LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 29: VỠ



Hai năm trước.

Cuối xuân Luân Đôn, bầu trời phủ một lớp tím nhạt, nhẹ bẫng như chiếc khăn voan mỏng vắt hững hờ trên vai một người con gái trẻ.

Chỉ còn một tuần nữa thôi — là tròn ba năm ngày cô rời Bắc Kinh.
Cũng là cái hẹn năm ấy, giữa nàng và người con gái đó — Quảng LingLing.

Trần Mỹ Linh nằm nghiêng trên giường ký túc xá, hai tay ôm chặt chiếc gối mềm, ánh mắt khép hờ như đang mộng.
Trong giấc mơ dài của mình, nàng trở về sân sau trường Thực Nghiệm, nơi gốc cây, LingLing cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng — cái chạm mong manh đến mức cả đời này có thể tan vỡ chỉ trong một cái chớp mắt.

Nàng mỉm cười, bàn tay siết chặt sợi dây chuyền bạc mỏng manh, mặt chiếc nhẫn LingLing từng tặng.
Đó là nụ cười thật nhất mà Trần Mỹ Linh có được suốt ba năm qua.
Nhẹ như sương mai, mong manh như hoa tàn cuối mùa.

Nàng từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cách nhau một chuyến bay.
Vé máy bay không khứ hồi đã đặt.
Vali sắp sẵn bên cửa.
Hộ chiếu, giấy tờ nằm gọn trong túi.

Ngay cả món quà tốt nghiệp nàng định trao cho LingLing — một cuốn sổ bọc da cũ kỹ, chất đầy những dòng nhật ký đứt đoạn của ba năm rời xa Bắc Kinh — cũng được gói cẩn thận bằng giấy trắng, đặt bên gối, như sợ lỡ tay đánh rơi mất quá khứ.

Mọi thứ đều sẵn sàng.
Chỉ thiếu một người đợi ở sân bay.

Nhưng số phận luôn là một cái "nhưng" nghiệt ngã, chẳng ai lường trước được.

Đêm ấy, lớp tổ chức tiệc chia tay.

Mọi người cười nói rôm rả, nâng cốc hẹn nhau về những ngày sau này sẽ rực rỡ hơn.
Chỉ có nàng, trong làn sóng rượu sóng sánh, chỉ nhìn thấy một gương mặt duy nhất — gương mặt dưới gốc bằng lăng hôm nào, đôi mắt dịu dàng hơn cả gió mùa hạ.

Nàng không muốn uống.
Nhưng không khí náo nhiệt như thể đêm nay là lần cuối cùng được gọi nhau là "chúng ta".
Không nỡ từ chối.

Chén này nối tiếp chén khác, nàng uống như thể càng uống, hình bóng người đó sẽ hiện về rõ hơn một chút.
Chỉ là... nàng không ngờ.

Cao Quỳnh Ny — người bạn mà nàng vẫn tin là chị em tốt — đã lợi dụng đêm đó.

Ký ức sau đó rách nát như một tấm ảnh bị ngâm nước.

Tỉnh lại trong căn phòng mờ tối, mùi ẩm mốc lẫn với mùi rượu cũ kỹ.
Cơ thể nàng đau nhức, quần áo xộc xệch, trên da thịt là những vết bầm tím xa lạ.

Nàng gào thét, tự tát vào mặt mình đến khi môi rách máu.
Cào vào cổ họng, như thể có thể lột đi được thứ nhơ bẩn đang bám víu.

Nhưng cái nàng nhận lại chỉ là một câu nói thản nhiên, lạnh lẽo:

"Mỹ Linh, là vì tôi quá yêu cậu..."

Yêu?

Từ giây phút ấy, chữ "yêu" với Trần Mỹ Linh chẳng khác gì một vết dao cùn, cứa mãi vào một vết thương cũ.
Không sâu, nhưng rỉ máu, ngày này sang ngày khác.

