LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 42: RA MẮT
4 giờ chiều sau khi rời công ty, Quảng LingLing không lái xe về thẳng biệt thự mà đưa Mỹ Linh về căn nhà cũ — nơi có ông bà nội đang chờ.Mỹ Linh hơi ngập ngừng khi bước xuống xe, tay siết nhẹ vạt áo. Đã năm năm, đây là lần đầu tiên nàng đến, với tư cách... một người mà cũng không rõ là gì trong lòng Quảng gia nữa. Nàng cứ tưởng sẽ bị ghét bỏ, bị xa lánh, ít nhất là bị lạnh nhạt.Nhưng ngay khi cửa vừa mở, ông nội Quảng Minh Kiệt đã bước ra, tóc bạc như cước, ánh mắt vẫn tinh anh và trầm ổn như năm nào. Ông không nói nhiều, chỉ nhìn Mỹ Linh mấy giây, rồi vươn tay vỗ nhẹ lên vai nàng, giọng mang chút pha trò thường thấy:"LingLing của ông bắt được cháu rồi hả? Con bé này, giữ người ta cho kỹ. Mất một lần là đủ lắm rồi."Mỹ Linh chưa kịp phản ứng, thì bà nội Vương Linh từ trong bếp bước ra, tay vẫn còn dính bột bánh. Vừa thấy nàng, bà lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tựa như đã mong đợi giây phút này từ rất lâu:"Trời ơi, cháu dâu của bà về rồi đây à? Lớn quá, gầy quá rồi... Ai bắt nạt cháu bà đây hả?"Không một ánh nhìn dò xét. Không một câu nhắc về chuyện cũ. Mà như thể... năm năm đó chưa từng chia xa, chưa từng có một vết nứt nào trong lòng họ với nàng.Bà nội kéo tay Mỹ Linh ngồi xuống, rót nước, gắp trái cây, hỏi han từ chuyện ăn uống đến giấc ngủ, như thể đang bù đắp cho cả những ngày nàng biến mất trong câm lặng.Mỹ Linh ngồi đó, mắt cay xè. Có lẽ nàng không quen với sự dễ dàng được tha thứ đến thế. Mọi tội lỗi nàng nghĩ mình mang theo trên vai suốt bao năm, trong mắt người nhà họ Quảng, lại hóa thành mây trôi.Quảng LingLing đứng phía sau, không nói gì, chỉ nhìn nàng — ánh mắt dịu dàng hơn mọi đêm.Trong thâm tâm cô biết rõ, người nhà cô không cần biết Mỹ Linh từng làm gì hay đã đi bao xa. Họ chỉ cần biết: Mỹ Linh là người mà cô từng yêu, vẫn đang yêu, và cả đời này cũng không có ai khác.Và bởi vì họ thương cô, nên họ thương nàng, đơn giản như vậy thôi.Mỹ Linh bỗng siết lấy tay áo bà nội, như một đứa trẻ lần đầu được phép khóc mà không bị hỏi tại sao.Giọng nàng khẽ như gió lướt qua đêm đầu đông:"Bà ơi, cháu xin lỗi vì đến trễ quá..."Bà nội chỉ cười, vỗ nhẹ lưng nàng:"Không sao đâu con. Người trở về, là đủ rồi."Dưới ánh đèn vàng ấm dịu trải khắp bàn ăn, bữa cơm tối ở Quảng gia không mang dáng vẻ của một buổi gặp mặt căng thẳng giữa gia đình quyền thế với người từng là "kẻ rời đi". Ngược lại, không khí lại giống như một buổi đoàn viên quen thuộc, có cơm canh nghi ngút khói, có tiếng cười xen lẫn với mùi thức ăn thơm phức như thể ngay cả thức ăn cũng muốn chữa lành người vừa trở về.Mỹ Linh ngồi giữa Quảng LingLing và bà nội Vương Linh, đối diện là ông nội người vừa gắp một miếng sườn non vào bát nàng vừa hắng giọng:"Ăn đi, gầy như thế này thì làm sao có sức đi du lịch thế giới với ông bà."Mỹ Linh được xếp ngồi giữa bà nội và Quảng LingLing, còn ông nội ngồi đối diện, cười móm mém khi thấy nàng ngại ngùng gắp miếng thịt gà hầm mà Quảng LingLing cố ý gắp vào bát cho."