LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 21: TIN NHẮN KHÔNG HỒI ĐÁP
Trên đường về nhà, Trần Mỹ Linh đạp xe với tâm trạng lửng lơ. Cô biết chắc chuyện mình kiểu gì cũng có người lén lút méc mẹ mình. Quả nhiên, vừa bước qua cánh cửa, cô đã thấy mẹ ngồi sẵn trên ghế salon phòng khách, tay khoanh trước ngực, mặt nghiêm lại như sắp xử án."Mỹ Linh," giọng mẹ cô không lớn nhưng nặng trịch, "Con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?"Trần Mỹ Linh nuốt nước bọt, định lảng đi lên phòng, nhưng ánh mắt sắc lẹm của mẹ khiến cô buộc phải dừng lại. Cô hít sâu một hơi, cắn răng:"Con... đang hẹn hò."Trong tích tắc, cả căn phòng như trầm hẳn xuống. Mặt mẹ cô sầm lại. Bà đặt mạnh tách trà xuống bàn, đứng dậy, sải bước tới gần cô con gái:"Con lập lại lần nữa xem?"Trần Mỹ Linh vẫn cố giữ bình tĩnh:"Con đang hẹn hò. Là thật."Bốp — mẹ cô giật lấy điện thoại trên tay con gái như sét đánh ngang tai."Từ giờ, cấm tuyệt đối con qua lại với cái người đó! Cái gì mà hẹn hò?! Lo mà học hành, đừng để mất mặt cái nhà này!""Mẹ—!""Không có nhưng nhị gì hết. Đi lên phòng. Tự kiểm điểm lại mình đi. Từ mai, mẹ giữ điện thoại, tuyệt đối không đi ra khỏi nhà!"Giọng bà gay gắt, thái độ cứng rắn như chém sắt chặt đinh. Không để Mỹ Linh kịp cãi thêm, bà xoay người bỏ lên tầng, đem theo luôn điện thoại. Mỹ Linh đứng sững giữa phòng, mắt đỏ hoe. Cô cắn môi, ngăn tiếng nấc rồi chạy vội vào phòng mình, khóa chặt cửa.Tiếng cơm tối đã dọn, tiếng người giúp việc gọi, cô đều im lặng. Mỹ Linh úp mặt vào gối, trong lòng chỉ còn lại cảm giác bực bội, buồn tủi và nhớ đến người bên kia điện thoại.Ngoài kia, Quảng LingLing nhắn bao nhiêu tin cũng không ai trả lời, tất cả đều chỉ hiện dấu "đã gửi", không có dấu "đã xem".Chiều thứ Bảy, Hứa Hằng đại diện nhóm F4 và Quảng LingLing mang theo túi quà đến nhà Trần Mỹ Linh sau hai ngày không thấy Mỹ Linh đi học, không phản hồi tin nhắn, gọi cũng không bắt máy.Nhưng vừa vào đến cổng, đã thấy mẹ Mỹ Linh đứng dưới hiên nhà với gương mặt nghiêm nghị."Mỹ Linh có nhà không bác?" – Hứa Hằng lễ phép chào.Mẹ Mỹ Linh thở dài:
"Nó nhốt mình trong phòng hai ngày rồi, không ăn uống gì hết. Cửa khoá trong, gọi cũng không chịu mở đang biểu tình ở trong phòng."Hứa Hằng sững người, tim như đập hụt một nhịp. Cô đi đến trước cửa phòng, thử gọi:
"Mỹ Linh! Mở cửa đi, là tớ nè, Hứa Hằng!"Bên trong im lặng. Chỉ nghe tiếng gió lùa qua cửa sổ. Cả ngôi nhà như nặng trĩu không khí u ám.Cô quay lại, thấy mẹ Mỹ Linh thở dài, giọng khàn hẳn:
"Bác biết chuyện tụi con yêu đương, nhưng nếu là nữ... thì thôi, bác xin con khuyên nó... chia tay đi. Con bé càng dính vô thì càng khổ."Hứa Hằng không biết nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cô ở lại thêm một lát, rồi đành ra về, mang theo nặng nề trong lòng.Vừa về tới nhà, Hứa Hằng lập tức mở điện thoại, nhắn tin cho Quảng LingLing:Hứa Hằng: "Chị LingLing, có chuyện rồi. Mẹ Mỹ Linh biết chuyện rồi. Mỹ Linh đang nhốt mình trong phòng, tuyệt thực hai ngày nay. Bác gái nhờ em khuyên cậu ấy chia tay chị... Em sợ cậu ấy làm chuyện dại dột."Tin nhắn gửi đi, chỉ vài giây sau đã hiện "đã xem".Quảng LingLing đáp lại bằng một câu ngắn gọn:Quảng LingLing: "Chị biết rồi. Cảm ơn em."Chiều hôm đó, Quảng LingLing đạp xe, ánh mắt lạnh như mặt hồ mùa đông. Cô cố đạp thật nhanh, xe lướt thẳng đến khu nhà mà cô đã xin địa chỉ từ Hứa Hằng – nhà của Trần Mỹ Linh.Chiếc xe dừng trước cổng, LingLing tắt máy, hít một hơi sâu. Hôm nay lần đầu tiên cô đến nhà lại là tư cách người yêu của Trần Mỹ Linh, đến để đối mặt với cả gia đình.Bấm chuông.
Cửa mở.Một người đàn ông đứng tuổi – cha của Mỹ Linh – nhìn cô, thoáng sửng sốt, rồi chau mày:"Cháu là...?""Cháu chào bác. Cháu là Quảng LingLing – bạn của Mỹ Linh." Giọng LingLing bình tĩnh nhưng kiên định.Không cần đợi lâu, tiếng dép lẹp xẹp từ trong nhà vọng ra. Mẹ Trần Mỹ Linh xuất hiện, nét mặt lạnh như sương."Cháu đến đây làm gì?"Quảng LingLing cúi đầu:"Cháu đến xin phép ông bà, hai bác về chuyện giữa hai đứa cháu."Không khí trong nhà lập tức đông cứng.Ông bà nội Mỹ Linh vừa đi du lịch về hồi sáng, đang ngồi ở ghế salon cũng đã nghe chuyện từ sớm, ánh mắt nghiêm nghị dõi theo cô gái đứng trước cửa.Mẹ Mỹ Linh khoanh tay trước ngực, giọng sắc như dao:"Cháu biết mình đang nói gì không? Nhà tôi không nuôi con gái để dính vào mấy chuyện tầm bậy đó. Cháu quen kiểu gì? Ai cho phép? Tự cháu đến nhà người ta, coi phép tắc ở đâu?"Quảng LingLing vẫn giữ nguyên lễ độ:"Cháu xin lỗi nếu làm bác phiền lòng. Nhưng tình cảm của cháu với Mỹ Linh là nghiêm túc. Cháu biết... chuyện này khiến gia đình khó chấp nhận, nhưng cháu mong được nói rõ một lần."Cha Mỹ Linh nhìn vợ, rồi trầm giọng:"Cháu định nói gì?""Cháu muốn xin phép ông bà và hai bác cho cháu được quen Mỹ Linh." Quảng LingLing ngẩng mặt, giọng chắc nịch. "Cháu không có ý định đùa giỡn hay làm ảnh hưởng đến việc học. Nếu có lỗi là vì không đủ sớm đến xin phép ông bà và hai bác. Nhưng tình cảm của tụi cháu là thật."Không khí trong phòng căng đến nghẹt thở. Mẹ Mỹ Linh đỏ bừng mặt, đập mạnh xuống bàn:"Cháu thôi ngay đi! Con gái tôi không có cái kiểu đó! Cháu đừng dụ dỗ, làm hư nó!""Cháu không dụ dỗ. Tình cảm là tự nguyện. Mỹ Linh biết rõ em ấy muốn gì." LingLing nói, giọng vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng."Dù là tự nguyện thì cũng sai! Con gái tôi còn nhỏ! Tôi không cho phép!"