LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 2: NHIỀU CHUYỆN



Từ lớp 6 cho đến nay, đã 5 năm trôi qua, Vương Như, Từ Yến và Chu Quỳnh Anh vẫn chỉ trung thủy với một người: Quảng LingLing.

Với họ, Quảng LingLing không chỉ là nữ thần lý tưởng mà còn như một biểu tượng cao vời không thể với tới. Dù là một cái liếc mắt của Quảng LingLing, các cô gái đã từng mong chờ mỗi ngày, thế nhưng suốt 5 năm dài đó, cô chỉ tập trung học hành, một mực ngó lước mà chẳng hề để đối mắt với ai.

Thư gửi, quà bánh, vé xem phim, lời tỏ tình... tất cả đều chưa kịp tới tay Quảng LingLing đã bị Vương Như "xử lý" trước. Cô luôn là người theo dõi sát sao nhất những tin đồn xoay quanh LingLing, chỉ cần nghe được ai ép gần người cô, lập tức ra tay.

Cái gì là tình yêu trong sáng? Với Vương Như, chỉ có quyền chiếm hữu.

Và sang ngày nhập học thứ hai, trong khi ngồi tại căn tin, Vương Như, Từ Yến và Chu Quỳnh Anh nghe được tin sốt dẻo: Lý Tiểu Mai sắp mang thư và quà bánh đến tỏ tình Quảng LingLing.

Chưa kịp hoàn hàn tin sốc, tin thứ hai đổ về như bom tấn: Dương Ánh, cô bé nổi tiếng với lối hành xử thích thảo mai, đang đi chặn đường Quảng LingLing tỏ tình.

Ngay lập tức, ba cô gái chia nhóm hành động: Vương Như một mình đi chặn Lý Tiểu Mai, 2 người còn lại đi ngăn Dương Ánh.

Trong khi đó, ở một góc lớp 11A1, dãy bàn cuối lớp nhóm F4 đang ngồi gục xuống bàn học, không vì bài vở mà vì... đói.

"Muốn ăn bánh quá," Hứa Hằng than.

"Tôi ăn nhưng không đi." Trần Mỹ Linh dùng giọng ngáy ngủ lên tiếng.

"Không ai muốn đi mua hết." Vương Kỳ Vĩnh thở dài.

"Kéo búa bao đi, ai thua thì đi mua." Cao Uyển Thiên đề nghị như một bà cụ non.

Ba lượt đấu căng thẳng diễn ra dưới ánh mắt chăm chú như thi đấu cờ vua.

Kết quả: Trần Mỹ Linh và Hứa Hằng cùng thua.

"Định mệnh... rõ ràng gian lận." Mỹ Linh lườm cả nhóm.

"Trong cuộc chơi thắng thua không đổ gian lận, chỉ có vận mệnh chọn cậu thôi." Uyển Thiên nhún vai.

Thế là trong tiếng cười khúc khích, Trần Mỹ Linh cùng Hứa Hằng đành lê bước đi mua bánh, để lại hai người còn lại hí hửng chờ đợi chiến lợi phẩm.

Trần Mỹ Linh cùng Hứa Hằng đi căn tin mua bánh lên, túi bánh vừa được mở chưa kịp ăn thì thấy Vương Như chặn đường Lý Tiểu Mai, không nói hai lời đã ra tay đánh bạn, cướp thư và quà rồi ném vào sọt rác như rác rưởi.

Trần Mỹ Linh nhìn cảnh đó, không chút do dự quăng luôn túi bánh vào sọt rác, tay áo vừa xắn lên là thượng cẳng tay, hạ cẳng chân như giông như bão chẳng thương hoa tiếc ngọc đánh một trận thoải mái. Hứa Hằng bên cạnh cũng không nhàn rỗi, đá một cú vào cái ghế một chân trụ, một chân đạp lên ghế đứng chống nạnh, hùng hổ tuyên bố:

"Ai vô bênh nó thì lên hết một lượt đi!"

Vương Như đương nhiên đánh không lại, vừa đau vừa tức lại vừa mất mặt, cuối cùng đi méc giáo viên chủ nhiệm.

