LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 4: TỨ ĐẠI DOANH BỔ



Sân sau trường, giữa trưa nắng gắt. Ánh sáng xuyên qua từng kẽ lá, đổ bóng lốm đốm xuống mặt đất loang lổ bụi cát. Gió không đủ mạnh để làm mát, chỉ đủ để khiến mồ hôi bốc hơi khỏi gáy người ta, như thể có ai đang thì thầm bên tai bằng một luồng sát khí rình rập.

F4 vừa rẽ qua lối cổng phụ thì đột ngột khựng lại.

Một bức tường người. Chính xác hơn, là sáu cô gái mặc đồng phục học sinh, nhưng đứng như thể đang phong tỏa một khu quân sự. Ở giữa: Vương Như — tay đeo đồng hồ Hublot giới hạn, ánh mắt sắc như dao. Hai bên: Từ Yến – cột tóc cao, nắm chặt chai nước như chuẩn bị ném, và Cao Quỳnh Anh – ánh mắt đen kịt, tay đeo găng, không phải để giữ ấm mà để tránh lưu dấu vân tay.

"Có vẻ tụi mày cần học thêm môn 'biết điều'." Vương Như cười, tiếng bật lưỡi vang lên như còi báo động. "Tiết này không có trong thời khóa biểu đâu."

Cao Uyển Thiên cười gằn: "Mấy người tưởng mình là ai? Đặc nhiệm à?"

Câu trả lời là một cú hất đầu. Ngay sau đó, hai đứa phía sau phóng lên như bóng bật lò xo.

Mỹ Linh phản ứng ngay lập tức.

Bốp!
Một cú đá xoay ngang, đạp thẳng vào ngực con nhỏ lao lên, hất nó ngã bay như bao cát trúng đường chém. Cùng lúc, tay phải Mỹ Linh xoay một vòng, vặn cổ tay đứa thứ hai, bẻ ngược về sau, khiến nó rú lên.

"Cổ tay này mà còn nắm tóc tao, là gãy luôn." Cô rít khẽ, rồi buông tay, đứa kia lập tức lăn ra đất, ôm tay khóc rống.

Một tiếng huýt sáo vang lên. Từ Yến rút ra từ trong balo một cây gậy sắt gấp — loại có thể kéo dài ra ba khúc, thường dùng trong tự vệ cá nhân. Vừa thấy ánh thép lóe lên, Hứa Hằng đã lập tức bước tới.

RẦM!
Một cú đá thấp quét chân. Gậy sắt bay khỏi tay cô ta, còn Từ Yến thì đập lưng xuống nền gạch cứng, rít lên như rắn bị thương.

"Chơi đồ chơi nguy hiểm hả? Chơi luôn," Hứa Hằng nghiêng đầu, nhặt cây gậy, xoay một vòng rồi ném văng nó vào thùng rác gần đó — chuẩn xác như phim điệp viên.

Phía sau, Vương Kỳ Vĩnh đã hạ gục hai đứa khác bằng ba đòn chính xác: cùi chỏ, gối và bẻ tay sau lưng. Dáng cô ung dung như đang dạo sàn catwalk, ánh mắt vẫn còn dửng dưng: "Trông mấy cưng yếu đuối thế này, không biết cha mẹ có tốn tiền thuê vệ sĩ không nhỉ?"

Một tiếng hét vang lên. Vương Như đã mất kiểm soát.

Cô ta lao thẳng vào Trần Mỹ Linh, hai tay giơ lên như muốn bóp cổ. Mỹ Linh không né. Cô bước vào tầm đòn, rồi hạ thấp trọng tâm.

ẦM!
Cả hai va nhau như hai chiếc xe tốc độ cao đối đầu trực diện. Nhưng Vương Như là người bật ra sau. Mỹ Linh xoay người, tay trái nắm lấy cổ áo đối thủ, giật mạnh xuống.

"Chị nói rồi. Tao không thích bạo lực. Nhưng nếu tụi mày muốn chết..."

BỐP!
Một cú đấm tay phải cực gọn. Má Vương Như lệch sang một bên, chân mềm oặt, ngã đập xuống nền đất đầy bụi.

Bốn mươi giây.

Toàn bộ diễn ra chỉ trong 40 giây. Bảy đứa kia nằm la liệt, tóc tai rối tung, đồng phục dính bụi, môi rớm máu.

