LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 33: TỪNG BƯỚC CHỮA LÀNH
Bầu trời Bắc Kinh sáng hôm sau trong vắt hiếm hoi sau cơn mưa đêm qua, ánh nắng nhẹ rót vào khung cửa kính phòng ngủ, rọi lên mái tóc nâu mềm của người con gái đang ngồi lặng lẽ nơi mép giường.Mỹ Linh dậy từ sớm.Nàng khẽ rời khỏi vòng tay Quảng LingLing như sợ làm phiền giấc ngủ của người ấy. Đôi mắt vẫn còn thâm quầng nhưng đã không còn nặng trĩu như những sáng sớm từng tỉnh dậy nơi xứ người một mình, trong căn phòng trắng xóa của bệnh viện tâm thần.Nhưng khi nàng xoay người định rời đi, một cánh tay vươn ra, giữ lấy cổ tay nàng."Dậy rồi à?"Giọng LingLing còn khàn khàn vì mới ngủ dậy nhưng đôi mắt mở ra đã sáng rõ, ánh nhìn chẳng rời khỏi nàng.Mỹ Linh thoáng giật mình nhưng vẫn khẽ gật đầu:"Em... chỉ định xuống pha trà...""Để lát chị làm. .""Mã Quỳnh hôm nay không có ở công ty, chị cần em giúp chị"
"Em đến công ty với chị nha." Hôm nay, có dự án cần duyệt gấp cô không thể ở nhà, lấy đại một lý do muốn nàng theo cùng, cô không nói là không muốn nàng ở nhà một mình.Mỹ Linh hơi do dự nhưng trước ánh mắt không thể từ chối của Quảng LingLing, nàng chỉ có thể gật đầu.Xe dừng lại trước tòa nhà MWL, những bậc thềm quen thuộc, hành lang dài, ánh mắt nhân viên tò mò tất cả như một cơn sóng ngầm xô đến. Nhưng Quảng LingLing nắm tay Mỹ Linh thật chặt, không rời nửa bước.Từ lúc bước khỏi xe cho đến khi vào thang máy, qua từng tầng văn phòng, ánh mắt của cô luôn dõi theo Mỹ Linh như một tấm chắn vô hình. Và quan trọng nhất là chưa từng buông tay.Chính điều đó khiến Mỹ Linh bớt đi cảm giác lạc lõng.Sau khi xử lý nhanh một dự án khẩn cấp, Quảng LingLing lập tức kéo nàng vào phòng làm việc riêng. Cửa vừa đóng lại, không khí trong phòng lập tức trở nên ấm áp hơn, như đã cách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia.Cô kéo Mỹ Linh lại gần, nhẹ nhàng để nàng ngồi vào lòng mình.Mỹ Linh giãy nhẹ:"Chị... đừng như vậy... ở công ty mà...""Ở đâu cũng vậy." – LingLing cười khẽ, cằm tựa lên vai nàng, giọng dịu dàng – "Chỗ ngồi này của em, duy nhất của em."Mỹ Linh im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. LingLing nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng cùng tay mình đan vào nhau.Mỹ Linh nhìn xuống nhẹ nhàng thì thầm như nói cho chính mình nghe:"Ở Anh... em không nghĩ mình sẽ có ngày quay lại...." LingLing không thúc ép, chỉ siết tay nàng chặt hơn, giọng vẫn mềm như gió:"Kể cho chị nghe đi. Từng chút một cũng được. Không cần nhanh. Không cần nhiều. Chị ở đây, nghe em."Mỹ Linh ngập ngừng. Rồi khẽ kể.Về những đêm phải ngủ trong phòng trắng, bị khóa cửa. Về những buổi trị liệu không biết nên khóc hay nên cười. Về lần đầu tiên cắt cổ tay mà không thấy đau. Về cảm giác mình đã trở thành người không còn xứng đáng với bất kỳ điều gì, kể cả được yêu.Giọng nàng nhỏ dần, như từng câu đều bị kéo từ rất sâu dưới đáy ký ức."Em đã nghĩ... nếu chị biết em thành ra thế này, chị sẽ thấy ghê tởm..."Quảng LingLing vùi mặt vào vai nàng, giọng cô vang lên, dịu dàng nhưng chắc nịch:"Chị không thấy ghê tởm. Chị chỉ thấy đau lòng."
