LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 35: ĐÃ VỀ NHÀ
Bắc Kinh, một chiều cuối thu. Cơn gió heo may khẽ lật tà áo sơ mi trắng của ai đó vừa bước vào ngôi nhà áp mái ở phía Tây.Vương Kỳ Vĩnh là người nhắn tin hẹn trước:
"Chiều nay, nhà tớ. Tớ muốn gặp lại bọn cậu, đủ mặt."Không ai từ chối.
Cả Hứa Hằng, Cao Uyển Thiên, và Trần Mỹ Linh cô gái mà suốt bao năm qua đã rời khỏi nhóm như thể rời khỏi cả một quãng đời.Mỹ Linh đến trễ. Vẫn cái thói quen cũ.
Khi bước vào, nàng mặc áo khoác dài màu be nhạt, tóc dài buông lơi, đôi mắt trũng sâu và nụ cười chạm được vào sự dè dặt, như thể nàng không biết liệu mình còn tư cách ngồi lại nơi này hay không.Hứa Hằng ngước nhìn, ánh mắt pha lẫn bất an:
"Dạo này cậu ổn chứ?"Cao Uyển Thiên cười nhẹ, tiếng cười chẳng đủ che lấp khoảng cách giữa những người đã quá lâu không gặp:
"Nhìn cậu khác quá. Cậu bây giờ giống như người lớn hơn chúng tớ vài tuổi ấy, mắt lúc nào cũng như đang giấu cả một mùa đông."Chỉ có Vương Kỳ Vĩnh, vẫn thẳng thắn như ngày nào, đột ngột nói:
"Mỹ Linh, cậu không còn là Mỹ Linh năm xưa nữa."Không phải là lời trách, chỉ là một câu nói buồn, buồn đến nỗi những tách cà phê trên bàn như cũng lặng đi.Mỹ Linh cười, đôi môi khô khốc, ánh mắt không còn né tránh nữa.
Nàng buông túi, ngồi xuống, đặt hai tay lên bàn. Bàn tay có những vết sẹo mờ, rất mờ, chỉ những người từng yêu thương nhau mới để ý nổi."Tớ biết."
Giọng nàng nhẹ như tơ, vỡ như thuỷ tinh."Tớ đã không còn là tớ nữa, từ lâu rồi."Không ai chen vào. Họ chờ. Một khoảng lặng dài như kéo giãn cả không gian nhỏ.Mỹ Linh cười nhẹ nói tiếp, từng câu, từng câu như kéo lên từ nơi sâu nhất trong ký ức giọng cô bình thản như đang kể chuyện người khác:
"Không phải vì hết yêu, cũng không phải vì phản bội. Chỉ là... tớ đã không còn đủ xứng đáng để trở về. Năm ấy, hai hôm trước khi về nước, ở đêm tiệc chia tay lớp, Cao Quỳnh Ny mượn rượu làm loạn với tớ. Sau đó, tớ ở lại Anh, sống những ngày như một người chết đuối, mỗi sáng mở mắt đều sợ... sợ rằng mình vẫn còn sống."Hứa Hằng cụp mắt, bám chặt tay vào cốc trà đã vơi một nửa.Mỹ Linh ngừng lại, nhìn xuống cốc cà phê còn vẽ vời bằng muỗng, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt lại giống một hồ nước bị xáo động:
"Tớ từng ở bệnh viện tâm thần. Từng bốn lần... Tớ nhớ lần thứ tư, máu chảy ướt hết bồn tắm, chỉ còn nghe tiếng nước rơi tí tách và bóng đèn chớp chớp trên trần. Khi tỉnh dậy... là giữa một căn phòng trắng xoá."Cao Uyển Thiên nghẹn lại.
