LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 31: VẾT CẮT



Bắc Kinh, một ngày cuối thu.

Gió từ cửa sổ thổi vào phòng họp tầng cao nhất, lật khẽ tờ hồ sơ trên bàn như có ai đó vô hình chạm tay vào. Ngày mai là ngày kết hôn, Quảng LingLing đứng bên cửa kính, lặng lẽ nhìn dòng xe phía dưới như một vết sẹo chuyển động giữa thành phố đông đặc cô đang suy nghĩ nên cư xử như thế nào với cô dâu sắp cưới của mình.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ thám tử riêng, kèm một file PDF đính kèm và một dòng ngắn ngủi:

"Chúng tôi đã tìm thấy bản gốc trong laptop cũ của cô Trần Mỹ Linh. Là lá thư viết cách đây gần hai năm. Gửi Chủ tịch."

Quảng LingLing không mở file ngay. Cô điềm tĩnh như bao lần đối diện hợp đồng tỷ đô. Chỉ khác là lần này, tay cô run nhẹ. Cô mở laptop, phóng to từng dòng chữ, đó là một bức thư dài. Chỉ là những câu ngắn, ngắt quãng như được viết trong lúc nước mắt rơi hoặc trong một cơn đau không thể gọi thành tên.

Gửi Quảng LingLing!

Nếu bức thư này đến tay chị, có lẽ... em đã không còn nữa rồi.
Em xin lỗi, vì đến cả lời chào cuối cùng cũng chỉ có thể gửi qua những con chữ lạnh lẽo thế này.

Nếu thế gian thật sự có kiếp sau, nếu hai con người từng lạc nhau trong một kiếp này có thể gặp lại em nguyện dùng tất cả những lần luân hồi cộng lại, chỉ để được gặp và yêu chị thêm một lần nữa. Thêm một lần thôi cũng được...

Có những đêm em đã ngồi bó gối bên cửa sổ, nhìn đèn xe ngoài đường, tưởng tượng về ngày em có thể trở về bên chị. Em đã từng mua vé máy bay rồi lại hủy, từng ngồi hàng giờ gói ghém món quà nhỏ, từng soạn ra cả trăm tin nhắn chẳng dám gửi. Em từng nghĩ, chỉ cần vượt qua được đêm nay, ngày mai em sẽ đứng trước mặt chị, nói rằng:
"I love you, LingLing"

Nhưng... em không làm được.

LingLing, tha thứ cho em.

Có người đã cướp đi lòng tin em dành cho chính mình, giẫm nát từng chút dũng khí mà em gom góp suốt 1093 ngày rời xa chị.
Em sợ.
Em sợ ánh mắt của chị, sợ câu hỏi của chị, sợ rằng đứng trước chị, em không còn là cô bé năm xưa chị từng yêu thương nữa.
Em trở thành người mà chính em cũng không nhận ra được.
Tệ hại, yếu đuối và đầy những vết nứt.

LingLing à...
Em không thể quay lại nữa rồi.
Em mệt đến mức chỉ muốn ngủ. Một giấc ngủ dài.
Nhưng ngay cả giấc ngủ cũng chẳng tử tế với em.
Bọn họ lôi em khỏi yên bình, níu em lại cái thế giới ngột ngạt này, nhấn chìm em vào cơn ác mộng mà chính em không thoát nổi. Như thể... họ vẫn cần em sống chỉ để giày vò thêm một chút thôi.

Nếu thật sự có kiếp sau...
Em mong mình vẫn là em của những ngày ấy.
Ngốc nghếch, kiêu ngạo, và yêu chị bằng tất cả những gì em có.
Lần này, em hứa sẽ yêu chị bằng cả mười lần kiếp này cộng lại.
Không rời xa nữa.
Không hèn nhát nữa.
Không để chị cô đơn trong nỗi nhớ của chính em nữa.

Chị biết không, ngay cả lúc này, khi máu em đang lạnh đi từng chút, khi mắt em mờ dần, em vẫn mơ hồ nghe giọng chị: "Chị đợi em"

Giá như có thể, em vẫn muốn được bên chị thêm lần nữa.
Nhưng thôi... em đi đây.

Chị nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.
Nếu vô tình có ai đó yêu chị... chị hãy để họ yêu chị thật tốt, thay phần em.

Em xin lỗi.
Vì đã không thể làm người sống sót.
Vì đã không thể yêu chị một cách trọn vẹn.
Nhưng em hứa... dù ở bất cứ đâu, em cũng vẫn yêu chị.

Tạm biệt

Quảng LingLing hất hết hồ sơ trên bàn.

Tiếng động vang lên trong phòng họp rộng lớn, bật lại thành vô số tiếng vang như âm thanh của một trái tim nứt ra giữa lồng ngực.

Cô ngồi phịch xuống ghế, tay che mắt.

Một nữ nhân viên đi ngang qua, khựng lại. Nhưng không dám vào, vì chưa từng thấy vị chủ tịch MWL lạnh lùng và quyền lực, lại cúi đầu như thể đang khóc.

Trời về chiều, nắng xuyên qua tấm kính mỏng chiếu lên đôi mắt ướt đỏ của Quảng LingLing.

Cô nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt, như thể vẫn còn có thể thấy bóng dáng một cô gái nhỏ, váy trắng, tóc dài, tay cầm hộp sữa, tay cầm lon đá mơ nghiêng đầu liếc cô:

"Lần sau em nên dán bảng 'Đang có người chăm bữa sáng' lên người luôn không?"

Bức thư vẫn còn mở trên màn hình.

