LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 32: VẪN YÊU



Bầu trời Bắc Kinh đã rũ xuống một màu tro tàn, như thể cả thành phố cũng đang để tang cho một điều gì đó chưa kịp xảy ra.

Quảng LingLing mở mắt, cảm thấy cổ họng khô rát như vừa qua một trận sốt nặng. Ánh đèn vàng vọt từ trần nhà văn phòng rọi xuống làn mi mỏi mệt, điện thoại nơi bàn rung lên lần thứ một trăm lẻ một. Cô mới nhận ra hôm nay... đã là ngày hôm sau. Mà hôm nay... là ngày cưới.

Cô lao ra khỏi công ty như một kẻ mất trí.

Chiếc xe Rolls Royce đen lao vút giữa phố xá về đêm, kim đồng hồ đã chỉ qua nửa đêm, nhưng đầu cô chỉ vang lên duy nhất một câu:

"Không được để em ấy một mình."

Căn biệt thự nằm ngay tại trung tâm thành phố vẫn im ắng như một giấc mơ chưa kịp tỉnh. Không có bóng người chờ cô trước cửa. Không có váy cưới trắng tinh nhuộm ánh nắng. Chỉ có tiếng gió rít khe khẽ như ai đó đang khóc.

Cô đẩy cửa bước vào.

Đèn phòng khách không bật nhưng phòng ngủ hé mở một khoảng sáng nhỏ. Cô bước vào, tim như bị bóp nghẹt từng nhịp.

Trần Mỹ Linh đang nằm trên giường. Không váy cưới, không son phấn, không giày cao gót. Chỉ là một chiếc áo ngủ trắng đơn giản, tóc rũ xuống gối, khuôn mặt nhợt nhạt như chưa từng thấy ánh nắng.

Mỹ Linh co người lại như một đứa trẻ, gương mặt quay vào trong, sống lưng mỏng manh cong lên như cố tự che chắn điều gì.

Chăn trắng đắp hờ trên vai, chẳng đủ ấm.

Quảng LingLing không thở nổi.

Cô bước lại gần, từng bước chậm, sợ làm người kia tan đi mất.

Ngồi xuống mép giường, cô đưa tay run rẩy vuốt nhẹ sợi tóc rối bên gò má lạnh. Giọng cô nghèn nghẹn, không còn giống chủ tịch MWL cao ngạo ngày thường, mà là giọng của một người yêu lần đầu được bước vào đau đớn của người mình thương:

"Mỹ Linh... em ăn gì chưa?"

Cô gái trên giường khẽ giật mình. Nhưng không xoay người lại. Một lúc sau, chỉ có một câu nói nhỏ như hơi thở:

"Em ăn rồi... một chút sữa chua. Không ngon lắm."

Quảng LingLing khẽ cười. Cái kiểu cười rách rưới của một người vừa biết người mình yêu còn sống nhưng lại sống chẳng ra sống.

"Sao không gọi chị?"

Lần này, Mỹ Linh từ từ quay người lại. Đôi mắt đỏ au như đã khóc suốt cả ngày, như thể hôm nay là ngày cưới ngày lẽ ra em mặc váy trắng bước đến bên chị, chứ không phải làm lễ, cắt bánh một mình.

"Em sợ chị không đến..."

Giọng nàng khàn như cát chảy.

"Chị... đã không đến thật."

Nước mắt LingLing rơi, chạm vào vai em.

Không phải vì trách móc.

Mà là vì quá muộn để không đau.

"Chị xin lỗi. Chị đã ngủ quên... chị không nên ngủ..."

"Không sao" Mỹ Linh mỉm cười, ánh mắt ráo hoảnh.

Một tiếng xoẹt trong tim LingLing như ai đó cầm dao rạch vào ngực.

Cô ôm chầm lấy Mỹ Linh.

Không lời nói. Chỉ có nhịp tim. Chỉ có hơi thở. Chỉ có cảm giác lần đầu tiên trong nhiều năm, hai người họ thực sự được ngồi cạnh nhau — không còn quá khứ chen vào, không còn tội lỗi ngáng đường.

"Chị không để em một mình nữa" Quảng LingLing thì thầm vào tóc Mỹ Linh, "không lần nào nữa, nha."

Mỹ Linh không nói gì, chỉ khẽ nhắm mắt lại. Nàng đã chờ 5 năm chỉ để lại được cô ôm một lần. Một giọt nước mắt rơi xuống gối trắng, loang ra một vệt lặng câm.

Đó không phải giọt nước mắt của tuyệt vọng.

Mà là nước mắt của một kẻ sắp được cứu khỏi địa ngục.

Chỉ mong... lần này, thời gian đừng phụ lòng người.

