LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 3: KHAI THÁC THAN



Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên như lời tuyên bố kết thúc buổi hành hình mang tên "Tiết học Vật Lý". Cả lớp 11A1 bỗng chốc vỡ òa như bầy chim sổ lồng, ùa ra khỏi phòng học trong tâm trạng phấn khởi như vừa sống sót sau một cuộc huấn luyện khắc nghiệt dành cho phi hành gia tương lai.

Trên hành lang tầng hai – nơi ánh nắng đầu trưa xuyên qua từng kẽ lá, nhẹ nhàng rọi xuống hành lang và để lại vệt nắng vàng nhạt trên dãy ghế đá cạnh lan can – bốn người trong nhóm F4 như thường lệ tụ tập lại. Bốn cô gái, bốn khí chất riêng biệt, nhưng khi ngồi cạnh nhau lại như một bức ảnh tạp chí thời trang sống động, khiến bất kỳ ai đi ngang qua cũng khó mà không ngoái đầu nhìn thêm lần nữa.

Cao Uyển Thiên — tiểu thư gia tộc dầu khí và khoáng sản, cổ phần rải khắp các tập đoàn lớn như rắc mè trên bánh — vắt chân hờ lên ghế, tay khuấy nhẹ ly nước chanh mật ong. Cô nàng ngáp khẽ, ánh mắt mơ màng như chưa tỉnh ngủ:

"Ba tớ bảo xong lớp 12 là gom tiền cho đi du học. Không hỏi, không bàn. Chỉ việc xách vali và đi. Canada, Anh hay Thụy Sĩ gì đó... Tớ còn chẳng buồn nhớ nổi."

Ngồi kế bên, Hứa Hằng chống cằm nhìn trời, giọng đều đều như ru ngủ:

Hứa Hằng —gia đình ba đời đều là nhà giáo, không chỉ có học hàm học vị mà còn giữ các chức vụ cấp cao trong Bộ Giáo dục—chống cằm, lười biếng:
"Hầy, đổi với tớ đi. Ai ép tớ đi du học kiểu vậy chắc tớ mừng rơi nước mắt. Nhưng khổ nỗi nhà ba đời đều làm công ăn lương, quen tiết kiệm. Tớ mà nói tới chuyện du học chắc bị phán thẳng mặt: 'Người ta còn không đủ tiền học đại học trong nước, con đòi học trời Tây à?'"

"Cũng hợp lý đó." Vương Kỳ Vĩnh tiếp lời, giọng nhẹ như gió thoảng. Mái tóc dài đen óng lay nhẹ theo từng cử động của cô. Vương Kỳ Vĩnh – Người thừa kế Tập đoàn vừa được xếp hạng là chủ sở hữu các cơ sở sản xuất năng lượng mặt trời lớn nhất trên thế giới  – khẽ gật đầu: 

"Nhà tớ thì càng không có cửa mơ tới du học. Bán vật liệu tái sử dụng lặt vặt, lời lãi tính từng đồng. Nhắc đến chuyện ra nước ngoài học hành là như nói chuyện viển vông."

Cao Uyển Thiên bĩu môi, chưa kịp nói gì thì Trần Mỹ Linh sau khi trong đầu cô thoáng hiện những gương mặt thân quen — ông nội Trần Quốc Nam, cựu Bộ trưởng Quốc phòng Quốc gia; bà nội Phan Lệ Hà, Cựu Phó hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh; ông ngoại Cao Lâm là trùm công nghiệp (điện tử, ô tô, thép, xi măng,..) xuyên lục địa; bà ngoại Trương Hồng Linh, giám đốc Ngân hàng Quốc Gia; cha cô Trần Quốc Đông, doanh nhân tự thân, CEO công ty tài chính niêm yết sàn NYSE một trong những người giàu có và có ảnh hưởng lớn trong giới tài chính quốc tế; và mẹ Cao Linh, viện trưởng bệnh viện quốc tế Bắc Kinh (PUMC) danh giá— Thế nhưng, Mỹ Linh đầy tiếng thở dài, cô mang nhiều chút buồn bã:

"Tớ thì... như là con nhà buôn tạp hóa. Chẳng biết học ngành gì để nối nghiệp. Tốt nhất sau này câu được một phú bà, vừa xinh đẹp, vừa kiếm tiền giỏi, lại biết nuông chiều tớ mỗi ngày, mở mắt ra đi mua sắm, đóng mắt lại ôm người đẹp, thơm tho, da mịn như sữa hạt ngủ. Như vậy chắc là ổn rồi."