Nhưng cô không dám đọc lại lần nữa.

Cô sợ mình sẽ không chịu nổi.
Không chịu nổi cảm giác người cô yêu nhất đã từng ở rất gần cái chết.
Mà cô, không hề hay biết.

Một lúc lâu sau, cô gọi cho Lưu Mã Quỳnh.

Giọng cô khàn đặc:

"Tôi muốn mọi thứ liên quan đến Trần Mỹ Linh trong 5 năm bên Anh. Tất cả. Không sót một ngày nào."

Lưu Mã Quỳnh sửng sốt:

"LingLing, cậu... muốn điều tra Mỹ Linh ư?"

Quảng LingLing siết chặt điện thoại:

"Không phải điều tra. Là muốn biết...
Em ấy... đã sống những năm đó như thế nào."

Cô tắt máy, không đợi phản hồi. Ngoài kia, trời bắt đầu tối, Bắc Kinh dạo gần đây lạnh sớm.

Trong căn phòng Chủ tịch MWL, một người con gái quyền lực đang ngồi lặng, đọc đi đọc lại bức thư tuyệt mệnh không gửi như thể muốn khắc từng con chữ vào lòng.

Bắc Kinh. Trời nhiều mây. Căn phòng Chủ tịch vẫn lạnh như thường lệ.

Hồ sơ mới từ nước Anh gửi về.
Tất cả được để trong một phong bì màu nâu nhạt, có dấu mực đỏ của bệnh viện tâm thần vùng ngoại ô London.

Trên cùng là biên bản can thiệp tự tử lần thứ tư.
Giấy trắng, chữ đen, lạnh lùng như đá mộ.

"Tình trạng: Bệnh nhân Trần Mỹ Linh, nữ, 22 tuổi.
Tiền sử: rối loạn trầm cảm nặng, hành vi tự sát có chủ đích.
Lý do nhập viện: Cắt cổ tay khi đang tắm, mất máu nặng"

Quảng LingLing không khóc. Ngay cả khi mắt cô đỏ hoe, môi cắn đến bật máu, bàn tay run như bị rút hết sinh lực. Cô chỉ im lặng, một sự im lặng còn tàn khốc hơn mọi tiếng gào thét.

Trên bàn là hồ sơ ảnh — chụp từ camera bệnh viện.
Mỹ Linh ngồi co ro nơi góc tường, quấn chăn kín người, ánh mắt trống rỗng, cằm gầy gò không còn nét ngây thơ ngày xưa.
Một tay cô quấn băng trắng, tay kia ôm lấy đầu gối.
Cô im lặng giữa phòng trắng xoá, như thể chỉ cần thở mạnh cũng sẽ vỡ ra thành trăm mảnh.

Có một đoạn video.
Y tá bước đến đưa thuốc.
Cô gật đầu, ngoan ngoãn uống.
Sau đó là cả buổi chiều — chỉ ngồi yên, không nhúc nhích.

Quảng LingLing bật dừng đoạn clip.
Màn hình đen sì.
Trong đầu cô vang vọng một câu hỏi, như tiếng gió xoáy vào màng nhĩ:

"Những ngày em như vậy sao chị có thể sống trong oán trách em. Chị là đồ khốn."

Cô bật đèn. Tất cả tài liệu vẫn trải khắp mặt bàn. Có những con số thống kê từ bệnh viện: số đơn thuốc, giờ trị liệu, bảng đánh giá tâm lý, thời gian nằm viện nội trú.

Một bác sĩ điều trị từng viết:

"Bệnh nhân không chịu mở lòng. Có dấu hiệu chối bỏ bản thân nặng nề.
Mỗi ngày đều hỏi một câu: 'Nếu một người phản bội người mình yêu, người đó còn xứng đáng sống không?'"

Quảng LingLing không thở nổi nữa. Cô bật dậy, bước về phía cửa sổ. Nhưng khi vừa chạm tay vào tay nắm cửa, đầu gối cô khụy xuống.

Cô ngã.
Gối chạm sàn.
Mặt úp vào lòng bàn tay lạnh ngắt.
Không có tiếng khóc.
Chỉ có tiếng thở đứt đoạn, như người vừa trồi lên khỏi mặt nước sau một cú nhấn chìm rất lâu.

Điện thoại đổ chuông. Là Lưu Mã Quỳnh gọi nhắc cô ngày cưới.

Cô không bắt máy.

Bây giờ cô không muốn nghe điện thoại, trong lòng cô chỉ muốn biết người cô yêu đã từng sống như thế nào trong năm năm cô không biết gì cả.

Bởi vì...
Cô đang nhớ lại một chi tiết nhỏ.
Rất nhỏ.
Ngày Mỹ Linh bước vô MWL, nàng mặc áo tay dài.

Lưu Mã Quỳnh còn trách:
"Mặc gì kỳ vậy? Nóng chết."
Mỹ Linh chỉ cười, cúi đầu, nói nhỏ:
"Em lạnh."

Thì ra, em ấy không lạnh vì thời tiết. Em ấy lạnh... vì bên trong đã chết rồi. Quảng LingLing ngồi dậy thầm thì:

"Chị từng trách em biến mất. Nhưng chị không biết em không biến mất. Em chỉ... chết đi từng ngày."

Bên ngoài mưa đổ. Những hạt mưa va vào kính như nỗi lòng không nói thành lời. Trong căn phòng Chủ tịch MWL, một người con gái làm cả thương trường khiếp sợ, giờ thiếp đi trong nước mắt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...