Từ đêm đó, Trần Mỹ Linh không còn là cô gái thích mỉm cười dưới nắng, mắt lấp lánh mơ về một tương lai cùng LingLing nữa.
Mọi thứ, vụn vỡ.
Như tro bụi bị gió cuốn bay.

Nàng không thể về được nữa.
Không còn tư cách.
Chỉ biết ghê tởm chính mình.

Nỗi ám ảnh lặng lẽ bám riết lấy nàng như một cái bóng dài bất tận.
Nàng từng thử nhiều lần:

Lần đầu, đứng trên tầng sáu ký túc xá, gió thổi buốt lạnh.

Nàng nghĩ, nếu nhảy xuống, có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nhưng bị bạn cùng phòng phát hiện, kéo xuống.

Lần thứ hai, nàng đứng trên cây cầu băng Hyde Park, nhìn xuống dòng sông đen ngòm sâu thẳm.

Tay vịn vào lan can, tưởng tượng bản thân tan biến như chưa từng tồn tại.

Một người lạ giữ chặt tay nàng, hỏi:

"Em ổn chứ?"

Nàng cười nhạt:

"Chỉ là đang nhìn nước thôi."

Lần thứ ba, nàng đi trượt tuyết, buông tay giữa dốc.

Mọi người tưởng là tai nạn.

Chỉ mình nàng biết, đó là lần nàng muốn thử xem nếu buông tay — liệu có ai giữ lại. 

Kết quả là gãy chân, nằm viện hai tháng.

Lần cuối cùng, nàng vào bồn tắm, dùng dao rạch cổ tay.

Lúc máu loang vào làn nước, đỏ rực như ánh hoàng hôn ngày LingLing tiễn nàng ở sân bay, nàng nhắm mắt lại, nghĩ — nếu có thể kết thúc, hẳn sẽ dễ chịu hơn.

Nhưng bạn cùng phòng về sớm, phát hiện kịp.
Lại một lần nữa — sống sót ngoài ý muốn.

Có người hỏi nàng:
"Vì sao không sống tiếp?"

Nàng không trả lời.
Chỉ nở một nụ cười khô khốc, khẽ nói:
"Vì em không còn tư cách sống như em nữa rồi."

Thành phố mưa bụi kéo dài suốt một tuần, sương mù dày đến mức đứng ngay dưới ngọn đèn đường mà ánh sáng cũng chỉ là một quầng vàng mờ nhòe.

Trần Mỹ Linh bị bọc trong chiếc áo khoác cũ của bạn cùng phòng, tóc dài rối bời, mặt trắng bệch, môi khô nứt, mắt trũng sâu.

Bạn nàng gọi taxi, kéo tay nàng suốt chặng đường đến bệnh viện tâm thần.
Tay cô bạn ấy run run, không dám nói gì, chỉ ngồi cạnh Mỹ Linh, thi thoảng nhìn nàng bằng ánh mắt của người sợ hãi một con thú bị thương.

Xe dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ màu xám bạc, bảng hiệu "Mental Health Institute" mờ nhòe trong sương.
Người bạn ấy nắm chặt tay nàng, nhưng Mỹ Linh chẳng buồn rút về — ngược lại, ánh mắt vô hồn như thể đã chết hẳn từ lâu.

Bác sĩ trực là một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng bạc, tóc muối tiêu.

Lúc nhìn vào hồ sơ, ông ấy còn bình tĩnh. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt của Trần Mỹ Linh — đôi mắt rỗng không, vô hồn, lạnh ngắt như mặt hồ mùa đông — thì bàn tay đang cầm bút của ông khẽ run.

Không phải là chưa từng gặp bệnh nhân nặng, nhưng cái cách cô gái này ngồi đó — không nói, không khóc, không cười, không phản ứng — khiến người khác hoảng sợ.

Ánh mắt ấy như của người chết trôi vớt lên từ đáy sông, bị rút cạn mọi hơi ấm.

Ông bác sĩ hít một hơi, chậm rãi hỏi:
"Em có nghe tôi nói không?"

Trần Mỹ Linh không trả lời.