"Không yêu thì để chị yêu em chứ."
"Rất cảm ơn... vì dù có bị dồn đến mức nào, em vẫn tồn tại. Em vẫn trở về."Mỹ Linh siết chặt lấy tay cô, lần đầu tiên trong một thời gian dài, nàng cảm nhận được hơi ấm của một câu trả lời không mang tên phán xét."Em... vẫn không chắc mình có thể sống như một người bình thường...""Vậy thì cứ sống như một người em muốn."
"Không cần phải bình thường, chỉ cần là chính em."
"Còn lại, chị bảo vệ em."Ánh mắt Mỹ Linh rưng rưng. Lần đầu tiên, sự e sợ trong lòng nàng nhường chỗ cho một thứ gì đó khác thứ rất mong manh nhưng đủ để khiến con tim run rẩy: niềm tin.Nàng ngả đầu vào vai LingLing.Vẫn là cái dáng người ấy, vẫn là bờ vai ấy nhưng lần này, là để an yên chứ không phải oán trách."Em sẽ cố... từ từ thôi nhưng em sẽ cố.""Chị không cần em cố. Chị chỉ cần em ở đây." – LingLing hôn nhẹ lên mái tóc nàng.Và cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng ngọt ngào, nơi hai trái tim học lại cách đập cùng nhau không còn sợ hãi, không còn dằn vặt, chỉ còn lại yêu thương.Buổi trưa, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính văn phòng, rọi những vệt vàng dài lên nền gạch xám. Trong căn phòng làm việc yên tĩnh chỉ còn lại tiếng giấy tờ xào xạc cùng nhịp thở đều đặn của hai người. Quảng LingLing vừa ký duyệt văn bản, vừa liếc nhìn người con gái vẫn đang ngủ ngoan trong lòng mình.Cô đặt bút xuống, nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng như có như không gọi nàng dậy, hỏi:"Đến giờ cơm rồi, em muốn ra ngoài ăn chút gì không?"Mỹ Linh do dự nhìn cô, rồi lắc đầu."Nhóm Từ Duy hẹn ăn trưa. Mình đi ăn chung với họ nhé."Lần này, Mỹ Linh không lập tức trả lời. Ánh mắt nàng bỗng trở nên mờ mịt như thể bên trong đang lật lại hàng trăm ký ức cũ nơi từng nụ cười, từng ánh mắt đùa cợt của đám bạn thân ấy vẫn còn vẹn nguyên, nhưng người xưa đã chẳng còn là chính mình nữa.Nàng sợ. Sợ bị nhìn bằng ánh mắt thương hại. Sợ bị so sánh. Sợ họ sẽ không nhận ra nàng một Mỹ Linh từng rạng rỡ, từng tự tin đứng giữa bao ánh đèn giờ chỉ còn là một cái bóng khẽ khàng và nhòe nhoẹt.LingLing dường như hiểu rõ cơn lưỡng lự ấy, tay cô khẽ siết lấy tay nàng:"Chỉ là bữa ăn thôi. Nếu em thấy không ổn, chị dời hẹn."Mỹ Linh cắn môi, mắt vẫn không nhìn thẳng vào cô. Một lúc sau, nàng gật đầu thật khẽ như sợ chính mình sẽ hối hận."Ừm... em đi..."Nụ cười thoáng hiện trên môi Quảng LingLing không phải sự hân hoan, mà là một sự dịu dàng, thấu hiểu."Ngoan."Chỉ một tiếng ấy thôi nhưng trong lòng Mỹ Linh bỗng dâng lên cảm giác ấm áp đến lạ.Họ bước ra khỏi phòng làm việc cùng nhau. Quảng LingLing nắm tay nàng đi qua hành lang dài của tòa nhà MWL. Đám nhân viên ban đầu còn thì thầm bàn tán nhưng khi thấy ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy bảo hộ của nữ chủ tịch, ai cũng im bặt, ngoan ngoãn cúi đầu chào.Mỹ Linh hơi rụt người nhưng tay nàng chưa từng bị buông ra."