LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 50: BÍ MẬT
Ánh nắng ban chiều rơi nhẹ trên bậc thềm nhà họ Quảng. Trong sân, tiếng cười khẽ khàng của Mỹ Linh vang lên giữa những nước cờ đan xen, bên ấm trà khói bay nghi ngút. Nàng ngồi giữa ông bà nội, thỉnh thoảng cười tít mắt khi được khen là "con dâu tốt", rồi cúi đầu rót trà, dáng vẻ hiền hòa, vừa ngoan ngoãn lại vừa tinh anh.Cùng lúc, cách đó không xa, tại một quán rượu nhỏ gần tòa nhà MWL, không khí lại hoàn toàn khác.Trong phòng riêng tầng hai, ánh đèn trầm dịu phủ xuống bàn gỗ dài. Quảng LingLing ngồi bên phải Từ Duy, tay vẫn còn cầm ly rượu vang đỏ, chưa uống một ngụm nào. Hứa Hằng ngồi bên cạnh, tay gác lên lưng ghế, ánh mắt tò mò. Uyển Thiên chống cằm, nghe rất chăm chú. Kỳ Vĩnh, Tôn Yên Nhi và Lưu Mã Quỳnh đều có mặt. Mỗi người một biểu cảm, song ai cũng cảm nhận được không khí có phần trang trọng hơn bình thường.Quảng LingLing ngẩng đầu, nhìn tất cả một lượt."Tôi muốn cầu hôn Mỹ Linh."Cô nói chậm rãi, từng chữ như nén xuống từ tận sâu trái tim. Không mang khí thế của một chủ tịch thường ngày, mà là một người yêu rất yêu, rất sợ làm người kia chịu thiệt."Tôi muốn cho cô ấy một điều gì đó. Không phải vật chất, mà là... sự trân trọng. Một bước cũng không thiếu. Những gì người khác có khi kết hôn, cô ấy cũng phải có. Thậm chí, phải đẹp hơn, tốt hơn, xứng đáng hơn."Cô dừng lại, khẽ nhíu mày như đang cân nhắc trong lòng rất nhiều điều. Tựa như bao nhiêu ngày qua, cô đã âm thầm nghĩ về giây phút ấy đến mỏi mệt."Tôi không thể xoá hết những tổn thương Mỹ Linh từng chịu. Nhưng ít nhất... tôi có thể dùng tất cả những gì mình có để yêu cô ấy cho đủ."Lưu Mã Quỳnh khẽ mỉm cười, như đã đoán trước từ lâu.Uyển Thiên là người đầu tiên mở lời:"Vậy nói xem, chị muốn cầu hôn kiểu gì? Nhảy dù, thắp nến, ban nhạc? Hay là cho trực thăng treo bảng LED?"Hứa Hằng nhếch môi, nửa thật nửa đùa:"Nếu là em, em nghĩ nên chọn cầu hôn ở rạp chiếu phim, nơi Mỹ Linh hôn chị."Kỳ Vĩnh bật cười:"Ăn có miếng cơm chó. Nhớ tận những năm năm. Cậu thù dai quá."Quảng LingLing không trả lời ngay. Cô chỉ đưa tay vuốt nhẹ miệng ly, như thể đang nhớ về kết cuộc của Cao Quỳnh Ny. Được vài giây, cô quay lại vấn đề chính:"Đúng vậy, tôi muốn là nơi có kỷ niệm giữa hai người. Không cần rầm rộ. Chỉ cần cô ấy cảm thấy: trong đời này, có người dốc hết lòng, chỉ để một ngày đứng trước cô ấy ngỏ lời về bên nhau mãi.'"Căn phòng rơi vào yên lặng ngắn ngủi. Nhưng không khí không nặng nề chỉ là tất cả đều cảm thấy thứ tình cảm này, dù trải qua bao giông gió, cuối cùng vẫn ấm áp như một tia nắng giữa ngày đông.Từ Duy khẽ nhướng mày:"Vậy là... đại sự này, tụi tớ được tham gia đúng không?"Quảng LingLing gật đầu, khóe môi cong lên, ánh mắt dường như đang nhìn xuyên qua không gian, xuyên qua cả thời gian, về phía sân nhà họ Quảng nơi có một cô gái đang cười rạng rỡ, như thể mùa xuân đã đến trong lòng mọi người.Uyển Thiên chống cằm nhìn LingLing:
"Chị muốn đơn giản hay hoành tráng?"LingLing cười, nụ cười trầm tĩnh và khó đoán như mọi khi.
