LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 34: SAU NÀY
Nắng sớm rơi xuống từng kẽ lá, vẽ lên khoảng sân nhỏ một lớp ánh sáng vàng dịu như tấm chăn mỏng trải ngang giấc mơ dịu dàng.Một sáng chủ nhật trong trẻo, sương sớm còn đọng nơi chóp lá. Mỹ Linh tỉnh dậy, không thấy người bên cạnh, theo thói quen định gọi, lại nghe tiếng nước róc rách dưới sân. Đứng trên ban công tầng hai, tóc rũ xuống vai, váy ngủ trắng nhẹ nhàng theo gió lay. Dưới sân, Quảng LingLing mặc áo sơ mi tay xắn cao, tóc dài buộc gọn, đang cầm vòi tưới đang tỉ mỉ tưới khóm hoa như chăm sóc một thế giới riêng bé nhỏ, từng động tác chậm rãi như thể hôm nay chẳng còn việc gì gấp gáp. Ánh nắng xuyên qua tán cây, rơi lên mái tóc đen nhánh của cô, phản chiếu lên làn da ánh sắc nhẹ như mơ hồ của một bức tranh thủy mặc. Nàng trông thấy linh lan trắng tinh khôi nghiêng đầu, hoa hồng leo đỏ rực rỡ cuốn quanh hàng rào gỗ trắng, còn cả hoa túc cầu loài hoa xanh tím nàng yêu mê mẩn. Tất cả đều nở rộ, ngay đúng mùa nàng quay về.Mỹ Linh bước xuống, đôi chân trần khẽ chạm nền gạch mát lạnh. Quảng LingLing quay lại đôi mắt ánh lên sự yên tĩnh rất đỗi dịu dàng."Em còn thích không?" – cô hỏi giọng khẽ như gió lướt qua kẽ lá.Mỹ Linh mỉm cười, gật đầu. Không cần nói thêm gì nữa, cái gật đầu ấy đã chứa đủ bao lần vỡ tan và bao lần được gắn lại bằng yêu thương.Quảng LingLing buông vòi nước xuống, từng giọt cuối cùng còn vương vãi trên đất như những lời chưa kịp nói. Cô vòng tay qua eo nàng, tựa cằm lên vai Mỹ Linh, hỏi một câu không đầu không cuối:"Sau này... em muốn thế nào?"Mỹ Linh không vội trả lời. Nàng đặt tay lên bàn tay LingLing đang ôm lấy mình, lòng bàn tay chạm vào một hơi ấm đã quen thuộc đến mức giống như đang chạm vào một phần ký ức cũ. Giọng nàng nhẹ như tơ liễu, mang theo một thoáng bâng khuâng:"Em muốn ngồi cạnh chị bên hiên nhà, có dàn hoa lấp lánh ánh nắng... kể nhau nghe những câu chuyện đã kể đến vạn lần."Nàng quay lại, đối diện ánh mắt của người kia, đôi mắt từng khiến nàng vừa muốn trốn chạy vừa muốn được giữ lấy mãi:"Muốn cùng chị ăn một que kem, nghe những bản nhạc cũ... về tuổi trẻ, về ngày hè... " ngập ngừng nàng nói tiếp "Còn chị? Chị có còn muốn nuôi thêm chó hay mèo không?"Quảng LingLing mỉm cười, nụ cười nhòe nhẹ trong ánh nắng ban mai. Cô nghiêng người, hôn lên mái tóc mềm như sương mai của nàng, giọng trầm thấp mà chắc nịch, như lời hứa của một người chỉ còn duy nhất một mong muốn trong đời:"Còn bên em, chị sao cũng được."Giây phút đó, nắng trong vườn bỗng như sáng hơn, hoa như ngẩng cao đầu, còn gió cũng thôi lang thang. Một con gió nhẹ lướt qua, kéo theo mùi hương của linh lan và nắng sớm.
Vì có một điều gì đó, thật khẽ, thật bền, vì nàng đã chọn ở lại.Mỹ Linh còn đang lơ mơ trong hơi sương nắng thì bàn tay ấm của Quảng LingLing đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo vào trong nhà."Vào ăn sáng đã, chị đã nấu rồi" – Giọng nàng trầm thấp nhưng mang theo sự dịu dàng của một buổi sớm thu hoạch được từ chính đôi tay chăm sóc.Bàn ăn nhỏ dưới cửa sổ đã bày sẵn bữa sáng giản dị: cháo yến mạch nóng hổi, một ly nước cam mới vắt.Nàng ngồi xuống, khẽ nhìn LingLing bằng ánh mắt biết ơn xen chút bất ngờ:"Chị