Ăn đi cháu, món này là LingLing dặn bà làm từ sáng đó. Bảo là Mỹ Linh ăn quen vị gừng non với táo đỏ."Câu nói tưởng chừng vô tình, lại khiến tim Mỹ Linh lặng đi một nhịp.Bên cạnh, Quảng Minh Hạo — cha của Quảng LingLing — đặt đũa xuống, phá tan bầu không khí có phần xúc động bằng giọng trầm mà ấm:"Nhắc mới nhớ... năm đó có một buổi tối, LingLing đột nhiên ra phòng khách ngồi xem tivi, trò chuyện với cả nhà.."Tôn Quý Anh, mẹ của LingLing, bật cười tiếp lời:"Sau đó, dùng giọng trịnh trọng tuyên bố con đang hẹn hò với Trần Mỹ Linh.'"Bà nội vỗ bàn cười giòn tan, còn ông nội chỉ khẽ lắc đầu:
"Nhớ rồi, chiều đó LingLing ăn thêm hai bát cơm, như lấy động lực để mở lời."Mỹ Linh nghe đến đó, vành tai đỏ rực, tim đập loạn. Nàng ngước nhìn Quảng LingLing đang lặng lẽ ăn canh, vẻ mặt bình thản như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng.Nhưng ánh mắt khi lướt qua nàng lại đong đầy yêu thương như thể nói: "Thì ra trong lúc em không biết, chị đã vì em mà đem chuyện cả đời ra tuyên bố."Tôn Quý Anh chống cằm, ra vẻ tiếc nuối:"Vừa qua ngày hôm sau, trò Vương Như dẫn thêm bạn vào tận lớp tố LingLing đang hẹn hò."Ba Quảng Minh Hạo cũng nhíu mày:"Hên cho con là nói trước với mẹ, không thôi ba sẽ phải cùng con quỳ bàn phím rồi."Cả nhà phá lên cười. Ngay cả ông bà nội cũng bật cười đến suýt sặc canh.Quảng LingLing chỉ cười cười, nghiêng người gắp thêm rau vào bát của Mỹ Linh, thản nhiên như thể không liên quan.Mỹ Linh cắn môi, trong lòng như có sợi chỉ mỏng manh nào đang chậm rãi rút ra từ những góc khuất lâu năm. Tất cả yêu thương năm đó dù đã lạc mất một đoạn dài thì ra vẫn chưa từng bị vứt bỏ.Bữa cơm tiếp tục trong tiếng cười nói rộn ràng. Người lớn thi thoảng gợi chuyện, hỏi Mỹ Linh thích ăn gì, nói nàng đừng thấy buồn mà đi làm, rảnh về nhà chơi với ông bà, ba mẹ dù sao ba mẹ cũng gần về hưu mọi người đều có nhiều thời gian cùng nàng. Để LingLing kím tiền là được, nếu LingLing không được, cần gì cứ nói với ông bà nội với ba mẹ.Mỹ Linh gật đầu, nước mắt lưng tròng.Bà nội khẽ xoa lưng nàng, dịu dàng:"Cháu là cháu của bà. Không phải người dưng. Đừng khóc nữa, khi nào LingLing lớn tiếng với cháu, cháu về đây ở nha."Tôn Quý Anh nhẹ giọng trêu cô con dâu:"Lúc con vừa đi, không ít bạn đến làm phiền mẹ, hỏi vị trí con dâu" dừng lại rồi mách tiếp"Thế là mẹ đẩy cho LingLing.." sau bà đó nhìn LingLing "Nhưng vợ của con không ra khỏi cửa phòng tiếp khách, đẩy hết qua mẹ làm mẹ nhứt cả đầu."Ba LingLing đã biết ý vợ muốn đốt nhà đôi uyên ương mới cưới:"Chắc là LingLing của ba không nỡ nói lời từ chối bạn khác LingLing hư nhỉ? Ba thấy tội này phải xử."Quảng LingLing bật cười, vươn tay qua nắm lấy tay Mỹ Linh, xiết khẽ:"Con nào có."Tiếng cười lại vang lên, kéo cả Mỹ Linh vào một cảm giác ấm áp đến lạ lùng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt từng người như dịu lại, mọi chuyện từng là rào cản dường như tan biến theo tiếng cười, theo giọng nói đùa giỡn nhè nhẹ giữa một gia đình.Bên ngoài trời Bắc Kinh vẫn lạnh, nhưng trong căn nhà ấy, có một người đang được yêu thương lại từ đầu. Không phải bằng lời xin lỗi, cũng không cần phải quỳ gối ăn năn, mà bằng cơm nóng canh ngọt, bằng ánh mắt bao dung và bằng cả một gia đình chờ mình trở về.