Cao Uyển Thiên đưa tay chạm đồng hồ: "Thấp hơn kỷ lục cũ 3 giây."

Hứa Hằng bật cười, nhặt chai nước, bước qua người địch thủ như không khí.

Mỹ Linh bước tới sát mặt Vương Như, ngồi xổm xuống, thì thầm: "Cưng định sỉ nhục chị vì mấy câu nói vớ vẩn, rồi nghĩ chị sẽ khóc sao? Nhầm rồi. Chị không có thời gian tội nghiệp mấy đứa quen sống bằng gia thế. Mà chị thì lại có... rất nhiều lý do để dạy tụi mày biết thế nào là nỗi sợ."

Vương Như thở dốc, mặt tái mét. Cô ta chưa từng sợ ai trong trường này — cho tới lúc này.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ xa.

Một nhóm giáo viên đang chạy lại, có cả giám thị. Tụi bạn Vương Như lập tức hét toáng lên:

"Cô ơi, tụi nó đánh tụi em! Tụi nó hại bạn Như chảy máu!"

Mỹ Linh đứng dậy, quay lại nhìn cả nhóm F4: "Sẵn sàng chưa?"

Vương Kỳ Vĩnh mỉm cười: "Lúc nào cũng sẵn."

Ánh nắng xuyên qua tán cây rọi thẳng lên mặt bốn người — như ánh đèn chiếu spotlight cho một màn kết nghẹt thở.


Tiếng loa phát thanh trường vang lên, từng chữ rõ ràng lạnh lùng như tiếng chuông cảnh cáo:

"Mời các học sinh: Trần Mỹ Linh, Cao Uyển Thiên, Hứa Hằng, Vương Kỳ Vĩnh lên phòng giám hiệu ngay lập tức."

Không khí trong sân trường đột ngột căng như dây đàn. Học sinh lớp 11A1 ai nấy đều ngẩng đầu, nhìn về phía F4 đang đứng sững giữa sân bóng. Một vài học sinh lớp khác bắt đầu xì xào, có người lấy điện thoại ra bấm lia lịa. Tin đồn lan nhanh hơn gió, nhất là khi những cái tên nổi như cồn bị điểm mặt gọi tên trước toàn trường.

"Chắc chắn là vụ ở hôm qua..."

– Hứa Hằng siết nhẹ quai balo, ánh mắt lạnh lùng bước đi trước.

– Cao Uyển Thiên và Kỳ Vĩnh vừa đi vừa xem son môi của nhau có bị lem không.

– Mỹ Linh cười nửa miệng, chỉnh lại cổ áo đồng phục, đi cuối cùng.

Cả nhóm băng qua hành lang chính trong im lặng. Không cần bàn bạc, không cần tỏ ra hoảng hốt – họ là F4, và mỗi bước đi như mang theo gió lốc.

Phòng giám hiệu.

Không khí trong căn phòng kín đặc mùi điều hòa và giấy tờ. Trước bàn là thầy hiệu trưởng, hai cô giám thị, và... ba chiếc ghế trống dành cho phụ huynh. Ghế thứ tư đã có người ngồi: Vương Như – mặt mày băng bó, ngồi cạnh mẹ mình – bà Vương Ái Linh, nữ CEO quyền lực của Vương Thị, với ánh mắt sắc lẹm xuyên thấu mọi lời nói dối.

"Các em đến rồi." – Thầy hiệu trưởng đẩy kính, giọng nghiêm.

"Thưa thầy, có chuyện gì ạ?" – Mỹ Linh lễ phép nhưng ánh mắt bình thản.

"Vương Như tố cáo nhóm các em đã hành hung, gây thương tích nghiêm trọng ngay trong khuôn viên trường. Chúng tôi đã xem camera an ninh – tuy có một phần khuất nhưng ghi nhận được xô xát. Phụ huynh em ấy yêu cầu xử lý nghiêm."

Bà Vương lên tiếng, giọng lạnh băng: "Tôi yêu cầu nhà trường đình chỉ cả bốn học sinh này. Con gái tôi đang điều trị chấn thương tâm lý vì bị bắt nạt và hành hung tập thể."

Uyển Thiên cười nhạt: "Tập thể? Một mình ba người họ và mấy đứa bạn kéo đến đánh tụi em. Đừng đổi trắng thay đen."

