LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 46: THÓI HƯ (H)
Tối nay, thành phố lấp lánh ánh đèn vàng như những đốm sao nhỏ nhoi lạc lối giữa lòng phố thị. Quảng LingLing tan ca, xe vừa rẽ vào ngõ nhỏ nơi hai người sống chung thì trong lòng đã chộn rộn một cảm giác kỳ lạ. Cửa nhà tối thui, không có ánh đèn hắt ra như mọi khi, cũng không có tiếng dép lê lẹp xẹp trên nền gỗ, không mùi canh rong biển hay tiếng Mỹ Linh nghêu ngao một bản nhạc không rõ lời.Cô bước vào nhà, gọi một tiếng "Mỹ Linh" không ai trả lời.
Tắm rửa xong, vẫn không thấy người đâu. Định điện thoại gọi nàng7 thì lại thấy màn hình nháy tên bà nội: "Về nhà gấp."Quảng LingLing thở dài, cài lại nút tay áo, vừa gọi xe vừa nhủ: tự nhiên lại gọi về nhà Nhưng khi vừa bước vào nhà chính họ Quảng, câu đầu tiên khiến cô đứng khựng lại nơi ngưỡng cửa là thấy Trần Mỹ Linh ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên sofa kế bên mẹ cô, tay cầm bánh mè nướng, mắt cong cong mà... liếc cô một cái như thể người sai chính là cô vậy. Ánh đèn trần ấm áp hắt xuống hai người phụ nữ đối diện nhau, như thể họ vốn là mẹ con chứ không phải mẹ vợ nàng dâu. Bên cạnh, ông nội Quảng Minh Kiệt đang chơi cờ với ba cô, thi thoảng lại liếc qua nhìn Mỹ Linh như nhìn vật báu."Mỹ Linh?"Cô chưa kịp hỏi gì, thì ông nội đã vẫy tay gọi lại, mẹ cô thì cười dịu dàng bảo: "Về rồi hả con, mau lại đây. Cả nhà đang nói chuyện vui nè.""Dạ?" Quảng LingLing gượng cười, ngồi xuống cạnh Mỹ Linh, liếc nàng một cái đầy nghi hoặc. Nhưng nàng vẫn thong dong gắp trái nho, bỏ vào miệng, cắn từng miếng nhỏ, thảnh thơi đến mức... quá đáng.Và rồi, tiếp theo là cơn ác mộng bất ngờ mang tên "Chiến dịch thuyết phục sinh cháu." Từ ông bà nội, đến ba mẹ, ai cũng lần lượt ra trận.Cô hiểu rồi.
Mách lẻo.
Vợ cô đã chủ động đi tố cáo cô không chịu sinh con.Quảng LingLing ngồi như pho tượng đá giữa phòng khách, ánh mắt thỉnh thoảng lặng lẽ liếc về phía Trần Mỹ Linh đang nhẩn nha ăn bánh, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa theo câu chuyện, giống hệt học sinh giỏi đang chép bài giảng.Hai tiếng đồng hồ sau, dưới áp lực của bốn người lớn trong nhà và một ánh mắt "đầy ẩn ý" từ vợ, Quảng LingLing đành giơ hai tay đầu hàng, khẽ cười như không cười: "Dạ... con biết rồi ạ. Con sẽ... cân nhắc nghiêm túc.""Cân nhắc?" Ông nội liếc cô.
