LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 36: YÊU EM (H)
Tối hôm đó, phòng ngủ dịu dàng như một khúc nhạc không lời, ánh đèn vàng phủ lên từng mảng tường một tầng ánh sáng ấm áp, đủ khiến người ta quên đi cả một ngày mỏi mệt. Căn phòng yên tĩnh, như thể cả thế giới đều khẽ khàng nín thở, nhường chỗ cho một mảnh không gian chỉ dành riêng cho hai người.Mỹ Linh ngồi co chân trên ghế sofa, đôi tay ôm lấy tách trà nóng LingLing vừa pha. Mùi trà nhẹ bay trong không khí, ấm dịu như hơi thở của một người đang lặng lẽ yêu thương nàng. Quảng LingLing ngồi đối diện, ánh mắt không nói điều gì nhưng sự dịu dàng từ đáy lòng dường như đang tràn ra, lặng lẽ bao bọc lấy người con gái trước mặt.Giữa họ không còn sự căng thẳng như ngày đầu, cũng không còn những khoảng lặng đầy chông chênh. Thay vào đó, là thứ tĩnh lặng mềm mại, như ánh chiều tà rơi xuống mặt hồ không gợn sóng một sự đồng điệu không cần ngôn ngữ.Một lúc lâu sau, Mỹ Linh ngẩng đầu. Ánh mắt nàng như hồ nước thu, ẩn chứa những ngọn sóng nhỏ vừa e dè, vừa quyết liệt."LingLing..." nàng gọi nhỏ, giọng nhẹ hơn cả tiếng gió. "Yêu em."Câu nói ấy như một sợi chỉ đỏ rơi xuống, buộc lại từng mảnh rời rạc trong trái tim Quảng LingLing. Cô khựng lại một giây, rồi mỉm cười nụ cười ấy không rực rỡ nhưng lại có đủ sức khiến lòng người ấm lên.Cô đứng dậy, chậm rãi đến bên Mỹ Linh, ngồi xuống cạnh nàng, khoảng cách đủ gần để nghe rõ nhịp tim của nhau. Một tay khẽ nâng cằm Mỹ Linh, ánh mắt dịu dàng như đêm trời sao dịu mát:"Mỹ Linh, chị không vội... Chị chỉ muốn em làm điều này vì em muốn. Không phải vì chị."Mỹ Linh nhìn cô, ánh mắt ươn ướt mà vẫn kiên định:"Em biết... Em không còn sợ nữa. Em muốn được chị yêu."Giây phút ấy, Quảng LingLing mỉm cười. Cô không tắt đèn không muốn để màn đêm nuốt chửng mọi cảm xúc, muốn Mỹ Linh nhìn rõ cô lúc này hơn bao giờ hết. Ánh sáng vàng vẫn dịu dàng soi rọi gương mặt của cô rõ ràng, ấm áp, không che giấu điều gì.Cô nghiêng người hôn nhẹ lên trán Mỹ Linh, rồi hôn lên đôi môi mềm mại kia, từng chút một, chậm rãi và cẩn thận như thể đang mở ra một cánh cửa đã lâu phủ bụi. Không hối hả, không vồ vập chỉ có sự dịu dàng được nuôi dưỡng bằng tình yêu.Ánh đèn vàng phủ khắp căn hộ, không quá sáng, chỉ đủ để nhìn rõ khuôn mặt, ánh mắt của nhau, từng biểu cảm nhỏ, từng run rẩy thoáng qua trong ánh nhìn.Cô cúi người, đưa tay vuốt lên tóc Mỹ Linh, một cách nhẹ như sợ làm đau, như đang chạm vào một vết thương chưa lành miệng."Em run." Giọng cô khàn khàn như bị nén lại từ lồng ngực chật ních thứ cảm xúc tên là dịu dàng.Mỹ Linh gật đầu, rồi lắc, rồi lại gật. Ánh mắt nàng lấp lánh nước nhưng không còn hoảng sợ. Chỉ có khát khao được chạm tới một lần thôi, chạm vào tình yêu từng bị bỏ lại suốt năm năm dài đằng đẵng."Chị ... Em muốn nhớ... từng chút một."Quảng LingLing như bị câu nói ấy đánh thẳng vào ngực, nơi cất giữ mọi ăn năn và khao khát. Cô cúi xuống, hôn lên mắt nàng, lên môi nàng, rồi ôm cả người nhỏ bé ấy vào lòng như ôm lấy một sinh linh vừa bước ra từ vực thẳm.Lần này không còn là sự chiếm đoạt, không còn là bức ép. Cô để Mỹ Linh ngồi trên đùi mình, để đôi tay bé nhỏ ấy run rẩy tự mở từng cúc áo. Quảng LingLing không nói gì, chỉ im lặng nhìn, để ánh mắt mình thay lời dịu dàng, trân trọng, và đầy kiềm chế.Mỗi cái chạm là một lời hứa.
