LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 41: CẢ ĐỜI
Bắc Kinh vào đợt gió mùa, chiều muộn trời trở lạnh. Gió luồn qua từng hành lang cao tầng của MWL, mang theo hơi lạnh và ẩm, quét qua những ô cửa kính đã lên đèn từ rất sớm. Từ tầng cao nhìn xuống, thành phố giống như một bức tranh tĩnh, chỉ có gió là không chịu đứng yên.Văn phòng MWL hôm đó giống như đang có bão.Một bản hợp đồng lớn trị giá hàng chục triệu bị rò rỉ, khiến toàn bộ hệ thống lao đao. Bộ phận pháp lý, kỹ thuật chạy vắt chân lên cổ. Tầng tổng tài đóng kín suốt buổi chiều, Lưu Mã Quỳnh bảo chưa từng thấy Quảng LingLing nổi giận đến vậy, ly cà phê bên cạnh cô vỡ tan bên cửa kính, một cuộc họp bị dừng đột ngột, ngay cả tiếng gõ bàn cũng lạnh đến mức người ta dựng tóc gáy.Cả tầng giám đốc cấp cao im phăng phắc, không ai dám thở mạnh. Họ sợ không phải sợ người phụ nữ ấy quát tháo, mà sợ ánh mắt bình tĩnh đến mức tuyệt vọng của cô lúc giận.Đến sáu giờ, cuộc họp tiếp tục kéo dài. Quảng LingLing là người cực kỳ nguyên tắc, thời gian của cô chưa từng để một giây thừa. Nhưng hôm nay, giữa đống hỗn độn này, vào lúc năm giờ hơn cô vẫn tranh thủ gọi điện về nhà."Em ngoan ăn chút gì đó rồi hả uống thuốc nhé."Bên kia, Mỹ Linh "ừm" một tiếng, rất nhỏ, rất ngoan, ngoan đến mức khiến người ta nghi ngờ.Nhưng không còn thời gian để nghĩ ngợi, vấn đề này chưa xong thì vấn đề khác lại kéo tới. Cuộc họp kéo dài đến hơn chín giờ, cô vẫn cắm đầu vào giấy tờ, chữ nghĩa nhảy múa trước mắt.Khi kim đồng hồ nhích qua mười một giờ, Quảng LingLing mới về đến nhà.Căn nhà im ắng, chỉ còn ánh đèn dìu dịu hắt xuống sàn gỗ. Cô bước vào, vẫn là bộ vest đen, cúc áo mở lơi lả vì mệt, tóc có phần rối. Đôi mắt cô khẽ liếc một vòng rồi dừng lại.Mỹ Linh nằm lười biếng trên sofa, cuộn mình dưới lớp chăn mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài, có chút nhợt nhạt.Quảng LingLing đứng yên đó, tay vẫn cầm chìa khóa, một nửa người còn chưa kịp rũ hết lạnh ngoài đường. Căn nhà yên tĩnh đến mức như mọc đầy gai, quấn chặt lấy cổ họng cô. Tim cô nhói lên từng đợt, vừa buồn vừa giận.Nhưng cái kiểu giận của Quảng LingLing, chưa bao giờ có tiếng động.Cô tiến lại, ngồi xuống cạnh sofa, ngón tay lạnh ngắt chạm nhẹ vào má nóng hổi của người kia."Em chưa ăn đúng không?" giọng cô trầm thấp, không hề nặng lời.Mỹ Linh hé mắt, cố tình làm bộ đáng thương, giọng lí nhí:
"Không phải em cố ý... em chỉ... muốn ngủ, không muốn ăn, cũng không thấy đói..."Nàng vừa giở vỡ diễn mếu máo, cũng đủ để tim Quảng LingLing mềm nhũn như dải ruy băng ngoài ban công bị gió thổi qua.Cô đứng dậy, vào bếp, mở tủ lạnh, tìm nguyên liệu nấu. Lòng dạ mềm oặt, chẳng còn nhớ nổi vừa rồi mình đã giận đến thế nào.Nhưng phía sau, Mỹ Linh lại tiếp tục nũng nịu:
"Em không muốn ăn đâu..."Cô thở dài, quay lại ngồi xuống, kéo cô gái nhỏ ấy vào lòng, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm:
"Được rồi... lỗi của chị... là chị về muộn, là chị để em một mình đến trễ như vậy, là chị không ăn cùng em..."Cô cúi đầu, đặt trán lên mái tóc ấy, hôn nhẹ một cái, từng chút một, như thể chỉ cần ôm thế này thôi là có thể hóa giải được hết mọi lạnh giá ngoài kia."Đừng dỗi nữa, chị nấu cháo cho em ăn nha."
