LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 20: NỤ HÔN TUỔI 18



Trời Bắc Kinh tháng tư, ánh chiều tà nghiêng nghiêng qua rặng cây, rọi lên từng vệt nắng dài loang lổ dưới gốc bạch quả phía sau vườn trường Thực Nghiệm Bắc Kinh. Gió thổi qua những tán lá, xào xạc nghe như tiếng thì thầm của ai đó.

Giờ vô học buổi chiều, sân trường ngập trong ánh nắng vàng rực. Học sinh chen chúc ra về, tiếng giày chạy, tiếng cười đùa rộn ràng khắp lối đi. Quảng LingLing bước ra từ cổng khu nhà chính, balo vắt hờ một bên vai. Bóng dáng cao gầy, áo sơ mi trắng sắn tay, đôi mắt nâu trầm lạnh như cắt xuyên đám người. Ai đi ngang cũng vô thức nhường lối, như thể có một áp lực vô hình toát ra từ cô gái ấy.

Ở góc cây phượng, Vương Như đứng đó từ lúc nào. Tay cô cầm một chai sữa tươi, ánh mắt vẫn là đôi mắt quen thuộc — ương ngạnh, ngạo mạn, mà đâu đó... chất chứa cái gì đó yếu đuối mà chẳng ai nhận ra.

Khi Quảng LingLing vừa bước ngang qua, Vương Như giơ tay, ngăn lại. "Chị LingLing."

Tiếng gọi vừa cứng cỏi vừa lặng lẽ.

Quảng LingLing khựng lại, liếc mắt sang. "Chuyện gì?"

Vương Như nuốt nước bọt, chìa chai sữa ra trước mặt cô: "Cái này... cho chị."

Dòng người đi qua đi lại vẫn ồn ào, nhưng ở khoảnh khắc đó, khoảng không giữa hai người như tĩnh lại.

Quảng LingLing hơi nhướng mày, ánh mắt vẫn bình thản: "Không cần."

Giọng cô trầm thấp, lạnh như gió cuối thu.

Vương Như cắn môi, cố cười, mà cười chẳng nổi. "Em biết... chị đang quen với Mỹ Linh. Nhưng... dù gì cũng là bạn cùng trường, em chỉ... muốn tốt cho chị thôi."

Ánh mắt Vương Như có gì đó rất thật. Không còn sự kiêu căng cố chấp thường ngày, mà là sự cam chịu của một người biết mình đã thua — thua ngay từ đầu, nhưng vẫn lặng lẽ bấu víu lấy một khoảng trống nhỏ nhoi bên cạnh người ấy.

Quảng LingLing im lặng nhìn cô ta vài giây. Cô nhẹ nhàng đẩy chai sữa lại về phía Vương Như, giọng chậm rãi mà dứt khoát: "Nếu thật lòng muốn tốt cho tôi, thì đừng xen vào nữa. Từ nay, giữ khoảng cách, được không?"

Gió lùa qua, tóc mái Vương Như khẽ bay. Cô siết chặt chai sữa trong tay, bàn tay run nhẹ, nhưng vẫn cố nở một nụ cười cứng nhắc.

Quảng LingLing không nói thêm, quay bước đi. Bóng dáng cô dần khuất sau những tán cây phượng đỏ rực, chỉ còn lại Vương Như đứng đó, cô đơn và lặng thinh.

Phía xa, Trần Mỹ Linh từ sau căn-tin bước ra, trên tay còn cầm hai lon nước mát, ánh mắt vừa lúc bắt gặp cảnh ấy. Cô không nói gì, chỉ siết chặt tay.

Chiều hôm đó, ánh nắng cuối ngày trải dài trên sân trường Thực Nghiệm Bắc Kinh, những tia nắng lấp lánh như rắc vàng xuống thảm cỏ sau vườn. Ở một góc khuất phía sau dãy nhà thực hành — nơi ít ai lui tới, chỉ có hai bóng người đang đứng đối diện nhau.

Quảng LingLing chống một tay lên gốc cây già, ánh mắt hơi cụp xuống nhìn Trần Mỹ Linh — cô gái nhỏ của mình đang cúi mặt, hai tay vò lấy vạt áo, đỏ mặt đến tận mang tai.

"Này, em đang ghen sao?" giọng LingLing trầm thấp, mềm đến mức gió nhẹ cũng nghe được, "Em tính giận chị hoài vậy à?"

Mỹ Linh cắn môi, mắt liếc nhanh rồi lại quay đi, lí nhí:
"Đâu có... Em... đâu có thèm..."

Xa xa, tiếng chuông trường vang lên báo hiệu giờ tan học. Nhưng đối với hai người bọn họ lúc này, thế giới như chỉ còn lại một góc nhỏ phía sau vườn, hai người một nhịp tim đập vội hơn bình thường khi nhìn thẳng mắt người kia.

Quảng LingLing khẽ cười. Cô biết cái tính Mỹ Linh — ngoài mặt thì hay mạnh miệng, cứng đầu, mà mỗi lần mình gần tới mức này là tim chắc đang đập như trống hội rồi.

Cô nghiêng người, một tay nhẹ nâng cằm Mỹ Linh lên.
"Nhìn chị đi."

Ánh mắt Mỹ Linh run nhẹ, cuối cùng cũng ngước lên, đụng phải đôi mắt sâu thẳm, dịu dàng mà lại kiêu ngạo của Quảng LingLing. Tim cô lỡ nhịp.

Không nói thêm lời nào, Quảng LingLing cúi xuống — môi chạm vào môi cô gái nhỏ.

Ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, như thử... như hỏi... như dỗ dành. Nhưng rồi khi Mỹ Linh không né tránh, thậm chí nhắm mắt khẽ đáp lại, Quảng LingLing siết nhẹ eo cô kéo sát vào người mình, biến nụ hôn ấy trở thành một nụ hôn sâu, nồng cháy và có chút bồng bột đúng kiểu tuổi 18. Mỹ Linh hơi bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng vòng tay qua cổ LingLing, đáp trả bằng tất cả những gì cô đang được nhận.

Tiếng ve sầu buổi chiều, tiếng lá cây xào xạc như hòa nhịp với từng nhịp tim dồn dập của cả hai. Mùi cỏ mới cắt thoảng trong không khí, vị ngọt ngào xen lẫn chút nhựa cây, và đôi môi mềm mại của người con gái mình thích — tất cả cuộn lại, thành khoảnh khắc mà suốt đời này họ cũng chẳng quên được.

Mỹ Linh thở nhẹ khi Quảng LingLing rời khỏi môi cô, đôi mắt long lanh mà vẫn chưa hết ngơ ngẩn.

"Chị..." cô lí nhí, bàn tay nhỏ còn bám vào vạt áo đồng phục Quảng LingLing.

Quảng LingLing cười khẽ, ngón cái lau nhẹ vệt đỏ bên môi Mỹ Linh, giọng khàn khàn nhưng đầy dịu dàng:
"Từ giờ đừng để ai khác thấy em thế này nữa. Chỉ mình chị thôi."

Mỹ Linh đỏ bừng mặt, đấm nhẹ vào vai Quảng LingLing, nhưng chẳng giấu được nụ cười nhỏ đang cong nơi khóe môi.

Sau cái nụ hôn vừa cháy bỏng vừa vụng về ấy, Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh còn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt còn đắm đuối chưa rời nhau, thì...

"AAAAAAAAAA...Lại nữa?!"

Tiếng Hứa Hằng vang lên, kéo theo nguyên đám F4 và Tôn Yên Nhi, Lưu Mã Quỳnh, Từ Duy đang... chống nạnh đứng nhìn từ lúc nào không hay.

Cao Uyển Thiên khoanh tay, môi nhếch cười đầy trêu chọc:
"Lại nữa!!!!!! Làm vậy có nên không trời!!"

Vương Kỳ Vĩnh giả vờ ôm ngực:
"Trời ơi, tim tôi tan nát rồi. Một ngày 2 cử tim nào chịu nổi!"

Lưu Mã Quỳnh cười rũ rượi, vỗ vai Tôn Yên Nhi:
"Này này, cậu bảo hồi nãy LingLing nói 'đi giải quyết việc riêng' là đi đâu cơ?"

Tôn Yên Nhi giả vờ nghiêm túc:
"Tôi tưởng giải quyết ở phòng y tế... ai ngờ giải quyết ngoài vườn."

Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh như bị sét đánh đứng hình tại chỗ. Mỹ Linh đỏ bừng mặt, hai tay che mặt, lúng túng lùi về sau:
"Mọi người... sao lại ở đây..."

Quảng LingLing thì vừa bối rối vừa... tỉnh bơ, cô ho khan một tiếng, khoác vai Mỹ Linh kéo sát lại, nhìn đám bạn:
"Nhìn gì mà nhìn, yêu nhau thì hôn nhau, có gì lạ sao?"

Hứa Hằng lắc đầu, giả vờ tiếc nuối:
"Ừ thì... không lạ, chỉ lạ là tụi này đi kiếm, tính rủ hai người đi ăn đồ nướng mà bắt được quả hiện trường nóng bỏng thế này thôi."

Từ Duy khoát tay:
"Đi thôi đi thôi, tôi nhịn đói từ chiều rồi, giờ hóng hớt xong càng đói thêm."

Lưu Mã Quỳnh chen vào:
"Phải đó, mà lần này LingLing phải bao! Coi như phí... tổn thất tinh thần cho tụi này."

Quảng LingLing bật cười, gật đầu:
"Rồi rồi, tối nay đi quán nướng đối diện trường, thích ăn gì gọi, tớ mời."

Cả đám hò reo rộn ràng. Trần Mỹ Linh vẫn còn đỏ mặt, bị F4 chọc tới tấp.

Cao Uyển Thiên véo nhẹ má cô:
"Trần Mỹ Linh ơi, bây giờ biết sao không? Cái tội phát cơm chưa tới 1 ngày mà 2 cử nè."

Vương Kỳ Vĩnh giả bộ đau khổ:
"Tình chị em đến đây là hết rồi... Mỹ Linh của tui bị người ta cướp mất."

Mỹ Linh vừa xấu hổ vừa bật cười, nép vào LingLing:
"Tụi này xấu tính quá à..."

Quảng LingLing khoát vai cô, cười sảng khoái, nói nhỏ bên tai Mỹ Linh: "Yên tâm, sau này chị sẽ hôn ở đâu kín kín tí, để mọi người khỏi bắt gặp."

Tôn Yên Nhi giả vờ lắc đầu: "Chị có hôn trong toilet, tụi em cũng mò ra được."

Cả đám lại phá lên cười.

Mỹ Linh lại đỏ mặt lấy tai nhéo eo Quảng LingLing.

Nắng chiều dần buông, đám bạn kéo nhau ra cổng trường, đi về phía quán nướng, tiếng cười đùa vang vọng cả một góc phố Bắc Kinh. Ánh chiều rớt xuống vai bọn họ, cả bóng nhóm ngườiquyện vào nhau, in dài trên nền cỏ xanh ngắt. Tuổi mười tám bốc đồng và cuồng nhiệt, để rồi mãi về sau, trong ký ức ai đó, sẽ vẫn là cái buổi chiều có mùi nắng, mùi mồ hôi, và nụ hôn cháy bỏng sau vườn trường Thực Nghiệm Bắc Kinh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...