"À... con sẽ sớm hành động ạ." Cô vội sửa lời.Bà nội thì vừa cười vừa chậc lưỡi:"LinhLing, năm nay ta cũng hơn 70 rồi, còn phải đợi tới khi nào? Mỹ Linh nó ngoan như vậy, thương con như vậy, con còn chần chừ gì nữa?"Mỹ Linh ngồi bên, vẻ mặt vô cùng đoan trang nghe theo, thỉnh thoảng còn gật đầu nhẹ như thể nói: Đúng vậy, con cũng cảm thấy như vậy đó.Sau cùng, cô cười gượng, dạ dạ gật đầu:
"Dạ... dạ rồi, con biết rồi, con hứa sẽ suy nghĩ nghiêm túc ạ... nhưng bây giờ cũng trễ rồi, để con đưa Mỹ Linh về cho ông bà nghỉ ngơi ạ..."Nhưng bà nội Vương Linh vừa nghe vậy đã nắm tay Mỹ Linh giữ lại:
"Ở lại đây ngủ đi con, cả nhà lâu rồi mới đông đủ. Với lại, trễ rồi!"Mỹ Linh nghe vậy thì... cười tủm tỉm, chưa đợi ai nói thêm đã nhẹ nhàng gật đầu:
"Vâng ạ, tụi con ở lại."Nàng cười hiền, như thể là cháu gái ruột của nhà họ Quảng, còn Quảng LingLing chỉ là người được kèm theo.Quảng LingLing:???Cô chỉ có thể nhìn nàng cười ngoan, mà trong lòng biết rõ tối nay, dù ngủ ở đâu, nàng cũng sẽ bị cắn một trận không nhẹ.Lúc bước lên phòng dành cho khách ở tầng hai, Quảng LingLing lườm nàng bằng ánh mắt chứa đựng năm mươi phần uất ức, bốn mươi phần chịu đựng và mười phần... bất lực.
Mỹ Linh vẫn thản nhiên cởi áo khoác, chuẩn bị đồ ngủ, quay lại nhìn cô, cười như thiên thần mà nói:"Chị tức hả? Chị muốn cắn em hả? Không được đâu, trong nhà có người lớn đó."Quảng LingLing mỉm cười nói: "Được."Ngoài cửa sổ, ánh trăng mỏng như tơ, chiếu lên bức rèm trắng trong phòng, loang lổ vệt sáng mờ ảo như nước rơi vào đá.Mỹ Linh vưa vào phòng chưa kịp nói gì đã bị Quảng LingLing khóa lại cửa."Chị khóa cửa làm gì?" Nàng cố cười nhưng trong mắt lại chợt lóe vẻ đề phòng.Quảng LingLing xoay người, không trả lời, chỉ đưa tay tháo chiếc đồng hồ nơi cổ tay, từng động tác thong thả nhưng lại khiến tim người khác đập dồn dập."Chị..." Mỹ Linh vừa định quay đầu lại, lời chưa kịp rơi khỏi miệng đã bị đôi môi kia phủ xuống gáy."Về mách lẻo chị, còn được ông bà khen ngoan." Giọng cô trầm thấp như rót mật, nhưng từng câu từng chữ lại lạnh đến thấu xương sống.Mỹ Linh run rẩy một chút, vừa định phản bác đã bị nhấc bổng lên đặt xuống giường.Quảng LingLing hôm nay không còn vẻ thản nhiên, kiên nhẫn như thường. Cô tựa như bị ai chọc trúng điểm chịu đựng cuối cùng, trút hết oán niệm của một đêm đau lưng nhức mỏi, một ngày họp hành căng thẳng, cộng thêm hai tiếng bị "tư tưởng giáo dục" bởi ông bà, ba mẹ... lên người duy nhất khiến cô vừa yêu vừa tức Trần Mỹ Linh."