"Có bằng chứng gì không?" – Cô giám thị số 2 hỏi.

Hứa Hằng lôi trong balo ra chiếc USB nhỏ. "Tụi em có quay lại từ máy quay của lớp bên kia. Tầm nhìn không bị khuất."

Thầy hiệu trưởng nhận lấy USB, cắm vào laptop. Video hiện ra trên màn hình lớn.

Màn hình chiếu cảnh hành lang tầng hai – đúng chỗ xô xát hôm qua. Một nhóm học sinh nữ, dẫn đầu là Vương Như, Từ Yến và Cao Quỳnh Anh, chặn đường F4. Giọng mắng chửi, tiếng sỉ vả, rồi tiếng vung tay – và F4 chống trả hoàn toàn để tự vệ. Đoạn video còn quay rõ cảnh Từ Yến dùng gậy giấu trong ống tay áo đánh vào vai Uyển Thiên, khiến cô phải bật ngược lại, mắt đỏ bừng.

Màn hình kết thúc bằng hình ảnh Trần Mỹ Linh đỡ lấy Uyển Thiên, ánh mắt sắt bén như sắp cắt người đối diện. Không có cảnh nào cho thấy F4 là người tấn công trước.

Không khí phòng họp chùng xuống. Vương Như tái mặt.

Bà Vương nghiến răng: "Camera bị cắt ghép!"

Mỹ Linh nở nụ cười châm chọc: "Thưa cô, đây là video trích xuất từ camera lớp 11C, nằm ngoài tầm kiểm soát của bất kỳ học sinh nào. Nếu cô nghi ngờ, mời đội kỹ thuật trường kiểm định."

Cô giám thị số 1 lật hồ sơ trên tay, thấp giọng: "Theo hồ sơ y tế nộp sáng nay, em Vương Như không có tổn thương gãy xương hay chấn thương phần mềm nghiêm trọng. Chỉ có vài vết trầy xước."

Thầy hiệu trưởng nhíu mày, quay sang Vương Như: "Em còn gì muốn bổ sung không?"

Vương Như mím môi, nhưng đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.

Bốn vị phụ huynh bước vào.

Một người đàn ông tóc muối tiêu, khuôn mặt uy nghiêm – chính là Trần Quốc Nam, ông nội Trần Mỹ Linh. Theo sau là một người phụ nữ mặc âu phục đen, ánh mắt như có thể giết người – bà nội Phan Lệ Hà. Hai người đi bên là đại diện gia đình Uyển Thiên và Hứa Hằng – đều là nhân vật có tiếng tăm trong giới tài chính và giáo dục.

Căn phòng lập tức tràn ngập áp lực.

Ông Nam trầm giọng: "Xin lỗi đã đến trễ. Chúng tôi nhận được thông báo từ nhà trường nên đã dừng toàn bộ công việc để đến đây... làm rõ mọi chuyện."

Thầy hiệu trưởng đứng bật dậy: "Dạ, thưa bác..."

Ông Nam đưa tay ngăn lại, giọng không lớn nhưng đủ để mọi người ngừng thở:

"Cháu tôi có lỗi thì xin chịu phạt. Còn về nếu cháu bị vu oan, tôi sẽ yêu cầu nhà trường xin lỗi công khai, và bảo vệ danh dự học sinh trước mọi thế lực bên ngoài."

Không khí đóng băng.

Phía Vương Như, bà Vương hơi e dè nhíu mày: "Đây là vấn đề nội bộ nhà trường, không cần biến thành chiến trường quyền lực."

Bà Phan Lệ Hà khẽ cười, nụ cười từng khiến không biết bao nhiêu sinh viên Bắc Kinh phải run rẩy:

"Quyền lực không quan trọng. Quan trọng là sự thật. Và tôi e rằng... sự thật lần này không đứng về phía con gái cô."

Thầy hiệu trưởng sau vài phút im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng:

"Sau khi xem xét video và lắng nghe tất cả các bên, nhà trường kết luận: không đủ bằng chứng cho thấy nhóm học sinh F4 là bên khởi xướng tấn công. Ngược lại, có dấu hiệu nhóm học sinh khác chủ động gây hấn. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, nhưng tạm thời... không có chuyện đình chỉ học."

Mỹ Linh khẽ gật đầu, tay nhẹ chạm vào lưng Uyển Thiên như trấn an, Hứa Hằng và Kỳ Vĩnh rưng rung mắt nhìn nhau. Vương Như thì cúi gằm mặt, cả người như mất khí thế.