Ánh mắt nàng chỉ dừng lại ở góc bàn, nơi có lọ thuốc trắng, nhãn mác mờ mờ.

Cô bạn hoảng hốt, níu lấy bác sĩ, thì thào:
"Bác sĩ... cô ấy từng cắt cổ tay... từng nhảy cầu... từng bỏ thuốc ngủ... lần nào cũng được cứu hoặc bị phát hiện. Lần này... em sợ không kịp nữa."

Bác sĩ im lặng rất lâu.

Ông ấy nhìn Mỹ Linh, rồi viết vội vào hồ sơ:
Trầm cảm cấp độ 4 — tự sát nhiều lần — biểu hiện tâm lý phân ly nặng — nguy cơ tử vong cao.
Thậm chí còn gạch chân hai lần ở chữ cao.

Ông bác sĩ thở dài, quay sang cô bạn:
"Chuẩn bị thủ tục nhập viện. Đưa vào khu điều trị đặc biệt."

Đêm đó, người ta phải tiêm an thần cho Mỹ Linh mới đưa nổi vào phòng.

Trong suốt ba ngày đầu tiên, nàng không mở miệng.
Không ăn, không uống, không ngủ.

Chỉ ngồi bên cửa sổ, mắt trống rỗng nhìn những giọt mưa trượt dài trên ô kính mờ đục.

Bác sĩ trực đêm ghi chú:
"Ánh mắt cô ấy... giống như người đang đứng giữa một nghĩa trang mênh mông.
Mỗi hơi thở là một tiếng nức nở. Không biết cô ấy còn trụ được bao lâu."

Tối hôm thứ tư, người ta phát hiện cổ tay Trần Mỹ Linh sưng đỏ, máu rỉ ra.

Dù đã bị tước hết mọi vật nhọn, nàng vẫn cố cạy mảnh sứ vỡ ở thành bồn rửa tay, lặng lẽ rạch lên da.

Máu thấm vào vạt áo bệnh nhân, lem lấm như vệt mực đỏ trên nền giấy trắng.

Bác sĩ vào, đứng lặng hồi lâu, ánh mắt lộ rõ vẻ bất lực.

Đây không phải là bệnh nhân, mà là một người đã chết tinh thần.
Chỉ còn lại một cái xác biết thở.

Người ta cột băng vào cổ tay nàng, gỡ mảnh sứ ra, dọn máu, và không ai nói thêm lời nào.
Chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ rả rích — kéo dài mãi cho đến khi bình minh nhợt nhạt hiện lên, lạnh lẽo và tàn nhẫn như nỗi tuyệt vọng mà nàng mang.

Khi ấy... mọi người đều biết, Trần Mỹ Linh của ngày xưa — đã chết rồi.

Trong bệnh viện, không có mùa, không có thời gian.
Chỉ có tường trắng, ánh đèn trắng, trần nhà trắng — và những khuôn mặt người nhợt nhạt, ngơ ngẩn như thể chính họ cũng chẳng biết mình đang sống hay đã chết.

Trần Mỹ Linh ngày nào cũng vậy.
Ăn — uống — ngủ — kiểm tra — uống thuốc.

Mọi thứ diễn ra theo lịch trình cứng nhắc, đến mức nàng chẳng cần nghĩ, cơ thể vẫn lặp lại động tác.
Chỉ khác là ánh mắt thì vẫn trống rỗng như ngày đầu vào viện.

Những bệnh nhân khác dần quen với sự hiện diện của cô gái xinh đẹp trầm mặc, người không bao giờ cười, không bao giờ nói chuyện, cũng không bao giờ khóc.

Cô gái với ánh mắt rỗng như thể đã chôn vùi mọi hơi thở vào tận đáy lòng.

Bác sĩ trị liệu gặp nàng mỗi tuần.

Ban đầu, ông ta hỏi rất nhiều — từ tuổi thơ, cha mẹ, người yêu, cái chết, đến ý nghĩa của sự tồn tại.
Nhưng lần nào cũng chỉ nhận lại ánh mắt im lặng, hoặc một câu nhạt như nước lã:
"Tôi vẫn còn thở, thế thôi."