dậy sớm để chuẩn bị sao?""Không sớm. Ăn xong chị dẫn em đi chỗ này." – LingLing mỉm cười, tay chống cằm nhìn nàng ăn như thể chẳng muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào.Sau bữa sáng, Quảng LingLing đưa Mỹ Linh ra xe, nhưng không nói rõ sẽ đi đâu. Chỉ cài dây an toàn cho nàng xong thì nghiêng người hôn nhẹ lên trán:"Chị có kế hoạch cả ngày rồi, em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên chị là được."Xe lướt đi giữa thành phố vẫn còn ngủ nướng cuối tuần, ánh nắng rải đều qua cửa kính, hắt lên gương mặt thanh tú của Mỹ Linh. Nàng ngồi nghiêng đầu, tóc rũ trên vai, ánh mắt lấp lánh như một cô gái vừa được kéo trở lại từ giấc mộng tuổi trẻ."Đi đâu thế?" – Nàng hỏi khẽ liếc sang người bên cạnh đang nghiêm túc cầm lái."Đi hẹn hò, đi bù cho 1825 ngày chị không thể dẫn em đi đâu cả." – Giọng nói ấy, nhẹ như lời hứa, mà cũng vững chãi như một lời thề.Và thế là, hành trình nhỏ của họ bắt đầu.Một buổi hẹn hò mà chỉ có hai người biết hai người từng đánh mất nhau giữa biển người, giờ đang cố gắng từng chút một, để giữ lấy nhau như thể chưa từng lạc mất.Quảng LingLing lái xe thẳng về hướng Nam, ra khỏi thành phố, vượt qua những cung đường uốn lượn giữa rừng thông và đồi cát. Biển hiện ra ở cuối chân trời xanh lấp lánh như gương, sóng vỗ lăn tăn từng đợt nhẹ, gió mang theo mùi muối biển thổi tung mái tóc Mỹ Linh.Chiếc xe dừng lại ở một bãi biển vắng, chỉ có tiếng sóng, nắng ấm và hai người họ."Biển à?" – Mỹ Linh tròn mắt, đôi chân còn lưỡng lự chưa bước xuống cát."Ừ. Mình đi biển trước, lần sau mình sẽ đi núi.""Chị còn nhớ mấy câu vớ vẩn em viết sao?" – Mỹ Linh ngạc nhiên bật cười."Không có gì của em là vớ vẩn với chị cả." – Quảng LingLing mở cửa xe, vòng sang phía bên kia, cẩn thận nắm tay nàng bước xuống.Cát ấm áp dưới chân, từng hạt như tan ra giữa các kẽ ngón tay.LingLing cởi áo khoác choàng lên vai Mỹ Linh rồi kéo nàng đi dạo dọc theo bờ biển, nơi sóng nhẹ mơn man bàn chân. Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ nghe tiếng gió và tiếng tim đập đồng điệu trong không gian tĩnh lặng.Đến khi nắng dịu dần, Mỹ Linh ngồi xuống một tảng đá ven biển. LingLing từ xa chạy lại không biết lấy đâu ra đưa nàng que kem."Một que kem vị vani""Còn chị?" – Mỹ Linh khẽ nghiêng đầu hỏi."Chị không chọn. Chị ăn của em." – LingLing nói rồi cắn nhẹ một miếng, cố tình để kem dính lên môi khiến Mỹ Linh bật cười.Cười xong, nàng chợt lặng đi một chút."LingLing, em từng không nghĩ mình có thể sống đủ lâu để thấy lại ngày này.""Nhưng em đã sống và đang sống. Đang sống cạnh chị." – LingLing nhẹ nhàng cầm tay nàng, đặt lên lồng ngực mình. "Tim chị đập là vì em, chỉ vì em."Sóng vẫn vỗ vào bờ, và nắng vẫn rơi trên tóc họ.Ở nơi chỉ có trời, biển và hai người, một là cô gái đang yêu lại từ đầu, đang dùng hết dịu dàng của một đời để chữa lành người con gái mình yêu, còn lại là người có một trái tim đã từng vỡ vụn giờ đang học cách đập trở lại.Phòng khách sạn hướng biển, đêm lặng lẽ, chỉ còn tiếng sóng ngoài kia vỗ từng nhịp dịu dàng như hơi thở của biển cả. Căn phòng ngập ánh vàng dịu ấm, như thể cũng đang giữ yên một khoảnh khắc không tên.Sau bữa tối nhẹ nhàng, cả hai trở về phòng. Mỹ Linh ngồi