Đau mà..." Mỹ Linh nhỏ giọng thút thít."Chị còn chưa cắn đâu, đã kêu đau rồi?" Quảng LingLing vừa nói vừa cúi người, hôn lên vết đỏ vừa mới để lại trên xương quai xanh nàng, mút nhẹ một cái khiến Mỹ Linh rùng mình, bấu lấy vai cô."Nhỏ thôi... nhà còn người lớn đấy" cô vừa thì thầm, vừa dùng bàn tay nóng rực xoa nhẹ bên hông nàng như vẽ vòng lửa."Là ai mách lẻo?" Quảng LingLing nghiêng đầu, cắn nhẹ vào vành tai nàng, tay không quên trêu chọc dọc theo lưng.Mỹ Linh rên khẽ một tiếng, đôi mắt long lanh vì xấu hổ và tê dại, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Em... em chỉ nói thật lòng thôi...""Thật lòng hả? Vậy để chị giúp em nói ra tiếng lòng của mình."Sau đó là một trận kéo dài suốt cả đêm, lúc dịu dàng, lúc lại như muốn đoạt mệnh nàng trong vòng tay.Mỹ Linh không nhớ rõ mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, nhưng người kia chỉ cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh rồi nói: "Nhà còn người lớn, em nhỏ tiếng thôi."Đến khi rạng sáng, trời còn chưa tỏ, Quảng LingLing mới buông tha cho người trong lòng. Mỹ Linh như sắp ngất, ánh mắt long lanh nước, bờ môi đỏ sưng, giọng nói khàn đặc chỉ thều thào được vài chữ: "Chị... chị cố tình..."Quảng LingLing ôm chặt lấy cô, tay luồn vào tóc rối, đặt lên trán nàng một nụ hôn dịu dàng:"Hiện tại, chị chỉ muốn yêu mỗi em. Không muốn san sẻ cho thêm ai nữa"Mỹ Linh mơ màng không còn sức, nhưng trong lòng lại tràn ngập ấm áp. Ngoài cửa sổ, bình minh đang lên, nhưng trong căn phòng ấy, sự dịu dàng của Quảng LingLing còn rực rỡ hơn cả ánh nắng đầu ngày.Khi Mỹ Linh tỉnh dậy, đồng hồ trên tường đã chỉ đúng một giờ chiều. Nắng bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa, len lỏi hắt lên sàn nhà một khoảng sáng nhạt. Cô mơ màng quay sang bên cạnh, chăn gối đã sớm lạnh, chỉ còn dư lại chút hương quen thuộc.Quảng LingLing đang ngồi ở bàn làm việc trong góc phòng, tóc buộc cao, áo sơ mi trắng đơn giản, dáng lưng thẳng tắp. Một tay cô lật tài liệu, tay còn lại cầm bút đánh dấu, tư thế chuyên chú khiến người nhìn chỉ muốn... ném gối vào đầu cô một phát.Mỹ Linh khàn giọng hỏi "Mấy giờ rồi?"Quảng LingLing không ngẩng lên, thản nhiên đáp: "Một giờ chiều."Một giây sau "Quảng LingLing! Sao chị không kêu em dậy? Con dâu ngủ tới một giờ chiều ở nhà chồng, mất mặt biết bao nhiêu không?!"Nói rồi, Mỹ Linh hùng hổ kéo chăn bước xuống giường, định đến tẩn cho một trận. Nhưng vừa bước một bước, đầu gối lập tức run lên, cả người xiêu vẹo suýt nữa đổ nhào.Sau lưng truyền đến một tiếng cười khe khẽ, mềm mại như có như không, lại mang chút ý cợt nhả rất thiếu đánh.Quảng LingLing đã đứng dậy từ lúc nào, bước tới bế nàng lên một cách gọn gàng như ôm một đứa trẻ. Mỹ Linh bối rối vùng vằng nhưng đôi tay lại tự giác vòng qua cổ người kia.
"Buông em xuống!"
"Không." cô nhướng mày, cười như không cười.Trên đường vào nhà vệ sinh, Mỹ Linh không ngừng lải nhải: "Chị là đồ lừa đảo. Chị là sói đội đội lớp heo."
"Em là hổ à? Nhưng không phải em rất vui vẻ sao?"
"Vui cái đầu chị! Chị... chị..."