Một giây im lặng — rồi cả nhóm bật cười. Cao Uyển Thiên khúc khích như gió đêm va vào vườn lá. Hứa Hằng cười nghiêng ngả đến mức suýt ngã khỏi ghế. Vương Kỳ Vĩnh chỉ nhếch nhẹ khóe môi, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.

Đó là những tràng cười không cần che giấu. Một khoảnh khắc hiếm hoi khi các lớp mặt nạ được gỡ xuống, và những đứa trẻ mang họ danh lớn có thể cùng nhau thở nhẹ.

Nhưng cách đó không xa, sau dãy tủ để cặp, Hứa Lệ nấp mình nghe lỏm. Là học sinh chuyển lớp muộn, Hứa Lệ luôn sống bên lề hào quang của những người nổi bật. Mắt cô ta lóe lên khi nghe tới chữ "phú bà", rồi "thương lái nhỏ", "người ba đời làm công ăn lương", và cả cái câu "buôn bán tạp hóa".

Tối đó, trong một góc quán trà sữa gần trường, Hứa Lệ ngồi đối diện Vương Như, đếm từng tờ tiền như đếm phúc lợi cuộc đời.

"Mấy đứa đó nói chuyện như không ai nghe, nhưng lại để lộ cả gốc gác ra hết."

Vương Như nhướn mày, ly sữa tươi trân châu đường đen trong tay gần như bị bóp méo:
"Nói đi."

"Cao Uyển Thiên là con nhà có xíu điều kiện, cha mẹ sính ngoại. Xong năm 12 phải đi du học, kiểu vừa học vừa làm trang trải học phí."

"Tiếp."

"Hứa Hằng là con nhà làm công ăn lương. Nghe bảo không giàu, cũng không thiếu."

"Tiếp nữa."

"Vương Kỳ Vĩnh... Ờm, con nhà buôn, chủ xưởng gia công nhỏ. Không có tiếng, không có tăm, nghe đâu bán cả phụ liệu cho mấy cửa hàng lề đường."

Vương Như bật cười khinh miệt, móng tay đỏ sậm gõ nhẹ lên thành ly.

Vương Như bật cười, móng tay đỏ sẫm gõ nhẹ lên ly, âm thanh vang lên lạnh lẽo như tiếng đá rơi vào giếng cạn.

"Còn Trần Mỹ Linh?"

Hứa Lệ nuốt nước bọt, thấp giọng:

"Con nhà buôn tạp hóa... mộng câu được phú bà."

Vương Như nhắc lại, mỗi từ nhả ra như dao cắt:

"Buôn. Tạp. Hóa?" Vương Như lặp lại từng chữ, âm điệu rít lên như xé giấy. Rồi cô cười, nhưng là kiểu cười khiến người đối diện phải lạnh gáy:

"Một đứa bán tạp hóa, lại dám làm tôi bẽ mặt trước cả căn tin? Một đứa như thế, vừa xuất hiện đã khiến mọi ánh mắt trong trường đổ dồn về?"

Hứa Lệ cúi đầu, bàn tay đặt trên đùi run nhẹ.

Vương Như bắt chéo chân, ánh mắt lạnh tanh dán ra khung cửa kính. Ngoài kia, thành phố lên đèn, ánh sáng rọi qua kính chiếu vào mắt cô, phản chiếu vẻ đẹp như hồ nước yên bình – nhưng ai mà biết được đáy hồ ấy đang cuộn sóng.

"Bọn nó..." – cô nghiến răng – "không ai đủ tư cách đứng ngang hàng với tôi."

Giọng cô nhẹ như lông tơ, nhưng từng từ như kim nhọn đâm vào da thịt. Vương Như – đại tiểu thư nhà Vương Thị, tập đoàn dệt may hệ thống gồm 3 chi nhánh nhà máy – không thể nào chấp nhận bị lu mờ bởi những kẻ "vô danh tiểu tốt".

Hứa Lệ gật đầu lí nhí, tay run khi nhận lấy tờ tiền cuối cùng từ đối phương.

Vương Như vẫn nhìn ra ngoài, ánh mắt đanh lại. Danh dự mà cô dày công gây dựng từ năm lớp sáu – những lời tung hô, ánh mắt ngưỡng mộ, từng bậc thang danh vọng ở trường học – nay chỉ vì một cô nàng "tạp hóa" mà lung lay dữ dội.

Không. Cô sẽ không để chuyện đó tiếp diễn. Trò chơi này, phải có người nắm thế chủ động. Và lần này, người cầm quân, sẽ là cô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...