Mỗi nụ hôn là một lời xin lỗi vì đến muộn.Cô không vội. Ngón tay lướt từ xương quai xanh đến eo mảnh, môi hôn lên từng đốt sống lưng, như muốn khắc ghi từng đường nét quen thuộc mà đau đớn ấy lên linh hồn mình. Mỹ Linh không kháng cự, cũng không gượng gạo. Nàng thở dốc nhưng mỗi tiếng thở là một lần buông xuống nỗi sợ."Chị không muốn em đau nữa. Cả thể xác lẫn tinh thần." Cô thì thầm bên tai nàng, giọng như gió thổi qua cánh rừng tĩnh mịch giữa đêm khuya.Mỹ Linh siết chặt lấy cô, rướn người áp sát hơn, thân thể mềm mại như nước, như đang tan vào cô."Chị đau cùng em đi..."Ranh giới tan chảy trong ánh sáng mờ ảo. Cơ thể giao hòa, linh hồn tìm về. Quảng LingLing dẫn dắt từng chuyển động bằng tất cả sự nhẫn nại của một người đã đợi chờ quá lâu. Không có vội vã. Chỉ có yêu. Từng nhịp đẩy vào đều đặn, vừa đủ sâu để chạm vào tận trong trái tim tan vỡ.Mỹ Linh bật khóc trong khoảnh khắc tan chảy đầu tiên nhưng không phải vì đau, mà vì cuối cùng cũng được chạm vào tình yêu thật sự. Không còn là ám ảnh. Không còn là quá khứ phủ đầy bóng tối.Giữa tiếng thở gấp và những cái rùng mình lặp đi lặp lại, Quảng LingLing chỉ cúi xuống, hôn lên khóe môi nàng, thì thầm:"Em thuộc về chị, không phải từ đêm nay, mà là từ lúc em chấp nhận hẹn hò với chị đến cả quãng đời sau này..."Ngoài trời, mưa rơi rất nhẹ. Nhưng trong căn phòng ấy, là một cơn bão không phải bão giông, mà là bão của yêu thương cuồng nhiệt, nhấn chìm tất cả tổn thương và quá khứ.Mỹ Linh nằm nghiêng trên giường, tấm chăn lụa quấn hờ trên người, lộ ra bờ vai trắng mịn và dấu vết đỏ thẫm nơi xương quai xanh. Ánh sáng vàng từ đèn ngủ hắt xuống làn da nàng như phủ thêm một tầng mật ngọt, khiến người ta muốn hôn lên, liếm lên, rồi tan vào đó mãi mãi.Quảng LingLing lau người cho Mỹ Linh bằng khăn ấm. Chuyển động tay cô không hề hấp tấp, chỉ là từng vòng từng vòng dịu dàng lau qua vai, qua cổ, đến tận lòng bàn chân đang khẽ co lại vì lạnh.Thân thể ấy gầy, xanh xao, vết sẹo đã phai nhưng vẫn ẩn hiện dưới ánh đèn như một cuốn nhật ký sống, kể lại tất cả những gì nàng từng chịu đựng suốt những năm qua. Mỗi lần khăn chạm vào, lòng cô lại quặn lên như bị một lưỡi dao cùn cứa nhẹ.Mỹ Linh nhắm mắt, nằm im trên giường như một con búp bê sứ vừa được ai đó lau sạch hết bụi bẩn cuộc đời. Nàng không nói, chỉ thở đều và thi thoảng siết nhẹ ngón tay đang nắm lấy một góc drap.Quảng LingLing cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ vai nàng, khẽ thì thầm như đang tự hỏi lòng mình như là mong chờ sự cho phép:"Lần nữa... được không?"Giọng cô không trầm, không khàn nhưng có gì đó rất thật. Như thể trong khoảnh khắc ấy, vị nữ chủ tịch cao ngạo, lạnh lùng, quyền thế đang tự trút bỏ mọi áo giáp, cúi đầu xin phép một sinh mệnh nhỏ bé mà cô muốn dùng cả đời để nâng niu.Mỹ Linh mở mắt. Ánh nhìn nàng hơi mờ sương, có nước nhưng cũng có thứ gì đó rất đỗi ngọt ngào và cam chịu. Nàng không nói gì. Chỉ đưa tay lên, chạm vào má Quảng LingLing cái vuốt nhẹ ấy như cái gật đầu lặng lẽ nhất, đẹp nhất, trong một đêm dài đã tưởng sẽ khép lại.LingLing