LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 47: TẮM NƯỚC LẠNH



Sáng sớm, ánh nắng mỏng như lụa rơi trên bậu cửa sổ văn phòng tầng cao của MWL. Bắc Kinh tháng tư, gió không còn buốt nhưng vẫn đủ lạnh để nhắc nhở người ta đừng quên mùa đông từng đi qua.

Quảng LingLing ngồi sau bàn làm việc, tay vẫn cầm chiếc bút máy màu đen bóng loáng, ngón tay thon dài gõ nhịp đều trên mặt bàn gỗ mun. Cô đã xử lý xong phần lớn báo cáo từ hôm trước, tâm trí tạm thời được trả lại chút yên tĩnh.

Lưu Mã Quỳnh đẩy cửa bước vào, vẻ mặt thản nhiên đi đến ghế trước mặt LingLing ngồi xuống.

"Có chuyện muốn nói với cậu." Giọng cô trầm và nhanh, không có lấy một tiếng chào xã giao.

Quảng LingLing không nói gì, chỉ nghiêng đầu chờ đợi.

Lưu Mã Quỳnh nhìn thẳng: "Người vừa báo tin... Cao Quỳnh Ny bị nhốt trong một căn nhà hoang ở phía Đông Bắc Kinh. Khi phát hiện thì trong phòng chỉ còn thoi thóp thở, quanh đó là mớ chai lọ kích dục không thuốc, tivi thì bật không ngừng mấy đoạn phim nóng, lặp đi lặp lại như cố tình bào mòn thần trí. Cô ta được đưa đi cấp cứu, bây giờ chuyển sang điều trị ở viện tâm thần."

Căn phòng lặng như tờ.

Quảng LingLing ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ mùa đông: "Ai làm?"

Lưu Mã Quỳnh ngừng một nhịp, rồi đáp khẽ:
"Hứa Hằng."

Bên môi Quảng LingLing khẽ giật, một nụ cười nhàn nhạt thoảng qua như không thật, như gió nhẹ thoáng qua má mùa hè:
"Tớ nhớ nhà em ấy ba đời làm Bộ Giáo Dục, sao đến đời thứ tư tuy làm ngành Giáo Dục mà ra tay ác hơn thương nhân."

Lưu Mã Quỳnh cũng cười:
"Sau 5 năm tiếp xúc gần, tớ nghĩ mình nên nhìn nhận lại em ấy.", "Làm nghề giáo giết người không thấy máu."

"Tớ thấy mình nên yêu Mỹ Linh nhiều hơn." Vừa nói vừa cười như một chuyện vui bình thường của ngày.

"Ừ, tớ cũng nên tránh xa Mỹ Linh một chút. Nếu động vào Mỹ Linh thì chồng của Mỹ Linh lấy một nửa mạng. Bạn của Mỹ Linh... lấy thêm phân nửa của nửa còn lại, bây giờ chỉ lại một phần tư mạng."

Quảng LingLing tựa lưng ra sau ghế, mắt vẫn chăm chăm nhìn khoảng trống xa xăm ngoài ô kính. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó gọi tên: không hẳn là thương xót, càng không phải bất ngờ. Chỉ là... một chút vui vẻ, vì thế giới này dù có tàn nhẫn đến đâu, vẫn có người sẵn sàng vì một người mà làm tất cả bất kể đúng sai, bất kể đạo lý.

Bởi vì tình yêu, vì tình bạn nên ai cũng sẽ có lúc trở thành kẻ cực đoan.

Quảng LingLing thu lại ánh mắt đang lặng thinh nhìn về phía ô cửa kính lớn. Một lát sau, cô quay sang Lưu Mã Quỳnh, ánh nhìn rũ xuống như một lớp mây mỏng giữa trời chiều. Cô khẽ nhếch môi, thanh âm vang lên không rõ là đùa giỡn hay thật tâm:

"...Hôm nay tớ vui. Tớ về sớm với vợ."

Nói xong, không chờ Lưu Mã Quỳnh đáp lại, cô đứng dậy, lấy áo khoác blazer đặt lên lưng ghế, tay cầm lấy điện thoại rồi sải bước ra khỏi văn phòng như thể cả bầu trời áp lực phía sau đều chẳng liên quan gì đến mình nữa.

Lưu Mã Quỳnh bật cười bất đắc dĩ, nhìn theo bóng lưng người phụ nữ luôn lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, ngoại trừ một người.

