LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 48: BẪY THÀNH CÔNG
Sáng thứ bảy, Bắc Kinh hửng nắng nhẹ. Ánh sáng từ cửa sổ trượt qua lớp rèm mỏng, loang đều trên chăn gối. Quảng LingLing đã tỉnh từ sớm, nhưng không rời giường. Trong vòng tay cô, Trần Mỹ Linh rúc vào lòng như một chú mèo nhỏ, hơi thở phập phồng đều đặn. Trên TV, một bộ phim hoạt hình đang phát đến đoạn con cáo nhỏ lén chôm trứng gà, nhưng cả hai người lớn trong phòng lại chẳng buồn để tâm.Bởi vì hôm qua Mỹ Linh đến kỳ, Quảng LingLing rất biết điều không chọc ghẹo, không đùa dai, còn cẩn thận hâm nóng túi chườm và đặt bên bụng cô cả đêm.Cho nên, sáng nay, dù đã bật dậy từ bảy giờ, người làm chủ cả tập đoàn vẫn mặc nguyên đồ ngủ, để mặc cả thế giới ngoài kia xoay vần, còn mình thì ôm người yêu trong tay, cùng xem TV và nghe tiếng mèo nhà hàng xóm kêu từ sân bên.Chuông điện thoại reo, là mẹ Mỹ Linh gọi. Cô gái nhỏ trong lòng lười nhác nghe máy rồi quay sang LingLing than thở:
"Mẹ bảo em về nhà, có chuyện cần bàn."Chỉ một câu đơn giản, Mỹ Linh đứng dậy vào nhà tắm thay đồ, nhưng làm Quảng LingLing bật khỏi giường như có ai dí roi điện phía sau. Trong lòng cô, "mẹ vợ" vẫn luôn mang khí chất của một nhân vật phản diện, nếu vợ yêu không ăn sáng trước sợ rằng khi nói chuyện xong thì lại không có tinh thần ăn.LingLing vội vào bếp, lấy bánh mì, chiên trứng, pha sữa ấm. Vừa bày lên bàn, vừa lẩm bẩm như trấn an bản thân:
"Để Mỹ Linh ăn trước... lỡ có gì, em ấy cũng có tí đồ ăn vào bụng rồi ..."Vừa bước vào nhà, đã thấy ông bà nội Trần ngồi nghiêm chỉnh bên bàn trà, còn mẹ vợ bà Cao Linh đặt chén trà xuống, ánh mắt không đổi khi thấy Quảng LingLing đi theo. Có điều, Quảng LingLing tinh ý vẫn nhận ra một phần hơi bất ngờ trong ánh nhìn đó, nhưng rất nhanh, bà đã khôi phục vẻ điềm đạm:"Cũng tốt, có LingLing ở đây thì mẹ nói luôn."Sau vài câu hỏi thăm xã giao, chuyện chính được đưa ra."Nhờ có MWL rót vốn mà bệnh viện quốc tế Bắc Kinh của mẹ và công ty tài chính của ba đã qua giai đoạn khó khăn. Gần đây bác sĩ báo ba con phục hồi khá hơn, có thể tỉnh lại sớm. Mẹ muốn nghỉ hưu chăm ba con... nên chuyện công ty, mẹ mong con tiếp quản."Trần Mỹ Linh im lặng một lát. Không khí trong phòng lặng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ treo tường kêu "tích tắc". Quảng LingLing siết nhẹ tay nàng dưới gầm bàn như một sự cổ vũ thầm lặng, dù em có chọn như nào chị cũng ủng hộ.Mỹ Linh nhìn mẹ, rồi nhìn ông bà nội, ánh mắt trầm xuống nhưng giọng lại mềm như gió đầu xuân:
"Con đồng ý. Nhưng có điều kiện.""Gì cũng được." bà Cao Linh gần như thở phào."Chờ con sinh xong em bé đã, rồi mới tiếp quản công ty. Hiện tại con sẵn sàng, nhưng Quảng LingLing thì chưa."Bà nội Trần suýt làm rơi tách trà. Còn Quảng LingLing người vừa uống một ngụm nước suối Evian quý như vàng sặc đến mức nước từ mũi chảy xuống, ho sặc sụa."Khụ... khụ! Em... em nói gì cơ?!" cô quay sang vợ yêu với vẻ mặt không khác gì kẻ bán mình cho tư bản nghe sếp bảo mai đi công tác nước ngoài, một chiều đi không vé khứ hồi."Em nói sinh con mà." Mỹ Linh thản nhiên, liếc cô, nhẹ giọng như thể đang hỏi muốn ăn mì hay cháo.Lúc này, ba cặp mắt lớn tuổi trong phòng đồng loạt hướng về phía Quảng LingLing. Trong ánh mắt của ông bà nội, không giấu nổi sự kích động: "Được rồi, được rồi, lúc nào có cháu là được rồi!"