Giọng cô nhẹ như gió, ngọt đến mức khiến người nghe cũng muốn tan chảy.Mỹ Linh ngước mắt lên, mím môi:
"Thế... lần sau còn dám thế nữa không?"Quảng LingLing nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm:
"Không dám."
Bởi vì chỉ cần em nhõng nhẽo, thì trên đời này chẳng còn cái lý lẽ nào đứng về phía chị cả.Từ khi yêu nhau đến giờ, trong mỗi lần cãi vã, Quảng LingLing chưa từng lớn tiếng hay bỏ đi. Cô dịu dàng đến mức khiến người ta nghẹn ngào, dịu dàng đến mức chỉ cần Mỹ Linh mếu máo, chưa kịp khóc Quảng LingLing đã muốn bế người đi dỗ.Cùng lúc đó, ở ban công tầng ba mươi chung cư Thủy Mặc, Lưu Mã Quỳnh đứng tựa lan can, điện thoại xoay tròn trong tay, do dự mãi mới dám bấm gọi. Cô sợ, chẳng biết người bạn vừa khiến cả nhân viên công ty căng thẳng đến mức phát khóc, lúc này có đang phát điên trong căn nhà nhỏ kia không.Điện thoại đổ vài hồi chuông, đầu dây bên kia vang lên giọng Mỹ Linh — trong veo, dịu dàng như ánh nắng xiên qua rèm cửa sổ."LingLing hả? À, chị ấy về rồi... đang nấu cháo cho em nè."Giọng cô gái trong trẻo, mềm đến mức khiến người nghe ấm hẳn."Không, chị ấy không giận gì đâu... vẫn bình thường mà."Lưu Mã Quỳnh lặng người.Một người vừa dọa cho cả công ty phát khiếp, về nhà vẫn cẩn thận nấu cháo cho người thương. Một người vừa nổi giận đến mức muốn đập vỡ phòng họp, lại về nhà dịu dàng dỗ dành bạn cùng giường.Không phải là hết giận, chỉ là... giận với cả thế giới nhưng trước người mình yêu thì chẳng nỡ nói một lời nặng, lại không nỡ cất giọng lớn hơn một chút.Đêm ấy, gió lặng. Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt đổ bóng mỏng manh trên gương mặt đang say giấc của Quảng LingLing. Mái tóc rối đôi chút vì giấc ngủ, hàng mi khẽ động như vẫn còn vướng lại chút mệt mỏi ban ngày. Trần Mỹ Linh ngồi cạnh, không chạm vào, chỉ nhìn, bằng ánh mắt như thể đang khâu từng khoảnh khắc này vào đáy tim.Vài năm trước nàng đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ được thấy Quảng LingLing ngủ bình yên như thế ở đây, cạnh cô. Gần đến mức, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào hơi thở ấm áp đó.Mỹ Linh khẽ nghiêng đầu, đặt môi lên trán người kia, thật khẽ. Không đánh thức, cũng chẳng mong đợi được đáp lại nụ hôn kia.
Chỉ là... đời này, cô muốn dùng cả đời để giữ lấy người này.