bên giường, bộ đồ ngủ dài che hết người, ánh mắt khẽ tránh đi khi Quảng LingLing bước lại gần. Cô vẫn chưa thể giấu được sự lưỡng lự nơi đáy mắt một chút ngượng ngùng, một chút sợ hãi, và rất nhiều tự ti."Chị..." nàng khẽ nói, mắt rũ xuống, bàn tay siết lấy mép áo "Em... không đẹp như trước nữa. Em... em vẫn còn đầy vết sẹo. Em sợ chị thấy sẽ..."Chưa kịp nói hết, Quảng LingLing đã ngồi xuống trước mặt, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nàng, ngẩng đầu lên hỏi:"Em nghĩ người đang ngồi trước mặt em là ai?"Mỹ Linh im lặng.LingLing không vội. Cô đứng dậy với tay bật công tắc đèn ngủ.Ánh sáng vàng hắt xuống càng làm mắt nàng thêm ướt, má thêm ửng hồng.Quảng LingLing cúi xuống, thì thầm sát tai nàng:"Mở mắt ra, Mỹ Linh.""Em... không muốn...""Ngoan, mở mắt ra." giọng LingLing dịu như gió biển nhưng đầy kiên định "Nhìn cho kỹ. Người đang ở đây, là chị. Không phải ai khác. Là Quảng LingLing. Là người đã đợi em. Là người yêu em. Là người muốn chạm vào từng vết đau của em, để xoa dịu, để nói rằng: em không cần phải giấu gì cả."Mỹ Linh mở mắt, nhìn thẳng vào cô.Đôi mắt ấy đôi mắt từng chứng kiến cả thế giới quay lưng giờ đây đang chứa đầy những vệt nước mặn và một ánh nhìn như thể đang rơi vào yêu lại lần đầu.LingLing vén nhẹ tóc nàng, chạm vào cổ, vào vai, rồi nhẹ nhàng tháo từng chiếc khuy áo ngủ.Từng chút, từng lớp... vết sẹo hiện ra những vết cắt mờ dần, vết bầm nơi cổ tay, những ký ức còn nằm lại trên da thịt.Quảng LingLing không rời mắt. Cô đưa tay lên, không vội vàng, chỉ như đang vuốt lên một trang sách quý, rồi nhẹ nhàng áp môi mình lên từng nơi ấy."Những vết thương kia sẽ rất đẹp, chị mong em vì nó mà yêu bản thân hơn." cô thì thầm."Nhưng em..." Mỹ Linh nghẹn giọng "Em thấy mình xấu lắm...""Không. Em đẹp. Đẹp hơn tất cả những gì chị từng thấy. Vì em thật. Vì em còn ở đây."LingLing bước lại vali lấy ra một lọ kem dưỡng là loại cô từng mua ngày xưa khi Mỹ Linh bị trầy xước chân vì trượt ngã. Loại mùi nhẹ, thơm dịu như hương sữa.Cô mở nắp, lấy một chút, rồi ngồi đối diện Mỹ Linh, từng chút một, xoa lên cổ tay nàng."Hôm nay, chị không muốn làm gì cả. Chị chỉ muốn lau đi vết mực trong lòng em. Lau đi từng chút nỗi đau cũ."Mỹ Linh bật khóc.Nàng ngồi im, mặc cho Quảng LingLing dịu dàng bôi kem khắp những nơi từng rớm máu, từng run rẩy cầu xin một chút yên bình.Một lúc lâu sau, LingLing kéo nàng nằm xuống giường, ôm chặt từ phía sau, thì thầm sát gáy:"Nếu không thể tin bản thân... thì tin chị trước."Trong vòng tay ấy, Mỹ Linh khẽ gật đầu, nước mắt thấm ướt gối.Không có dục vọng vội vàng, không có tiếng thở gấp gáp. Chỉ có hai con người đang nằm cạnh nhau, trao nhau hơi ấm và yêu nhau bằng tất cả những điều chưa từng được nói thành lời.Đêm biển dịu dàng.Ngoài kia, trăng lặng lẽ soi xuống, như cũng nhẹ nhàng chứng giám cho hai trái tim đang học cách chữa lành bằng yêu thương, bằng dịu dàng, bằng chậm rãi của một tình yêu thật sự.