Trong gian bếp ấm ánh vàng, hơi nước bốc lên từ nồi cháo trắng lặng lẽ như màn sương mỏng giăng trên vai người con gái đã từng đứng đầu giới kinh doanh.
Quảng LingLing không nói một lời, cô xuống bếp, nấu một nồi cháo nhỏ, ít muối, loãng thôi, vừa đủ thơm mùi gạo và thoảng chút hành. Cô chỉ lặng lẽ múc cháo, từng động tác quen thuộc đến mức chính cô cũng không nhận ra mình đang rơi vào một ký ức rất cũ.

Cháo nấu xong, cô bưng lên phòng.
Mỹ Linh vẫn nằm co mình, ánh mắt ngơ ngác như thể mọi hơi thở cũng cần có người dẫn đường.

Cô đặt tô cháo lên bàn, rồi trèo lên giường, ngồi sau lưng nàng.
Nhẹ nhàng kéo người gầy gò đó ngồi dựa vào ngực mình, cánh tay vòng ra phía trước ôm trọn lấy em.

"Dựa vào chị một chút."

Mỹ Linh e sợ nhưng không kìm được khao khát được đụng chạm người yêu cũng để cho LingLing đỡ mình ngồi dậy, gối đầu lên vai cô.
Đôi tay từng lạnh buốt trong những đêm bệnh viện giờ được bao bọc bởi vòng tay từng thuộc về nàng.

Quảng LingLing cầm muỗng, múc cháo, thổi nhẹ như thể từng hơi thở của mình đều dốc hết ra để nàng thấy được tình yêu. Rồi cô đưa muỗng cháo lên môi Mỹ Linh.

"Ngoan nào, ăn một miếng nhé."

Mỹ Linh khẽ hé môi, nuốt từng chút một.
Từng thìa cháo trôi qua cổ họng, không quá nóng, không quá nhạt, vừa vặn như tâm hồn cô đã tan vỡ nhưng giờ đang được hâm nóng lại.

Giữa căn phòng nhỏ, gió từ ban công khẽ lay tấm rèm trắng.
Hai người ngồi lặng, tựa vào nhau như thể thời gian ngừng lại đúng giây phút ấy.

Mỹ Linh quay đầu lại, chạm nhẹ trán vào cằm LingLing như đang tìm một cảm giác mà nàng từng ngàn ngày đêm trông đợi.

Quảng LingLing siết chặt vòng tay như thể sợ buông ra sẽ mất em thêm một lần nữa.

Ngoài trời, mưa đã tạnh.
Chỉ còn ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên hai hình bóng dựa vào nhau trên giường, như thể thế giới ngoài kia có tan vỡ bao nhiêu, thì chỉ cần khoảnh khắc này là đủ để hàn lại tất cả.

Phòng ngủ chìm trong ánh đèn vàng dịu như mạch trăng rớt trên sàn gỗ. Gió ngoài ban công thổi nhẹ, lay rèm lụa trắng, thoảng hương mưa còn vương trên mái.

Quảng LingLing từ phòng tắm bước ra, tóc dài buộc gọn sau gáy, áo ngủ trắng mềm rũ trên vai, vừa vặn ôm lấy dáng người cao gầy đã từng khiến biết bao người ngước nhìn trong những buổi họp báo giới. Nhưng giờ, ánh mắt cô dịu dàng đến độ chỉ có thể thuộc về một người người đang nằm co lại như cánh hoa rơi trên giường: Trần Mỹ Linh.

Cô bước lại gần, ngồi lên mép giường.

"Em ngủ chưa?"

Mỹ Linh khẽ lắc đầu.

Cô vẫn quay lưng về phía LingLing, thân hình mỏng manh như thể chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể tan vào không khí.
Quảng LingLing vén chăn, chậm rãi nằm xuống phía sau em. Cô muốn đưa tay ôm lấy em như bao lần từng ôm giữa những ngày đầy gió của quá khứ. Nhưng vừa mới nhích người sát lại, Mỹ Linh đã khẽ rút người, lùi ra sau, như một cánh hoa héo né tránh cơn gió mạnh như một phản xạ vô thức.

"Đừng" giọng nàng run rẩy "Đừng ôm em..."giọng nàng nhỏ như sợi chỉ, đầy sợ hãi.

Quảng LingLing chết lặng trong tích tắc, cô nhẹ giọng nói:

"Là chị đây mà, là Quảng LingLing..."

Mỹ Linh lắc đầu, vùi mặt vào gối như đang tìm một chỗ trốn.

"Không phải chị... là em. Em... em sợ... Em không sạch sẽ nữa..."

Giọng nàng nghẹn lại ở hai chữ cuối cùng.

