LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 40: CHỦ NHÀ
Chiều thứ năm, F4 đi dạo trung tâm thương mại trước khi đi ăn tối như đã hẹn với Quảng LingLing, cả nhóm kéo nhau sang MWL chơi sẵn tiện đợi luôn người.Cao Uyển Thiên hứng chí:
"Ê ê, đi ghé văn phòng tổng tài của chị LingLing chơi! Xem có cái ghế nào ngồi phát được làm bà chủ luôn không, chứ mình làm biếng làm trợ lý rồi!"Hứa Hằng đập vai Mỹ Linh:
"Đi nào, lấy hơi bà chủ MWL. Biết đâu một bước câu ra phú bà thứ 2."Vương Kỳ Vĩnh huơ tay đồng tình: "Ê, ghé đi! Tự nhiên nhớ cái ghế massage ở phòng chủ tịch ghê"Mỹ Linh thì hơi ngập ngừng cười gượng, trong lòng có chút chần chừ... nhưng cuối cùng cũng chịu theo. Cả đám rầm rập kéo nhau lên MWL.Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã có mặt ở sảnh chính của MWL. Tầng cao, kính lớn, nội thất xa hoa ngút mắt. Ba người phấn khích chạy vào trước như chốn không người. Mỹ Linh bước theo sau.Ngay khoảnh khắc ấy, từ xa, họ trông thấy Quảng LingLing đang đứng cạnh một đối tác nữ. Người phụ nữ ấy xinh đẹp, son môi đỏ rực, dáng người quyến rũ, đang cố ý vươn tay chạm vào ve áo LingLing, giọng điệu ngọt như mật:"Chủ tịch Quảng, đã từ lấy em không còn hứng thú với cái gọi là tình yêu nhưng khi nhìn thấy chị trái tim em bằng lòng đau khổ thêm một lần nữa..."Quảng LingLing khẽ nhíu mày, còn chưa kịp lùi bước né tránh, thì Hứa Hằng và Vương Kỳ Vĩnh như tên bắn lao tới.Mỹ Linh siết chặt tay, tính quay người đi.Cao Uyển Thiên không nói nhiều, nắm tay Mỹ Linh lôi thẳng về phía trước. Vương Kỳ Vĩnh giơ tay lên hô to:"Alo alo! Giỡn vậy với người có gia đình có nên không trời?"Cả sảnh MWL lặng đi vài giây.Người đối tác nữ kia lập tức tái mặt, lúng túng rụt tay lại. Cô ta còn chưa kịp nói gì, Hứa Hằng đã bồi thêm một câu chí mạng:"Hứng thú với tình yêu cùng người có gia đình là sao?"Cao Uyên Thiên chống nạnh, trợn mắt:"Ê bà thiếm kia, bàn chuyện làm ăn mà tay chân loạn xạ thế hả?"Hứa Hằng chẳng vừa, khoanh tay đứng chống hông:"Bộ ở đây thiếu người cho chị ve vãn à? Hay định thử cảm giác qua lại với người có gia đình?"Vương Kỳ Vĩnh tiếp tục khoa trương hơn, giả vờ bẻ cổ tay, gằn giọng:"Chị muốn thử bị đánh khi phá gia can nhà người khác không?"Tiếng ồn ào vang dội khắp sảnh khiến không ít nhân viên lén lút hóng chuyện.Mỹ Linh đứng đằng sau, trái tim như thắt lại. Nàng bất giác muốn quay đi, lùi vào góc khuất. Trong lòng nàng còn cây gai, sợ Quảng LingLing sẽ nổi giận khi nàng quấy lên khi người ta chỉ mới đụng vạc áo cô, còn chính nàng lại bị người khác vấy bẩn.Nhưng tiếng F4 la ó rầm trời, vừa ồn ào vừa hỗn hào, không cho cô kịp rút lui.Hứa Hằng đã kéo tay Mỹ Linh lôi về phía trước:"Đi lại đây, 'Nhà" của cậu lại bị người ta đào tường rồi!"Cao Uyên Thiên chêm vô:"Cậu đứng đó làm gì? Cậu còn không mau lên tiếng tiếng, họ lại tưởng vườn không nhà trống."Mỹ Linh đứng đó, tim đập loạn. Nàng thực sự sợ... sợ Quảng LingLing sẽ khó xử, sợ cô giận mình vì làm ảnh hưởng đến công việc.Nhưng khi Mỹ Linh lấy hết dũng khí quay lại nhìn — lại thấy Quảng LingLing đang đứng đó, môi mỉm cười nhàn nhã, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn về phía nàng.Không giận, không bối rối, càng không bực bội.Ngược lại, trong đôi mắt ấy còn ánh lên sự nuông chiều, cưng chiều vô hạn với Mỹ Linh và cả cái đám bạn ồn ào của cô.