Vì có một điều gì đó, thật khẽ, thật bền, vì nàng đã chọn ở lại.Mỹ Linh còn đang lơ mơ trong hơi sương nắng thì bàn tay ấm của Quảng LingLing đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo vào trong nhà."Vào ăn sáng đã, chị đã nấu rồi" – Giọng nàng trầm thấp nhưng mang theo sự dịu dàng của một buổi sớm thu hoạch được từ chính đôi tay chăm sóc.Bàn ăn nhỏ dưới cửa sổ đã bày sẵn bữa sáng giản dị: cháo yến mạch nóng hổi, một ly nước cam mới vắt.Nàng ngồi xuống, khẽ nhìn LingLing bằng ánh mắt biết ơn xen chút bất ngờ:"Chị dậy sớm để chuẩn bị sao?""Không sớm. Ăn xong chị dẫn em đi chỗ này." – LingLing mỉm cười, tay chống cằm nhìn nàng ăn như thể chẳng muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào.Sau bữa sáng, Quảng LingLing đưa Mỹ Linh ra xe, nhưng không nói rõ sẽ đi đâu. Chỉ cài dây an toàn cho nàng xong thì nghiêng người hôn nhẹ lên trán:"Chị có kế hoạch cả ngày rồi, em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên chị là được."Xe lướt đi giữa thành phố vẫn còn ngủ nướng cuối tuần, ánh nắng rải đều qua cửa kính, hắt lên gương mặt thanh tú của Mỹ Linh. Nàng ngồi nghiêng đầu, tóc rũ trên vai, ánh mắt lấp lánh như một cô gái vừa được kéo trở lại từ giấc mộng tuổi trẻ."Đi đâu thế?" – Nàng hỏi khẽ liếc sang người bên cạnh đang nghiêm túc cầm lái."Đi hẹn hò, đi bù cho 1825 ngày chị không thể dẫn em đi đâu cả." – Giọng nói ấy, nhẹ như lời hứa, mà cũng vững chãi như một lời thề.Và thế là, hành trình nhỏ của họ bắt đầu.Một buổi hẹn hò mà chỉ có hai người biết hai người từng đánh mất nhau giữa biển người, giờ đang cố gắng từng chút một, để giữ lấy nhau như thể chưa từng lạc mất.Quảng LingLing lái xe thẳng về hướng Nam, ra khỏi thành phố, vượt qua những cung đường uốn lượn giữa rừng thông và đồi cát. Biển hiện ra ở cuối chân trời xanh lấp lánh như gương, sóng vỗ lăn tăn từng đợt nhẹ, gió mang theo mùi muối biển thổi tung mái tóc Mỹ Linh.Chiếc xe dừng lại ở một bãi biển vắng, chỉ có tiếng sóng, nắng ấm và hai người họ."Biển à?" – Mỹ Linh tròn mắt, đôi chân còn lưỡng lự chưa bước xuống cát."Ừ. Mình đi biển trước, lần sau mình sẽ đi núi.""Chị còn nhớ mấy câu vớ vẩn em viết sao?" – Mỹ Linh ngạc nhiên bật cười."Không có gì của em là vớ vẩn với chị cả." – Quảng LingLing mở cửa xe, vòng sang phía bên kia, cẩn thận nắm tay nàng bước xuống.Cát ấm áp dưới chân, từng hạt như tan ra giữa các kẽ ngón tay.LingLing cởi áo khoác choàng lên vai Mỹ Linh rồi kéo nàng đi dạo dọc theo bờ biển, nơi sóng nhẹ mơn man bàn chân. Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ nghe tiếng gió và tiếng tim đập đồng điệu trong không gian tĩnh lặng.Đến khi nắng dịu dần, Mỹ Linh ngồi xuống một tảng đá ven biển. LingLing từ xa chạy lại không biết lấy đâu ra đưa nàng que kem."Một que kem vị vani""Còn chị?" – Mỹ Linh khẽ nghiêng đầu hỏi."Chị không chọn. Chị ăn của em." – LingLing nói rồi cắn nhẹ một miếng, cố tình để kem dính lên môi khiến Mỹ Linh bật cười.Cười xong, nàng chợt lặng đi một chút."LingLing, em từng không nghĩ mình có thể sống đủ lâu để thấy lại ngày này.""Nhưng em đã sống và đang sống. Đang sống cạnh chị." – LingLing nhẹ nhàng cầm tay nàng, đặt lên lồng ngực mình. "Tim chị đập là vì em, chỉ vì em."Sóng vẫn vỗ vào bờ, và nắng vẫn rơi trên tóc họ.