Còn Vương Kỳ Vĩnh người luôn tỏ ra cứng rắn, cũng chỉ biết lặng lẽ quay mặt đi.Mỹ Linh cười một nụ cười khiến người ta đau lòng nhiều hơn là nhẹ nhõm:
"Tớ từng viết cho chị ấy một bức thư tuyệt mệnh. Chị ấy không biết. Mà nếu biết, chắc chị ấy hận tớ. Tớ cũng từng trách bản thân... Rằng tại sao mình có thể tệ đến thế, nếu lúc đó tớ không uống rượu, thì mọi việc đã khác rồi."Một trận gió lạnh luồn vào, lùa qua cửa sổ. Bầu trời như thấp xuống. Cả không gian chỉ còn tiếng gió và tiếng người con gái chậm rãi kể lại một đoạn quá khứ mà ai cũng lặng im."Nhưng mà bây giờ, tớ vẫn sống. Dù tớ không còn là cô bé Mỹ Linh thích cầm hộp sữa đá mơ năm xưa nữa... Nhưng ít nhất, tớ vẫn còn ở đây."Nói đến đó, giọng nàng khẽ đi:
"Những năm tháng đó... là địa ngục."Mỹ Linh nhìn vào một khoảng không nào đó, mỉm cười, nhẹ nhàng mở lời tiếp:
"Chị... LingLing cũng đã biết rồi. Chị ấy đang cố kéo tớ về, cố giúp tớ chữa lành vết thương mà không phải do chị ấy mang đến."Ba người còn lại không kìm nổi, cùng đứng dậy ôm lấy Mỹ Linh ngực ai cũng nghẹn.Cao Uyển Thiên không chịu nổi nữa, đứng bật dậy, ôm chầm lấy Mỹ Linh:
"Xin lỗi... xin lỗi cậu... tụi tớ là bạn cậu lại không biết gì... sao cậu không nói với bọn tớ.. đồ ngốc này... sao phải ôm lấy một mình?"Mỹ Linh lắc đầu, ánh mắt dịu xuống:
"Lúc đó, tớ không muốn ai kéo tớ lên."Vương Kỳ Vĩnh cắn chặt môi, tay siết chặt vai Mỹ Linh:
"Tụi mình tự cho là hiểu nhau... nhưng ngay cả chuyện cậu khổ sở thế nào cũng không biết... Tệ thật."Hứa Hằng vùi mặt vào cổ Mỹ Linh, nghẹn ngào:
"Nếu lúc đó tụi mình chịu để ý hơn... Nếu chịu gọi thêm một cuộc điện thoại...", "Từ giờ, bọn tớ vẫn ở đây. Không phải để cứu cậu. Mà để đi cùng cậu. Nếu cậu gục, bọn tớ ngồi xuống cùng."Mỹ Linh nhìn từng người một khoé môi chậm rãi cong lên một nụ cười vừa xót xa vừa ấm áp:"Không sao, chuyện qua rồi. Tớ vẫn ở đây cùng các cậu mà."Ngoài trời, cơn mưa đầu mùa bất chợt đổ xuống.
Tiếng mưa rơi lẫn vào tiếng cười nói của những con người đã từng đi lạc nhau giữa đời, giờ tìm lại được nhau, dù muộn màng nhưng may là còn kịp.Bởi lẽ, có những tình bạn, như một chén trà nguội, lúc đầu tưởng đã nhạt phai, đến khi bỗng dưng nhấp lại, mới biết dư vị đắng chát ấy... lại là thứ đáng nhớ nhất trong đời.Họ ngồi lại với nhau thật lâu. Trần Mỹ Linh cũng chẳng nhớ mình đã kể những gì chỉ biết bao nhiêu thứ giấu kín suốt mấy năm hôm nay như nước vỡ bờ. Những người bạn vẫn lắng nghe, vừa đau lòng, vừa tự trách.Ngoài trời bắt đầu đổ bóng hoàng hôn, ánh sáng vàng nhạt len qua từng ô cửa kính, phản chiếu lên gương mặt mọi người.Chiếc điện thoại trên bàn rung lên khẽ khàng.Mỹ Linh liếc xuống màn hình —[Nhà] đang gọi.Nàng thoáng ngập ngừng, rồi nghe máy, giọng bên kia là âm thanh trầm thấp quen thuộc, hơi khàn, dịu dàng mà dứt khoát:
"Em đang ở đâu a? Chị đến đón về nha."Chỉ một câu, không hỏi thêm, cũng chẳng cần lý do.Mỹ Linh ngước mắt nhìn ba người bạn trước mặt, nở nụ cười mỏng nhẹ:
"LingLing đến đón mình."Nói rồi, cô cúp máy, nhắn tin gửi địa chỉ. Bên kia, LingLing chỉ nhắn lại "Chị đến ngay.".Vương Kỳ Vĩnh đưa tay chùi nước mắt, môi run run:
"Cậu hãy là Mỹ Linh năm 17 tuổi vì cậu về nhà rồi."Cao Uyển Thiên gật đầu:
"Mỹ Linh, bọn tớ giao 'Nhà' lại cho cậu."Hứa Hằng siết nhẹ tay Mỹ Linh, ánh mắt đỏ hoe:
"Tớ tin LingLing sẽ chăm sóc tốt cho cậu, đừng trốn nữa."Mỹ Linh cười, sống mũi cay xè, nàng khẽ đáp:
"Ừm... lần này, tớ không trốn nữa."Nàng đứng dậy, ôm từng người bạn.