"Chị thế nào?" Quảng LingLing nghiêng đầu hỏi, mắt cong cong như trêu ghẹo.Mỹ Linh tức đến mức không nói nổi, chỉ có thể vùi mặt vào hõm cổ người kia mà nghiến răng: "Em ghét chị."Quảng LingLing bật cười, giọng cười trầm thấp đầy kiêu ngạo: "Chị vẫn yêu em."Khi cả hai xuống nhà, trời đã chuyển sang buổi trưa muộn. Mặt trời ngoài sân rọi nghiêng, những tia nắng vắt qua mái hiên như thứ gì đó rất yên bình, chỉ tiếc... không đủ yên để dập tắt những ánh nhìn đang lấp ló từ phòng khách.Vừa thấy bóng Mỹ Linh thấp thoáng từ cầu thang đi xuống, bà nội Vương Linh lập tức quay sang ông nội Quảng Minh Kiệt, khẽ hắng giọng: "Ông à, tôi nói không sai, con bé này dạo này trông càng ngày càng... yếu ớt."Quảng Minh Kiệt ngồi phe phẩy quạt giấy, mắt không rời lấy cháu dâu, gật đầu như thể rất tán thành: "Ừ, mà hình như bước đi còn hơi... run run. Tối qua ngủ chắc không quen."Mẹ của LingLing thì quay sang liếc chồng nhẹ giọng thì thầm đủ hai người nghe:
"Cha nào con nấy."Ba LingLing bưng chén trà lên che nửa mặt, nhưng tiếng cười khe khẽ vẫn không kìm được rò rỉ ra khỏi kẽ môi.Mỹ Linh nghe rõ mồn một từng câu, mặt từ hồng chuyển sang đỏ rực như cà chua, quay sang nhìn Quảng LingLing đầy giận dữ.
"Tất cả là lỗi của chị!"Quảng LingLing nhún vai, mặt không biến sắc, lại còn dửng dưng kéo ghế cho nàng ngồi xuống.
"Em ngủ rất ngon là được.""Chị ""Mỹ Linh, ăn nhiều vào con!" bà nội Vương Linh cắt ngang, vui vẻ gắp cho nàng một miếng sườn non.
"Cháu mà không khỏe, bà cũng không an tâm chút nào.""Dạ... con... con khỏe lắm ạ!" Mỹ Linh nói xong liếc Quảng LingLing đang mỉm cười rót canh, ánh mắt thâm hiểm đầy ẩn ý: Muốn sống yên ổn ở nhà chồng đừng ngủ với sói đói nữa.Trong lòng nàng âm thầm thề, lần sau có cho vàng cũng không dám ngủ bên cạnh cô khi về nhà chồng.
Tắm rửa xong, vẫn không thấy người đâu. Định điện thoại gọi nàng7 thì lại thấy màn hình nháy tên bà nội: "Về nhà gấp."Quảng LingLing thở dài, cài lại nút tay áo, vừa gọi xe vừa nhủ: tự nhiên lại gọi về nhà Nhưng khi vừa bước vào nhà chính họ Quảng, câu đầu tiên khiến cô đứng khựng lại nơi ngưỡng cửa là thấy Trần Mỹ Linh ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên sofa kế bên mẹ cô, tay cầm bánh mè nướng, mắt cong cong mà... liếc cô một cái như thể người sai chính là cô vậy. Ánh đèn trần ấm áp hắt xuống hai người phụ nữ đối diện nhau, như thể họ vốn là mẹ con chứ không phải mẹ vợ nàng dâu. Bên cạnh, ông nội Quảng Minh Kiệt đang chơi cờ với ba cô, thi thoảng lại liếc qua nhìn Mỹ Linh như nhìn vật báu."Mỹ Linh?"Cô chưa kịp hỏi gì, thì ông nội đã vẫy tay gọi lại, mẹ cô thì cười dịu dàng bảo: "Về rồi hả con, mau lại đây. Cả nhà đang nói chuyện vui nè.""Dạ?" Quảng LingLing gượng cười, ngồi xuống cạnh Mỹ Linh, liếc nàng một cái đầy nghi hoặc. Nhưng nàng vẫn thong dong gắp trái nho, bỏ vào miệng, cắn từng miếng nhỏ, thảnh thơi đến mức... quá đáng.Và rồi, tiếp theo là cơn ác mộng bất ngờ mang tên "Chiến dịch thuyết phục sinh cháu." Từ ông bà nội, đến ba mẹ, ai cũng lần lượt ra trận.Cô hiểu rồi.