Hai tháng... Bác sĩ bắt đầu không hỏi nữa.
Chỉ ngồi đối diện, yên lặng cùng nàng uống một tách trà bạc hà.

Có lần ông ấy cười khổ, bảo:
"Tôi làm nghề này 30 năm rồi, cô là ca đầu tiên khiến tôi nghĩ... có lẽ người chết đôi khi còn dễ cứu hơn người sống."

Nhưng lạ là... những giấc ngủ ban ngày bắt đầu kéo dài hơn.
Bàn tay từng thô ráp vì nắm mảnh sứ vỡ, nay đã lành sẹo.

Tóc cắt ngắn, gọn gàng, không còn bết dính như trước.

Có hôm, bác sĩ đi ngang qua cửa sổ, vô tình thấy Mỹ Linh ngồi đọc sách — ánh nắng mỏng manh chiếu lên hàng mi dài rủ xuống.

Chỉ là quyển sách vô thưởng vô phạt trong thư viện bệnh viện, nhưng đó là lần đầu tiên nàng chủ động cầm lên cái gì đó.
Tựa như một dấu hiệu... rất rất nhỏ của người sống.

Cuối tháng thứ hai, sau khi kiểm tra tâm lý và sinh học định kỳ, bác sĩ gọi nàng vào phòng.

Trần Mỹ Linh ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Ông bác sĩ đặt một tệp giấy lên bàn, đẩy về phía nàng:
"Chúng tôi quyết định cho cô xuất viện."

Giọng ông ta trầm và khàn hơn thường ngày.
"Nhưng vẫn phải tiếp tục uống thuốc duy trì, mỗi ngày, đều đặn... cô hiểu chứ?"

Mỹ Linh gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh.
Nhưng lần đầu tiên, khóe môi nàng khẽ động — không phải là nụ cười, mà là thứ gì đó tựa như... từ bỏ.

Bác sĩ đưa cho cô đơn thuốc, một danh sách dài những loại an thần, ổn định tâm trạng, giảm lo âu, chống tái phát.
Ông ta nhìn vào mắt nàng lần cuối, rồi khẽ nói:
"Tôi không dám chúc cô hạnh phúc... nhưng nếu có thể, ít nhất hãy tiếp tục thở."

Trần Mỹ Linh im lặng đứng dậy.
Bước chân nhẹ như gió, bóng dáng nhỏ bé lẫn vào dãy hành lang dài trắng toát.

Ngày xuất viện không ai đến đón.
Chỉ có một chiếc taxi thuê trước, và một túi nhựa đựng vài bộ đồ cũ cùng hộp thuốc trắng toát.

Mỹ Linh ngồi vào ghế sau, nhìn tấm biển bệnh viện khuất dần trong gương chiếu hậu.
Nàng nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt đơn thuốc trong lòng.

Một hơi thở dài, mỏng và nhẹ như sợi khói.

Nàng biết — mình chưa thực sự thoát.
Chỉ là, từ nay... nàng sẽ phải học cách sống chung với nỗi đau, như một thứ bệnh mãn tính không bao giờ khỏi.

Chỉ khác là... nó không còn giết chết được mình nữa.

Từ đó, Trần Mỹ Linh giống như một cái bóng, tồn tại mà không thực sự sống.

Làm thêm, đi học, về phòng, thức trắng đêm — cái vòng luẩn quẩn ấy lặp lại đến mức nàng chẳng còn phân biệt nổi đâu là ngày, đâu là đêm.

Đêm nào cũng tỉnh giấc giữa những cơn ác mộng.
Không nhớ nổi lần cuối cùng mình mỉm cười là khi nào.

Chỉ biết rằng, mỗi mùa xuân trôi qua, lại thêm một năm lỗi hẹn.
Mỗi lần hoa phượng nở, nàng lại lỡ một chuyến về.

Chương trước Chương tiếp
Loading...