LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 28: HÔN ƯỚC HỢP ĐỒNG



Trong không gian sang trọng, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ xuống bàn họp dài, bà Cao Linh — mẹ Trần Mỹ Linh, người phụ nữ quyền lực một thời của Bệnh viện Quốc Tế, nay tóc đã điểm sương, ngồi đối diện với Quảng LingLing.

Bà đi thẳng vào vấn đề, giọng trầm cứng:"Nếu MWL cứu Trần Thị, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận."

Quảng LingLing ngồi thẳng lưng, ánh mắt lạnh băng nhưng khóe môi khẽ nhếch:"Trần Thị có gì... MWL cũng có. Bà nghĩ, tôi còn thiếu gì sao?"Bà Trần khựng lại, gương mặt căng chặt.

Một nhịp sau, bà hạ thấp giọng, ánh mắt kiên định:"Trần Thị không có, nhưng Trần Gia chúng tôi có."Nói rồi bà đứng dậy, gật nhẹ đầu chào, để lại LingLing với ánh mắt sâu hun hút.

Về đến nhà, bà Trần họp cả gia đình, trực tiếp tuyên bố:
"Ta đã thỏa thuận. Đổi lấy việc MWL cứu Trần Thị, cứu ba Mỹ Linh nên Mỹ Linh sẽ gả cho Quảng LingLing."

Mỹ Linh chết sững, ánh mắt rưng rưng:"Mẹ... mẹ đang nói cái gì vậy? Con không đồng ý!"

Bốp!

Một cái tát nảy lửa vang lên, Mỹ Linh lệch đầu, má đỏ bừng. Nàng đứng chết lặng, tay run lên, mắt ầng ậc nước.

Bà Trần nghiến răng:"Lúc trước là mày khóc lóc muốn có được đoạn tình cảm này, bây giờ tao chấp nhận rồi thì mày lại phản đối. Mày sinh ra là để kiếm chuyện hả?"

Mỹ Linh siết chặt tay, cổ họng nghẹn ứ:"Mẹ... đó không phải là cách... tình cảm không phải thứ để đem đổi chác... con... con không thể..."

Bà Trần hất tay, Bà Trần gằn từng chữ, ánh mắt lạnh băng.
"Câm miệng! Tao đã hứa với LingLing, lễ cưới này phải có! Mày có muốn hay không cũng phải lên xe hoa cho tao!"

Ông bà nội Mỹ Linh nhìn mà rưng rưng, ánh mắt vừa đau lòng vừa bất lực.

Chưa từng, chưa từng cô nghĩ tình cảm năm xưa lại biến thành món hàng đổi chác.
Cô tưởng, dù gì cũng là mẹ mình, cũng từng yêu thương, từng che chở.
Nhưng không...

Mỹ Linh quỳ dưới sàn, nước mắt lã chã:
"Nếu vậy... con đồng ý."

Trời chiều bảng lảng, ánh nắng cuối ngày như mảnh lụa mỏng rớt nghiêng trên lối vào bệnh viện trung tâm. Mỹ Linh bước xuống xe, cởi áo khoác ngoài.

Cửa phòng ICU mở ra bằng tiếng "bíp" rất nhẹ, nhưng với nàng, âm thanh đó như xé tan không gian vốn đã căng chặt trong ngực. Căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng quen thuộc xộc lên. Nàng bước chậm, rất chậm, như sợ làm kinh động đến nhịp thở mỏng manh bên trong.

Ba nàng đang nằm đó.

Ống thở gắn chằng chịt, bàn tay gầy guộc lộ rõ từng đường gân xanh. Máy đo nhịp tim vẫn phát ra tiếng bíp bíp đều đều, nhưng nàng biết – mỗi tiếng bíp là một nhịp sự sống bị níu lại bằng y học, bằng máy móc, bằng cả niềm hy vọng mỏng manh từ một đứa con gái đứng phía bên ngoài thế giới ấy.

Mỹ Linh đứng im hồi lâu, sau đó mới dám tiến đến, đặt tay lên mép giường.

"Ba..." – giọng nàng khẽ hơn cả tiếng thở, như sợ một âm thanh lớn cũng đủ làm ba đau.

Cô y tá trực ca lặng lẽ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn nàng và tiếng nhịp tim không thay đổi.

Mỹ Linh kéo ghế ngồi xuống, cả người cúi sát vào cánh tay ba.

"Ba có nhớ con không? Ngày mai con kết hôn rồi, mọi người bảo con hạnh phúc. Nhưng mà con vẫn thấy thiếu."

Giọng nàng nghèn nghẹn nơi cổ họng.

"Thiếu ba ngồi trong sân, ngước nhìn con cười mà bảo 'con gái của ba sắp lấy chồng rồi đó.'"

"Thiếu bữa cơm ba nấu dở ẹc nhưng con vẫn ăn sạch vì ba đeo tạp dề màu cam đứng lóng ngóng trong bếp."

Nàng cười khẽ, nhưng mắt lại cay đến độ không thể mở to.