Ánh mắt ấy không trách móc, không bực bội, mà là nuông chiều, là chấp nhận. Như thể nói rằng: Chỉ cần em vui, chị chẳng để bụng chuyện gì cả.Tim Mỹ Linh chợt ấm lên, nước mắt suýt nữa trào ra. Nàng nhận ra bao năm nay, ánh mắt ấy của Quảng LingLing chưa từng thay đổi — vẫn luôn chỉ dành cho nàng, chỉ nàng mà thôi.Mỹ Linh cắn môi, rồi nắm chặt tay Hứa Hằng, bước nhanh đến đối diện vị khách hàng, ánh mắt rõ ràng, bình tĩnh, chầm chậm cất tiếng:"Thật ngại quá, nếu chị đây muốn có hứng thú với tình yêu thì nên tìm người độc thân mà hứng thú... còn vị Quảng LingLing đây" nàng nhìn phía cô "đã có chủ rồi, chị ấy là của tôi."Câu nói thẳng thừng, không cao giọng, nhưng đầy khí thế khiến người phụ nữ kia mặt tái mét, lúng túng, vội vàng kiếm cớ rút lui.Ba người bạn nàng thì đứng sau hả hê cười phá lên. Cao Uyên Thiên không quên chọc Mỹ Linh:"Đấy, chủ 'Nhà' phải thế đấy"Hứa Hằng lườm Mỹ Linh: "Đến khi cậu về cũng còn bắt bọn tớ giữ 'Nhà' giùm nữa là sao?"Quảng LingLing bước tới, vỗ nhẹ đầu Mỹ Linh, giọng như gió xuân:"Sao chần chừ thế, không ghen à?"Mỹ Linh cắn môi, lúng túng chưa kịp trả lời, thì Hứa Hằng đã chen vào:"Chị hỏi thừa. Ghen chứ sao không, chị thử mà xem tụi em có để yên không!"Vương Kỳ Vĩnh và Cao Uyển Thiên cũng nhất loạt gật đầu đồng tình.Quảng LingLing vẫn cười, đưa tay xoa đầu Mỹ Linh như thể thưởng cho sự can đảm ấy, nhỏ giọng:"Chị thích em như thế này."Không khí lập tức vui trở lại, mà tim Mỹ Linh cũng dịu hẳn — hóa ra, chuyện đó chỉ là chiếc gai trong lòng cô, còn với Quảng LingLing... chưa từng có ai chen vào được vị trí của nàng trong lòng cô cả.Chiều hôm ấy, ánh chiều tà xuyên qua tấm kính lớn của MWL, phản chiếu bóng dáng ba cô nàng F4, một Lưu Mã Quỳnh và một vị "chủ Nhà" đứng bên cạnh Quảng LingLing vừa cười vừa trêu chọc nhau, nhẹ tênh và đầy hạnh phúc.Sau khi chọn được quán ăn tối, cả nhóm kéo nhau xuống sảnh MWL đợi Quảng LingLing và Lưu Mã Quỳnh sắp xếp tài liệu cùng rời khỏi công ty.Trong lúc đứng lặng lẽ bên thang máy kính, ánh đèn chiều muộn đổ xuống vai người, phản chiếu từng cái nhăn trán, từng cái liếc mắt lơ đãng của cả nhóm. Gió từ cửa kính thổi vào lạnh buốt nhưng cả sảnh vẫn vương mùi nước hoa của chủ tịch Quảng hương gỗ trầm, thoang thoảng, chạm một lần là không quên được.Lưu Mã Quỳnh chống tay lên hông, liếc nhìn Quảng LingLing, hỏi:"Vậy còn hợp đồng với vị khách hàng kia thì sao? Mình đang cần mượn đường bên phía cô ta."Quảng LingLing đang cúi đầu chỉnh tay áo, nghe xong thì bật cười, tiếng cười trầm thấp mà lười biếng:"Không sao, không được thì thôi. Sau này cậu sẽ có thêm nhiệm vụ gặp tất cả khách hàng. Tớ không gặp nữa."Lưu Mã Quỳnh ngơ ngác, chân mày khẽ nhíu:"Tự