LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 43: NHỚ EM (H)
Chiều cuối tuần, trung tâm thương mại đông như hội. Tầng ba quán cà phê có cửa kính rộng nhìn xuống đài phun nước, ba người F4 đã yên vị trong góc khuất, chọn bàn khuất gió, gọi nước và chờ Mỹ Linh. Họ như thường lệ, không bao giờ thiếu chuyện để nói.Cao Uyển Thiên đang khuấy cốc matcha đá xay, bỗng buột miệng:"Ủa mà mấy cậu có nghe vụ Cao Gia, ông Cao Quang vừa mất chưa? Mà lạ ghê, không thấy Cao Quỳnh Ny ra mặt, kỳ thật."Vương Kỳ Vĩnh đặt ly cà phê sữa xuống bàn, chép miệng:"Chắc là ngại chứ sao. Cơ thể khuyết tật của cô ta, lộ diện làm gì để người ta dòm ngó? Họ Cao cũng danh giá, ai mà chẳng sợ bẻ mặt."Uyển Thiên nhíu mày:"Cậu cũng biết chuyện tai nạn đó hả? Tớ thiết nghĩ nên cô ta nên chết chứ không nên dừng lại ở khuyết tật."Giọng nói nhạt bớt phần hời hợt, rơi xuống như tờ giấy chạm mặt bàn. Không ai nói đùa được nữa.Hứa Hằng từ đầu vẫn ngồi lặng yên, tay nghịch chiếc muỗng, ánh mắt bình thản như đang suy nghĩ điều gì xa xăm không quan tâm đến Cao gia.Kỳ Vĩnh gật đầu, nói như kể một tin tức bình thường:"Nhà tớ với nhà họ Cao có chút qua lại, lúc nhỏ cũng từng nghe vài chuyện mơ hồ. Nhưng... dù thế nào đi nữa, nội ngoại hai bên cũng chỉ có duy nhất cô ta là cháu. Không ra đội tang thì quá bất hiếu đi."Uyển Thiên không tiếp lời. Ánh mắt thoáng chút suy tư.Ngay lúc ấy, tiếng chuông gió trên cửa khẽ vang. Mỹ Linh bước vào.Nàng mặc sơ mi trắng, tóc búi gọn, mắt cười nhẹ — không hẳn rực rỡ nhưng mang theo một dáng vẻ mềm mại dễ khiến người khác an tâm. Câu chuyện đang bàn lập tức tắt ngấm, ba người nhanh chóng giấu mọi cảm xúc, chào nàng rôm rả.Hứa Hằng đổi chủ đề đầu tiên, hỏi nhanh:"Mỹ Linh, hôm nào chị LingLing rảnh, tụi mình đi leo núi đi? Đổi gió xíu."Mỹ Linh ngồi xuống ghế, hơi cười:"Tớ phải hỏi lại chị ấy xem lịch thế nào... nhưng chắc cũng sắp được. Gần đây MWL cũng giảm tốc một chút."Không khí dần nhẹ lại, họ trở về những chuyện thường nhật — đồ ăn, phim ảnh, cả chuyện cả nhóm muốn đi du lịch Châu Âu mà Kỳ Vĩnh dời cuộc hẹn.Một lát sau, khi Uyển Thiên đang lướt điện thoại thì bỗng bật cười khúc khích, chìa màn hình ra trước mặt mọi người:"Trời đất ơi, nhìn em bé này nè! Mới một tuổi mà má phính như bánh bao! Cưng muốn xỉu luôn á!"Mỹ Linh nghiêng đầu nhìn, nụ cười tự nhiên nở trên môi.Vương Kỳ Vĩnh chống cằm, cười giỡn:"Hay hai cậu sinh một đứa đi? Cả hai là con một, người lớn trong nhà cũng đang... trông cháu."Uyển Thiên vỗ đùi:"Chuẩn! Mà chị LingLing có gen trội, con kiểu gì cũng đẹp. Tớ phụ góp gạo sau này chồng tớ tới tuổi tớ gọi cậu tiếng mẹ chồng!"Hứa Hằng gật gù:
