LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 39: PHÚ BÀ (H)
Bắc Kinh hôm nay mưa lạnh đến mức từng hơi thở phả ra cũng hóa sương. Nhưng trong biệt thự cao tầng của Quảng LingLing, dưới lớp chăn bông dày, trong cái ôm dịu dàng và chắc chắn của cô, Mỹ Linh thấy mình như nằm giữa một ngọn lửa.Sau cuộc ân ái, cơ thể nàng vẫn còn vương chút mệt, gò má ửng hồng, lồng ngực phập phồng dưới lớp áo sơ mi lỏng lẻo bị kéo hờ lại. Nàng nằm nghiêng trong lòng cô, chóp mũi khẽ cọ vào xương quai xanh, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên làn da trần mịn như tơ của LingLing.Ánh đèn ngủ vàng dịu phản chiếu gương mặt thanh tú của cả hai, một người yên lặng ngắm, một người nhỏ giọng nói như thở:"LingLing... em chưa lấy bằng tốt nghiệp ở bên Anh..."Giọng nàng không tự ti, chỉ hơi lạc lõng. Như thể muốn thú nhận tất cả những thứ chưa hoàn thiện trong cuộc đời mình, dù biết người đối diện chẳng bao giờ bận tâm.Quảng LingLing khẽ bật cười, cánh tay ôm chặt eo nàng hơn, ngón tay dịu dàng vuốt tóc:"Không phải lúc trước em nói..."Giọng cô trầm thấp, như nhắc lại lời nào đó của thuở mười bảy tuổi:"Tốt nhất sau này câu được một phú bà, vừa xinh đẹp, vừa kiếm tiền giỏi, lại biết nuông chiều. Mở mắt ra đi mua sắm, nhắm mắt lại ôm người đẹp, thơm tho, da mịn như sữa hạt ngủ ngon. Như vậy chắc là ổn rồi."Nói đến đây, cô cúi xuống, môi hôn khẽ lên trán Mỹ Linh, ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ:"Giờ thì phú bà ở ngay đây rồi. Em không cần làm gì cả nữa."Mỹ Linh đờ người mất một giây, rồi bất ngờ bật dậy, môi mím chặt:"Quảng LingLing. Chị nghe lén em nói chuyện!"Quảng LingLing nheo mắt cười, vẻ mặt vô tội:"Xin thưa, lúc đó chị còn chưa biết em. Chị đây ngồi tại lớp. Chuyện của em tự tìm đường chui vào tai chị."Mỹ Linh đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận, giơ tay đánh nhẹ vào vai cô một cái. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thêm, LingLing đã nghiêng người kéo nàng ngã vào lòng, một tay giữ lấy cổ tay cô, tay kia áp nhẹ vào lưng, hôn lên má nàng một cái, dịu dàng nói:"Bây giờ... đóng mắt lại, ôm người đẹp, thơm tho, da mịn... lần nữa nha."Cô hôn xuống gò má ấm, rồi trượt dần xuống cổ, từng chút, từng chút một.Không hề vội vàng, không bốc đồng. Chỉ là sự mê đắm rất thật, rất sâu — như thể bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu mất mát, đều gom lại vào từng nhịp hôn chậm rãi ấy.Mỹ Linh cắn môi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại chỉ khẽ rên một tiếng nhẹ như gió. Tay nàng vòng qua cổ LingLing, lần này không còn kháng cự nữa. Nàng ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng:"Chị đừng nuông chiều em như vậy... Em sẽ không muốn rời chị nữa đâu."Quảng LingLing hôn lên môi nàng, giọng thì thầm, mang theo cả thâm tình lẫn chút nguy hiểm ngọt ngào:"Dù là mơ, chị cũng không cho phép em rời chị nữa."Tấm chăn trượt xuống, hai cơ thể lần