Và thế là—ba người bị triệu tập lên phòng họp.

Tôn Quý Anh, giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1, đầu đau như búa bổ, hai ngón tay gõ nhịp trên bàn:
"Trần Mỹ Linh, em đánh bạn ngay trong khuôn viên trường học, còn kéo theo cả Hứa Hằng gây rối. Em thấy mình đúng không?"

Mỹ Linh khoanh tay, đứng thẳng tắp, không hề chột dạ.
"Thưa cô, em không gây rối. Em gọi đó là 'can thiệp nhân đạo'. Mà em ra tay đúng lúc, đúng chỗ, đúng người. Nếu không có em thì Tiểu Mai bị bắt nạt đến bao giờ?"

Tôn Quý Anh hít sâu một hơi, nhìn qua Hứa Hằng, ánh mắt như thể nói: Cả hai đứa đều là sao chổi giáng xuống lớp tôi.
"Vậy em giải thích cái ghế trong căn tin bị gãy chân là sao?"

Hứa Hằng huýt sáo một tiếng, nhún vai:
"Tại cái ghế yếu quá, không chịu nổi khí thế của em thôi cô ạ."

Cả phòng họp suýt vỡ trận vì tiếng hừ mũi của giáo viên chủ nhiệm.

"Ba người, kiểm điểm. Dài tối thiểu hai trang A4. Tôi muốn nhìn thấy chữ, không phải nhìn thấy thái độ!"

Cả ba rời phòng họp, Hứa Hằng lẩm bẩm:
"Em thấy thái độ bọn em còn dễ thương chán so với người ngồi đây mà ác hơn cả giáo vụ."

Trên đường trở về lớp, đi ngang thư viện, một đám đông tụ tập. Trần Mỹ Linh cùng Hứa Hằng tò mò chen vào, liền thấy một màn kịch hay—Dương Ánh đang chất vấn một bóng lưng xoay về hướng mình:

"Quảng LingLing! Tại sao chị không thích tôi? Rõ ràng tôi đã mua bùa yêu rồi mà? Người ta nói chị cũng sẽ thích tôi mà."

Dương Ánh uất ức, ánh mắt đỏ hoe. Cô muốn một câu trả lời, muốn biết vì sao mọi nỗ lực của mình chẳng có kết quả. Nhưng Quảng LingLing chỉ đứng đó, hờ hững như một vị khách qua đường không dính dáng gì đến câu chuyện này.

Mỹ Linh khoanh tay, ánh mắt sắc bén quét qua, giọng điệu nhàn nhạt nhưng mang theo ý cười chế nhạo, chậm rãi lên tiếng:

"Họ không bán bùa yêu, họ bán hy vọng. Người bán không lừa dối cô, chỉ cô tự lừa bản thân mình."

Quảng LingLing nghe thấy chẳng buồn đáp lời, chỉ hướng thẳng vào thư viện, từng bước đi tới. Một chiếc lưng lạnh lùng, một dáng vẻ hờ hững, bỏ lại cả đám người phía sau rối ren với câu chuyện như không phải của chính mình.

Nhưng đúng lúc đó, từ giữa cuốn sách cô đang cầm, một tấm hình thẻ rơi ra.

Mỹ Linh cúi xuống nhặt lên, ánh mắt vô thức dừng lại trên khuôn mặt trong bức ảnh. Một thoáng ngẩn người

Bức ảnh này... rốt cuộc là ai? Và vì sao trái tim cô bỗng dưng có một nhịp khựng lại?

Cô gái ấy, rốt cuộc là ai?

Và vì sao từ khoảnh khắc ấy, Trần Mỹ Linh lại vô thức đưa mắt dõi theo?

Nhưng Trần Mỹ Linh không biết việc cô viết kiểm điểm cũng có sự góp phần của cái tên Quảng LingLing.

Chỉ trong vòng một buổi trưa, không khi cả ngôi trường đã nóng như lỏ. Và mọi câu chuyện tổn thương ngước mắt luôn chỉ về quanh một cái tên: Quảng LingLing. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...