không đợi thêm. Cô leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Mỹ Linh, kéo tấm chăn mỏng phủ qua người cả hai, rồi quay sang đối diện nàng.Lần này không phải sự dẫn dắt. Mà là hòa quyện.Mỹ Linh rướn người, chính nàng là người chủ động hôn lên môi cô, chiếc hôn có vị mặn mồ hôi, nước mắt, cả tình yêu bị bỏ quên giờ tràn ra qua từng khe môi. Quảng LingLing siết chặt vòng tay quanh eo nàng, cơ thể nàng đã nóng ran nhưng từng cái chạm vẫn không hề mất đi sự kiểm soát.Không có tiếng nói. Chỉ có tiếng thở, tiếng chăn gối khẽ xô lệch, tiếng da thịt chạm vào nhau đầy trân trọng. Quảng LingLing đi vào nàng chậm đến không thể chậm hơn, như sợ làm vỡ mất thứ gì đó mong manh nhất trong lòng bàn tay."ưm..."Mỹ Linh đáp lại bằng một cái rùng mình khe khẽ. Nàng khép mắt, đón nhận tất cả không còn dè chừng, không còn phòng thủ. Mỗi lần va chạm, mỗi cú chạm sâu là một lần nàng thấy mình được yêu, được chọn và được giữ lại.Cơ thể nàng mở ra như một bông hoa chỉ chờ đúng mùa. Còn Quảng LingLing, là người duy nhất có đủ kiên nhẫn để chờ ngày nở rộ.Lần này dài hơn. Nặng nề hơn. Nhưng cũng dịu dàng đến nghẹn ngào. Đến lúc kết thúc, Mỹ Linh gần như không còn hơi sức để nói một lời nào. Chỉ biết vùi đầu vào hõm vai Quảng LingLing, thì thầm rất khẽ:"Nếu năm năm trước em có thể cứng rắn hơn chút... có lẽ em đã....."Quảng LingLing không nói. Cô chỉ siết cô chặt hơn, để nàng nghe rõ nhịp tim mình từng tiếng vang trong lồng ngực, là từng lời: "Đừng tự trách mình. Chị chỉ cần em quay về bên chị."
Mỗi nụ hôn là một lời xin lỗi vì đến muộn.Cô không vội. Ngón tay lướt từ xương quai xanh đến eo mảnh, môi hôn lên từng đốt sống lưng, như muốn khắc ghi từng đường nét quen thuộc mà đau đớn ấy lên linh hồn mình. Mỹ Linh không kháng cự, cũng không gượng gạo. Nàng thở dốc nhưng mỗi tiếng thở là một lần buông xuống nỗi sợ."Chị không muốn em đau nữa. Cả thể xác lẫn tinh thần." Cô thì thầm bên tai nàng, giọng như gió thổi qua cánh rừng tĩnh mịch giữa đêm khuya.Mỹ Linh siết chặt lấy cô, rướn người áp sát hơn, thân thể mềm mại như nước, như đang tan vào cô."Chị đau cùng em đi..."Ranh giới tan chảy trong ánh sáng mờ ảo. Cơ thể giao hòa, linh hồn tìm về. Quảng LingLing dẫn dắt từng chuyển động bằng tất cả sự nhẫn nại của một người đã đợi chờ quá lâu. Không có vội vã. Chỉ có yêu. Từng nhịp đẩy vào đều đặn, vừa đủ sâu để chạm vào tận trong trái tim tan vỡ.Mỹ Linh bật khóc trong khoảnh khắc tan chảy đầu tiên nhưng không phải vì đau, mà vì cuối cùng cũng được chạm vào tình yêu thật sự. Không còn là ám ảnh. Không còn là quá khứ phủ đầy bóng tối.Giữa tiếng thở gấp và những cái rùng mình lặp đi lặp lại, Quảng LingLing chỉ cúi xuống, hôn lên khóe môi nàng, thì thầm:"Em thuộc về chị, không phải từ đêm nay, mà là từ lúc em chấp nhận hẹn hò với chị đến cả quãng đời sau này..."Ngoài trời, mưa rơi rất nhẹ. Nhưng trong căn phòng ấy, là một cơn bão không phải bão giông, mà là bão của yêu thương cuồng nhiệt, nhấn chìm tất cả tổn thương và quá khứ.Mỹ Linh nằm nghiêng trên giường, tấm chăn lụa quấn hờ trên