Mách lẻo.
Vợ cô đã chủ động đi tố cáo cô không chịu sinh con.Quảng LingLing ngồi như pho tượng đá giữa phòng khách, ánh mắt thỉnh thoảng lặng lẽ liếc về phía Trần Mỹ Linh đang nhẩn nha ăn bánh, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa theo câu chuyện, giống hệt học sinh giỏi đang chép bài giảng.Hai tiếng đồng hồ sau, dưới áp lực của bốn người lớn trong nhà và một ánh mắt "đầy ẩn ý" từ vợ, Quảng LingLing đành giơ hai tay đầu hàng, khẽ cười như không cười: "Dạ... con biết rồi ạ. Con sẽ... cân nhắc nghiêm túc.""Cân nhắc?" Ông nội liếc cô.
"À... con sẽ sớm hành động ạ." Cô vội sửa lời.Bà nội thì vừa cười vừa chậc lưỡi:"LinhLing, năm nay ta cũng hơn 70 rồi, còn phải đợi tới khi nào? Mỹ Linh nó ngoan như vậy, thương con như vậy, con còn chần chừ gì nữa?"Mỹ Linh ngồi bên, vẻ mặt vô cùng đoan trang nghe theo, thỉnh thoảng còn gật đầu nhẹ như thể nói: Đúng vậy, con cũng cảm thấy như vậy đó.Sau cùng, cô cười gượng, dạ dạ gật đầu:
"Dạ... dạ rồi, con biết rồi, con hứa sẽ suy nghĩ nghiêm túc ạ... nhưng bây giờ cũng trễ rồi, để con đưa Mỹ Linh về cho ông bà nghỉ ngơi ạ..."Nhưng bà nội Vương Linh vừa nghe vậy đã nắm tay Mỹ Linh giữ lại:
"Ở lại đây ngủ đi con, cả nhà lâu rồi mới đông đủ. Với lại, trễ rồi!"Mỹ Linh nghe vậy thì... cười tủm tỉm, chưa đợi ai nói thêm đã nhẹ nhàng gật đầu:
"Vâng ạ, tụi con ở lại."Nàng cười hiền, như thể là cháu gái ruột của nhà họ Quảng, còn Quảng LingLing chỉ là người được kèm theo.Quảng LingLing:???Cô chỉ có thể nhìn nàng cười ngoan, mà trong lòng biết rõ tối nay, dù ngủ ở đâu, nàng cũng sẽ bị cắn một trận không nhẹ.Lúc bước lên phòng dành cho khách ở tầng hai, Quảng LingLing lườm nàng bằng ánh mắt chứa đựng năm mươi phần uất ức, bốn mươi phần chịu đựng và mười phần... bất lực.