"Nhớ rồi, chiều đó LingLing ăn thêm hai bát cơm, như lấy động lực để mở lời."Mỹ Linh nghe đến đó, vành tai đỏ rực, tim đập loạn. Nàng ngước nhìn Quảng LingLing đang lặng lẽ ăn canh, vẻ mặt bình thản như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng.Nhưng ánh mắt khi lướt qua nàng lại đong đầy yêu thương như thể nói: "Thì ra trong lúc em không biết, chị đã vì em mà đem chuyện cả đời ra tuyên bố."Tôn Quý Anh chống cằm, ra vẻ tiếc nuối:"Vừa qua ngày hôm sau, trò Vương Như dẫn thêm bạn vào tận lớp tố LingLing đang hẹn hò."Ba Quảng Minh Hạo cũng nhíu mày:"Hên cho con là nói trước với mẹ, không thôi ba sẽ phải cùng con quỳ bàn phím rồi."Cả nhà phá lên cười. Ngay cả ông bà nội cũng bật cười đến suýt sặc canh.Quảng LingLing chỉ cười cười, nghiêng người gắp thêm rau vào bát của Mỹ Linh, thản nhiên như thể không liên quan.Mỹ Linh cắn môi, trong lòng như có sợi chỉ mỏng manh nào đang chậm rãi rút ra từ những góc khuất lâu năm. Tất cả yêu thương năm đó dù đã lạc mất một đoạn dài thì ra vẫn chưa từng bị vứt bỏ.Bữa cơm tiếp tục trong tiếng cười nói rộn ràng. Người lớn thi thoảng gợi chuyện, hỏi Mỹ Linh thích ăn gì, nói nàng đừng thấy buồn mà đi làm, rảnh về nhà chơi với ông bà, ba mẹ dù sao ba mẹ cũng gần về hưu mọi người đều có nhiều thời gian cùng nàng. Để LingLing kím tiền là được, nếu LingLing không được, cần gì cứ nói với ông bà nội với ba mẹ.Mỹ Linh gật đầu, nước mắt lưng tròng.Bà nội khẽ xoa lưng nàng, dịu dàng:"Cháu là cháu của bà. Không phải người dưng. Đừng khóc nữa, khi nào LingLing lớn tiếng với cháu, cháu về đây ở nha."Tôn Quý Anh nhẹ giọng trêu cô con dâu:"Lúc con vừa đi, không ít bạn đến làm phiền mẹ, hỏi vị trí con dâu" dừng lại rồi mách tiếp"Thế là mẹ đẩy cho LingLing.." sau bà đó nhìn LingLing "Nhưng vợ của con không ra khỏi cửa phòng tiếp khách, đẩy hết qua mẹ làm mẹ nhứt cả đầu."Ba LingLing đã biết ý vợ muốn đốt nhà đôi uyên ương mới cưới:"Chắc là LingLing của ba không nỡ nói lời từ chối bạn khác LingLing hư nhỉ? Ba thấy tội này phải xử."Quảng LingLing bật cười, vươn tay qua nắm lấy tay Mỹ Linh, xiết khẽ:"Con nào có."Tiếng cười lại vang lên, kéo cả Mỹ Linh vào một cảm giác ấm áp đến lạ lùng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt từng người như dịu lại, mọi chuyện từng là rào cản dường như tan biến theo tiếng cười, theo giọng nói đùa giỡn nhè nhẹ giữa một gia đình.Bên ngoài trời Bắc Kinh vẫn lạnh, nhưng trong căn nhà ấy, có một người đang được yêu thương lại từ đầu. Không phải bằng lời xin lỗi, cũng không cần phải quỳ gối ăn năn, mà bằng cơm nóng canh ngọt, bằng ánh mắt bao dung và bằng cả một gia đình chờ mình trở về.