người, lộ ra bờ vai trắng mịn và dấu vết đỏ thẫm nơi xương quai xanh. Ánh sáng vàng từ đèn ngủ hắt xuống làn da nàng như phủ thêm một tầng mật ngọt, khiến người ta muốn hôn lên, liếm lên, rồi tan vào đó mãi mãi.Quảng LingLing lau người cho Mỹ Linh bằng khăn ấm. Chuyển động tay cô không hề hấp tấp, chỉ là từng vòng từng vòng dịu dàng lau qua vai, qua cổ, đến tận lòng bàn chân đang khẽ co lại vì lạnh.Thân thể ấy gầy, xanh xao, vết sẹo đã phai nhưng vẫn ẩn hiện dưới ánh đèn như một cuốn nhật ký sống, kể lại tất cả những gì nàng từng chịu đựng suốt những năm qua. Mỗi lần khăn chạm vào, lòng cô lại quặn lên như bị một lưỡi dao cùn cứa nhẹ.Mỹ Linh nhắm mắt, nằm im trên giường như một con búp bê sứ vừa được ai đó lau sạch hết bụi bẩn cuộc đời. Nàng không nói, chỉ thở đều và thi thoảng siết nhẹ ngón tay đang nắm lấy một góc drap.Quảng LingLing cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ vai nàng, khẽ thì thầm như đang tự hỏi lòng mình như là mong chờ sự cho phép:"Lần nữa... được không?"Giọng cô không trầm, không khàn nhưng có gì đó rất thật. Như thể trong khoảnh khắc ấy, vị nữ chủ tịch cao ngạo, lạnh lùng, quyền thế đang tự trút bỏ mọi áo giáp, cúi đầu xin phép một sinh mệnh nhỏ bé mà cô muốn dùng cả đời để nâng niu.Mỹ Linh mở mắt. Ánh nhìn nàng hơi mờ sương, có nước nhưng cũng có thứ gì đó rất đỗi ngọt ngào và cam chịu. Nàng không nói gì. Chỉ đưa tay lên, chạm vào má Quảng LingLing cái vuốt nhẹ ấy như cái gật đầu lặng lẽ nhất, đẹp nhất, trong một đêm dài đã tưởng sẽ khép lại.LingLing không đợi thêm. Cô leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Mỹ Linh, kéo tấm chăn mỏng phủ qua người cả hai, rồi quay sang đối diện nàng.Lần này không phải sự dẫn dắt. Mà là hòa quyện.Mỹ Linh rướn người, chính nàng là người chủ động hôn lên môi cô, chiếc hôn có vị mặn mồ hôi, nước mắt, cả tình yêu bị bỏ quên giờ tràn ra qua từng khe môi. Quảng LingLing siết chặt vòng tay quanh eo nàng, cơ thể nàng đã nóng ran nhưng từng cái chạm vẫn không hề mất đi sự kiểm soát.Không có tiếng nói. Chỉ có tiếng thở, tiếng chăn gối khẽ xô lệch, tiếng da thịt chạm vào nhau đầy trân trọng. Quảng LingLing đi vào nàng chậm đến không thể chậm hơn, như sợ làm vỡ mất thứ gì đó mong manh nhất trong lòng bàn tay."ưm..."Mỹ Linh đáp lại bằng một cái rùng mình khe khẽ. Nàng khép mắt, đón nhận tất cả không còn dè chừng, không còn phòng thủ. Mỗi lần va chạm, mỗi cú chạm sâu là một lần nàng thấy mình được yêu, được chọn và được giữ lại.Cơ thể nàng mở ra như một bông hoa chỉ chờ đúng mùa. Còn Quảng LingLing, là người duy nhất có đủ kiên nhẫn để chờ ngày nở rộ.Lần này dài hơn. Nặng nề hơn. Nhưng cũng dịu dàng đến nghẹn ngào. Đến lúc kết thúc, Mỹ Linh gần như không còn hơi sức để nói một lời nào. Chỉ biết vùi đầu vào hõm vai Quảng LingLing, thì thầm rất khẽ:"Nếu năm năm trước em có thể cứng rắn hơn chút... có lẽ em đã....."Quảng LingLing không nói. Cô chỉ siết cô chặt hơn, để nàng nghe rõ nhịp tim mình từng tiếng vang trong lồng ngực, là từng lời: "Đừng tự trách mình. Chị chỉ cần em quay về bên chị."