"Không đùa đâu, nhìn hai người là tớ thấy tương lai đứa nhỏ bảo đảm thành tinh anh giới tài chính, phú bà tương lai!"Kỳ Vĩnh nịnh nọt nắm tay Mỹ Linh:"Tớ cũng muốn làm dâu nhà hào môn, cậu nể tình chúng ta làm bạn 5 năm cho tớ... vé được không a."Mỹ Linh đỏ mặt, dẫu vẫn cười:"Các cậu lại phát điên à. Tớ vừa kết hôn chưa được bao nhiêu ngày..."Vậy mà lời thì nói thế, nhưng trong mắt nàng, đã thoáng ánh lên một tia dịu dàng khó giấu — như thể ở nơi sâu kín nhất, nàng cũng từng lặng lẽ tưởng tượng ra tiếng khóc trẻ thơ vang lên giữa căn nhà trắng, cùng ánh mắt dịu dàng của một người phụ nữ bước ra từ giấc mơ xưa cũ.Cả ba người còn chưa để nàng dứt câu, đã kéo nhau đứng dậy:Hứa Hằng kêu tính tiền sau đó phát lên ý kiến:"Đi, đi lựa đồ sơ sinh đi! Chọn trước đi sắp tới ngày dùng."Uyển Thiên vừa khoác tay nàng vừa cười hì hì:"Chọn đồ trước, nói chuyện sau, tớ thấy sắp cần dùng đến rồi!"Mỹ Linh chỉ biết bật cười, bước theo sau họ, vừa đi vừa lẩm bẩm:"Điên hết rồi... đúng là điên hết rồi..."Nhưng trong đáy mắt, lại ánh lên một tia sáng dịu dàng như thể giữa những đứa bạn ồn ào, nàng đang được sống lại tuổi trẻ của mình, lần nữa... nhưng lần này, không còn bất cứ điều gì phải bỏ lại phía sau.Tối về, ánh đèn vàng trong phòng ngủ dịu hẳn đi sau một trận mưa rào bất ngờ. Trong phòng tắm, nước ấm chảy thành dòng mỏng từ đầu sen, vẽ nên những đường trượt êm dịu trên làn da trắng sứ của Mỹ Linh. Hơi nước bốc mờ gương kính, sương mỏng phủ kín không gian, chỉ còn lại hình bóng hai người lặng yên trong ô cửa kính mở hé.Mỹ Linh tựa lưng vào tường kính, ngón tay vẫn nắm hờ lấy khăn tắm đã trượt xuống dưới vai. Cơ thể nàng mềm mại như đang tan ra dưới nhiệt độ vừa đủ. Không biết Quảng LingLing đứng đối diện từ khi nào, tay áo đã xắn từ lâu, nước thấm qua vạt áo sơ mi khiến vải dính sát thân thể. Nhưng ánh mắt cô không rời khỏi người trước mặt.Mỹ Linh khẽ nói, giọng như bị nước làm mềm:
"Chị nhìn gì vậy?"Quảng LingLing không trả lời, chỉ cúi xuống, chậm rãi đỡ lấy tay nàng, ngón tay vuốt dọc đường cong từ cổ vai xuống bắp tay chỗ có một vết sẹo mờ. Cô áp môi vào đấy. Một nụ hôn rất nhẹ. Như thể đang chuộc lỗi với cả năm tháng mình từng vắng mặt."Nhớ em..." Không trả lời câu hỏi, cô chỉ nói về cảm xúc của mình bằng giọng khàn khàn, như bị cào qua bằng móng vuốt nhung, rơi xuống bên tai cô.Ngay khoảnh khắc ấy, cánh tay siết lấy eo cô từ phía sau. Mạnh mẽ. Bức thiết.Không đợi Mỹ Linh phản ứng, đôi môi đã trượt xuống cổ cô — không nhẹ nhàng, cũng không dịu dàng. Là một loại hôn kiểu khát khao đến phát điên, muốn chiếm hữu, muốn in dấu, muốn để lại bằng chứng rằng người con gái này là của cô, là của mình, chỉ của mình."Chị..." Mỹ Linh