"Cậu vui thì vợ cậu hưởng... còn phần địa ngục để lại cho nhân viên MWL gánh."

Cô la lên một câu theo hướng cửa, sau đó đứng lên tay cầm lấy chồng tài liệu còn lại, thở dài.

Trong tim thầm nghĩ: ai bảo mình chơi với người yêu sâu đậm như vậy làm gì?
Yêu đến mức sẵn sàng bỏ cả chiến trường, chỉ vì một nụ cười của người kia.

Vừa mở cửa nhà, Quảng LingLing bắt gặp bóng hình quen thuộc cuộn tròn trên sofa. Trần Mỹ Linh nằm nghiêng, ôm lấy chiếc gối ôm mềm, mái tóc dài rũ xuống, gò má đỏ ửng bởi hơi nóng phả ra từ điều hoà. Trên bàn là hóa đơn giao hàng còn chưa kịp vứt, đồ dùng và vài hộp nước trái cây đặt vội, trống hoác một nửa.

Quảng LingLing chỉ liếc qua cũng hiểu. Lại đến kì.

Cô bước đến định ẵm nàng lên phòng cho thoải mái, nhưng Mỹ Linh đã chớp mắt mở ra, vừa thấy cô thì cười tít mắt:
"Đi ra ngoài dạo, em muốn ra ngoài một chút."

LingLing khẽ chau mày, cúi xuống vuốt nhẹ mái tóc rối bù của nàng:
"Không mệt sao?"

"Không hẳn là mệt. Chỉ không thoải mái thôi."

LingLing không nói nữa, chỉ gật đầu. Cô biết đôi khi phụ nữ chẳng cần ai làm gì to tát, chỉ cần có một người chịu cùng mình, giữa ngày mệt mỏi nhất.

Trên xe, Mỹ Linh bất ngờ kéo tay áo cô:
"Em muốn ăn kem."

"Em đang tới kì, còn đòi còn ăn kem?"

"LingLing!"

Cuối cùng, Quảng LingLing người luôn đứng trên đỉnh MWL, đối thoại với toàn nhân sự bằng giọng lạnh tanh cũng phải tấp vào lề, nhượng bộ trước một câu "LingLing" của một người duy nhất.

Cô xuống xe, mua một cây kem vani. Vừa quay vào, còn chưa kịp ngồi ngay ngắn, Mỹ Linh đã nhào tới ôm hôn cô một cái thật nhanh rồi cầm lấy kem, phấn khích như đứa trẻ được phát quà.

Nàng vừa liếm một miếng, vừa đung đưa chân, ánh mắt chạm vào người đang lái xe bên cạnh Quảng LingLing lúc này, lại đang chăm chú nhìn chằm chằm cây kem trên tay cô bằng ánh mắt thèm thuồng.

Mỹ Linh cười gian, nhướn mày:
"Chị muốn ăn một miếng không?"

LingLing không nói hai lần, chỉ gật đầu một cái.

Mỹ Linh đưa cây kem sang. Quảng LingLing cắn xuống một lần chỉ một lần thôi cây kem vani biến mất, chỉ còn lại phần bánh tây trơ trọi trên tay.

Cả xe lặng đi một giây.

"...Quảng LingLing!!!"
Tiếng hét của Mỹ Linh vang vọng.

Quảng LingLing vẫn thản nhiên lái xe, miệng còn nhai nhai phần kem sót lại, ánh mắt liếc nhìn đường thảnh thơi như không có gì xảy ra.
"Em mời chị ăn mà"

"Cái đó không gọi là ăn! Cái đó gọi là cướp!"

Chiếc xe lướt đi trong ánh hoàng hôn nhạt nắng, giữa tiếng la lối ồn ào, giọng phụ nữ mềm mỏng của Mỹ Linh không ngừng vang lên như tiếng chuông nhỏ nơi cửa sổ, đập vào không khí và trái tim ai đó.

Và Quảng LingLing người từng sống trong lặng thinh suốt năm năm cuối cùng cũng tìm về được tiếng cười dành riêng cho mình.

Tối hôm đó, khi Quảng LingLing bước ra khỏi phòng tắm, khăn còn vắt trên cổ, mái tóc ướt loà xoà một bên vai, cô đã nghĩ sẽ được thấy dáng vợ yêu quen thuộc ngồi ôm gối xem phim hoạt hình trên sofa, hoặc cuộn tròn trong chăn với cái bụng âm ỉ đau, như mọi lần đến kì.

Nhưng không.