Mẹ Mỹ Linh thì cười nhẹ, nhưng ánh mắt không giấu sự mong mỏi, thấp thoáng cả sự kỳ vọng: một đứa trẻ, là kết tinh của yêu thương, và là hi vọng cho tương lai.Quảng LingLing nuốt khan, nhìn sang Mỹ Linh người vừa đá cô vào thế không thể quay đầu rồi nhìn về phía ba gương mặt thân quen kia...Cô bỗng thấy, có lẽ chuyện bị tắm nước lạnh hôm qua... vẫn còn dễ chịu hơn chuyện này rất nhiều.Vừa ra khỏi cổng, chiếc Rolls Royce lặng lẽ lăn bánh trên con đường rợp bóng bạch quả. Hai bên đường đã bắt đầu nhuộm vàng một màu vàng nhẹ nhàng nhưng không kém phần bi ai, như tâm trạng người vừa thoát khỏi một cuộc họp gia đình mà không có quyền phản biện.Quảng LingLing lái xe, còn Trần Mỹ Linh thì im lặng ngồi cạnh. Không khí trong xe yên tĩnh, nhưng không phải loại yên tĩnh dễ chịu. Mà là thứ yên lặng như trước bão, khi mặt hồ lặng quá mức khiến người ta chỉ muốn hỏi: "Rốt cuộc em muốn gì?"Một phút.Hai phút.Ba phút...Đến phút thứ năm, Quảng LingLing không chịu nổi nữa. Cô liếc sang người bên cạnh, ngập ngừng mở miệng:
"Em... vừa nãy nói chuyện là... nghiêm túc à?"Mỹ Linh vẫn nhìn ra ngoài cửa kính, giọng nhẹ tênh như cơn gió đầu đông:
"Ừm, nghiêm túc. Em còn lên sẵn kế hoạch đi khám tổng quát nữa.""Em lên... từ khi nào?" Quảng LingLing nhíu mày, cảm giác mình giống như nhân vật phụ trong một bộ phim mà khán giả đều biết hết kịch bản, trừ chính cô."Lúc chị cướp kem của em hôm trước."Quảng LingLing suýt đánh tay lái lạc hướng."Em... vì một cây kem... mà muốn sinh con ngay lập tức?!"Mỹ Linh quay sang, nhướng mày với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc như đang họp với ban giám đốc MWL:
"Vì một cây kem, em nhận ra chị không thể cho em được sự công bằng. Cho nên em phải có người khác đứng về phía em. Ít nhất khi em tranh ăn, sẽ có một phiếu bầu nghiêng về em."Quảng LingLing bật cười, dở khóc dở cười mà thở dài:
"Em sinh con không phải để có thêm đồng minh tranh đồ ăn chứ?""Chính xác là để có thêm người yêu em vô điều kiện." Mỹ Linh ngả đầu dựa vào ghế, giọng lười biếng mà dịu dàng, "Chị không thấy ba người lớn hôm nay cùng bốn người lớn hôm trước nhìn chị như sắp lập đàn tế trời sao? Chỉ cần em ho nhẹ thôi là chị phải ôm người chạy."LingLing nhìn đường, nhưng ánh mắt thoáng mềm lại. Trong lòng cô, cảm xúc cứ như nước sôi bị nắp đậy, âm ỉ nóng nhưng lại không biết trào ra hướng nào.Cô đưa tay sang nắm lấy tay nàng, xiết nhẹ."Ừ, vậy thì sinh. Nhưng lần sau có kế hoạch lớn lao kiểu này... nhớ báo chị trước một câu. Đừng đẩy chị ra trận rồi mới đưa bản đồ."Mỹ Linh cười khúc khích, quay sang liếc nhìn cô một cái:
"Em báo tận 2 lần rồi nhưng do chị từ chối làm?""Thật sự...ừm.. có con cũng được..""Chị yên tâm, giữa chị với con em yêu chị hơn. Em hứa." Mỹ Linh bĩu môi, nhưng tay lại vòng qua tay cô siết nhẹ.Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trong sự ấm áp thầm lặng. Ngoài trời, lá bạch quả bay ngang cửa kính, nhẹ nhàng như lời hứa chưa nói thành lời.Về đến nhà, Mỹ Linh thay dép xong thì lập tức nằm vật xuống sofa như một con mèo bị rút hết pin. Còn Quảng LingLing thì rất tự giác cởi áo vest, xắn tay áo, vào bếp pha sữa ấm cho vợ uống.Từ phòng khách vọng vào giọng ngái ngủ:
"Quảng LingLing, hôm nay chị đã đáp ứng với em rồi, chị thất hứa chị biết tay.""Ừm. Nhưng giờ chị lo em chết đói giữa đường trước khi có con." giọng cô đều đều, pha chút bất lực, như thể cô gái trong phòng khách là một "thần linh" rất thất thường, lúc giận lúc vui đều có thể khiến thiên hạ đảo điên.Lát sau, Mỹ Linh lười biếng bò vào bếp, nhìn thấy cô đang cắt trái cây thì ôm từ sau lưng. Cằm cọ lên vai LingLing, mắt long lanh như mèo con:"Em hỏi thật... chị có muốn con thật không?"Quảng LingLing đặt ấm nước xuống, trêu chọc trả lời:
"Chị nói không thì em đổi ý sao?""Đương nhiên là không."Cô xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt vợ. Im lặng vài giây, rồi hạ giọng, chậm rãi nói: "Chị từng sợ chuyện đó. Vì sợ mất em. Sợ em đau, sợ em mệt, sợ em không còn là em. Nhưng nếu em muốn... chị sẽ học cách không sợ."Mỹ Linh ngẩn người.Một thoáng nghẹn ngào, nàng vùi mặt vào ngực cô, khẽ nói như thì thầm vào lòng người kia:"Vậy... cùng nhau học nha."Căn bếp nhỏ rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng bọt nước sôi lăn tăn trong bình thủy điện. Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đang nhuộm cả khoảng trời thành một màu cam rực rỡ, nhẹ như giấc mơ.Đêm đó, không có bất kỳ lời tỏ tình nào quá hoa mỹ, không có bó hoa nào hay nến lung linh... chỉ là một người pha nước cam, một người rửa dâu, cùng nhau ăn hết một dĩa trái cây trong phòng khách. Nhưng thế là đủ.
"Mẹ bảo em về nhà, có chuyện cần bàn."Chỉ một câu đơn giản, Mỹ Linh đứng dậy vào nhà tắm thay đồ, nhưng làm Quảng LingLing bật khỏi giường như có ai dí roi điện phía sau. Trong lòng cô, "mẹ vợ" vẫn luôn mang khí chất của một nhân vật phản diện, nếu vợ yêu không ăn sáng trước sợ rằng khi nói chuyện xong thì lại không có tinh thần ăn.LingLing vội vào bếp, lấy bánh mì, chiên trứng, pha sữa ấm. Vừa bày lên bàn, vừa lẩm bẩm như trấn an bản thân:
"Để Mỹ Linh ăn trước... lỡ có gì, em ấy cũng có tí đồ ăn vào bụng rồi ..."Vừa bước vào nhà, đã thấy ông bà nội Trần ngồi nghiêm chỉnh bên bàn trà, còn mẹ vợ bà Cao Linh đặt chén trà xuống, ánh mắt không đổi khi thấy Quảng LingLing đi theo. Có điều, Quảng LingLing tinh ý vẫn nhận ra một phần hơi bất ngờ trong ánh nhìn đó, nhưng rất nhanh, bà đã khôi phục vẻ điềm đạm:"Cũng tốt, có LingLing ở đây thì mẹ nói luôn."Sau vài câu hỏi thăm xã giao, chuyện chính được đưa ra."Nhờ có MWL rót vốn mà bệnh viện quốc tế Bắc Kinh của mẹ và công ty tài chính của ba đã qua giai đoạn khó khăn. Gần đây bác sĩ báo ba con phục hồi khá hơn, có thể tỉnh lại sớm. Mẹ muốn nghỉ hưu chăm ba con... nên chuyện công ty, mẹ mong con tiếp quản."Trần Mỹ Linh im lặng một lát. Không khí trong phòng lặng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ treo tường kêu "tích tắc". Quảng LingLing siết nhẹ tay nàng dưới gầm bàn như một sự cổ vũ thầm lặng, dù em có chọn như nào chị cũng ủng hộ.Mỹ Linh nhìn mẹ, rồi nhìn ông bà nội, ánh mắt trầm xuống nhưng giọng lại mềm như gió đầu xuân:
"Con đồng ý. Nhưng có điều kiện.""Gì cũng được." bà Cao Linh gần như thở phào."Chờ con sinh xong em bé đã, rồi mới tiếp quản công ty. Hiện tại con sẵn sàng, nhưng Quảng LingLing thì chưa."Bà nội Trần suýt làm rơi tách trà. Còn Quảng LingLing người vừa uống một ngụm nước suối Evian quý như vàng sặc đến mức nước từ mũi chảy xuống, ho sặc sụa."Khụ... khụ! Em... em nói gì cơ?!" cô quay sang vợ yêu với vẻ mặt không khác gì kẻ bán mình cho tư bản nghe sếp bảo mai đi công tác nước ngoài, một chiều đi không vé khứ hồi."Em nói sinh con mà." Mỹ Linh thản nhiên, liếc cô, nhẹ giọng như thể đang hỏi muốn ăn mì hay cháo.Lúc này, ba cặp mắt lớn tuổi trong phòng đồng loạt hướng về phía Quảng LingLing. Trong ánh mắt của ông bà nội, không giấu nổi sự kích động: "Được rồi, được rồi, lúc nào có cháu là được rồi!"
Mẹ Mỹ Linh thì cười nhẹ, nhưng ánh mắt không giấu sự mong mỏi, thấp thoáng cả sự kỳ vọng: một đứa trẻ, là kết tinh của yêu thương, và là hi vọng cho tương lai.Quảng LingLing nuốt khan, nhìn sang Mỹ Linh người vừa đá cô vào thế không thể quay đầu rồi nhìn về phía ba gương mặt thân quen kia...Cô bỗng thấy, có lẽ chuyện bị tắm nước lạnh hôm qua... vẫn còn dễ chịu hơn chuyện này rất nhiều.Vừa ra khỏi cổng, chiếc Rolls Royce lặng lẽ lăn bánh trên con đường rợp bóng bạch quả. Hai bên đường đã bắt đầu nhuộm vàng một màu vàng nhẹ nhàng nhưng không kém phần bi ai, như tâm trạng người vừa thoát khỏi một cuộc họp gia đình mà không có quyền phản biện.Quảng LingLing lái xe, còn Trần Mỹ Linh thì im lặng ngồi cạnh. Không khí trong xe yên tĩnh, nhưng không phải loại yên tĩnh dễ chịu. Mà là thứ yên lặng như trước bão, khi mặt hồ lặng quá mức khiến người ta chỉ muốn hỏi: "Rốt cuộc em muốn gì?"Một phút.Hai phút.Ba phút...Đến phút thứ năm, Quảng LingLing không chịu nổi nữa. Cô liếc sang người bên cạnh, ngập ngừng mở miệng:
"Em... vừa nãy nói chuyện là... nghiêm túc à?"Mỹ Linh vẫn nhìn ra ngoài cửa kính, giọng nhẹ tênh như cơn gió đầu đông:
"Ừm, nghiêm túc. Em còn lên sẵn kế hoạch đi khám tổng quát nữa.""Em lên... từ khi nào?" Quảng LingLing nhíu mày, cảm giác mình giống như nhân vật phụ trong một bộ phim mà khán giả đều biết hết kịch bản, trừ chính cô."Lúc chị cướp kem của em hôm trước."Quảng LingLing suýt đánh tay lái lạc hướng."Em... vì một cây kem... mà muốn sinh con ngay lập tức?!"Mỹ Linh quay sang, nhướng mày với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc như đang họp với ban giám đốc MWL:
"Vì một cây kem, em nhận ra chị không thể cho em được sự công bằng. Cho nên em phải có người khác đứng về phía em. Ít nhất khi em tranh ăn, sẽ có một phiếu bầu nghiêng về em."Quảng LingLing bật cười, dở khóc dở cười mà thở dài:
"Em sinh con không phải để có thêm đồng minh tranh đồ ăn chứ?""Chính xác là để có thêm người yêu em vô điều kiện." Mỹ Linh ngả đầu dựa vào ghế, giọng lười biếng mà dịu dàng, "Chị không thấy ba người lớn hôm nay cùng bốn người lớn hôm trước nhìn chị như sắp lập đàn tế trời sao? Chỉ cần em ho nhẹ thôi là chị phải ôm người chạy."LingLing nhìn đường, nhưng ánh mắt thoáng mềm lại. Trong lòng cô, cảm xúc cứ như nước sôi bị nắp đậy, âm ỉ nóng nhưng lại không biết trào ra hướng nào.Cô đưa tay sang nắm lấy tay nàng, xiết nhẹ."Ừ, vậy thì sinh. Nhưng lần sau có kế hoạch lớn lao kiểu này... nhớ báo chị trước một câu. Đừng đẩy chị ra trận rồi mới đưa bản đồ."Mỹ Linh cười khúc khích, quay sang liếc nhìn cô một cái:
"Em báo tận 2 lần rồi nhưng do chị từ chối làm?""Thật sự...ừm.. có con cũng được..""Chị yên tâm, giữa chị với con em yêu chị hơn. Em hứa." Mỹ Linh bĩu môi, nhưng tay lại vòng qua tay cô siết nhẹ.Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trong sự ấm áp thầm lặng. Ngoài trời, lá bạch quả bay ngang cửa kính, nhẹ nhàng như lời hứa chưa nói thành lời.Về đến nhà, Mỹ Linh thay dép xong thì lập tức nằm vật xuống sofa như một con mèo bị rút hết pin. Còn Quảng LingLing thì rất tự giác cởi áo vest, xắn tay áo, vào bếp pha sữa ấm cho vợ uống.Từ phòng khách vọng vào giọng ngái ngủ:
"Quảng LingLing, hôm nay chị đã đáp ứng với em rồi, chị thất hứa chị biết tay.""Ừm. Nhưng giờ chị lo em chết đói giữa đường trước khi có con." giọng cô đều đều, pha chút bất lực, như thể cô gái trong phòng khách là một "thần linh" rất thất thường, lúc giận lúc vui đều có thể khiến thiên hạ đảo điên.Lát sau, Mỹ Linh lười biếng bò vào bếp, nhìn thấy cô đang cắt trái cây thì ôm từ sau lưng. Cằm cọ lên vai LingLing, mắt long lanh như mèo con:"Em hỏi thật... chị có muốn con thật không?"Quảng LingLing đặt ấm nước xuống, trêu chọc trả lời:
"Chị nói không thì em đổi ý sao?""Đương nhiên là không."Cô xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt vợ. Im lặng vài giây, rồi hạ giọng, chậm rãi nói: "Chị từng sợ chuyện đó. Vì sợ mất em. Sợ em đau, sợ em mệt, sợ em không còn là em. Nhưng nếu em muốn... chị sẽ học cách không sợ."Mỹ Linh ngẩn người.Một thoáng nghẹn ngào, nàng vùi mặt vào ngực cô, khẽ nói như thì thầm vào lòng người kia:"Vậy... cùng nhau học nha."Căn bếp nhỏ rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng bọt nước sôi lăn tăn trong bình thủy điện. Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đang nhuộm cả khoảng trời thành một màu cam rực rỡ, nhẹ như giấc mơ.Đêm đó, không có bất kỳ lời tỏ tình nào quá hoa mỹ, không có bó hoa nào hay nến lung linh... chỉ là một người pha nước cam, một người rửa dâu, cùng nhau ăn hết một dĩa trái cây trong phòng khách. Nhưng thế là đủ.