Ở nơi chỉ có trời, biển và hai người, một là cô gái đang yêu lại từ đầu, đang dùng hết dịu dàng của một đời để chữa lành người con gái mình yêu, còn lại là người có một trái tim đã từng vỡ vụn giờ đang học cách đập trở lại.Phòng khách sạn hướng biển, đêm lặng lẽ, chỉ còn tiếng sóng ngoài kia vỗ từng nhịp dịu dàng như hơi thở của biển cả. Căn phòng ngập ánh vàng dịu ấm, như thể cũng đang giữ yên một khoảnh khắc không tên.Sau bữa tối nhẹ nhàng, cả hai trở về phòng. Mỹ Linh ngồi bên giường, bộ đồ ngủ dài che hết người, ánh mắt khẽ tránh đi khi Quảng LingLing bước lại gần. Cô vẫn chưa thể giấu được sự lưỡng lự nơi đáy mắt một chút ngượng ngùng, một chút sợ hãi, và rất nhiều tự ti."Chị..." nàng khẽ nói, mắt rũ xuống, bàn tay siết lấy mép áo "Em... không đẹp như trước nữa. Em... em vẫn còn đầy vết sẹo. Em sợ chị thấy sẽ..."Chưa kịp nói hết, Quảng LingLing đã ngồi xuống trước mặt, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nàng, ngẩng đầu lên hỏi:"Em nghĩ người đang ngồi trước mặt em là ai?"Mỹ Linh im lặng.LingLing không vội. Cô đứng dậy với tay bật công tắc đèn ngủ.Ánh sáng vàng hắt xuống càng làm mắt nàng thêm ướt, má thêm ửng hồng.Quảng LingLing cúi xuống, thì thầm sát tai nàng:"Mở mắt ra, Mỹ Linh.""Em... không muốn...""Ngoan, mở mắt ra." giọng LingLing dịu như gió biển nhưng đầy kiên định "Nhìn cho kỹ. Người đang ở đây, là chị. Không phải ai khác. Là Quảng LingLing. Là người đã đợi em. Là người yêu em. Là người muốn chạm vào từng vết đau của em, để xoa dịu, để nói rằng: em không cần phải giấu gì cả."Mỹ Linh mở mắt, nhìn thẳng vào cô.Đôi mắt ấy đôi mắt từng chứng kiến cả thế giới quay lưng giờ đây đang chứa đầy những vệt nước mặn và một ánh nhìn như thể đang rơi vào yêu lại lần đầu.LingLing vén nhẹ tóc nàng, chạm vào cổ, vào vai, rồi nhẹ nhàng tháo từng chiếc khuy áo ngủ.Từng chút, từng lớp... vết sẹo hiện ra những vết cắt mờ dần, vết bầm nơi cổ tay, những ký ức còn nằm lại trên da thịt.Quảng LingLing không rời mắt. Cô đưa tay lên, không vội vàng, chỉ như đang vuốt lên một trang sách quý, rồi nhẹ nhàng áp môi mình lên từng nơi ấy."Những vết thương kia sẽ rất đẹp, chị mong em vì nó mà yêu bản thân hơn." cô thì thầm."Nhưng em..." Mỹ Linh nghẹn giọng "Em thấy mình xấu lắm...""Không. Em đẹp. Đẹp hơn tất cả những gì chị từng thấy. Vì em thật. Vì em còn ở đây."LingLing bước lại vali lấy ra một lọ kem dưỡng là loại cô từng mua ngày xưa khi Mỹ Linh bị trầy xước chân vì trượt ngã. Loại mùi nhẹ, thơm dịu như hương sữa.Cô mở nắp, lấy một chút, rồi ngồi đối diện Mỹ Linh, từng chút một, xoa lên cổ tay nàng."Hôm nay, chị không muốn làm gì cả. Chị chỉ muốn lau đi vết mực trong lòng em. Lau đi từng chút nỗi đau cũ."Mỹ Linh bật khóc.Nàng ngồi im, mặc cho Quảng LingLing dịu dàng bôi kem khắp những nơi từng rớm máu, từng run rẩy cầu xin một chút yên bình.Một lúc lâu sau, LingLing kéo nàng nằm xuống giường, ôm chặt từ phía sau, thì thầm sát gáy:"Nếu không thể tin bản thân... thì tin chị trước."Trong vòng tay ấy, Mỹ Linh khẽ gật đầu, nước mắt thấm ướt gối.Không có dục vọng vội vàng, không có tiếng thở gấp gáp. Chỉ có hai con người đang nằm cạnh nhau, trao nhau hơi ấm và yêu nhau bằng tất cả những điều chưa từng được nói thành lời.Đêm biển dịu dàng.Ngoài kia, trăng lặng lẽ soi xuống, như cũng nhẹ nhàng chứng giám cho hai trái tim đang học cách chữa lành bằng yêu thương, bằng dịu dàng, bằng chậm rãi của một tình yêu thật sự.