Đi thôi, chị đưa em về với những người vẫn luôn chờ em." – Giọng LingLing vang khẽ bên tai nàng như một lời cam kết dịu dàng, giữa dòng người đông đúc.Quán ăn được bao trọn một phòng riêng trên tầng cao, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố lấp lánh trong ánh trưa vàng nhạt. Khi Quảng LingLing đẩy cửa bước vào, tay vẫn nắm chặt tay Mỹ Linh, cả phòng liền náo động như ong vỡ tổ.Từ Duy là người đầu tiên đứng dậy, miệng há thành hình chữ "O":"Mỹ Linhhh!? Trời đất, rốt cuộc cũng chịu ló mặt rồi hả?!"Tôn Yên Nhi đứng bật dậy, kéo ghế:"Ngồi đây ngồi đây! Nhớ em muốn chết! Không gặp 5 năm, chị già luôn rồi nè!"Ngay cả bạn gái của Từ Duy – Mai Linh học lớp 11C cùng khóa Mỹ Linh từ thi chung cuộc thi hùng biện năm đó, người vốn ít nói, cũng nhoẻn miệng cười:"Cậu vẫn thích mặc áo trắng ha, không thay đổi gì cả."Không khí trong phòng lập tức trở nên ấm áp, thân thuộc như những năm tháng còn học chung cấp ba. Mỹ Linh hơi lùi một bước, tim vẫn còn thắt lại bởi những ngờ vực lặng lẽ. Nhưng Quảng LingLing đã đặt tay lên lưng nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía chiếc ghế trống giữa những người xưa cũ."Chị ngồi kế em." – LingLing nói nhỏ rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh như thể đó là vị trí duy nhất cô chấp nhận trong đời.Mỹ Linh ngồi xuống, đôi tay siết chặt vạt áo. Nhưng chỉ vài phút sau, tiếng cười rộn vang của Từ Duy và những mẩu chuyện không đầu không đuôi đã khiến nàng dần thả lỏng."Nhớ cái lần mới vô trường được 2 hôm, Mỹ Linh ra tay nghĩa hiệp cứu Lý Tiểu Mai khi đi tỏ tình với LingLing bị Vương Như chặn đánh, chấn động cả trường!"Tôn Yên Nhi cười đùa nói theo: "Cứu người rồi cướp người trong lòng của người.""Sao tớ không biết vụ đó?" – LingLing khẽ cong môi cười, quay sang nhìn Mỹ Linh – lúc này đã đỏ bừng mặt, vội cúi đầu xuống."Đừng nhắc nữa mà..." nàng thì thầm như mèo con, khiến cả bàn phá ra cười.Không ai nhắc đến những điều buồn. Không ai hỏi vì sao nàng biến mất 2 năm, vì sao nàng không về. Họ kể chuyện hiện tại, chuyện thời cấp 3, chuyện ai đó sắp cưới, ai đó vừa thất tình, chuyện Mã Quỳnh vẫn chưa biết cách nấu cơm dù làm mẹ rồi.Mỹ Linh cười nhiều đến mức đôi mắt cong cong như trăng non, ánh lên thứ dịu dàng đã từng bị lãng quên nơi xứ người lạnh lẽo.Lúc bữa ăn gần tàn, Tôn Yên Nhi đưa tay khoác vai nàng:"Mỹ Linh à, lần sau mà còn dám mất tích không từ biệt, chị sẽ gom hết nhóm sang tận Anh bắt em về đó.""Không cần đâu." – Quảng LingLing thêm vào, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy chiếm hữu "Vì em ấy sẽ không đi đâu nữa."Mọi người nhìn nhau cười.Mỹ Linh bỗng rưng rưng. Không phải vì câu nói ấy ngọt ngào, mà vì lần đầu tiên sau ngần ấy năm, nàng ngồi giữa những tiếng cười không phán xét, những cái ôm không gượng gạo, và một bàn tay không bao giờ chịu buông.Bữa cơm ấy, không món nào đặc biệt nhưng lại ấm như mùa xuân.