"Tụi mình luôn bên cạnh nhau mà."Ba người còn lại ôm cô thật chặt, không ai nói gì, chỉ nghe tiếng gió ngoài cửa sổ lùa vào, như gom hết cả một quãng tuổi trẻ ùa về, lặng lẽ mà ấm áp.Lúc Mỹ Linh bước ra ngoài, chiếc xe quen thuộc của Quảng LingLing đã dừng sẵn ở lề đường. Quảng LingLing mở cửa bước xuống, tính mời mọi người đi ăn cơm nhưng nhìn thấy Mỹ Linh và ba người còn lại mắt, mũi như vừa khóc xong nên đành nuốt lời mời vào bụng. LingLing bước đến ôm eo, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Mỹ Linh. Cao Uyên Thiên dùng ánh mắt viên đạn nhìn cô: "Này, này! Ở đây còn người."LingLing bật cười sau đó nhìn ba người nhẹ nhàng mở lời: "Cuối tuần này, chị mời mọi người đi ăn đồ nướng."Hứa Hằng bật cười đáp: "Chủ tịch MWL định mời khách ở đâu đây?"Quảng LingLing: "Trước trường Thực Nghiệm Bắc Kinh."Vương Kỳ Vĩnh khua tay múa chân tỏ ý không chịu: "Học bá à, chầu nhỏ đó là đổi một nụ hôn má, còn lần này đổi một đời của bạn thân bọn em. Chắc chị không tiếc đâu nhỉ?" Mỹ Linh vừa nghe xong, gò má lập tức đỏ bừng, vừa ngượng vừa dở khóc dở cười, nhéo nhẹ vào hông Vương Kỳ Vĩnh.Quảng LingLing cười cười, cúi xuống sát tai Mỹ Linh, thì thầm đủ để ba người kia nghe thấy:"Tối nay, hai mình thức bàn lại với nhau nha"Lời nói trầm thấp mà dịu dàng đến mức khiến Mỹ Linh chỉ biết giấu mặt vào vai LingLing, vừa xấu hổ vừa buồn cười, chẳng dám ngẩng lên.Cao Uyển Thiên chống nạnh:"Ái chà, ngược lại tụi mình thành người dưng rồi nhỉ?"Quảng LingLing vẫn giữ tay quanh eo Mỹ Linh, mỉm cười quay sang:"Không đâu. Các em là công thần mà, giữ 'Nhà' tốt ấy chứ."Hứa Hằng liếc mắt, nhướng mày:"Mỹ Linh à, chuyện 'Nhà" của cậu, hôm nào bọn tớ kể cậu nghe mà cậu phải ngồi xuống chuyện dài lắm đứng mỏi chân."Quảng LingLing bật cười, nhún vai:"Quân triều đình bẩm báo Thánh tôn sao?"Cả bọn phá lên cười, tiếng cười rộn cả đoạn phố lặng gió. Mấy năm rồi, họ mới được cười với nhau như thế mà lần này không phải là cười cho qua, mà là cười vì đã thực sự chạm lại được vào nhau, chạm vào cả những vết đau cũ, rồi nhẹ nhàng mà tha thứ.Mỹ Linh nhìn ba người bạn, rồi nhìn Quảng LingLing, ánh mắt trong veo, giọng nhỏ nhưng đủ để ai cũng nghe:"Cảm ơn... vì không ai bỏ tớ lại."Vương Kỳ Vĩnh cười híp mắt:"Tụi tớ mà bỏ thì ai giữ 'Nhà' cho cậu?"Hứa Hằng chống tay lên vai Mỹ Linh:"Cậu về tự giữ 'Nhà' đi, 'Nhà' cậu nhiều người muốn treo tường quá. Tớ mệt."Cao Uyển Thiên cười rạng rỡ:"Tụi mình đừng lạc nhau nữa nha?"Quảng LingLing gật đầu, vòng tay siết chặt eo Mỹ Linh hơn một chút:"Không lạc được đâu. Đời này, không ai để em ấy đi lạc thêm lần nào nữa."Ngoài trời, gió heo may vẫn nhè nhẹ, nhưng lúc này lại ấm lạ.Chiều cuối thu Bắc Kinh năm ấy là lần đầu tiên sau nhiều năm, họ tìm lại được nhau, bằng những vết sẹo cũ và những nụ cười mới, để một đời về sau, dù đi đâu, cũng có chốn mà quay về.
