẩng đầu, nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh mà dịu dàng. Giọng nói vang lên giữa tiếng gió, giữa tiếng lửa trại bốc cháy rực sau lưng, và giữa tiếng hơn hai nghìn người đồng thanh hét:"Đồng ý đi!"Quảng LingLing vẫn nói chậm rãi, giống như mọi lần nói chuyện với nàng: "Mỹ Linh, vì chị từng suýt mất em một lần. Nhưng từ khi có cơ hội nắm lại, chị đã không ngừng tự hỏi làm sao để em biết... chị yêu em bao nhiêu."Mỹ Linh đứng đó, nước mắt bắt đầu rơi mà không kiềm được."Có người từng hỏi chị vì sao lại cố chấp như vậy. Vì sao lại dọn sẵn cả bầu trời chỉ để một người ngẩng đầu thấy ấm áp."Cô cười khẽ, mắt ánh lên sự dịu dàng sâu không thấy đáy."Là vì chị là người yêu em, chỉ có thể là người yêu em."Tiếng vỗ tay bùng nổ xung quanh. Những dải ruy băng từ máy bay không người lái rơi xuống như cơn mưa của tháng Tư. Lửa cháy bập bùng. Những đóa hoa vây quanh. Và Mỹ Linh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình không còn lạc lõng.Mỹ Linh bước tới, ngồi xuống trước mặt cô, vòng tay ôm lấy Quảng LingLing."Em đồng ý."Không cần đợi thêm giây nào nữa. Vì nàng biết, trên đời này có một người từng vì nàng mà từ bỏ tất cả, bao dung quá khứ của nàng, học cách yêu dịu dàng như đất từ đầu đến cuối. Vậy thì, đời này, nàng cũng muốn dùng tất cả những gì mình có... để yêu người ấy.Những tiếng reo hò ban đầu rộ lên như sóng, rồi nhanh chóng chuyển thành âm thanh vỡ oà đầy phấn khích, cảm thán, xúc động.Tiếng hét vang lên từ hàng ngàn học sinh, như một cơn sóng vỗ ập đến. Có bạn còn khóc, có bạn bật đèn flash, có cả đám con nít nhảy cẫng vì tưởng đang xem phim điện ảnh ngoài đời thậtHơn hai nghìn học sinh từ lứa đầu cấp đến năm cuối đều đứng chôn chân giữa sân trường, mắt không rời khỏi một hình ảnh duy nhất:Một người quỳ gối. Một người rơi lệ. Và một tình yêu tưởng chừng xa xôi, lại gần ngay trong tầm mắt.Đám học sinh lớp 10 đứng ở hàng đầu tiên, có em ngơ ngác hỏi bạn bên cạnh: "Hai người đó là ai thế?"Và rồi tiếng bạn bên cạnh gần như vỡ giọng: "Là Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh... Truyền thuyết bảng vàng của trường mình. Một người không bao giờ hạng 2 khối A chỉ lấy hạng nhất, một người là đứng đầu hùng biện không đối thủ. Nghe mấy người khóa trên kể lại, từ khi chị Mỹ Linh đi du học, Quả LingLing giải sầu bằng cách ẵm hết huy chương tất cả các giải trong năm đó lấy luôn vé học bổng toàn phần MIT..."Giọng kể như đang đọc lại một cuốn tiểu thuyết thiếu niên vĩ đại.Nhưng những học sinh năm cuối thì khác.
Họ biết nhiều hơn thế. Họ từng nghe kể chuyện về ánh mắt hai người từng trao cho nhau giữa hành lang trường cũ. Về ánh sáng lấp lánh trong mắt người tên Mỹ Linh khi bước ra khỏi tiết học cuối cùng, và bóng dáng người đứng đợi ở gốc cổ thụ sân sau ngày qua ngày đều đặn suốt một năm khi người kia rời đi."Khi nghe kể lại, tôi từng nghĩ họ sẽ không đến được với nhau," một học sinh lớp 12A2 thì thầm, mắt đỏ hoe.
"Nhưng hóa ra trên đời vẫn có những mối tình... lặng lẽ đi qua những năm tháng cay đắng, để một ngày rực rỡ mà quay về."Trong khoảnh khắc Quảng LingLing cầm nhẫn, Mỹ Linh gật đầu...
Ánh đèn từ máy bay không người lái chiếu xuống khiến cả sân trường rực rỡ tựa dảy ngân hà như một giấc mơ.
Hoa cẩm tú cầu lặng lẽ rơi theo gió, những cánh linh lan mềm mại đậu lên tóc học sinh, còn hoa hồng thì tỏa hương nồng nàn dưới ánh lửa trại cháy bừng.Một bạn nam lớp 12 khẽ đánh vai cậu bạn khi nhìn thấy bạn mình thả hồn ngẩn ngơ: "Cậu nuối tiếc về người cũ à?".Cậu bạn không trả lời nhưng đáp lại bằng một câu hỏi:" Cậu có nghĩ 'sự tiếc nuối lớn nhất trong quá trình trưởng thành nằm ở chỗ chúng ta luôn gặp được người tốt nhất khi chúng ta ấu trĩ nhất, mà mỗi người lại không tự nhận ra' không?" Bạn nam hờ hững nhúng vai trả lời: "Chương của chúng ta đã chính thức kết thúc, rất vui được gặp cậu." Nhưng trong lòng lại thì thầm như đang cầu nguyện: chúc cậu sau này một đường thuận lợi, rạng rỡ như ánh dương, bình bình an an, vĩnh viễn cũng đừng quay đầu. Vì khi cậu quay đầu, tôi sợ mình lại dùng chân không chạy trên những mảnh kính vỡ về phía cậu.Một bạn nữ khác nửa cười nửa khóc như trả lời được cho lời nguyền trong lòng cô bấy lâu 'Người bạn yêu năm 17 tuổi có thể là người bạn yêu nhất cuộc đời nhưng người ở đến năm 70 tuổi cùng bạn có thể hoàn toàn là một người khác.'Sau khi bình tĩnh cô quay qua nắm tay bạn gái mình thì thầm: "Có tình yêu đã chứng minh cho tớ thấy, tình yêu năm 17 tuổi không đáng sợ khi trái tim đập vì nhau."Bạn gái siết tay quay sang nhìn cô, kê vào tai nói: "Chúng ta không được uống rượu mừng, nhất định phải cùng nhau uống rượu giao bôi."Hàng ngàn ánh mắt như được thắp lửa.
Hàng ngàn trái tim như được nhắc nhở: Tình yêu không chỉ là rung động. Mà là cả một quá trình tin tưởng, chờ đợi và chọn nhau hết lần này đến lần khác.Và ở giữa không gian tràn đầy ánh sáng, tiếng cười, tiếng vỗ tay... là hai người trải qua quá nhiều lần vì nhau, từng im lặng khi rời xa nhau suốt vài năm, từng hiểu lầm đối phương, từng bị thời gian thử thách...Nhưng cuối cùng vẫn tìm nhau trong biển người.Hôm nay, trước mắt hơn hai ngàn người, tình yêu không còn là truyền thuyết.... tình yêu có thật.