nhiên? Sao thế?"Quảng LingLing lười biếng tựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, mắt nghiêng về phía Mỹ Linh đang được F4 giành nhau chỉnh lại khăn choàng cổ. Trong ánh mắt cô là thứ dịu dàng rất khó mô tả, như đang nhìn vào một đoạn ký ức xa xăm mà đẹp đẽ đến độ không dám thở mạnh.Cô nói khẽ, như trò chuyện với chính mình:"Khi nãy thấy Mỹ Linh chần chừ... tớ không muốn Mỹ Linh phải đắn đo. Càng không muốn em ấy có lý do để nghi ngờ tình cảm của tớ."Lưu Mã Quỳnh chớp mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác rất khó gọi tên.Tình yêu, hóa ra có thể sâu đậm đến mức... một cái chạm vô thức từ người ngoài cũng đủ khiến người ta tự giới hạn bản thân, biết cách để người kia không phải nghi ngờ hay đắn đo về tình yêu của họ.Quảng LingLing không phải không biết cách xử lý một tình huống ngoại giao. Nhưng với những lần có thể phát sinh vấn đề riêng, từ đầu đến cuối cô luôn chọn không tiếp tục.Không vì sĩ diện, không vì hiệu quả công việc. Chỉ vì cô hiểu có những nỗi lo ngại... không đáng để người mình yêu phải nhắc lại."Mối quan hệ đối tác thêm một bớt một tuy quan trọng" nàng nói, giọng rất nhẹ, như gió tháng Ba vừa chạm qua ngọn cây. "Nhưng làm em ấy yên lòng quan trọng hơn."Thang máy "ting" một tiếng mở ra.Quảng LingLing đút tay vào túi áo khoác, bước ra thang, đầu nghiêng về phía Mỹ Linh, gọi khẽ:"Đi thôi, chủ Nhà."Mỹ Linh ngẩng lên, ánh mắt trong veo, khẽ đáp "Được" như một phản xạ.Lưu Mã Quỳnh đứng phía sau khẽ nhếch môi. Đôi khi tình yêu không cần nhiều lời. Một người chịu lùi lại, là bởi trong lòng họ, có người quan trọng hơn cả thế giới.
"Ê ê, đi ghé văn phòng tổng tài của chị LingLing chơi! Xem có cái ghế nào ngồi phát được làm bà chủ luôn không, chứ mình làm biếng làm trợ lý rồi!"Hứa Hằng đập vai Mỹ Linh:
"Đi nào, lấy hơi bà chủ MWL. Biết đâu một bước câu ra phú bà thứ 2."Vương Kỳ Vĩnh huơ tay đồng tình: "Ê, ghé đi! Tự nhiên nhớ cái ghế massage ở phòng chủ tịch ghê"Mỹ Linh thì hơi ngập ngừng cười gượng, trong lòng có chút chần chừ... nhưng cuối cùng cũng chịu theo. Cả đám rầm rập kéo nhau lên MWL.Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã có mặt ở sảnh chính của MWL. Tầng cao, kính lớn, nội thất xa hoa ngút mắt. Ba người phấn khích chạy vào trước như chốn không người. Mỹ Linh bước theo sau.Ngay khoảnh khắc ấy, từ xa, họ trông thấy Quảng LingLing đang đứng cạnh một đối tác nữ. Người phụ nữ ấy xinh đẹp, son môi đỏ rực, dáng người quyến rũ, đang cố ý vươn tay chạm vào ve áo LingLing, giọng điệu ngọt như mật:"Chủ tịch Quảng, đã từ lấy em không còn hứng thú với cái gọi là tình yêu nhưng khi nhìn thấy chị trái tim em bằng lòng đau khổ thêm một lần nữa..."Quảng LingLing khẽ nhíu mày, còn chưa kịp lùi bước né tránh, thì Hứa Hằng và Vương Kỳ Vĩnh như tên bắn lao tới.Mỹ Linh siết chặt tay, tính quay người đi.Cao Uyển Thiên không nói nhiều, nắm tay Mỹ Linh lôi thẳng về phía trước. Vương Kỳ Vĩnh giơ tay lên hô to:"Alo alo! Giỡn vậy với người có gia đình có nên không