"Chiều nay, nhà tớ. Tớ muốn gặp lại bọn cậu, đủ mặt."Không ai từ chối.
Cả Hứa Hằng, Cao Uyển Thiên, và Trần Mỹ Linh cô gái mà suốt bao năm qua đã rời khỏi nhóm như thể rời khỏi cả một quãng đời.Mỹ Linh đến trễ. Vẫn cái thói quen cũ.
Khi bước vào, nàng mặc áo khoác dài màu be nhạt, tóc dài buông lơi, đôi mắt trũng sâu và nụ cười chạm được vào sự dè dặt, như thể nàng không biết liệu mình còn tư cách ngồi lại nơi này hay không.Hứa Hằng ngước nhìn, ánh mắt pha lẫn bất an:
"Dạo này cậu ổn chứ?"Cao Uyển Thiên cười nhẹ, tiếng cười chẳng đủ che lấp khoảng cách giữa những người đã quá lâu không gặp:
"Nhìn cậu khác quá. Cậu bây giờ giống như người lớn hơn chúng tớ vài tuổi ấy, mắt lúc nào cũng như đang giấu cả một mùa đông."Chỉ có Vương Kỳ Vĩnh, vẫn thẳng thắn như ngày nào, đột ngột nói:
"Mỹ Linh, cậu không còn là Mỹ Linh năm xưa nữa."Không phải là lời trách, chỉ là một câu nói buồn, buồn đến nỗi những tách cà phê trên bàn như cũng lặng đi.Mỹ Linh cười, đôi môi khô khốc, ánh mắt không còn né tránh nữa.
Nàng buông túi, ngồi xuống, đặt hai tay lên bàn. Bàn tay có những vết sẹo mờ, rất mờ, chỉ những người từng yêu thương nhau mới để ý nổi."Tớ biết."
Giọng nàng nhẹ như tơ, vỡ như thuỷ tinh."Tớ đã không còn là tớ nữa, từ lâu rồi."Không ai chen vào. Họ chờ. Một khoảng lặng dài như kéo giãn cả không gian nhỏ.Mỹ Linh cười nhẹ nói tiếp, từng câu, từng câu như kéo lên từ nơi sâu nhất trong ký ức giọng cô bình thản như đang kể chuyện người khác:
"Không phải vì hết yêu, cũng không phải vì phản bội. Chỉ là... tớ đã không còn đủ xứng đáng để trở về. Năm ấy, hai hôm trước khi về nước, ở đêm tiệc chia tay lớp, Cao Quỳnh Ny mượn rượu làm loạn với tớ. Sau đó, tớ ở lại Anh, sống những ngày như một người chết đuối, mỗi sáng mở mắt đều sợ... sợ rằng mình vẫn còn sống."Hứa Hằng cụp mắt, bám chặt tay vào cốc trà đã vơi một nửa.Mỹ Linh ngừng lại, nhìn xuống cốc cà phê còn vẽ vời bằng muỗng, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt lại giống một hồ nước bị xáo động:
"Tớ từng ở bệnh viện tâm thần. Từng bốn lần... Tớ nhớ lần thứ tư, máu chảy ướt hết bồn tắm, chỉ còn nghe tiếng nước rơi tí tách và bóng đèn chớp chớp trên trần. Khi tỉnh dậy... là giữa một căn phòng trắng xoá."Cao Uyển Thiên nghẹn lại.