Mỹ Linh vẫn thản nhiên cởi áo khoác, chuẩn bị đồ ngủ, quay lại nhìn cô, cười như thiên thần mà nói:"Chị tức hả? Chị muốn cắn em hả? Không được đâu, trong nhà có người lớn đó."Quảng LingLing mỉm cười nói: "Được."Ngoài cửa sổ, ánh trăng mỏng như tơ, chiếu lên bức rèm trắng trong phòng, loang lổ vệt sáng mờ ảo như nước rơi vào đá.Mỹ Linh vưa vào phòng chưa kịp nói gì đã bị Quảng LingLing khóa lại cửa."Chị khóa cửa làm gì?" Nàng cố cười nhưng trong mắt lại chợt lóe vẻ đề phòng.Quảng LingLing xoay người, không trả lời, chỉ đưa tay tháo chiếc đồng hồ nơi cổ tay, từng động tác thong thả nhưng lại khiến tim người khác đập dồn dập."Chị..." Mỹ Linh vừa định quay đầu lại, lời chưa kịp rơi khỏi miệng đã bị đôi môi kia phủ xuống gáy."Về mách lẻo chị, còn được ông bà khen ngoan." Giọng cô trầm thấp như rót mật, nhưng từng câu từng chữ lại lạnh đến thấu xương sống.Mỹ Linh run rẩy một chút, vừa định phản bác đã bị nhấc bổng lên đặt xuống giường.Quảng LingLing hôm nay không còn vẻ thản nhiên, kiên nhẫn như thường. Cô tựa như bị ai chọc trúng điểm chịu đựng cuối cùng, trút hết oán niệm của một đêm đau lưng nhức mỏi, một ngày họp hành căng thẳng, cộng thêm hai tiếng bị "tư tưởng giáo dục" bởi ông bà, ba mẹ... lên người duy nhất khiến cô vừa yêu vừa tức Trần Mỹ Linh."Đau mà..." Mỹ Linh nhỏ giọng thút thít."Chị còn chưa cắn đâu, đã kêu đau rồi?" Quảng LingLing vừa nói vừa cúi người, hôn lên vết đỏ vừa mới để lại trên xương quai xanh nàng, mút nhẹ một cái khiến Mỹ Linh rùng mình, bấu lấy vai cô."Nhỏ thôi... nhà còn người lớn đấy" cô vừa thì thầm, vừa dùng bàn tay nóng rực xoa nhẹ bên hông nàng như vẽ vòng lửa."Là ai mách lẻo?" Quảng LingLing nghiêng đầu, cắn nhẹ vào vành tai nàng, tay không quên trêu chọc dọc theo lưng.Mỹ Linh rên khẽ một tiếng, đôi mắt long lanh vì xấu hổ và tê dại, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Em... em chỉ nói thật lòng thôi...""Thật lòng hả? Vậy để chị giúp em nói ra tiếng lòng của mình."Sau đó là một trận kéo dài suốt cả đêm, lúc dịu dàng, lúc lại như muốn đoạt mệnh nàng trong vòng tay.Mỹ Linh không nhớ rõ mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, nhưng người kia chỉ cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh rồi nói: "Nhà còn người lớn, em nhỏ tiếng thôi."Đến khi rạng sáng, trời còn chưa tỏ, Quảng LingLing mới buông tha cho người trong lòng. Mỹ Linh như sắp ngất, ánh mắt long lanh nước, bờ môi đỏ sưng, giọng nói khàn đặc chỉ thều thào được vài chữ: "Chị... chị cố tình..."Quảng LingLing ôm chặt lấy cô, tay luồn vào tóc rối, đặt lên trán nàng một nụ hôn dịu dàng:"Hiện tại, chị chỉ muốn yêu mỗi em. Không muốn san sẻ cho thêm ai nữa"Mỹ Linh mơ màng không còn sức, nhưng trong lòng lại tràn ngập ấm áp. Ngoài cửa sổ, bình minh đang lên, nhưng trong căn phòng ấy, sự dịu dàng của Quảng LingLing còn rực rỡ hơn cả ánh nắng đầu ngày.Khi Mỹ Linh tỉnh dậy, đồng hồ trên tường đã chỉ đúng một giờ chiều. Nắng bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa, len lỏi hắt lên sàn nhà một khoảng sáng nhạt. Cô mơ màng quay sang bên cạnh, chăn gối đã sớm lạnh, chỉ còn dư lại chút hương quen thuộc.Quảng LingLing đang ngồi ở bàn làm việc trong góc phòng, tóc buộc cao, áo sơ mi trắng đơn giản, dáng lưng thẳng tắp. Một tay cô lật tài liệu, tay còn lại cầm bút đánh dấu, tư thế chuyên chú khiến người nhìn chỉ muốn... ném gối vào đầu cô một phát.Mỹ Linh khàn giọng hỏi "Mấy giờ rồi?"Quảng LingLing không ngẩng lên, thản nhiên đáp: "Một giờ chiều."Một giây sau "Quảng LingLing! Sao chị không kêu em dậy? Con dâu ngủ tới một giờ chiều ở nhà chồng, mất mặt biết bao nhiêu không?!"Nói rồi, Mỹ Linh hùng hổ kéo chăn bước xuống giường, định đến tẩn cho một trận. Nhưng vừa bước một bước, đầu gối lập tức run lên, cả người xiêu vẹo suýt nữa đổ nhào.Sau lưng truyền đến một tiếng cười khe khẽ, mềm mại như có như không, lại mang chút ý cợt nhả rất thiếu đánh.Quảng LingLing đã đứng dậy từ lúc nào, bước tới bế nàng lên một cách gọn gàng như ôm một đứa trẻ. Mỹ Linh bối rối vùng vằng nhưng đôi tay lại tự giác vòng qua cổ người kia.
