LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 27: GẶP LẠI



Bắc Kinh, một buổi chiều đầu hạ. Ánh nắng nhạt màu phủ lên căn biệt thự Trần gia một lớp vàng hoe hiu hắt.

Trần Mỹ Linh vừa từ sân bay về, chưa kịp cất hành lý, đã thấy ông bà nội ngồi ở phòng khách với ánh mắt đượm lo âu, cha mẹ thì bận rộn điện thoại liên tục, gương mặt tái nhợt, mệt mỏi và kiệt sức.

Nàng đứng lặng. Mọi thứ năm năm trước như chưa từng đổi thay... chỉ có người trong gương đã chẳng còn là cô gái năm ấy.

"Mỹ Linh à..."
Mẹ nàng ôm lấy vai con gái, giọng run lên:
"Con về là tốt rồi... ba con... bệnh viện của mẹ... gia đình mình... tất cả... đều đang trên bờ vực..."

Ông nội Mỹ Linh — Trần lão gia, đôi mắt đã mờ vẫn nhìn cháu gái mà nghẹn ngào.

Nàng mím môi, nước mắt dâng đầy nơi khóe mắt, mà không rơi.
Nàng không nỡ nhìn những người thân yêu chịu đựng như vậy.

Khi hỏi F4.
Cao Uyển Thiên giờ đã là trợ lý cấp cao ở một ngân hàng lớn, cắn môi nói thật:
"Hiện giờ chỉ có MWL... chỉ có MWL mới đủ lực cứu nổi Trần gia."

Mỹ Linh giật mình. MWL — cái tên mà nàng nghe suốt những năm ở Anh. Một đế chế tài chính khổng lồ, lời đồn về chủ tịch MWL còn thần thoại hơn cả chính quyền lẫn giới tài phiệt.

"MWL... là ai?" Giọng Mỹ Linh run lên.

"Mỹ Linh... bọn tớ cũng không biết rõ. Người đó chưa từng để lộ tên thật."
Vương Kỳ Vĩnh thở dài. "Nhưng nếu không tìm được MWL... nhà cậu sụp thật rồi, Mỹ Linh à."

Nàng siết chặt điện thoại trong tay. Đôi mắt đỏ hoe. Không còn lựa chọn nào khác.

MWL Group, trụ sở chính.

Lần đầu tiên Trần Mỹ Linh đặt chân đến tòa nhà quyền lực nhất thành phố Bắc Kinh.
nàng bước vào, mỗi bước chân như có hàng ngàn ánh mắt vô hình dõi theo. Trong đầu nàng hiện lên hàng loạt giả thiết... nhưng chưa bao giờ cô nghĩ... người đó là chị ấy.

Phòng họp tầng cao nhất.

Cánh cửa kính mở ra, Mỹ Linh bước vào.

Và... trước mắt nàng — là Quảng LingLing.

Nữ chủ tịch MWL, bộ vest đen vừa vặn ôm lấy vóc người cao ráo, mái tóc dài buộc gọn, khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo mà lạnh lẽo như băng.
Đôi mắt ấy... 5 năm rồi, Mỹ Linh từng nghĩ mình đã quên... nhưng hóa ra vừa gặp lại, tim nàng vẫn đau đến nghẹt thở.

Cả hai nhìn nhau.
Không ai nói một lời.
Không một câu chào hỏi.
Không một lời oán trách.
Chỉ là... người lạ từng yêu.

Quảng LingLing liếc nhìn tập hồ sơ trong tay, định buông một câu khách sáo — thì bất giác ánh mắt cô sững lại. Ngay cổ tay trái của Trần Mỹ Linh... một vết sẹo dài mờ mờ dưới lớp tay áo trắng. Chỉ một giây, ánh mắt Quảng LingLing khựng lại. Trái tim cô đau nhói.

Không ai nói gì. Mỹ Linh chỉ lặng lẽ đặt tập hồ sơ lên bàn, khẽ cúi đầu. Bóng dáng nhỏ bé mà kiên cường. Quảng LingLing siết chặt tay thành nắm đấm dưới gầm bàn. Cô muốn hỏi: "Vì sao? Vì sao năm đó em không về? Vì sao?"

Nhưng đôi môi cô, cuối cùng vẫn không mở nổi.

Bởi vì người trước mặt cô... đã chẳng còn là cô bé hoạt bát thích cười của năm xưa.
Cũng giống như cô... cũng đã không còn là LingLing của Mỹ Linh nữa.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Chỉ còn ánh mắt — chạm nhau, nghẹn lại nơi lồng ngực.