thở gấp, cánh tay bám lên thành kính, đôi chân có chút run.Quảng LingLing không nói gì, chỉ xoay cô lại, để ánh mắt chạm thẳng vào nhau. "Chị muốn em..." Giọng cô trầm xuống, nặng như rượu ngâm lâu năm, vừa đắng vừa ngọt, vừa khiến người ta muốn say, lại không dám tỉnh.Bờ môi dính nước nóng hôn lên sống mũi, rồi trượt xuống môi. Lần này là nụ hôn thật sự. Không có sự kìm nén, không có dịu dàng, chỉ có một loại chiếm giữ hoàn toàn, vừa như trút nỗi nhớ, lại vừa như cầu xin.Mỹ Linh bị ôm sát, lưng chạm vào tường gạch ướt lạnh, thân thể bị ép giữa mặt đá và hơi thở cháy bỏng của người kia. Từng tiếng thở gấp trộn lẫn tiếng nước, mơ hồ vang trong phòng tắm kín."Chị nhớ em... đến..." LingLing nói giữa hai nhịp hôn. "đến mức muốn nhét em vào túi đi đâu cũng mang theo cùng."Mỹ Linh chỉ biết ôm chặt cổ cô, như thể nếu không bám vào, mình sẽ tan ra ngay dưới những đợt triều thân mật này.Cảnh vật ngoài kia ẩm ướt, nhưng trong phòng tắm, là một trận mưa đổ từ tim xuống xác thịt dồn dập, cuồng nhiệt, không còn ai giữ lại được mình.Họ như hai ngọn lửa gặp nhau giữa làn nước đang rền rĩ rơi xuống, tưởng chừng sẽ bị dập tắt, nhưng càng lúc càng bùng cháy dữ dội. Cơ thể cọ vào nhau trơn trượt, như những đợt sóng không kịp tách bờ. Mỹ Linh không nhớ nổi mình rên lên lúc nào, chỉ biết khi bàn tay của Quảng LingLing trượt qua lưng, rồi ôm trọn lấy bầu ngực cô, cắn nhẹ môi dưới, thì mọi thứ lý trí đều tan rã.Nụ hôn trượt xuống xương quai xanh, mỗi nơi đi qua đều để lại vết đỏ, như dấu ấn của một người không muốn san sẻ. Mỹ Linh ngửa đầu ra sau, mắt nhòe nước, không rõ là nước từ vòi sen, hay nước mắt. Cô thấy mình như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão mang tên Quảng LingLing. Nhưng thay vì sợ hãi, cô lại tình nguyện chìm xuống, bị nuốt trọn, bị nhận chìm hoàn toàn."Chị không cần em dịu dàng," cô thì thầm khi móng tay nàng cắm vào vai người kia, "Chị cần em thật, cần em đến tận tim gan."Họ va vào nhau lần nữa, không ngại ngần, không giữ gìn. Trong căn phòng tắm nhỏ hẹp, mùi cơ thể hòa với hơi nước, tiếng thở, tiếng da thịt va chạm, và tiếng tim đập đến nghẹt thở như thể cả thế giới đã co lại thành một điểm chạm giữa hai người.Mưa bụi rơi lất phất ngoài cửa sổ, còn bên trong phòng tắm rộng lát đá vân sáng, tiếng nước va vào da thịt vang lên rõ ràng, nóng bỏng đến nghẹt thở. Trên vách kính mờ hơi nước, từng vệt tay in lại dấu vết kích tình vừa dày vò đến rã rời. Mùi thảo dược nhè nhẹ từ dầu gội len lỏi trong hơi nước ấm, quyện lấy mùi da thịt và hơi thở nặng nề của hai người phụ nữ vừa mới trải qua một đêm không chút kiêng dè.Cả không gian như tan chảy trong dục vọng và yêu thương.