Ông nội Mỹ Linh bấy giờ mới chậm rãi lên tiếng:"Cháu biết... nếu tiếp tục, sau này sẽ khó khăn lắm không?""Dạ, thưa ông! cháu biết.""Dám chịu không?"Quảng LingLing siết chặt tay, cúi đầu thật sâu:"Cháu dám chịu."Mẹ Mỹ Linh giận đến run tay, chỉ thẳng vào mặt LingLing:"Từ hôm nay cấm tuyệt đối con gái tôi qua lại với cháu. Cháu mà còn đến nhà hay liên lạc nữa, đừng trách tôi."LingLing ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên tia kiên quyết:"Dù bác có ngăn cấm, cháu cũng sẽ đợi. Mỹ Linh quan trọng với cháu. Cháu sẽ cố gắng và mong rằng bác sẽ có cái nhìn khác về cháu, chấp nhận cho Mỹ Linh quen cháu."Cô cúi đầu chào một lần nữa, rồi quay lưng bước đi — dáng người gầy nhưng thẳng, không cúi mình trước bất kỳ lời cấm đoán nào.Ở trên phòng, Mỹ Linh nghe hết qua khe cửa. Nước mắt rơi xuống gối. Cô siết chặt chăn, tim đau đến nghẹn."Chị ngốc quá... Chị điên rồi..." Cô thì thầm, cổ họng nghèn nghẹn.Ngoài sân, Quảng LingLing bước thẳng ra xe, gương mặt tái lạnh, nhưng khóe môi khẽcong — nụ cười rất nhạt nhưng đầy quyết tâm.
"Nó nhốt mình trong phòng hai ngày rồi, không ăn uống gì hết. Cửa khoá trong, gọi cũng không chịu mở đang biểu tình ở trong phòng."Hứa Hằng sững người, tim như đập hụt một nhịp. Cô đi đến trước cửa phòng, thử gọi:
"Mỹ Linh! Mở cửa đi, là tớ nè, Hứa Hằng!"Bên trong im lặng. Chỉ nghe tiếng gió lùa qua cửa sổ. Cả ngôi nhà như nặng trĩu không khí u ám.Cô quay lại, thấy mẹ Mỹ Linh thở dài, giọng khàn hẳn:
"Bác biết chuyện tụi con yêu đương, nhưng nếu là nữ... thì thôi, bác xin con khuyên nó... chia tay đi. Con bé càng dính vô thì càng khổ."Hứa Hằng không biết nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cô ở lại thêm một lát, rồi đành ra về, mang theo nặng nề trong lòng.Vừa về tới nhà, Hứa Hằng lập tức mở điện thoại, nhắn tin cho Quảng LingLing:Hứa Hằng: "Chị LingLing, có chuyện rồi. Mẹ Mỹ Linh biết chuyện rồi. Mỹ Linh đang nhốt mình trong phòng, tuyệt thực hai ngày nay. Bác gái nhờ em khuyên cậu ấy chia tay chị... Em sợ cậu ấy làm chuyện dại dột."Tin nhắn gửi đi, chỉ vài giây sau đã hiện "đã xem".Quảng LingLing đáp lại bằng một câu ngắn gọn:Quảng LingLing: "Chị biết rồi. Cảm ơn em."Chiều hôm đó, Quảng LingLing đạp xe, ánh mắt lạnh như mặt hồ mùa đông. Cô cố đạp thật nhanh, xe lướt thẳng đến khu nhà mà cô đã xin địa chỉ từ Hứa Hằng – nhà của Trần Mỹ Linh.Chiếc xe dừng trước cổng, LingLing tắt máy, hít một hơi sâu. Hôm nay lần đầu tiên cô đến nhà lại là tư cách người yêu của Trần Mỹ Linh, đến để đối mặt với cả gia đình.Bấm chuông.