"Buông em xuống!"
"Không." cô nhướng mày, cười như không cười.Trên đường vào nhà vệ sinh, Mỹ Linh không ngừng lải nhải: "Chị là đồ lừa đảo. Chị là sói đội đội lớp heo."
"Em là hổ à? Nhưng không phải em rất vui vẻ sao?"
"Vui cái đầu chị! Chị... chị..."
"Chị thế nào?" Quảng LingLing nghiêng đầu hỏi, mắt cong cong như trêu ghẹo.Mỹ Linh tức đến mức không nói nổi, chỉ có thể vùi mặt vào hõm cổ người kia mà nghiến răng: "Em ghét chị."Quảng LingLing bật cười, giọng cười trầm thấp đầy kiêu ngạo: "Chị vẫn yêu em."Khi cả hai xuống nhà, trời đã chuyển sang buổi trưa muộn. Mặt trời ngoài sân rọi nghiêng, những tia nắng vắt qua mái hiên như thứ gì đó rất yên bình, chỉ tiếc... không đủ yên để dập tắt những ánh nhìn đang lấp ló từ phòng khách.Vừa thấy bóng Mỹ Linh thấp thoáng từ cầu thang đi xuống, bà nội Vương Linh lập tức quay sang ông nội Quảng Minh Kiệt, khẽ hắng giọng: "Ông à, tôi nói không sai, con bé này dạo này trông càng ngày càng... yếu ớt."Quảng Minh Kiệt ngồi phe phẩy quạt giấy, mắt không rời lấy cháu dâu, gật đầu như thể rất tán thành: "Ừ, mà hình như bước đi còn hơi... run run. Tối qua ngủ chắc không quen."Mẹ của LingLing thì quay sang liếc chồng nhẹ giọng thì thầm đủ hai người nghe:
"Cha nào con nấy."Ba LingLing bưng chén trà lên che nửa mặt, nhưng tiếng cười khe khẽ vẫn không kìm được rò rỉ ra khỏi kẽ môi.Mỹ Linh nghe rõ mồn một từng câu, mặt từ hồng chuyển sang đỏ rực như cà chua, quay sang nhìn Quảng LingLing đầy giận dữ.
"Tất cả là lỗi của chị!"Quảng LingLing nhún vai, mặt không biến sắc, lại còn dửng dưng kéo ghế cho nàng ngồi xuống.
"Em ngủ rất ngon là được.""Chị ""Mỹ Linh, ăn nhiều vào con!" bà nội Vương Linh cắt ngang, vui vẻ gắp cho nàng một miếng sườn non.
"Cháu mà không khỏe, bà cũng không an tâm chút nào.""Dạ... con... con khỏe lắm ạ!" Mỹ Linh nói xong liếc Quảng LingLing đang mỉm cười rót canh, ánh mắt thâm hiểm đầy ẩn ý: Muốn sống yên ổn ở nhà chồng đừng ngủ với sói đói nữa.Trong lòng nàng âm thầm thề, lần sau có cho vàng cũng không dám ngủ bên cạnh cô khi về nhà chồng.