LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 37: QUẢNG LINGLING



Ánh sáng mờ đầu ngày len qua tấm rèm nâu nhạt, chạm nhẹ lên gương mặt còn vương hơi thở của một giấc ngủ sâu. Mỹ Linh thức dậy khi Quảng LingLing vẫn còn ôm chặt lấy nàng từ phía sau hơi ấm ấy khiến lưng nàng âm ỉ đau nhưng là một nỗi đau rất thật, rất người. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, nàng thấy mình không trôi nổi trong một giấc mơ vô nghĩa.

Mỹ Linh không quay lại nhìn cô. Chỉ nhắm mắt, giữ nguyên tư thế ấy, nghe từng nhịp thở đều đặn phía sau gáy mình.

"Hóa ra, vẫn còn ai đó muốn giữ mình lại. Không phải vì nghĩa vụ. Không phải vì thương hại. Mà là vì thật lòng muốn giữ."

Trái tim nàng co lại, như thể ai đó vừa khâu một đường chỉ nhỏ lên những mảnh vụn vỡ trong lòng. Nàng từng nghĩ thân thể này chỉ còn là xác rỗng, chỉ cần chạm vào là tan thành tro bụi. Nhưng đêm qua, từng nụ hôn, từng hơi thở, từng chuyển động dịu dàng ấy lại như nước không đục, không vẩn, rót vào từng vết nứt.

"Chị ấy không ép mình. Cũng không thương hại mình. Mỗi một cái chạm... là đang xin phép."

Một cảm giác gì đó nhói lên trong tim. Không phải đau đớn. Là tiếc nuối. Là yêu.

"Lẽ ra, năm năm trước... mình đừng đi. Lẽ ra, mình nên vì chị hơn một chút. Chị ấy cũng đâu phải đau."

Mỹ Linh hít thật sâu, rồi mở mắt. Trong thoáng chốc, nàng thấy lòng mình trống trải như thể vừa mất đi điều gì đó rất quan trọng cho đến khi vòng tay sau lưng siết nhẹ lại. Một cái siết vô thức, nhưng đủ khiến nàng cắn môi đến bật máu.

"Chị LingLing... vẫn ở đây. Vẫn chưa buông."

Nàng khẽ nhích người, vùi đầu vào hõm cổ của cô. Chỗ ấy có mùi hương quen thuộc: lạnh lùng, thanh sạch, và rất nữ nhân. Là cái mùi khiến cô điên cuồng suốt tuổi trẻ và tham lam cả đời.

"Em còn chưa biết mình sẽ như thế nào nữa... nhưng em muốn thử lại. Lần này, nếu chị dám giữ, em sẽ dám ở lại."

Nàng mỉm cười, rất khẽ. Một nụ cười mệt nhoài nhưng tròn đầy sinh khí. Bên ngoài cửa sổ, trời vừa ló rạng. Gió thổi làm lay nhẹ góc rèm, ánh sáng vàng hắt lên mái tóc đen của Quảng LingLing, khiến người phụ nữ ấy trong mắt nàng rốt cuộc cũng không còn là quá khứ không thể quay về nữa.

Quảng LingLing tỉnh dậy khi ánh sáng đã nhạt dần vào phòng, như một dòng sữa mỏng rót lên tấm chăn trắng. Cô khẽ cựa mình, cảm giác đầu ngón tay chạm vào làn da ấm áp phía trước khiến tim cô dịu lại. Mỹ Linh vẫn còn đang nằm trong vòng tay, ngoan ngoãn, yên bình như một con mèo nhỏ vừa trải qua đêm đông dài nhất.

LingLing vùi mặt vào gáy nàng, hít nhẹ. Mùi tóc Mỹ Linh thơm mùi nắng, thoang thoảng mùi dầu gội hoa nhài. Thứ cảm giác khiến lòng cô an tĩnh, cô muốn mỗi ngày đều như thế cho đến hết đời.

"Em dậy rồi mà còn giả vờ ngủ sao?"
Giọng nói của cô trầm thấp, khàn nhẹ – âm điệu như một bản nhạc ru sớm mai.

Mỹ Linh không trả lời, chỉ hơi rụt vai lại, rồi quay người lại trong vòng tay LingLing. Gương mặt nàng đỏ nhẹ, ánh mắt còn mơ màng, như thể chưa kịp thoát ra khỏi những vuốt ve đêm qua.

"Không muốn dậy..." – nàng nói khẽ, giọng như vỡ ra trong lồng ngực nàng.

LingLing cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên trán nàng:

"Được. Vậy thì ở thêm một lát nữa cũng được. Nhưng lát phải ăn sáng. Rồi uống thuốc."

Mỹ Linh nhíu mày, quay đi:

"Thuốc rất đắng..."

"Để chị đút em."

Nghe câu ấy, Mỹ Linh quay lại nhìn cô, gương mặt có chút ngơ ngác, có chút không tin như thể chưa bao giờ nghĩ Quảng LingLing người từng khiến giới thương trường phải rút lui ba phần vì lạnh lùng, lại có thể nhẹ giọng nói ra câu như vậy.

Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Bữa sáng rất đơn giản — cháo trắng, vài món nhẹ và một ly sữa ấm. Quảng LingLing vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, tóc búi cao, nhưng không còn khí chất tổng tài lạnh lùng nữa. Mỗi một động tác của nàng hôm nay đều rất chậm, như sợ dọa vỡ một quả bóng thủy tinh đang ngồi đối diện.

Sau khi dọn bát, cô lấy hộp thuốc nhỏ từ tủ, rót sẵn ly nước ấm, rồi ngồi xuống bên cạnh Mỹ Linh. Nàng vẫn còn đang nhìn chiếc muỗng trên tay cô bên trong là viên thuốc nhỏ màu trắng ánh mắt có chút cảnh giác, như đứa trẻ từng bị bắt uống thuốc khi còn nhỏ.

"Nào, há miệng." – giọng cô dịu đến mức không tưởng.

Mỹ Linh không há, chỉ chu môi, ánh mắt như đang cố làm nũng. Quảng LingLing bật cười, đưa viên thuốc sát miệng nàng, nói khẽ:

"Uống xong, chị sẽ thưởng."

"Thưởng gì?" – Mỹ Linh cảnh giác.

"Một nụ hôn nhanh hay chậm chẳng hạn. Em chọn."

Mỹ Linh ngượng đỏ mặt, cuối cùng cũng hé môi, nuốt viên thuốc trong một ngụm nước. Quảng LingLing vẫn ngồi im nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như ánh mặt trời sau cơn mưa lớn.

"Chị biết em mạnh mẽ lắm. Nhưng cũng mong em yếu đuối một chút để chị có lý do ở bên cạnh."

Mỹ Linh nhìn cô, không nói. Trong lòng, câu nói ấy như một bàn tay vén mây, để lại một mảnh trời trong.

Sau khi uống thuốc xong, Mỹ Linh ngồi yên một lúc, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn ly nước vẫn còn hơi bốc lên lờ mờ.

Quảng LingLing đứng dậy, định quay đi rửa ly. Nhưng khi cô vừa bước được hai bước, phía sau lưng, một âm thanh khẽ như tiếng gió đầu xuân cất lên:

"...Quảng LingLing."

Giọng nàng nhỏ như sợi khói, nhưng có gì đó trong ánh mắt rất khác không phải là sự né tránh, không phải là mặc cảm hay tự ti. Là một loại ngập ngừng... sắp gọi tên một điều gì rất xa xôi.

LingLing khựng lại. Cô quay đầu.
Ánh sáng buổi sớm lướt ngang qua đôi mắt đang ngước nhìn nàng – trong đó có cả ngại ngùng, có cả bối rối, nhưng nổi bật nhất là một thứ dịu dàng chưa từng có: sự gọi tên bằng cả trái tim.

Mỹ Linh mím môi, gương mặt đỏ bừng như quả táo nhỏ. Nhưng nàng không cúi đầu nữa. Vẫn ngước lên, vẫn giữ ánh mắt ấy.

Ba chữ ấy bật ra khỏi miệng nàng, không giống một cách gọi. Giống như một hồi chuông, kéo dài từ quá khứ về hiện tại, từ những ngày năm mười bảy tuổi nắng gắt, cho tới bầu không khí mờ sương giữa nhà hôm nay.

Mỹ Linh vẫn nhìn cô, mắt sáng và ươn ướt

Lâu rồi nàng không gọi tên cô như vậy... Là do nàng không dám. Không đủ tư cách. Nhưng bây giờ nàng muốn gọi lại, như khi xưa, khi nàng còn chưa làm tổn thương cô, khi nàng chưa bị tổn thương, khi nàng vẫn nghĩ có thể ở bên cô mãi mãi...

Nàng cười, nụ cười nhẹ tênh như đang xát muối lên vết thương chính mình.

Ba chữ Quảng LingLing, với nàng... không phải là tên một người. Nó là thanh xuân. Là lần đầu tiên em biết yêu. Là cái tên em đã gọi trong cơn sốt mê man khi ở London. Là cái tên mà bác sĩ từng hỏi, vì sao em thì thầm gọi nó giữa những cơn hoảng loạn.

Cô đứng đó, không nói gì. Chỉ nhìn nàng chằm chằm như thể đang chứng kiến một điều kỳ diệu vừa diễn ra trong đời mình.

Mỹ Linh nghiêng đầu, hơi ngập ngừng:

"Chị còn cho em gọi như vậy không?"

Lần này, Quảng LingLing không trả lời bằng lời. Cô chỉ đưa tay ra, siết nhẹ bàn tay đang run lên kia, rồi nghiêng người, hôn lên trán cô một cái thật dịu dàng.

"Nếu em gọi thêm một lần nữa... chị sẽ không bao giờ để em rời khỏi chị nửa bước."

Mỹ Linh nhắm mắt, trong lòng vang lên câu gọi vừa rồi như một khúc nhạc dịu dàng:

"Quảng LingLing..."

Gọi tên một người, là vì vẫn còn yêu.
Mà nếu còn yêu, thì cả thế giới này cũng chỉ cònlại một cái tên ấy mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...