LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 1: NGÀY NHẬP HỌC



Trường Thực Nghiệm Bắc Kinh không chỉ là một nơi dành cho học sinh học giỏi. Đúng hơn, nó là nơi các học sinh phải chiến đấu với nhau không chỉ bằng trí tuệ mà còn bằng sự ảnh hưởng của gia đình. Những học sinh xuất sắc không chỉ là những người có điểm cao, mà là những ai có thể khiến cả ngôi trường phải chú ý đến tên tuổi của mình — bằng thành tích, bằng những câu chuyện xung quanh họ, và tất nhiên, không thể thiếu những người thân và gia đình đứng sau mỗi bước đi ấy.

Ngày khai giảng, cổng trường được trang hoàng lộng lẫy như phim trường, bóng cây anh đào giả xòa xuống che kín một khoảng không rộng lớn. Học sinh năm nhất xếp thành hàng ngay ngắn, mỗi đứa đều có vẻ mặt nghiêm túc đến mức tưởng như họ đang tham gia một cuộc duyệt binh chứ không phải một buổi khai giảng bình thường. Âm thanh loa phát thanh vang vọng khắp sân trường, giọng hiệu trưởng nghiêm nghị phát bài diễn văn dài lê thê. Mùi nước hoa high-end từ các bà mẹ nổi tiếng đứng phía sau con cái mình, phảng phất trong không khí, khiến không khí trường học như một sàn diễn cao cấp chứ không phải một ngôi trường dành cho học sinh.

Và trong khung cảnh ấy, có một cô gái bước vào với dáng vẻ chẳng giống ai.

Trần Mỹ Linh — một cô gái đến trễ mười phút, tay xách chiếc balo lệch vai, áo sơ mi trắng sơ sài với một bên tay xắn cao, bên còn lại lười buông thõng. Miệng cô ngậm kẹo mút cherry, tóc cột cao tuỳ hứng như một lời tuyên bố đầy kiêu hãnh rằng: "Tôi ngủ dậy trễ nhưng vẫn đẹp." 

Đôi giày sneaker trắng cũ, gót sứt sơn nhưng lại làm cho cô bước đi một cách thong dong, nhẹ nhàng như thể đang dạo chơi trên sàn catwalk. Người khác vào là học sinh mới, nhưng cô lại như đang bước vào trung tâm thương mại giữa buổi sáng đầu tiên của năm học.

Ngay phía sau cô, Hứa Hằng-bạn cùng tiến của Trần Mỹ Linh, cô bao nhiêu tuổi tình bạn bấy nhiêu năm, thong thả bước theo, dáng người cao gầy, tay đút túi quần đồng phục, nụ cười của cậu có phần ngạo nghễ. Hứa Hằng dừng lại, chào chú bảo vệ: 

"Chú ơi, học sinh đặc cách tới rồi đây."

Hai người đi ngang qua dãy học sinh năm nhất, nổi bật như hai vệt màu sáng giữa bức tranh đơn sắc. Cảm giác như thế giới đột nhiên thêm hiệu ứng ánh sáng khi họ xuất hiện, ánh mắt mọi người không thể không chú ý về phía họ.

Mỹ Linh liếc qua bảng danh sách lớp và nhếch môi: "Lớp 11A1, đúng là số hưởng."

"Chắc chắn là lớp danh giá nhất trường rồi, nơi tụ hội của các nhân vật chính trong những bộ phim thanh xuân vườn trường," Hứa Hằng huýt sáo.

Mỹ Linh liếc xéo cô, vừa định phản pháo thì một giọng nói sắc bén vang lên từ phía sau: 

"Vậy tôi là nữ phụ ác độc chắc?"

Cả hai quay lại, chỉ thấy Vương Kỳ Vĩnh — cô nàng tóc bob chỉn chu, đeo khuyên tai bạc lấp lánh, ánh mắt sắc bén như thể luôn sẵn sàng gọt mỏng đối thủ. Cô ngậm kẹo bạc hà, phun một hơi lạnh tanh như thể muốn nhấn mạnh sự bất cần: "Tôi ghét nhất mấy đứa đóng vai chính giả tạo."