"Chị muốn em ấy cảm thấy được yêu nhiều nhất. Không phải chỉ là được cưới, mà là được chọn lựa, được chờ đợi và được đặt vào tim bằng hai tay."Lưu Mã Quỳnh trêu:
"Vậy thì quay lại quán nem nướng cầu hôn đi, từ đó mà ra cơ mà."Từ Duy bật cười:
"Tôi thấy cầu hôn ngay tại Thực Nghiệm Bắc Kinh, nơi giữa hai người xuất hiện sợi chỉ bạc."Quảng LingLing bật cười, giọng cười rất hiếm gặp nhẹ như gió xuân, nhưng vẫn lành lạnh kiểu người đã quen sống trong cô độc.
"Không cần kịch tính. Tớ chỉ muốn đúng một điều: nơi em ấy gật đầu làm bạn gái tớ, cũng là nơi em ấy gật đầu làm vợ tớ."Mọi người khựng lại.Hứa Hằng ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên:
"Lớp 12A1."LingLing gật đầu. Ánh mắt nhìn xa xăm như thấy được người cô yêu năm 17 tuổi không nói gì, nàng chỉ đứng đó, tay siết chặt góc áo. Cô thì mặc kệ những đôi mắt ngoài kia từ từ bước đến nói gần nàng: "Chúng ta đang hẹn hò."Tôn Yên Nhi vỗ tay:
"Vậy cậu cứ chuẩn bị sẵn chiếc nhẫn. Bọn tớ sẽ lo phần còn lại."Uyển Thiên liếc nhìn Quảng LingLing, rồi nói như thở dài:
"Trên đời có người nguyện cả đời làm kẻ theo sau để yêu một người, còn có người như chị, nguyện học cách buông kiếm để học cách cầm hoa."Quảng LingLing khẽ cười, ánh mắt rơi vào ly rượu vang sóng sánh, thấp giọng:
"Vì chị là người yêu Mỹ Linh."Ba ngày sau tại căn hộ của Từ Duy.Trên bàn, bản đồ sơ đồ trường Thực Nghiệm Bắc Kinh được trải ra, bên cạnh là laptop đang mở video lễ hội cắm trại mùa xuân năm đó, nơi có khán đài, có lớp học cũ, có khoảng sân nơi sợi chỉ bạc lần đầu xuất hiện.Uyển Thiên đang ngồi gõ kế hoạch cầu hôn bằng tốc độ dân văn phòng lâu năm. Kỳ Vĩnh thì cầm bảng phân công nhiệm vụ, còn Tôn Yên Nhi thì hí hoáy thiết kế sân khấu mini, nơi dự định sẽ đặt một hộp thư "thời thanh xuân".Hứa Hằng dựa lưng vào ghế sofa, vừa uống trà vừa lẩm bẩm:"Thật không ngờ, cuối cùng người phát động cầu hôn lại là Chủ tịch Quảng. Còn tụi mình thành... ban hậu cần."Lưu Mã Quỳnh nhếch môi:"Thế mà năm xưa có người tuyên bố nếu Quảng LingLing mà thua trong tình cảm thì cả đời không yêu ai?"Từ Duy đánh trống lãng, vỗ tay:"Nào, tập trung. Đây là lời cầu hôn đánh dấu kết thúc quá khứ và mở ra tương lai của hai người. Phải đủ ý nghĩa, đủ sâu sắc và... không làm Mỹ Linh ngất vì hồi hộp."Kỳ Vĩnh cười khẽ:"Lỡ như Mỹ Linh nhận ra sớm thì sao?"Từ Duy khoát tay:"Yên tâm. Tụi mình dựng một 'triển lãm hội trại mùa xuân' nhân dịp trường tổ chức mời cựu học sinh. Mỹ Linh mà nghe có liên quan đến những năm tháng cũ, thế nào cũng tới."Uyển Thiên gõ câu cuối trong file word, đọc lại nhỏ nhẹ:"Dùng cả tuổi thanh xuân, cuối cùng gom về chỉ để hỏi một câu: Em có nguyện ý, bên chị trọn đời không?"Sau vài năm, cổng trường sơn xanh lại mở ra đón những bước chân từng bước qua thanh xuân nơi đây lần này, không phải dự lễ tốt nghiệp, cũng không phải một buổi họp mặt cựu học sinh, mà là... một lời hẹn cả đời.Chiều đầu tháng tư, gió xuân mơn man len vào từng kẽ lá trong khuôn viên trường Thực Nghiệm Bắc Kinh. Từ Duy chỉnh lại cổ áo, bước vào văn phòng hiệu trưởng với dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Sau lưng cậu là một xấp hồ sơ dày cộp: kế hoạch tổ chức lễ hội mùa xuân, danh sách các tiết mục trình diễn, và một bản kế hoạch chi tiết không ghi tiêu đề rõ ràng vì mục tiêu thật sự nằm phía sau.Hiệu trưởng Lưu là một người đàn ông nghiêm khắc nhưng không lạnh lùng. Ông ngồi sau bàn, tay đặt trên quyển sách "Giáo Dục và Tình Yêu Vị Tha". Nghe đến từ "lễ cầu hôn trong trường", ông thoáng nhíu mày, có chút do dự:
"Không phải tôi không ủng hộ tình yêu, nhưng... trường học vẫn là nơi học tập. Lễ hội cắm trại mùa xuân có thể, còn chuyện riêng tư như vậy..."Từ Duy chưa kịp giải thích thêm thì Uyển Thiên, đứng bên cạnh, mỉm cười nhẹ:
"Hiệu trưởng còn nhớ Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh không ạ?"Khoảnh khắc cái tên ấy được thốt lên, nét mặt ông dịu xuống, đôi mắt hơi khựng lại trong thoáng chốc ký ức. Hai cái tên từng là ánh sáng lặng lẽ nhưng rực rỡ nhất của cả khóa năm đó. Một người đứng đầu câu lạc bộ hùng biện, người kia là thiên tài ôm tất cả giải lớn nhỏ trong và ngoài nước về cho trường, cả hai như hai đường thẳng song hành, rồi lại đột nhiên giao nhau thành cơn sóng dữ, rồi một người rời đi.Thầy hiệu trưởng cười khẽ, rồi nói, gần như là mềm lòng:
"Không cần điều kiện. Nếu là các em ấy... trường này nợ hai em một lời tiễn biệt đẹp đẽ."Tất cả lặng đi vài giây.Không ai nói ra, nhưng đều hiểu: đây không chỉ là một màn cầu hôn.Mà là lời hứa chuộc lại cả một đoạn đời đã từng đi lạc được viết lại, bằng yêu thương.
"Chị muốn đơn giản hay hoành tráng?"LingLing cười, nụ cười trầm tĩnh và khó đoán như mọi khi.
"Chị muốn em ấy cảm thấy được yêu nhiều nhất. Không phải chỉ là được cưới, mà là được chọn lựa, được chờ đợi và được đặt vào tim bằng hai tay."Lưu Mã Quỳnh trêu:
"Vậy thì quay lại quán nem nướng cầu hôn đi, từ đó mà ra cơ mà."Từ Duy bật cười:
"Tôi thấy cầu hôn ngay tại Thực Nghiệm Bắc Kinh, nơi giữa hai người xuất hiện sợi chỉ bạc."Quảng LingLing bật cười, giọng cười rất hiếm gặp nhẹ như gió xuân, nhưng vẫn lành lạnh kiểu người đã quen sống trong cô độc.
"Không cần kịch tính. Tớ chỉ muốn đúng một điều: nơi em ấy gật đầu làm bạn gái tớ, cũng là nơi em ấy gật đầu làm vợ tớ."Mọi người khựng lại.Hứa Hằng ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên:
"Lớp 12A1."LingLing gật đầu. Ánh mắt nhìn xa xăm như thấy được người cô yêu năm 17 tuổi không nói gì, nàng chỉ đứng đó, tay siết chặt góc áo. Cô thì mặc kệ những đôi mắt ngoài kia từ từ bước đến nói gần nàng: "Chúng ta đang hẹn hò."Tôn Yên Nhi vỗ tay:
"Vậy cậu cứ chuẩn bị sẵn chiếc nhẫn. Bọn tớ sẽ lo phần còn lại."Uyển Thiên liếc nhìn Quảng LingLing, rồi nói như thở dài:
"Trên đời có người nguyện cả đời làm kẻ theo sau để yêu một người, còn có người như chị, nguyện học cách buông kiếm để học cách cầm hoa."Quảng LingLing khẽ cười, ánh mắt rơi vào ly rượu vang sóng sánh, thấp giọng:
"Vì chị là người yêu Mỹ Linh."Ba ngày sau tại căn hộ của Từ Duy.Trên bàn, bản đồ sơ đồ trường Thực Nghiệm Bắc Kinh được trải ra, bên cạnh là laptop đang mở video lễ hội cắm trại mùa xuân năm đó, nơi có khán đài, có lớp học cũ, có khoảng sân nơi sợi chỉ bạc lần đầu xuất hiện.Uyển Thiên đang ngồi gõ kế hoạch cầu hôn bằng tốc độ dân văn phòng lâu năm. Kỳ Vĩnh thì cầm bảng phân công nhiệm vụ, còn Tôn Yên Nhi thì hí hoáy thiết kế sân khấu mini, nơi dự định sẽ đặt một hộp thư "thời thanh xuân".Hứa Hằng dựa lưng vào ghế sofa, vừa uống trà vừa lẩm bẩm:"Thật không ngờ, cuối cùng người phát động cầu hôn lại là Chủ tịch Quảng. Còn tụi mình thành... ban hậu cần."Lưu Mã Quỳnh nhếch môi:"Thế mà năm xưa có người tuyên bố nếu Quảng LingLing mà thua trong tình cảm thì cả đời không yêu ai?"Từ Duy đánh trống lãng, vỗ tay:"Nào, tập trung. Đây là lời cầu hôn đánh dấu kết thúc quá khứ và mở ra tương lai của hai người. Phải đủ ý nghĩa, đủ sâu sắc và... không làm Mỹ Linh ngất vì hồi hộp."Kỳ Vĩnh cười khẽ:"Lỡ như Mỹ Linh nhận ra sớm thì sao?"Từ Duy khoát tay:"Yên tâm. Tụi mình dựng một 'triển lãm hội trại mùa xuân' nhân dịp trường tổ chức mời cựu học sinh. Mỹ Linh mà nghe có liên quan đến những năm tháng cũ, thế nào cũng tới."Uyển Thiên gõ câu cuối trong file word, đọc lại nhỏ nhẹ:"Dùng cả tuổi thanh xuân, cuối cùng gom về chỉ để hỏi một câu: Em có nguyện ý, bên chị trọn đời không?"Sau vài năm, cổng trường sơn xanh lại mở ra đón những bước chân từng bước qua thanh xuân nơi đây lần này, không phải dự lễ tốt nghiệp, cũng không phải một buổi họp mặt cựu học sinh, mà là... một lời hẹn cả đời.Chiều đầu tháng tư, gió xuân mơn man len vào từng kẽ lá trong khuôn viên trường Thực Nghiệm Bắc Kinh. Từ Duy chỉnh lại cổ áo, bước vào văn phòng hiệu trưởng với dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Sau lưng cậu là một xấp hồ sơ dày cộp: kế hoạch tổ chức lễ hội mùa xuân, danh sách các tiết mục trình diễn, và một bản kế hoạch chi tiết không ghi tiêu đề rõ ràng vì mục tiêu thật sự nằm phía sau.Hiệu trưởng Lưu là một người đàn ông nghiêm khắc nhưng không lạnh lùng. Ông ngồi sau bàn, tay đặt trên quyển sách "Giáo Dục và Tình Yêu Vị Tha". Nghe đến từ "lễ cầu hôn trong trường", ông thoáng nhíu mày, có chút do dự:
"Không phải tôi không ủng hộ tình yêu, nhưng... trường học vẫn là nơi học tập. Lễ hội cắm trại mùa xuân có thể, còn chuyện riêng tư như vậy..."Từ Duy chưa kịp giải thích thêm thì Uyển Thiên, đứng bên cạnh, mỉm cười nhẹ:
"Hiệu trưởng còn nhớ Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh không ạ?"Khoảnh khắc cái tên ấy được thốt lên, nét mặt ông dịu xuống, đôi mắt hơi khựng lại trong thoáng chốc ký ức. Hai cái tên từng là ánh sáng lặng lẽ nhưng rực rỡ nhất của cả khóa năm đó. Một người đứng đầu câu lạc bộ hùng biện, người kia là thiên tài ôm tất cả giải lớn nhỏ trong và ngoài nước về cho trường, cả hai như hai đường thẳng song hành, rồi lại đột nhiên giao nhau thành cơn sóng dữ, rồi một người rời đi.Thầy hiệu trưởng cười khẽ, rồi nói, gần như là mềm lòng:
"Không cần điều kiện. Nếu là các em ấy... trường này nợ hai em một lời tiễn biệt đẹp đẽ."Tất cả lặng đi vài giây.Không ai nói ra, nhưng đều hiểu: đây không chỉ là một màn cầu hôn.Mà là lời hứa chuộc lại cả một đoạn đời đã từng đi lạc được viết lại, bằng yêu thương.