Cửa mở.Một người đàn ông đứng tuổi – cha của Mỹ Linh – nhìn cô, thoáng sửng sốt, rồi chau mày:"Cháu là...?""Cháu chào bác. Cháu là Quảng LingLing – bạn của Mỹ Linh." Giọng LingLing bình tĩnh nhưng kiên định.Không cần đợi lâu, tiếng dép lẹp xẹp từ trong nhà vọng ra. Mẹ Trần Mỹ Linh xuất hiện, nét mặt lạnh như sương."Cháu đến đây làm gì?"Quảng LingLing cúi đầu:"Cháu đến xin phép ông bà, hai bác về chuyện giữa hai đứa cháu."Không khí trong nhà lập tức đông cứng.Ông bà nội Mỹ Linh vừa đi du lịch về hồi sáng, đang ngồi ở ghế salon cũng đã nghe chuyện từ sớm, ánh mắt nghiêm nghị dõi theo cô gái đứng trước cửa.Mẹ Mỹ Linh khoanh tay trước ngực, giọng sắc như dao:"Cháu biết mình đang nói gì không? Nhà tôi không nuôi con gái để dính vào mấy chuyện tầm bậy đó. Cháu quen kiểu gì? Ai cho phép? Tự cháu đến nhà người ta, coi phép tắc ở đâu?"Quảng LingLing vẫn giữ nguyên lễ độ:"Cháu xin lỗi nếu làm bác phiền lòng. Nhưng tình cảm của cháu với Mỹ Linh là nghiêm túc. Cháu biết... chuyện này khiến gia đình khó chấp nhận, nhưng cháu mong được nói rõ một lần."Cha Mỹ Linh nhìn vợ, rồi trầm giọng:"Cháu định nói gì?""Cháu muốn xin phép ông bà và hai bác cho cháu được quen Mỹ Linh." Quảng LingLing ngẩng mặt, giọng chắc nịch. "Cháu không có ý định đùa giỡn hay làm ảnh hưởng đến việc học. Nếu có lỗi là vì không đủ sớm đến xin phép ông bà và hai bác. Nhưng tình cảm của tụi cháu là thật."Không khí trong phòng căng đến nghẹt thở. Mẹ Mỹ Linh đỏ bừng mặt, đập mạnh xuống bàn:"Cháu thôi ngay đi! Con gái tôi không có cái kiểu đó! Cháu đừng dụ dỗ, làm hư nó!""Cháu không dụ dỗ. Tình cảm là tự nguyện. Mỹ Linh biết rõ em ấy muốn gì." LingLing nói, giọng vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng."Dù là tự nguyện thì cũng sai! Con gái tôi còn nhỏ! Tôi không cho phép!"Ông nội Mỹ Linh bấy giờ mới chậm rãi lên tiếng:"Cháu biết... nếu tiếp tục, sau này sẽ khó khăn lắm không?""Dạ, thưa ông! cháu biết.""Dám chịu không?"Quảng LingLing siết chặt tay, cúi đầu thật sâu:"Cháu dám chịu."Mẹ Mỹ Linh giận đến run tay, chỉ thẳng vào mặt LingLing:"Từ hôm nay cấm tuyệt đối con gái tôi qua lại với cháu. Cháu mà còn đến nhà hay liên lạc nữa, đừng trách tôi."LingLing ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên tia kiên quyết:"Dù bác có ngăn cấm, cháu cũng sẽ đợi. Mỹ Linh quan trọng với cháu. Cháu sẽ cố gắng và mong rằng bác sẽ có cái nhìn khác về cháu, chấp nhận cho Mỹ Linh quen cháu."Cô cúi đầu chào một lần nữa, rồi quay lưng bước đi — dáng người gầy nhưng thẳng, không cúi mình trước bất kỳ lời cấm đoán nào.Ở trên phòng, Mỹ Linh nghe hết qua khe cửa. Nước mắt rơi xuống gối. Cô siết chặt chăn, tim đau đến nghẹn."Chị ngốc quá... Chị điên rồi..." Cô thì thầm, cổ họng nghèn nghẹn.Ngoài sân, Quảng LingLing bước thẳng ra xe, gương mặt tái lạnh, nhưng khóe môi khẽcong — nụ cười rất nhạt nhưng đầy quyết tâm.