Còn Vương Kỳ Vĩnh người luôn tỏ ra cứng rắn, cũng chỉ biết lặng lẽ quay mặt đi.Mỹ Linh cười một nụ cười khiến người ta đau lòng nhiều hơn là nhẹ nhõm:
"Tớ từng viết cho chị ấy một bức thư tuyệt mệnh. Chị ấy không biết. Mà nếu biết, chắc chị ấy hận tớ. Tớ cũng từng trách bản thân... Rằng tại sao mình có thể tệ đến thế, nếu lúc đó tớ không uống rượu, thì mọi việc đã khác rồi."Một trận gió lạnh luồn vào, lùa qua cửa sổ. Bầu trời như thấp xuống. Cả không gian chỉ còn tiếng gió và tiếng người con gái chậm rãi kể lại một đoạn quá khứ mà ai cũng lặng im."Nhưng mà bây giờ, tớ vẫn sống. Dù tớ không còn là cô bé Mỹ Linh thích cầm hộp sữa đá mơ năm xưa nữa... Nhưng ít nhất, tớ vẫn còn ở đây."Nói đến đó, giọng nàng khẽ đi:
"Những năm tháng đó... là địa ngục."Mỹ Linh nhìn vào một khoảng không nào đó, mỉm cười, nhẹ nhàng mở lời tiếp:
"Chị... LingLing cũng đã biết rồi. Chị ấy đang cố kéo tớ về, cố giúp tớ chữa lành vết thương mà không phải do chị ấy mang đến."Ba người còn lại không kìm nổi, cùng đứng dậy ôm lấy Mỹ Linh ngực ai cũng nghẹn.Cao Uyển Thiên không chịu nổi nữa, đứng bật dậy, ôm chầm lấy Mỹ Linh:
"Xin lỗi... xin lỗi cậu... tụi tớ là bạn cậu lại không biết gì... sao cậu không nói với bọn tớ.. đồ ngốc này... sao phải ôm lấy một mình?"Mỹ Linh lắc đầu, ánh mắt dịu xuống:
"Lúc đó, tớ không muốn ai kéo tớ lên."Vương Kỳ Vĩnh cắn chặt môi, tay siết chặt vai Mỹ Linh:
"Tụi mình tự cho là hiểu nhau... nhưng ngay cả chuyện cậu khổ sở thế nào cũng không biết... Tệ thật."Hứa Hằng vùi mặt vào cổ Mỹ Linh, nghẹn ngào:
"Nếu lúc đó tụi mình chịu để ý hơn... Nếu chịu gọi thêm một cuộc điện thoại...", "Từ giờ, bọn tớ vẫn ở đây. Không phải để cứu cậu. Mà để đi cùng cậu. Nếu cậu gục, bọn tớ ngồi xuống cùng."Mỹ Linh nhìn từng người một khoé môi chậm rãi cong lên một nụ cười vừa xót xa vừa ấm áp:"Không sao, chuyện qua rồi. Tớ vẫn ở đây cùng các cậu mà."Ngoài trời, cơn mưa đầu mùa bất chợt đổ xuống.
Tiếng mưa rơi lẫn vào tiếng cười nói của những con người đã từng đi lạc nhau giữa đời, giờ tìm lại được nhau, dù muộn màng nhưng may là còn kịp.Bởi lẽ, có những tình bạn, như một chén trà nguội, lúc đầu tưởng đã nhạt phai, đến khi bỗng dưng nhấp lại, mới biết dư vị đắng chát ấy... lại là thứ đáng nhớ nhất trong đời.Họ ngồi lại với nhau thật lâu. Trần Mỹ Linh cũng chẳng nhớ mình đã kể những gì chỉ biết bao nhiêu thứ giấu kín suốt mấy năm hôm nay như nước vỡ bờ. Những người bạn vẫn lắng nghe, vừa đau lòng, vừa tự trách.Ngoài trời bắt đầu đổ bóng hoàng hôn, ánh sáng vàng nhạt len qua từng ô cửa kính, phản chiếu lên gương mặt mọi người.Chiếc điện thoại trên bàn rung lên khẽ khàng.Mỹ Linh liếc xuống màn hình —[Nhà] đang gọi.Nàng thoáng ngập ngừng, rồi nghe máy, giọng bên kia là âm thanh trầm thấp quen thuộc, hơi khàn, dịu dàng mà dứt khoát:
"Em đang ở đâu a? Chị đến đón về nha."Chỉ một câu, không hỏi thêm, cũng chẳng cần lý do.Mỹ Linh ngước mắt nhìn ba người bạn trước mặt, nở nụ cười mỏng nhẹ:
"LingLing đến đón mình."Nói rồi, cô cúp máy, nhắn tin gửi địa chỉ. Bên kia, LingLing chỉ nhắn lại "Chị đến ngay.".Vương Kỳ Vĩnh đưa tay chùi nước mắt, môi run run:
"Cậu hãy là Mỹ Linh năm 17 tuổi vì cậu về nhà rồi."Cao Uyển Thiên gật đầu:
"Mỹ Linh, bọn tớ giao 'Nhà' lại cho cậu."Hứa Hằng siết nhẹ tay Mỹ Linh, ánh mắt đỏ hoe:
"Tớ tin LingLing sẽ chăm sóc tốt cho cậu, đừng trốn nữa."Mỹ Linh cười, sống mũi cay xè, nàng khẽ đáp:
"Ừm... lần này, tớ không trốn nữa."Nàng đứng dậy, ôm từng người bạn.