trời?"Cả sảnh MWL lặng đi vài giây.Người đối tác nữ kia lập tức tái mặt, lúng túng rụt tay lại. Cô ta còn chưa kịp nói gì, Hứa Hằng đã bồi thêm một câu chí mạng:"Hứng thú với tình yêu cùng người có gia đình là sao?"Cao Uyên Thiên chống nạnh, trợn mắt:"Ê bà thiếm kia, bàn chuyện làm ăn mà tay chân loạn xạ thế hả?"Hứa Hằng chẳng vừa, khoanh tay đứng chống hông:"Bộ ở đây thiếu người cho chị ve vãn à? Hay định thử cảm giác qua lại với người có gia đình?"Vương Kỳ Vĩnh tiếp tục khoa trương hơn, giả vờ bẻ cổ tay, gằn giọng:"Chị muốn thử bị đánh khi phá gia can nhà người khác không?"Tiếng ồn ào vang dội khắp sảnh khiến không ít nhân viên lén lút hóng chuyện.Mỹ Linh đứng đằng sau, trái tim như thắt lại. Nàng bất giác muốn quay đi, lùi vào góc khuất. Trong lòng nàng còn cây gai, sợ Quảng LingLing sẽ nổi giận khi nàng quấy lên khi người ta chỉ mới đụng vạc áo cô, còn chính nàng lại bị người khác vấy bẩn.Nhưng tiếng F4 la ó rầm trời, vừa ồn ào vừa hỗn hào, không cho cô kịp rút lui.Hứa Hằng đã kéo tay Mỹ Linh lôi về phía trước:"Đi lại đây, 'Nhà" của cậu lại bị người ta đào tường rồi!"Cao Uyên Thiên chêm vô:"Cậu đứng đó làm gì? Cậu còn không mau lên tiếng tiếng, họ lại tưởng vườn không nhà trống."Mỹ Linh đứng đó, tim đập loạn. Nàng thực sự sợ... sợ Quảng LingLing sẽ khó xử, sợ cô giận mình vì làm ảnh hưởng đến công việc.Nhưng khi Mỹ Linh lấy hết dũng khí quay lại nhìn — lại thấy Quảng LingLing đang đứng đó, môi mỉm cười nhàn nhã, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn về phía nàng.Không giận, không bối rối, càng không bực bội.Ngược lại, trong đôi mắt ấy còn ánh lên sự nuông chiều, cưng chiều vô hạn với Mỹ Linh và cả cái đám bạn ồn ào của cô.Ánh mắt ấy không trách móc, không bực bội, mà là nuông chiều, là chấp nhận. Như thể nói rằng: Chỉ cần em vui, chị chẳng để bụng chuyện gì cả.Tim Mỹ Linh chợt ấm lên, nước mắt suýt nữa trào ra. Nàng nhận ra bao năm nay, ánh mắt ấy của Quảng LingLing chưa từng thay đổi — vẫn luôn chỉ dành cho nàng, chỉ nàng mà thôi.Mỹ Linh cắn môi, rồi nắm chặt tay Hứa Hằng, bước nhanh đến đối diện vị khách hàng, ánh mắt rõ ràng, bình tĩnh, chầm chậm cất tiếng:"Thật ngại quá, nếu chị đây muốn có hứng thú với tình yêu thì nên tìm người độc thân mà hứng thú... còn vị Quảng LingLing đây" nàng nhìn phía cô "đã có chủ rồi, chị ấy là của tôi."Câu nói thẳng thừng, không cao giọng, nhưng đầy khí thế khiến người phụ nữ kia mặt tái mét, lúng túng, vội vàng kiếm cớ rút lui.Ba người bạn nàng thì đứng sau hả hê cười phá lên. Cao Uyên Thiên không quên chọc Mỹ Linh:"Đấy, chủ 'Nhà' phải thế đấy"Hứa Hằng lườm Mỹ Linh: "Đến khi cậu về cũng còn bắt bọn tớ giữ 'Nhà' giùm nữa là sao?"Quảng LingLing bước tới, vỗ nhẹ đầu Mỹ Linh, giọng như gió xuân:"Sao chần chừ thế, không ghen à?"Mỹ Linh cắn môi, lúng túng chưa kịp trả lời, thì Hứa Hằng đã chen vào:"Chị hỏi thừa. Ghen chứ sao không, chị thử mà xem tụi em có để yên không!"Vương Kỳ Vĩnh và Cao Uyển Thiên cũng nhất loạt gật đầu đồng tình.Quảng LingLing vẫn