nữa hòa vào nhau. Và trong một đêm lạnh đến thấu xương, chỉ còn hơi thở dồn dập, và tiếng rên rỉ mềm mại vang vọng, tan vào lòng nhau.Không ai nói gì nữa. Mọi khoảng lặng lúc này đều được lấp đầy bằng nhịp thở, bằng ánh mắt, bằng bàn tay tìm đến nhau như thể bản năng.Lần thứ ba bắt đầu khi Mỹ Linh vừa thở ra một tiếng khẽ, chưa kịp hoàn hồn từ dư âm cũ. Nàng đang xoay người lại ôm lấy cổ Quảng LingLing, định rúc vào lòng cô để ngủ, nhưng người kia đã nhanh hơn một nhịp. Đôi tay mạnh mẽ siết lấy eo nàng, như thể một khi đã kéo về thì tuyệt đối không để trốn đi đâu nữa."Chị chưa xong đâu, Mỹ Linh..." Giọng cô trầm thấp, như kéo từ tận đáy lồng ngực, khàn khàn đến mức khiến người ta phải run lên.Nàng còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị lật lại, ép sát xuống đệm. Chăn trượt xuống, da thịt nóng rẫy chạm nhau. Ánh mắt Quảng LingLing lúc này không còn dịu dàng thuần túy, mà mang theo thứ chiếm hữu sắc bén và điên cuồng, như sói hoang rốt cuộc đã chạm được miếng thịt mềm duy nhất mình từng khát khao."Chị giúp em nhớ chị"Không có lời báo trước, không do dự. LingLing tiến vào, dứt khoát mà sâu — Mỹ Linh bật ra tiếng nấc nghẹn ngào, móng tay cào nhẹ lên vai cô như phản xạ."A... LingLing...""Ngoan. Gọi lần nữa.""Quảng... LingLing..."Tên cô vang lên giữa cơn rên rỉ mềm mại, như một sợi dây kéo căng giữa yêu và hận, giữa dằn vặt và khát khao. Nàng đã từng gọi cái tên đó trong mộng, trong nước mắt, trong những ngày tháng ở nơi xa xứ tưởng chừng không sống nổi. Nhưng bây giờ, nàng gọi nó khi thân thể rung động đến tận cùng, khi trái tim không còn kháng cự nổi sự tồn tại của người kia trong máu thịt mình nữa.Cô lặp lại từng động tác, không chậm cũng chẳng nhanh, vừa đủ khiến Mỹ Linh không thể thở nổi, vừa đủ để từng khoảnh khắc in sâu vào cơ thể. Mỗi cú va chạm là một lần khiến nàng phải thốt ra tên cô — không phải như một tiếng gọi, mà như một lời nguyện thề."Mỹ Linh..." LingLing cúi sát, hôn lấy nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, "Chị yêu em...từng ngày trôi qua chị luôn yêu em hơn."Một lần.Rồi lại một lần.Thân thể như bị giam trong lồng ngực Quảng LingLing, không có đường lui. Nhưng trái tim Mỹ Linh lại thấy an toàn.Nàng không nhớ mình gọi bao nhiêu lần cái tên ấy trong đêm đó. Cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần bản thân bị đẩy đến giới hạn chỉ biết sau cùng, khi kiệt sức nằm trong vòng tay LingLing, da thịt cô rịn mồ hôi, đỏ ửng đến tận xương quai xanh, môi mấp máy nhưng chẳng thành lời, chỉ rúc vào cổ cô, thì thầm bằng giọng run run:"Chị là người duy nhất... cả đời này em muốn..."Trần Mỹ Linh ôm cô thật chặt, cả người mềm ra vì tình yêu đấy. Trong lòng nàng, mọi tàn nhẫn ngoài kia đều sụp đổ chỉ còn lại người con gái này, yêu nàng, dịu dàng và cuối cùng nàng cũng đã đợi được cô giữa một đêm mùa đông Bắc Kinh.
Nhất buổi trưa nhì trời mưa =)))
Nhất buổi trưa nhì trời mưa =)))