Vì cuối cùng, nàng cũng đã về nhà.
"Em đến công ty với chị nha." Hôm nay, có dự án cần duyệt gấp cô không thể ở nhà, lấy đại một lý do muốn nàng theo cùng, cô không nói là không muốn nàng ở nhà một mình.Mỹ Linh hơi do dự nhưng trước ánh mắt không thể từ chối của Quảng LingLing, nàng chỉ có thể gật đầu.Xe dừng lại trước tòa nhà MWL, những bậc thềm quen thuộc, hành lang dài, ánh mắt nhân viên tò mò tất cả như một cơn sóng ngầm xô đến. Nhưng Quảng LingLing nắm tay Mỹ Linh thật chặt, không rời nửa bước.Từ lúc bước khỏi xe cho đến khi vào thang máy, qua từng tầng văn phòng, ánh mắt của cô luôn dõi theo Mỹ Linh như một tấm chắn vô hình. Và quan trọng nhất là chưa từng buông tay.Chính điều đó khiến Mỹ Linh bớt đi cảm giác lạc lõng.Sau khi xử lý nhanh một dự án khẩn cấp, Quảng LingLing lập tức kéo nàng vào phòng làm việc riêng. Cửa vừa đóng lại, không khí trong phòng lập tức trở nên ấm áp hơn, như đã cách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia.Cô kéo Mỹ Linh lại gần, nhẹ nhàng để nàng ngồi vào lòng mình.Mỹ Linh giãy nhẹ:"Chị... đừng như vậy... ở công ty mà...""Ở đâu cũng vậy." – LingLing cười khẽ, cằm tựa lên vai nàng, giọng dịu dàng – "Chỗ ngồi này của em, duy nhất của em."Mỹ Linh im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. LingLing nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng cùng tay mình đan vào nhau.Mỹ Linh nhìn xuống nhẹ nhàng thì thầm như nói cho chính mình nghe:"Ở Anh... em không nghĩ mình sẽ có ngày quay lại...." LingLing không thúc ép, chỉ siết tay nàng chặt hơn, giọng vẫn mềm như gió:"Kể cho chị nghe đi. Từng chút một cũng được. Không cần nhanh. Không cần nhiều. Chị ở đây, nghe em."Mỹ Linh ngập ngừng. Rồi khẽ kể.Về những đêm phải ngủ trong phòng trắng, bị khóa cửa. Về những buổi trị liệu không biết nên khóc hay nên cười. Về lần đầu tiên cắt cổ tay mà không thấy đau. Về cảm giác mình đã trở thành người không còn xứng đáng với bất kỳ điều gì, kể cả được yêu.Giọng nàng nhỏ dần, như từng câu đều bị kéo từ rất sâu dưới đáy ký ức."Em đã nghĩ... nếu chị biết em thành ra thế này, chị sẽ thấy ghê tởm..."Quảng LingLing vùi mặt vào vai nàng, giọng cô vang lên, dịu dàng nhưng chắc nịch:"Chị không thấy ghê tởm. Chị chỉ thấy đau lòng."
"Không yêu thì để chị yêu em chứ."
"Rất cảm ơn... vì dù có bị dồn đến mức nào, em vẫn tồn tại. Em vẫn trở về."Mỹ Linh siết chặt lấy tay cô, lần đầu tiên trong một thời gian dài, nàng cảm nhận được hơi ấm của một câu trả lời không mang tên phán xét."Em... vẫn không chắc mình có thể sống như một người bình thường...""Vậy thì cứ sống như một người em muốn."