Trước khi rời khỏi phòng, Mỹ Linh dừng lại trước cửa, quay đầu:

"Có những thứ tưởng như quyền lực có thể che lấp được... nhưng ánh sáng của sự thật vẫn sẽ xuyên qua. Vương Như, lần sau nếu muốn chơi trò dơ, nhớ đừng để lại dấu vết."

Nói rồi, cô rời đi, bước chân thảnh thơi. Phía sau, Uyển Thiên, Hứa Hằng, Vĩnh Kỳ cùng bước ra – như một cảnh slow motion từ phim điện ảnh.

F4 thắng tuyệt đối. và đó mới chỉ là khởi đầu.

Tiếng chuông báo hết tiết thứ tư vừa vang lên, hành lang lầu hai lập tức đông nghẹt học sinh. Nhưng không còn là những bước chân lộn xộn, cười đùa như mọi ngày.

Hôm nay, tất cả đều cùng quay đầu về một hướng.

Bốn bóng người sánh vai bước từ phòng giám hiệu ra, không ai nói lời nào, cũng chẳng cố tỏ ra ngầu – nhưng từng bước chân lại tạo thành sức ép vô hình, khiến đám đông hai bên hành lang tự động rẽ đường như nước tách sóng.

F4 – Linh, Thiên, Vĩnh, Hằng – chính thức trở thành "trung tâm vũ trụ" của cả trường.

"Trời ơi... nhìn bọn họ đi kìa. Vẫn lạnh lùng, vẫn tự tin như chưa có chuyện gì xảy ra!"

"Tui nghe nói ông nội Trần Mỹ Linh đích thân đến trường, còn là từng làm Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Quốc Gia hay gì đó. Mấy người kia cũng toàn nhân vật tầm cỡ."

"Không những không bị kỷ luật, mà còn 'quật' ngược lại Vương Như nữa. Hồi sáng thấy mẹ cô ta còn gào lên ở bãi đậu xe mắng cô ta không điều tra gia thế Trần Mỹ Linh..."

"Nghe tên Linh, Thiên, Vĩnh, Hằng – đụng vào chắc về cõi trời. Hahahaha"

Những lời thì thầm cứ thế bay khắp các lớp. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về một nhóm – lần đầu tiên, F4 không chỉ là nhóm "xinh – giỏi – khó gần", mà là những người thật sự khiến cả trường phải dè chừng.

Từ Yến và Cao Quỳnh Anh đứng ở cầu thang tầng ba, lặng người nhìn xuống. Gương mặt bối rối, bất lực. Họ không thể ngờ, kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo lại bị phản đòn nhanh chóng đến thế.

"Lũ đó..." – Cao Quỳnh Anh nghiến răng – "Giỏi thật."

Tại lớp 11A1, khi F4 bước vào, cả lớp gần như đứng hình trong 3 giây.

Rồi không ai bảo ai, từng học sinh dạt ra hai bên nhường chỗ.

Cô giáo chủ nhiệm Tôn Quý Anh ngẩng đầu nhìn họ, mắt thoáng dao động nhưng vẫn cười dịu dàng: "Về đúng lúc đấy. Mở sách trang 85 nào."

F4 ngồi vào chỗ. Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người vẫn chưa rời khỏi họ.

Một bạn lớp phó học tập vốn rất nghiêm túc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mình mà bị bắt nạt chắc cũng cầu trời có đám này tới cứu."

Một học sinh khác thêm vào: "Mỹ Linh đẹp kiểu thanh lãnh thật đấy, mà hôm nay... ngầu không chịu nổi."

Trần Mỹ Linh, như thường lệ, không màng ánh nhìn xung quanh. Cô chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ, tóc buông nhẹ che bớt ánh mắt sắc lạnh.

Uyển Thiên thì khẽ thở dài, nghiêng người tựa vào ghế sau, mắt nhắm hờ.

"Rồi coi, từ mai lại có đứa viết tên tụi mình lên trang trường."

"Có khi có cả nhóm anti." – Hứa Hằng nhún vai.

"Cho nó viết." – Vĩnh Kỳ bật cười – "Ít nhất tụi mình đã cho họ biết: tụi này không phải bù nhìn."

Chương trước Chương tiếp
Loading...