"Không phải em cố ý... em chỉ... muốn ngủ, không muốn ăn, cũng không thấy đói..."Nàng vừa giở vỡ diễn mếu máo, cũng đủ để tim Quảng LingLing mềm nhũn như dải ruy băng ngoài ban công bị gió thổi qua.Cô đứng dậy, vào bếp, mở tủ lạnh, tìm nguyên liệu nấu. Lòng dạ mềm oặt, chẳng còn nhớ nổi vừa rồi mình đã giận đến thế nào.Nhưng phía sau, Mỹ Linh lại tiếp tục nũng nịu:
"Em không muốn ăn đâu..."Cô thở dài, quay lại ngồi xuống, kéo cô gái nhỏ ấy vào lòng, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm:
"Được rồi... lỗi của chị... là chị về muộn, là chị để em một mình đến trễ như vậy, là chị không ăn cùng em..."Cô cúi đầu, đặt trán lên mái tóc ấy, hôn nhẹ một cái, từng chút một, như thể chỉ cần ôm thế này thôi là có thể hóa giải được hết mọi lạnh giá ngoài kia."Đừng dỗi nữa, chị nấu cháo cho em ăn nha."
Giọng cô nhẹ như gió, ngọt đến mức khiến người nghe cũng muốn tan chảy.Mỹ Linh ngước mắt lên, mím môi:
"Thế... lần sau còn dám thế nữa không?"Quảng LingLing nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm:
"Không dám."
Bởi vì chỉ cần em nhõng nhẽo, thì trên đời này chẳng còn cái lý lẽ nào đứng về phía chị cả.Từ khi yêu nhau đến giờ, trong mỗi lần cãi vã, Quảng LingLing chưa từng lớn tiếng hay bỏ đi. Cô dịu dàng đến mức khiến người ta nghẹn ngào, dịu dàng đến mức chỉ cần Mỹ Linh mếu máo, chưa kịp khóc Quảng LingLing đã muốn bế người đi dỗ.Cùng lúc đó, ở ban công tầng ba mươi chung cư Thủy Mặc, Lưu Mã Quỳnh đứng tựa lan can, điện thoại xoay tròn trong tay, do dự mãi mới dám bấm gọi. Cô sợ, chẳng biết người bạn vừa khiến cả nhân viên công ty căng thẳng đến mức phát khóc, lúc này có đang phát điên trong căn nhà nhỏ kia không.Điện thoại đổ vài hồi chuông, đầu dây bên kia vang lên giọng Mỹ Linh — trong veo, dịu dàng như ánh nắng xiên qua rèm cửa sổ."LingLing hả? À, chị ấy về rồi... đang nấu cháo cho em nè."Giọng cô gái trong trẻo, mềm đến mức khiến người nghe ấm hẳn."Không, chị ấy không giận gì đâu... vẫn bình thường mà."Lưu Mã Quỳnh lặng người.Một người vừa dọa cho cả công ty phát khiếp, về nhà vẫn cẩn thận nấu cháo cho người thương. Một người vừa nổi giận đến mức muốn đập vỡ phòng họp, lại về nhà dịu dàng dỗ dành bạn cùng giường.Không phải là hết giận, chỉ là... giận với cả thế giới nhưng trước người mình yêu thì chẳng nỡ nói một lời nặng, lại không nỡ cất giọng lớn hơn một chút.Đêm ấy, gió lặng. Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt đổ bóng mỏng manh trên gương mặt đang say giấc của Quảng LingLing. Mái tóc rối đôi chút vì giấc ngủ, hàng mi khẽ động như vẫn còn vướng lại chút mệt mỏi ban ngày. Trần Mỹ Linh ngồi cạnh, không chạm vào, chỉ nhìn, bằng ánh mắt như thể đang khâu từng khoảnh khắc này vào đáy tim.Vài năm trước nàng đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ được thấy Quảng LingLing ngủ bình yên như thế ở đây, cạnh cô. Gần đến mức, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào hơi thở ấm áp đó.Mỹ Linh khẽ nghiêng đầu, đặt môi lên trán người kia, thật khẽ. Không đánh thức, cũng chẳng mong đợi được đáp lại nụ hôn kia.
Chỉ là... đời này, cô muốn dùng cả đời để giữ lấy người này.