"Không cần phải bình thường, chỉ cần là chính em."
"Còn lại, chị bảo vệ em."Ánh mắt Mỹ Linh rưng rưng. Lần đầu tiên, sự e sợ trong lòng nàng nhường chỗ cho một thứ gì đó khác thứ rất mong manh nhưng đủ để khiến con tim run rẩy: niềm tin.Nàng ngả đầu vào vai LingLing.Vẫn là cái dáng người ấy, vẫn là bờ vai ấy nhưng lần này, là để an yên chứ không phải oán trách."Em sẽ cố... từ từ thôi nhưng em sẽ cố.""Chị không cần em cố. Chị chỉ cần em ở đây." – LingLing hôn nhẹ lên mái tóc nàng.Và cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng ngọt ngào, nơi hai trái tim học lại cách đập cùng nhau không còn sợ hãi, không còn dằn vặt, chỉ còn lại yêu thương.Buổi trưa, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính văn phòng, rọi những vệt vàng dài lên nền gạch xám. Trong căn phòng làm việc yên tĩnh chỉ còn lại tiếng giấy tờ xào xạc cùng nhịp thở đều đặn của hai người. Quảng LingLing vừa ký duyệt văn bản, vừa liếc nhìn người con gái vẫn đang ngủ ngoan trong lòng mình.Cô đặt bút xuống, nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng như có như không gọi nàng dậy, hỏi:"Đến giờ cơm rồi, em muốn ra ngoài ăn chút gì không?"Mỹ Linh do dự nhìn cô, rồi lắc đầu."Nhóm Từ Duy hẹn ăn trưa. Mình đi ăn chung với họ nhé."Lần này, Mỹ Linh không lập tức trả lời. Ánh mắt nàng bỗng trở nên mờ mịt như thể bên trong đang lật lại hàng trăm ký ức cũ nơi từng nụ cười, từng ánh mắt đùa cợt của đám bạn thân ấy vẫn còn vẹn nguyên, nhưng người xưa đã chẳng còn là chính mình nữa.Nàng sợ. Sợ bị nhìn bằng ánh mắt thương hại. Sợ bị so sánh. Sợ họ sẽ không nhận ra nàng một Mỹ Linh từng rạng rỡ, từng tự tin đứng giữa bao ánh đèn giờ chỉ còn là một cái bóng khẽ khàng và nhòe nhoẹt.LingLing dường như hiểu rõ cơn lưỡng lự ấy, tay cô khẽ siết lấy tay nàng:"Chỉ là bữa ăn thôi. Nếu em thấy không ổn, chị dời hẹn."Mỹ Linh cắn môi, mắt vẫn không nhìn thẳng vào cô. Một lúc sau, nàng gật đầu thật khẽ như sợ chính mình sẽ hối hận."Ừm... em đi..."Nụ cười thoáng hiện trên môi Quảng LingLing không phải sự hân hoan, mà là một sự dịu dàng, thấu hiểu."Ngoan."Chỉ một tiếng ấy thôi nhưng trong lòng Mỹ Linh bỗng dâng lên cảm giác ấm áp đến lạ.Họ bước ra khỏi phòng làm việc cùng nhau. Quảng LingLing nắm tay nàng đi qua hành lang dài của tòa nhà MWL. Đám nhân viên ban đầu còn thì thầm bàn tán nhưng khi thấy ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy bảo hộ của nữ chủ tịch, ai cũng im bặt, ngoan ngoãn cúi đầu chào.Mỹ Linh hơi rụt người nhưng tay nàng chưa từng bị buông ra."