"Ba ơi... tỉnh lại đi. Nhìn con mặc sườn xám đẹp không? Ba từng nói, con mặc đồ truyền thống giống mẹ hồi trẻ... Ba ơi, nếu ba không tỉnh lại, không ai dắt tay con vào lễ đường..."

Giọng nàng vỡ ra, câu cuối cùng như một nhát dao lướt ngang tim.

Mỹ Linh cúi đầu thật thấp, nước mắt rơi xuống tay ba nàng đang lạnh dần.

Ngày cưới được tổ chức rầm rộ, là sự kiện gây chấn động thương trường.
Tất cả đều là bà Trần đứng ra lo liệu, từ váy cưới đến thiệp mời.
Mỹ Linh không được quyền chọn lựa.

Ông, bà nội và cha Mỹ Linh đứng nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô con gái, lòng quặn thắt."Nếu là Quảng LingLing... cũng tốt."Dù sao trong thế giới này, người duy nhất đủ bản lĩnh bảo vệ Mỹ Linh — chỉ có thể là Quảng LingLing. Chỉ tiếc... cái giá phải trả quá đau lòng.

Trong bóng đêm của một ngày tưởng như là hạnh phúc nhất đời con gái, Trần Mỹ Linh ngồi lặng, đối diện chính mình trong gương. Lớp trang điểm tinh xảo không thể nào che nổi một đôi mắt đã sưng đỏ sau nhiều đêm dài không ngủ. Chiếc váy cưới trắng thuần khiết trên người cô, lại như khoác lên một tấm khăn tang lặng lẽ cho giấc mộng năm xưa.

Cô từng nghĩ, nếu được một lần khoác váy cưới, thì người nắm tay mình nhất định phải là Quảng LingLing.

Nhưng không phải thế này...

Không phải bằng một lời hứa từ người mẹ đã sớm xem hôn nhân là cuộc trao đổi. Không phải bằng ánh mắt tuyệt vọng của ông bà nội, và hơi thở yếu ớt của cha đang nằm trong phòng ICU. Không phải bằng thứ tình yêu bị ép buộc bởi nợ nần và những cú bắt tay ngầm giữa hai gia tộc.

Cô từng yêu Quảng LingLing, yêu đến điên cuồng, từng vì chị ấy mà dám đập bàn, dám bỏ nhà, từng thề rằng sẽ quay về — dù có trăm ngàn lý do ngăn cản.

Nhưng năm năm đó... đâu chỉ có một lý do.

Có những điều... cô không thể nói. Có những bí mật... cô không thể để lộ.

Cô sợ... nếu để Quảng LingLing biết, thì cái người từng yêu cô đến dốc hết mọi thứ — sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nữa.

Mỹ Linh đang ngồi trước gương bỗng cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, từng bóng người quen thuộc lén lút chui vào.

Hứa Hằng, Vương Kỳ Vĩnh, Cao Uyển Thiên — F4 tụ tập đủ cả.

"Này... bọn vô đây rồi nè..." Hứa Hằng lên tiếng trước, giọng nghèn nghẹn.

Mỹ Linh ngẩng lên, vừa thấy gương mặt bạn mình, vành mắt cô lập tức đỏ hoe, nước mắt chực trào. "Sao các cậu... vô được?"

"Bỏ đi, cái nhà này ai quản được bọn tớ."
Vương Kỳ Vĩnh ngồi xuống cạnh, nắm lấy tay Mỹ Linh.
"Linh... nếu cậu không muốn... bọn tớ bắt cóc cậu đi luôn."

Mỹ Linh bật cười, nhưng khóe mắt đã cay xè.
Cao Uyển Thiên vòng tay ôm lấy vai cô:
"Mỹ Linh... tớ không biết tại sao... cậu không vui. Nhưng... nếu là Quảng LingLing, bọn tớ cũng thà nhìn cậu bị ép gả."

Hứa Hằng gật đầu cái rụp,
"Chị ấy là người duy nhất có thể bảo vệ cậu, Linh à. Chị ấy yêu cậu đến điên dại...
5 năm qua, mỗi lần bọn tớ nhắc cậu, chị ấy đều như người mất hồn...
Chị ấy học đến kiệt sức, thi đến phát sốt, chỉ để có thể đứng ở vị trí hôm nay... chờ cậu quay về."

Mỹ Linh siết chặt tay mấy đứa bạn, nghẹn ngào:
"Tớ biết... nhưng..."

Vương Kỳ Vĩnh cố cười mà mắt cũng đỏ hoe.
"Thôi đừng khóc nữa, để mắt sưng ngày mai không còn là cô dâu đẹp."

Không khí lặng xuống vài giây.
Mỹ Linh nhìn từng gương mặt bạn thân, nước mắt cuối cùng cũng rơi, nhưng là nụ cười sau đó.

"Ừm... tớ biết rồi. Cảm ơn các cậu."

Cả bọn bật cười, ôm chặt lấy nhau.
Giây phút đó, căn phòng cô dâu chẳng còn lạnh nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...