"Tụi mình luôn bên cạnh nhau mà."Ba người còn lại ôm cô thật chặt, không ai nói gì, chỉ nghe tiếng gió ngoài cửa sổ lùa vào, như gom hết cả một quãng tuổi trẻ ùa về, lặng lẽ mà ấm áp.Lúc Mỹ Linh bước ra ngoài, chiếc xe quen thuộc của Quảng LingLing đã dừng sẵn ở lề đường. Quảng LingLing mở cửa bước xuống, tính mời mọi người đi ăn cơm nhưng nhìn thấy Mỹ Linh và ba người còn lại mắt, mũi như vừa khóc xong nên đành nuốt lời mời vào bụng. LingLing bước đến ôm eo, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Mỹ Linh. Cao Uyên Thiên dùng ánh mắt viên đạn nhìn cô: "Này, này! Ở đây còn người."LingLing bật cười sau đó nhìn ba người nhẹ nhàng mở lời: "Cuối tuần này, chị mời mọi người đi ăn đồ nướng."Hứa Hằng bật cười đáp: "Chủ tịch MWL định mời khách ở đâu đây?"Quảng LingLing: "Trước trường Thực Nghiệm Bắc Kinh."Vương Kỳ Vĩnh khua tay múa chân tỏ ý không chịu: "Học bá à, chầu nhỏ đó là đổi một nụ hôn má, còn lần này đổi một đời của bạn thân bọn em. Chắc chị không tiếc đâu nhỉ?" Mỹ Linh vừa nghe xong, gò má lập tức đỏ bừng, vừa ngượng vừa dở khóc dở cười, nhéo nhẹ vào hông Vương Kỳ Vĩnh.Quảng LingLing cười cười, cúi xuống sát tai Mỹ Linh, thì thầm đủ để ba người kia nghe thấy:"Tối nay, hai mình thức bàn lại với nhau nha"Lời nói trầm thấp mà dịu dàng đến mức khiến Mỹ Linh chỉ biết giấu mặt vào vai LingLing, vừa xấu hổ vừa buồn cười, chẳng dám ngẩng lên.Cao Uyển Thiên chống nạnh:"Ái chà, ngược lại tụi mình thành người dưng rồi nhỉ?"Quảng LingLing vẫn giữ tay quanh eo Mỹ Linh, mỉm cười quay sang:"Không đâu. Các em là công thần mà, giữ 'Nhà' tốt ấy chứ."Hứa Hằng liếc mắt, nhướng mày:"Mỹ Linh à, chuyện 'Nhà" của cậu, hôm nào bọn tớ kể cậu nghe mà cậu phải ngồi xuống chuyện dài lắm đứng mỏi chân."Quảng LingLing bật cười, nhún vai:"Quân triều đình bẩm báo Thánh tôn sao?"Cả bọn phá lên cười, tiếng cười rộn cả đoạn phố lặng gió. Mấy năm rồi, họ mới được cười với nhau như thế mà lần này không phải là cười cho qua, mà là cười vì đã thực sự chạm lại được vào nhau, chạm vào cả những vết đau cũ, rồi nhẹ nhàng mà tha thứ.Mỹ Linh nhìn ba người bạn, rồi nhìn Quảng LingLing, ánh mắt trong veo, giọng nhỏ nhưng đủ để ai cũng nghe:"Cảm ơn... vì không ai bỏ tớ lại."Vương Kỳ Vĩnh cười híp mắt:"Tụi tớ mà bỏ thì ai giữ 'Nhà' cho cậu?"Hứa Hằng chống tay lên vai Mỹ Linh:"Cậu về tự giữ 'Nhà' đi, 'Nhà' cậu nhiều người muốn treo tường quá. Tớ mệt."Cao Uyển Thiên cười rạng rỡ:"Tụi mình đừng lạc nhau nữa nha?"Quảng LingLing gật đầu, vòng tay siết chặt eo Mỹ Linh hơn một chút:"Không lạc được đâu. Đời này, không ai để em ấy đi lạc thêm lần nào nữa."Ngoài trời, gió heo may vẫn nhè nhẹ, nhưng lúc này lại ấm lạ.Chiều cuối thu Bắc Kinh năm ấy là lần đầu tiên sau nhiều năm, họ tìm lại được nhau, bằng những vết sẹo cũ và những nụ cười mới, để một đời về sau, dù đi đâu, cũng có chốn mà quay về.