Ánh mắt cô dừng lại ngay nơi cửa phòng ngủ. Dưới ánh đèn vàng nhẹ, Trần Mỹ Linh đang đứng trước gương, cúi đầu vuốt lại nếp áo ngủ trên người là một chiếc váy ngủ lụa mỏng, ôm sát, dây quai nhỏ đến mức chỉ cần gió nhẹ cũng muốn tuột khỏi vai. Màu đỏ rượu vang càng làm nổi bật làn da trắng như sứ, và đôi mắt khẽ cong cong khi thấy Quảng LingLing sững lại nơi cửa.

So với những bộ đồ ngủ kín cổng cao tường vẫn hay mặc, thì hôm nay quả thật là... phá lệ.

Chỉ là một sự "đền đáp" nho nhỏ cho thành tích nổi bật của Quảng LingLing người đã thành công khiến nàng phải khóc rấm rứt suốt dọc đường chỉ vì cây kem mới chạm được một miếng chưa kịp lấy vị.

"Chị xong rồi à?" Nàng xoay người, giọng mềm như kẹo, ánh mắt lại chẳng chút vô tư.

Quảng LingLing nuốt một ngụm nước bọt vô hình, bước từng bước chậm tới gần, ánh nhìn dừng nơi bờ vai trắng lộ ra mơn man dưới lớp lụa.
"Em mặc gì vậy... hôm nay mà mặc cái này?"

Mỹ Linh không nói gì chỉ xoay người bước tới giường, mỗi bước đi là vạt áo lay động. Nàng ngồi xuống giường, nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt cong cong, ánh lên một vẻ đắc ý nhỏ nhắn.

Quảng LingLing biết rõ hôm nay là ngày đặc biệt, cơ thể của nàng chắc chắn không làm được, vậy mà vẫn mặc như vậy... chỉ để trả thù cô.

Thế là... Quảng LingLing phải quay về phòng tắm.

Cửa khép lại sau lưng, trong gương là gương mặt chính mình, đôi mắt như cơn lốc bị giữ lại giữa hai miền lý trí và bản năng. Cô bật vòi nước lạnh, hơi nước lẫn làn hơi mát bốc lên, phả vào mặt như thể giúp người ta tỉnh lại từ cơn mộng mị.

Trên người vẫn còn vương mùi hương của người kia, trên tay vẫn còn cảm giác mềm mại nơi eo nhỏ, còn trong tim... là tiếng cười dịu dàng cùng câu nói: "Quảng LingLing"

Cái đẹp đó như ngọn lửa chậm rãi bén lên trong lòng ngực. Đốt đến đâu, thiêu rụi đến đó.

LingLing nghiêng đầu, hứng nước lạnh vào gáy, sống lưng rùng mình một chút. Một phần vì lạnh, phần khác vì giận giận mình, giận cái thân thể lúc nào cũng phản ứng trung thực, và giận hơn cả... là con mèo nhỏ ngoài kia cứ tưởng mình vô hại.

Cô ngồi xuống thành bồn, tựa trán vào đầu gối, hít sâu một hơi, ánh mắt vừa bất lực vừa bất đắc dĩ.

Một hồi lâu, tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ như cơn gió thoảng.

"LingLing..."

Cô không trả lời.

Ngoài cửa, giọng Trần Mỹ Linh truyền vào, vừa ấm áp vừa như cố ý pha trò:
"Có phải chị đang tắm nước lạnh không? Đừng tắm nữa. Lần thứ hai rồi."

Cô trong phòng khẽ cười khổ, nhắm mắt lại một chút, rồi đáp lại bằng giọng điệu cố tình trầm ổn:
"Là ba rồi."

Ngoài cửa vang lên tiếng cười khẽ, rồi im lặng.

Lúc LingLing bước ra, tóc vẫn còn vương nước, đầu ngón tay lạnh toát. Mỹ Linh đã ngoan ngoãn lên giường, quấn chăn y như một chiếc nem cuốn, ánh mắt long lanh nhìn cô như không biết vừa rồi mình đã gây ra chuyện tày trời gì.

"Sao chị tắm lại nhiều lần a?" Mỹ Linh vừa chớp mắt vừa nói nhỏ trông có vẻ vô tội. Tội chưa xử.

Quảng LingLing mỉm cười, chậm rãi bước đến bên giường, cúi người, đặt một nụ hôn lên trán nàng.

"Tại chị gấp, tắm xà phòng chưa sạch..." cô thì thầm với ánh mắt bất đắc dĩ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...