LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 30: HÔN LỄ



Ngày cưới của Trần Mỹ Linh, trời trong đến kỳ lạ.

Ánh nắng xiên nghiêng xuống bậc thềm lát đá, rọi lên tấm biển tên hội trường sáng lóa. Từ sớm, khách khứa đã đến đông nghẹt, hội trường như vỡ oà giữa những tiếng chúc tụng, lời cười nói, và cả những bản nhạc nhẹ vang lên khe khẽ.

Nhóm Lưu Mã Quỳnh ngồi ở bàn thứ nhất gần sân khấu. F4 cũng đến đông đủ, mỗi người đều mặc trang phục chỉnh tề, trang điểm kỹ lưỡng, nhưng vẻ mặt ai nấy đều mang một chút căng thẳng mơ hồ.

Vì... suốt từ sáng đến giờ, không ai thấy Quảng LingLing.

Không một cuộc gọi, không một tin nhắn.
Chiếc ghế dành cho cô dâu bên cạnh Mỹ Linh, trống rỗng.

Mỹ Linh mặc váy cưới màu trắng tinh, mái tóc búi cao, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, đẹp đến mức khiến người khác nhìn mà ngẩn ngơ. Nhưng ánh mắt cô thì... trống rỗng một cách tàn nhẫn.

Từ đầu tới cuối, nàng không hỏi một câu:
"Chị ấy đâu?"

Chỉ lặng lẽ nghe từng tiếng nhạc, từng tràng pháo tay, từng lượt người bước tới chúc mừng. Mọi thứ diễn ra giống hệt những gì một đám cưới nên có — chỉ là thiếu mất người mà lẽ ra phải đứng cạnh nàng lúc này.

Ông bà nội Mỹ Linh ngồi hàng đầu, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với nhóm F4, với mẹ Mỹ Linh, với nhà gái. Lo lắng xen lẫn bất an, nhưng cuối cùng vẫn giữ bình tĩnh. Dẫu sao... tiệc cưới này, đã không thể hoãn.

Mỗi giờ trôi qua, người đến càng đông, lời chúc tụng càng rộn ràng, sự vắng mặt của Quảng LingLing lại càng lớn lên như một khoảng trống không thể che lấp.

Đến lúc MC mời cô dâu lên sân khấu cắt bánh, nhóm bạn bè vẫn thấp thỏm ngoảnh đầu nhìn về phía cửa, từng ánh mắt, từng cái nhíu mày... như chờ đợi một điều gì đó.

Nhưng cửa vẫn đóng, ngoài kia vẫn là ánh nắng nhức mắt.

Mỹ Linh bước lên, nụ cười dịu dàng đến lạ, một mình cầm dao cắt chiếc bánh kem ba tầng trong tiếng nhạc nền nhẹ nhàng. Chiếc nhẫn lấp lánh nơi ngón áp út — thứ duy nhất có thể xem là bằng chứng của một cuộc hôn nhân hôm nay.

Bữa tiệc cứ thế trôi qua.
Suông sẻ một cách lạnh lẽo.

Bởi người nên đến... rốt cuộc vẫn là không đến.

Cao Uyển Thiên nhấp ngụm rượu, chực đứng dậy đi tìm, bị Hứa Hằng kéo tay lại.
"Đừng... giờ có làm gì cũng vô ích."

Họ đều biết.
Chuyện gì đó... đã thực sự xảy ra rồi.

Cuối cùng, khi bữa tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt ra về, sân khấu bắt đầu được dọn dẹp, những bông hoa trắng rụng lả tả trên nền gạch, mẹ Mỹ Linh mới nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái, nói:

"Về thôi con, về nhà họ Quảng."

Nhà họ Quảng cái tên nghe lạnh lẽo như một bản án đã định sẵn từ trước. Mỹ Linh siết nhẹ lấy vạt váy cưới, khẽ gật đầu.

Trên xe, không ai nói gì.
Mỹ Linh ngồi ghế sau, ngón tay miết nhẹ vào đường chỉ trên mép váy, ánh mắt dán chặt vào những vệt đèn đường chạy dài qua cửa kính.

Đêm nay Bắc Kinh không có gió.
Không có mưa.
Chỉ có thứ không khí đặc quánh đến nghẹn họng.

Tới trước cổng nhà họ Quảng, bà Cao Linh bước xuống trước. Bà quay lại nhìn con gái trong xe, ánh mắt đầy mệt mỏi.
"Linh, vào đi. Mẹ về."

Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn lên cánh cổng lớn khép chặt, ánh đèn vàng bên trong hắt ra nhàn nhạt. Nàng không hỏi gì, không oán trách, không nổi nóng chỉ lặng lẽ mở cửa xe, bước xuống.

Tấm váy cưới chạm đất, kéo lê một đoạn dài trên lối đi lát đá.
Không có tiếng pháo, không có ai đợi.
Không một lời chào, không một cái ôm.

Chỉ có căn nhà rộng lớn lạnh như băng và căn phòng trống hoác phía cuối hành lang.

Mỹ Linh bước vào, quay lưng đóng cửa lại.
Tiếng cửa khép vang lên khẽ khàng, nhưng cứa thẳng vào tim, đau đến nín thở.

Nàng tựa trán vào cánh cửa, bàn tay siết chặt quai túi xách nhỏ, môi mím lại, mắt khép chặt.

Trong khoảnh khắc đó, mọi tiếng ồn ào ngoài kia vụt tắt, chỉ còn lại mình nàng trong bóng tối.

Mỹ Linh bỗng bật cười rất khẽ, chẳng rõ là cười ai, cười cái gì.
Cười như thể cả thế giới này đã biến mất, chỉ còn lại một mình nàng tự diễn cho hết vai.

Vai diễn của một cô dâu...
Không chồng.

Căn phòng tân hôn rộng thênh thang.
Cửa sổ mở hé, gió lùa vào nhè nhẹ, thổi bay tấm rèm voan trắng mỏng tang, quấn nhẹ vào thành ghế, thành giường như thể đang chạm khẽ vào từng góc trống của căn phòng.

Mỹ Linh đứng ở đó, trong bộ váy cưới vẫn chưa tháo, đôi giày cao gót đã cởi từ lúc bước vào nhà. Đôi chân trần lạnh buốt chạm xuống nền đá hoa cương.

Căn phòng vắng lặng, đồng hồ treo tường kêu từng nhịp tách tách, nghe rõ như tiếng kim loại cứa vào da thịt.

Nàng ngồi xuống mép giường, tay chống vào thành nệm, ngửa đầu tựa vào bức tường phía sau. Chiếc váy cưới xếp thành những tầng ren mềm mại dưới chân, trắng muốt và xa lạ.

Không một ai gõ cửa.
Không một ai bước vào.

Đèn phòng tắt từ sớm, chỉ có ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào, mỏng manh đến mức chẳng đủ soi rõ gương mặt mình trong gương.

Mỹ Linh ngồi như thế rất lâu.
Lâu đến mức ngay cả tiếng đồng hồ cũng thôi nhúc nhích, lâu đến mức nghe rõ tiếng tim mình từng nhịp một, dội vào lồng ngực.

Cả thế giới đều lặng đi trong tiếng tim mình.

Nàng đưa tay lên ngực, chạm nhẹ vào nơi trái tim đang đập.
Ừ, vẫn còn đập.
Vẫn còn sống.
Vẫn phải sống.

Nàng nghĩ về Quảng LingLing.
Không oán, không giận, cũng không trách.
Chỉ đơn giản là... không có.

Cái trống rỗng còn kinh khủng hơn tất cả.

Nước mắt không rơi.
Đến cả khóc cũng chẳng còn sức để khóc.

Mỹ Linh ngồi đó cho đến khi ánh đèn ngoài cửa sổ nhạt dần, màn đêm kéo về dày đặc. Căn phòng chìm hẳn vào bóng tối. Mọi thứ trở nên mơ hồ, chỉ còn lại tiếng thở dài rất khẽ nghe như một lời chào tạm biệt với chính mình của hôm nay.

Nàng đứng dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra lọ thuốc ngủ bác sĩ dặn dùng trong trường hợp quá loạn trí. Ngắm nghía một lúc, rồi lại đặt xuống.

Không, nàng vẫn phải tỉnh táo.

Mỹ Linh tháo dần từng chiếc trâm cài tóc, gỡ từng sợi ren trên váy, để trần trụi chính mình giữa căn phòng tân hôn không có ai, không một lời, không một bàn tay siết chặt.

Trong khoảnh khắc ấy nàng nhận ra thứ người ta gọi là một mình thực ra tàn nhẫn đến thế nào.

Mỹ Linh trèo lên giường, co người lại như một đứa trẻ, chăn trắng đắp hờ hững qua vai. Không điện thoại, không nhắn tin, không chờ đợi.

Chỉ có chính mình, với tiếng tim mình, giữa một đêm mà cả thế giới đều lặng đi.


Chương trước Chương tiếp
Loading...