"Không đùa đâu, nhìn hai người là tớ thấy tương lai đứa nhỏ bảo đảm thành tinh anh giới tài chính, phú bà tương lai!"Kỳ Vĩnh nịnh nọt nắm tay Mỹ Linh:"Tớ cũng muốn làm dâu nhà hào môn, cậu nể tình chúng ta làm bạn 5 năm cho tớ... vé được không a."Mỹ Linh đỏ mặt, dẫu vẫn cười:"Các cậu lại phát điên à. Tớ vừa kết hôn chưa được bao nhiêu ngày..."Vậy mà lời thì nói thế, nhưng trong mắt nàng, đã thoáng ánh lên một tia dịu dàng khó giấu — như thể ở nơi sâu kín nhất, nàng cũng từng lặng lẽ tưởng tượng ra tiếng khóc trẻ thơ vang lên giữa căn nhà trắng, cùng ánh mắt dịu dàng của một người phụ nữ bước ra từ giấc mơ xưa cũ.Cả ba người còn chưa để nàng dứt câu, đã kéo nhau đứng dậy:Hứa Hằng kêu tính tiền sau đó phát lên ý kiến:"Đi, đi lựa đồ sơ sinh đi! Chọn trước đi sắp tới ngày dùng."Uyển Thiên vừa khoác tay nàng vừa cười hì hì:"Chọn đồ trước, nói chuyện sau, tớ thấy sắp cần dùng đến rồi!"Mỹ Linh chỉ biết bật cười, bước theo sau họ, vừa đi vừa lẩm bẩm:"Điên hết rồi... đúng là điên hết rồi..."Nhưng trong đáy mắt, lại ánh lên một tia sáng dịu dàng như thể giữa những đứa bạn ồn ào, nàng đang được sống lại tuổi trẻ của mình, lần nữa... nhưng lần này, không còn bất cứ điều gì phải bỏ lại phía sau.Tối về, ánh đèn vàng trong phòng ngủ dịu hẳn đi sau một trận mưa rào bất ngờ. Trong phòng tắm, nước ấm chảy thành dòng mỏng từ đầu sen, vẽ nên những đường trượt êm dịu trên làn da trắng sứ của Mỹ Linh. Hơi nước bốc mờ gương kính, sương mỏng phủ kín không gian, chỉ còn lại hình bóng hai người lặng yên trong ô cửa kính mở hé.Mỹ Linh tựa lưng vào tường kính, ngón tay vẫn nắm hờ lấy khăn tắm đã trượt xuống dưới vai. Cơ thể nàng mềm mại như đang tan ra dưới nhiệt độ vừa đủ. Không biết Quảng LingLing đứng đối diện từ khi nào, tay áo đã xắn từ lâu, nước thấm qua vạt áo sơ mi khiến vải dính sát thân thể. Nhưng ánh mắt cô không rời khỏi người trước mặt.Mỹ Linh khẽ nói, giọng như bị nước làm mềm:
"Chị nhìn gì vậy?"Quảng LingLing không trả lời, chỉ cúi xuống, chậm rãi đỡ lấy tay nàng, ngón tay vuốt dọc đường cong từ cổ vai xuống bắp tay chỗ có một vết sẹo mờ. Cô áp môi vào đấy. Một nụ hôn rất nhẹ. Như thể đang chuộc lỗi với cả năm tháng mình từng vắng mặt."Nhớ em..." Không trả lời câu hỏi, cô chỉ nói về cảm xúc của mình bằng giọng khàn khàn, như bị cào qua bằng móng vuốt nhung, rơi xuống bên tai cô.Ngay khoảnh khắc ấy, cánh tay siết lấy eo cô từ phía sau. Mạnh mẽ. Bức thiết.Không đợi Mỹ Linh phản ứng, đôi môi đã trượt xuống cổ cô — không nhẹ nhàng, cũng không dịu dàng. Là một loại hôn kiểu khát khao đến phát điên, muốn chiếm hữu, muốn in dấu, muốn để lại bằng chứng rằng người con gái này là của cô, là của mình, chỉ của