Chỉ một giây, đôi vai nhỏ run lên.
Nỗi sợ không gọi thành tên cứ thế ập đến, trùm kín nàng như đêm tối.
Là nỗi sợ từ hai năm trước đêm mà từ đó về sau, nàng chẳng còn dám nhìn vào mắt chính mình.

Quảng LingLing lặng người.
Ngực cô đau như có ai nhét vào một cục sắt nung đỏ, nung đến tận đáy tâm can.

"Mỹ Linh..." cô gọi tên nàng, từng chữ run rẩy "Em chưa bao giờ bẩn."

Mỹ Linh ngạc nhiên LingLing đã biết rồi. Nhưng cô vẫn lắc đầu, nước mắt thấm ướt gối.

"Em không còn xứng với chị nữa...."

Câu nói vừa dứt, LingLing lập tức ôm chặt lấy Mỹ Linh từ phía sau, siết mạnh như muốn truyền vào em tất cả hơi ấm còn sót lại của mình.

"Đừng nói như vậy nữa." LingLing thầm thì, giọng khàn đặc "em không làm gì sai cả. Em là người bị tổn thương......"

"Nhưng em đã không thể giữ lời hứa với chị..."

"Chị không cần lời hứa" Quảng LingLing cắt lời, "chị cần em, chỉ cần em là Mỹ Linh... là đủ rồi."

Không gian im ắng, chỉ còn tiếng gió đập vào cửa sổ và tiếng nấc lặng lẽ trong lòng LingLing.

Một lúc lâu sau, Mỹ Linh quay đầu lại, mắt ướt đỏ như thủy tinh vỡ.

"Chị... không sợ à? Em bẩn lắm. Em thật sự... rất bẩn."
"Chị vẫn còn muốn ở cạnh em sao?"

Câu hỏi bật ra như lưỡi dao.
Không phải nhắm vào ai khác mà cứa chính vào tim người hỏi.

LingLing không đáp ngay. Cô chỉ nhìn Mỹ Linh thật lâu, thật sâu như nhìn thấy trong ánh mắt ấy tất cả những đêm dài nàng gồng mình chống lại nỗi ghê tởm với bản thân, tất cả những vết thương người khác không nhìn thấy.

Rồi cô chậm rãi, rất chậm, dịch lại gần. Từng chút, từng chút một, như sợ nếu nhanh quá, nàng sẽ vỡ ra như thủy tinh.

Cô vòng tay ôm nàng siết hơn, tay lạnh chạm vào vai em run run.
Hơi ấm quen thuộc ấy lại là liều thuốc duy nhất có thể cứu vớt Mỹ Linh khỏi vực sâu của chính mình.

"Mỹ Linh... chị vẫn yêu em."
"Mọi khoảnh khắc được bên em đều rực rỡ."

Giọng LingLing trầm thấp, vững chãi như chiếc ô che nàng khỏi giông bão.

"Vì trời đẹp, vì trời không đẹp, và vì trời đủ đẹp."
"Mỗi ngày đều đẹp."

Cô ngừng một nhịp, ôm nàng chặt hơn.

"Và dù có chuyện gì xảy ra... cũng không bao giờ là lỗi của em."

Mỹ Linh bật khóc.

Nàng không còn kiềm lại được nữa.
Không còn cố gồng, không còn nín lặng. Tất cả những ấm ức, những lần tự hỏi "mình có đáng được yêu không" những đêm dài muốn biến mất giờ đây vỡ oà trong vòng tay của người mà suốt đời này nàng không thể ngừng yêu.

"Em xin lỗi... xin lỗi..."

LingLing mỉm cười, nụ cười dịu dàng như từng cơn nắng trong ký ức:

"Mỹ Linh, em đừng xin lỗi."
"Chị sợ thế giới này không dịu dàng với em. Chị chưa bao giờ và không bao giờ sợ em."

Tiếng nức nở của Mỹ Linh hòa vào nhịp thở sâu đều của LingLing.
Giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được nhà, được ôm, được tha thứ, được tin rằng mình vẫn xứng đáng để yêu thương.

Một lúc sau, khi nước mắt đã thấm ướt cả vạt áo ngủ của LingLing, Mỹ Linh ngủ thiếp đi trong vòng tay ấy đôi mắt vẫn còn ươn ướt nhưng môi đã khẽ mỉm cười.

Quảng LingLing ghé sát tai Mỹ Linh, thì thầm:

"Ngủ ngoan. Chị ở đây. Mãi mãi."

Ngoài kia trời đã khuya.
Thành phố mờ mịt sau cơn mưa cuối mùa.

Bên ngoài, trời trở gió.
Nhưng trong phòng, cuối cùng cũng có một người, ngủ được...trong bình yên, một người thức canh giữ niềm tin mong manh vừa hồi sinh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...