Bầu không khí trong căn phòng vẫn nặng nề như cũ.
Quảng LingLing vẫn ngồi yên, ánh mắt lãnh đạm, dáng vẻ của một nữ chủ tịch đã quen với quyền lực và lạnh lùng. Chỉ có đôi mắt kia — dù cố che giấu, vẫn run lên khi Mỹ Linh khẽ hít một hơi, cất giọng:

"Quảng LingLing..."

Quảng LingLing khựng lại. Lâu lắm rồi... không ai gọi cô như thế. Lâu đến mức cô tưởng rằng mình đã quên. Thì ra... không quên được.

Mỹ Linh siết chặt tay, giọng nhỏ như gió, như thể chỉ cần nói lớn hơn một chút thôi là bản thân sẽ không chịu nổi mà vỡ vụn:

"Em xin lỗi... vì đã không giữ lời hứa."

Giọng cô run run, mắt đỏ hoe, cười gượng, nhưng nụ cười ấy còn cay đắng hơn cả nước mắt.

"Em biết... đáng lẽ em phải quay về... nhưng...Lúc đó... em thật sự... không thể."

Cô ngước mắt nhìn Quảng LingLing — ánh mắt vẫn là dáng vẻ của cô gái năm mười tám tuổi ấy, yếu đuối mà quật cường, vẫn đang cố bảo vệ nốt chút tự tôn còn sót lại.

"Giờ... cũng chẳng thể quay lại nữa rồi."

Câu nói nhẹ tênh.
Nhưng với Quảng LingLing... như một nhát dao sắc bén cắm thẳng vào tim.
Năm năm, bao nhiêu ngày tháng cô ép mình mạnh mẽ, ép mình trưởng thành, một mình đi giữa thương trường, cô chỉ đợi một câu:
'Quảng LingLing, em về rồi.'
Vậy mà giờ đây, người trước mặt lại nói — không thể quay lại nữa rồi.

Quảng LingLing cắn môi, mím chặt.
Nếu không phải đang trong phòng họp, nếu không phải giữa thân phận Chủ tịch MWL, cô sợ chính mình sẽ không nhịn nổi mà bật khóc.

Cô cố giữ giọng bình thản: "Được thôi."

Nói rồi cô đứng dậy, quay lưng về phía Mỹ Linh. Cô không dám nhìn thêm một giây nào nữa.
Vì sợ chỉ cần chạm mắt nhau thêm lần nữa — cô sẽ gục ngã.

Mỹ Linh cắn môi, nước mắt rưng rưng. Nàng khẽ gật đầu, giọng khàn hẳn:

"Cảm ơn... vì đã từng yêu em."

Nói rồi, nàng quay người, bước đi. Cánh cửa đóng lại, chia đôi hai thế giới.

Quảng LingLing vẫn đứng đó, bóng lưng thẳng tắp.
Đến khi tiếng cửa khép hẳn, cô mới ngẩng mặt lên.
Một giọt nước mắt — rơi xuống bàn tay siết chặt.
Cô khẽ bật cười, cười đến run cả vai.

"Năm năm..."

Quảng LingLing ngồi một mình bên bàn làm việc.
Tay cô vuốt nhẹ một tấm ảnh nhỏ cũ kỹ — ảnh chụp hai người ở sân sau trường Thực Nghiệm Bắc Kinh, ngày đó Mỹ Linh ngồi tựa vào vai cô cười tít mắt.

Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt bàn. Cô lấy tay quệt nhanh — như thể sợ người khác nhìn thấy. Cô thì thào một mình, như đang nói với ảnh, mà cũng như đang nói với chính tim mình:

"Chị không muốn."

Bên ngoài, cả thế giới quỳ dưới chân cô, MWL dưới tay cô đã đủ lớn để vươn vòi bạch tuộc đến mọi ngóc ngách thương trường...
Vậy mà, cô vẫn thua — trước một người con gái bé nhỏ.

LingLing ngửa đầu, nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề:
"Trần Mỹ Linh, chị phải làm gì với em đây?"

Đêm dần buông xuống, thành phố sáng đèn, cả MWL vẫn nhộn nhịp, chỉ có phòng Chủ tịch là tối lặng.

Chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ và bóng dáng một người con gái — kiêu ngạo ngoài đời, yếu đuối khi yêu — cô độc trong chính vương quốc của mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...