Mỹ Linh bật cười, nhếch môi đáp lại: "Yên tâm, tôi không đóng vai, tôi là chính mình."

Ngay lúc ấy, từ một góc khuất hành lang, một giọng nữ uể oải cất lên, nhưng có gì đó kỳ lạ trong từng chữ: "Thấy ba người tụ lại là tôi biết năm nay yên ổn không nổi rồi."

Cao Uyển Thiên — cô gái tóc dài, dáng người mảnh mai nhưng ánh mắt lúc nào cũng mơ màng, tựa như thế giới này chẳng liên quan gì đến cô. Áo sơ mi của cô mở một cúc cổ, tai đeo headphone vắt hờ, dường như cô chẳng hề quan tâm đến cái nhìn của người khác. Cô tựa lưng vào tường, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía trước.

Và thế là, ngay từ ngày đầu tiên, trước khi ai kịp ngồi vào bàn học, nhóm F4 ở của trường Thực Nghiệm Bắc Kinh đã chính thức hình thành. Không cần bắt tay, không cần lời tuyên bố, không có nghi thức gì cả — chỉ bằng một câu châm chọc, một ánh mắt và một nụ cười nửa miệng. Đó chính là cách những cá nhân nổi bật như Trần Mỹ Linh, Hứa Hằng, Vương Kỳ Vĩnh, và Cao Uyển Thiên tạo nên một nhóm không thể nhầm lẫn. Họ là những học sinh mới chuyển vào lớp 11A1, và ngay lập tức, sự xuất hiện của họ khiến bầu không khí của ngôi trường này có sự thay đổi rõ rệt.

Trần Mỹ Linh không giống bất kỳ ai trong lớp học. Cô không phải là kiểu học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ, luôn đứng đầu trong mọi cuộc thi, cũng không phải là người dễ dàng tuân theo các quy tắc đã được đặt ra. Cô là một viên ngọc quý, được nuôi dưỡng và rèn giũa trong một gia đình danh giá, nơi mà mọi thành công không phải là ngẫu nhiên mà là kết quả của một quá trình gian khổ, chiến đấu không ngừng.

Gia đình của Trần Mỹ Linh không thiếu gì cả — tiền bạc, quyền lực, danh vọng. Nhưng chính trong cái không gian xa hoa đó, cô lại được nuôi dạy bằng một phương pháp nghiêm khắc và đầy thử thách. Cô không phải là một cô gái được nuông chiều, mặc dù sự yêu thương của gia đình dành cho cô là vô hạn. Ngược lại, từ khi còn nhỏ, Mỹ Linh đã phải chịu những kỳ vọng cực kỳ cao từ mọi người xung quanh. Từ việc học hành đến cách cư xử, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng, như một viên ngọc quý đang được mài giũa, để một ngày nào đó tỏa sáng rực rỡ.

Nhưng Mỹ Linh, dù được đào tạo trong một môi trường cao cấp và đầy tham vọng, lại là người có tính cách hoàn toàn ngược lại với kỳ vọng của gia đình. Cô thông minh xuất chúng, những thành tích học tập luôn nằm trong tầm tay, nhưng cô lại không muốn theo khuôn mẫu mà mọi người đã sắp đặt sẵn. Cô không muốn là một cô gái hoàn hảo trong mắt mọi người, không muốn sống theo những gì mà gia đình, xã hội mong đợi. Cô là người tự do, ngông nghênh, và nhất là không hề biết sợ. Cô đi ngược lại tất cả những quy tắc, những tiêu chuẩn được áp đặt lên mình, và làm cho mọi người xung quanh chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ.

Với Trần Mỹ Linh, học không chỉ là một kỳ thi. Nó giống như một cuộc chơi — không phải để thắng, mà để chứng tỏ rằng trong cái thế giới đầy rẫy những kỳ vọng này, cô có thể làm chủ chính mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...