Đi thôi, chị đưa em về với những người vẫn luôn chờ em." – Giọng LingLing vang khẽ bên tai nàng như một lời cam kết dịu dàng, giữa dòng người đông đúc.Quán ăn được bao trọn một phòng riêng trên tầng cao, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố lấp lánh trong ánh trưa vàng nhạt. Khi Quảng LingLing đẩy cửa bước vào, tay vẫn nắm chặt tay Mỹ Linh, cả phòng liền náo động như ong vỡ tổ.Từ Duy là người đầu tiên đứng dậy, miệng há thành hình chữ "O":"Mỹ Linhhh!? Trời đất, rốt cuộc cũng chịu ló mặt rồi hả?!"Tôn Yên Nhi đứng bật dậy, kéo ghế:"Ngồi đây ngồi đây! Nhớ em muốn chết! Không gặp 5 năm, chị già luôn rồi nè!"Ngay cả bạn gái của Từ Duy – Mai Linh học lớp 11C cùng khóa Mỹ Linh từ thi chung cuộc thi hùng biện năm đó, người vốn ít nói, cũng nhoẻn miệng cười:"Cậu vẫn thích mặc áo trắng ha, không thay đổi gì cả."Không khí trong phòng lập tức trở nên ấm áp, thân thuộc như những năm tháng còn học chung cấp ba. Mỹ Linh hơi lùi một bước, tim vẫn còn thắt lại bởi những ngờ vực lặng lẽ. Nhưng Quảng LingLing đã đặt tay lên lưng nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía chiếc ghế trống giữa những người xưa cũ."Chị ngồi kế em." – LingLing nói nhỏ rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh như thể đó là vị trí duy nhất cô chấp nhận trong đời.Mỹ Linh ngồi xuống, đôi tay siết chặt vạt áo. Nhưng chỉ vài phút sau, tiếng cười rộn vang của Từ Duy và những mẩu chuyện không đầu không đuôi đã khiến nàng dần thả lỏng."Nhớ cái lần mới vô trường được 2 hôm, Mỹ Linh ra tay nghĩa hiệp cứu Lý Tiểu Mai khi đi tỏ tình với LingLing bị Vương Như chặn đánh, chấn động cả trường!"Tôn Yên Nhi cười đùa nói theo: "Cứu người rồi cướp người trong lòng của người.""Sao tớ không biết vụ đó?" – LingLing khẽ cong môi cười, quay sang nhìn Mỹ Linh – lúc này đã đỏ bừng mặt, vội cúi đầu xuống."Đừng nhắc nữa mà..." nàng thì thầm như mèo con, khiến cả bàn phá ra cười.Không ai nhắc đến những điều buồn. Không ai hỏi vì sao nàng biến mất 2 năm, vì sao nàng không về. Họ kể chuyện hiện tại, chuyện thời cấp 3, chuyện ai đó sắp cưới, ai đó vừa thất tình, chuyện Mã Quỳnh vẫn chưa biết cách nấu cơm dù làm mẹ rồi.Mỹ Linh cười nhiều đến mức đôi mắt cong cong như trăng non, ánh lên thứ dịu dàng đã từng bị lãng quên nơi xứ người lạnh lẽo.Lúc bữa ăn gần tàn, Tôn Yên Nhi đưa tay khoác vai nàng:"Mỹ Linh à, lần sau mà còn dám mất tích không từ biệt, chị sẽ gom hết nhóm sang tận Anh bắt em về đó.""Không cần đâu." – Quảng LingLing thêm vào, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy chiếm hữu "Vì em ấy sẽ không đi đâu nữa."Mọi người nhìn nhau cười.Mỹ Linh bỗng rưng rưng. Không phải vì câu nói ấy ngọt ngào, mà vì lần đầu tiên sau ngần ấy năm, nàng ngồi giữa những tiếng cười không phán xét, những cái ôm không gượng gạo, và một bàn tay không bao giờ chịu buông.Bữa cơm ấy, không món nào đặc biệt nhưng lại ấm như mùa xuân.
Vì cuối cùng, nàng cũng đã về nhà.