cười, đưa tay xoa đầu Mỹ Linh như thể thưởng cho sự can đảm ấy, nhỏ giọng:"Chị thích em như thế này."Không khí lập tức vui trở lại, mà tim Mỹ Linh cũng dịu hẳn — hóa ra, chuyện đó chỉ là chiếc gai trong lòng cô, còn với Quảng LingLing... chưa từng có ai chen vào được vị trí của nàng trong lòng cô cả.Chiều hôm ấy, ánh chiều tà xuyên qua tấm kính lớn của MWL, phản chiếu bóng dáng ba cô nàng F4, một Lưu Mã Quỳnh và một vị "chủ Nhà" đứng bên cạnh Quảng LingLing vừa cười vừa trêu chọc nhau, nhẹ tênh và đầy hạnh phúc.Sau khi chọn được quán ăn tối, cả nhóm kéo nhau xuống sảnh MWL đợi Quảng LingLing và Lưu Mã Quỳnh sắp xếp tài liệu cùng rời khỏi công ty.Trong lúc đứng lặng lẽ bên thang máy kính, ánh đèn chiều muộn đổ xuống vai người, phản chiếu từng cái nhăn trán, từng cái liếc mắt lơ đãng của cả nhóm. Gió từ cửa kính thổi vào lạnh buốt nhưng cả sảnh vẫn vương mùi nước hoa của chủ tịch Quảng hương gỗ trầm, thoang thoảng, chạm một lần là không quên được.Lưu Mã Quỳnh chống tay lên hông, liếc nhìn Quảng LingLing, hỏi:"Vậy còn hợp đồng với vị khách hàng kia thì sao? Mình đang cần mượn đường bên phía cô ta."Quảng LingLing đang cúi đầu chỉnh tay áo, nghe xong thì bật cười, tiếng cười trầm thấp mà lười biếng:"Không sao, không được thì thôi. Sau này cậu sẽ có thêm nhiệm vụ gặp tất cả khách hàng. Tớ không gặp nữa."Lưu Mã Quỳnh ngơ ngác, chân mày khẽ nhíu:"Tự nhiên? Sao thế?"Quảng LingLing lười biếng tựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, mắt nghiêng về phía Mỹ Linh đang được F4 giành nhau chỉnh lại khăn choàng cổ. Trong ánh mắt cô là thứ dịu dàng rất khó mô tả, như đang nhìn vào một đoạn ký ức xa xăm mà đẹp đẽ đến độ không dám thở mạnh.Cô nói khẽ, như trò chuyện với chính mình:"Khi nãy thấy Mỹ Linh chần chừ... tớ không muốn Mỹ Linh phải đắn đo. Càng không muốn em ấy có lý do để nghi ngờ tình cảm của tớ."Lưu Mã Quỳnh chớp mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác rất khó gọi tên.Tình yêu, hóa ra có thể sâu đậm đến mức... một cái chạm vô thức từ người ngoài cũng đủ khiến người ta tự giới hạn bản thân, biết cách để người kia không phải nghi ngờ hay đắn đo về tình yêu của họ.Quảng LingLing không phải không biết cách xử lý một tình huống ngoại giao. Nhưng với những lần có thể phát sinh vấn đề riêng, từ đầu đến cuối cô luôn chọn không tiếp tục.Không vì sĩ diện, không vì hiệu quả công việc. Chỉ vì cô hiểu có những nỗi lo ngại... không đáng để người mình yêu phải nhắc lại."Mối quan hệ đối tác thêm một bớt một tuy quan trọng" nàng nói, giọng rất nhẹ, như gió tháng Ba vừa chạm qua ngọn cây. "Nhưng làm em ấy yên lòng quan trọng hơn."Thang máy "ting" một tiếng mở ra.Quảng LingLing đút tay vào túi áo khoác, bước ra thang, đầu nghiêng về phía Mỹ Linh, gọi khẽ:"Đi thôi, chủ Nhà."Mỹ Linh ngẩng lên, ánh mắt trong veo, khẽ đáp "Được" như một phản xạ.Lưu Mã Quỳnh đứng phía sau khẽ nhếch môi. Đôi khi tình yêu không cần nhiều lời. Một người chịu lùi lại, là bởi trong lòng họ, có người quan trọng hơn cả thế giới.