mình."Chị..." Mỹ Linh thở gấp, cánh tay bám lên thành kính, đôi chân có chút run.Quảng LingLing không nói gì, chỉ xoay cô lại, để ánh mắt chạm thẳng vào nhau. "Chị muốn em..." Giọng cô trầm xuống, nặng như rượu ngâm lâu năm, vừa đắng vừa ngọt, vừa khiến người ta muốn say, lại không dám tỉnh.Bờ môi dính nước nóng hôn lên sống mũi, rồi trượt xuống môi. Lần này là nụ hôn thật sự. Không có sự kìm nén, không có dịu dàng, chỉ có một loại chiếm giữ hoàn toàn, vừa như trút nỗi nhớ, lại vừa như cầu xin.Mỹ Linh bị ôm sát, lưng chạm vào tường gạch ướt lạnh, thân thể bị ép giữa mặt đá và hơi thở cháy bỏng của người kia. Từng tiếng thở gấp trộn lẫn tiếng nước, mơ hồ vang trong phòng tắm kín."Chị nhớ em... đến..." LingLing nói giữa hai nhịp hôn. "đến mức muốn nhét em vào túi đi đâu cũng mang theo cùng."Mỹ Linh chỉ biết ôm chặt cổ cô, như thể nếu không bám vào, mình sẽ tan ra ngay dưới những đợt triều thân mật này.Cảnh vật ngoài kia ẩm ướt, nhưng trong phòng tắm, là một trận mưa đổ từ tim xuống xác thịt dồn dập, cuồng nhiệt, không còn ai giữ lại được mình.Họ như hai ngọn lửa gặp nhau giữa làn nước đang rền rĩ rơi xuống, tưởng chừng sẽ bị dập tắt, nhưng càng lúc càng bùng cháy dữ dội. Cơ thể cọ vào nhau trơn trượt, như những đợt sóng không kịp tách bờ. Mỹ Linh không nhớ nổi mình rên lên lúc nào, chỉ biết khi bàn tay của Quảng LingLing trượt qua lưng, rồi ôm trọn lấy bầu ngực cô, cắn nhẹ môi dưới, thì mọi thứ lý trí đều tan rã.Nụ hôn trượt xuống xương quai xanh, mỗi nơi đi qua đều để lại vết đỏ, như dấu ấn của một người không muốn san sẻ. Mỹ Linh ngửa đầu ra sau, mắt nhòe nước, không rõ là nước từ vòi sen, hay nước mắt. Cô thấy mình như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão mang tên Quảng LingLing. Nhưng thay vì sợ hãi, cô lại tình nguyện chìm xuống, bị nuốt trọn, bị nhận chìm hoàn toàn."Chị không cần em dịu dàng," cô thì thầm khi móng tay nàng cắm vào vai người kia, "Chị cần em thật, cần em đến tận tim gan."Họ va vào nhau lần nữa, không ngại ngần, không giữ gìn. Trong căn phòng tắm nhỏ hẹp, mùi cơ thể hòa với hơi nước, tiếng thở, tiếng da thịt va chạm, và tiếng tim đập đến nghẹt thở như thể cả thế giới đã co lại thành một điểm chạm giữa hai người.Mưa bụi rơi lất phất ngoài cửa sổ, còn bên trong phòng tắm rộng lát đá vân sáng, tiếng nước va vào da thịt vang lên rõ ràng, nóng bỏng đến nghẹt thở. Trên vách kính mờ hơi nước, từng vệt tay in lại dấu vết kích tình vừa dày vò đến rã rời. Mùi thảo dược nhè nhẹ từ dầu gội len lỏi trong hơi nước ấm, quyện lấy mùi da thịt và hơi thở nặng nề của hai người phụ nữ vừa mới trải qua một đêm không chút kiêng dè.Cả không gian như tan chảy trong dục vọng và yêu thương.