LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 18: CĂN TIN BÁN CƠM CHÓ



Tiết thứ tư vừa kết thúc, sân trường Thực Nghiệm Bắc Kinh như được tháo van xả áp. Học sinh ùa ra hành lang như dòng thác nhỏ, kẻ chạy đi xếp hàng ở căn tin, người lững thững tìm góc ngồi ăn cơm hộp mẹ chuẩn bị. Không khí trưa ngập nắng nhưng lại nhộn nhịp một cách lạ kỳ – không chỉ vì cái bụng đói meo, mà bởi một tin tức chấn động đang lan truyền với tốc độ chóng mặt:

"Quảng LingLing – học bá lạnh lùng 12A1 – đang hẹn hò với Trần Mỹ Linh lớp 11A1!"

Câu này đã được rỉ tai từ lớp 10A1 sang lớp 12D, từ đội cầu lông lan tới tổ kịch, thậm chí truyền đến tận bàn giám thị. Nhưng điều khiến đám học sinh mê drama hả hê hơn cả là — tin đồn không phải tin đồn.

Bằng chứng rõ ràng nhất: hai người đang cùng nhau đi ăn trưa ở căn tin.

Căn tin trường vốn đã chật hẹp, nay càng chen chúc. Vậy mà ở chiếc bàn dài phía cuối, hai nhóm học sinh đang ngồi đối diện nhau một cách... khó tin. Một bên là nhóm F4 – Trần Mỹ Linh, Hứa Hằng, Vương Kỳ Vĩnh, Cao Uyển Thiên. Bên còn lại là nhóm của Quảng LingLing – Lưu Mã Quỳnh, Từ Duy, Tôn Yên Nhi và chính cô.

Ai quen biết chút đỉnh đều hiểu, đây là sự kiện hiếm có hơn cả nhật thực toàn phần. Hai nhóm này tuy không phải "không đội trời chung", nhưng cũng thuộc dạng... song song không giao điểm. Vậy mà giờ lại ngồi ăn cùng bàn, trước mặt là mấy khay cơm nóng hổi, giữa bàn là chồng khăn giấy, nước suối và không khí hơi bị... kỳ quặc.

"Ờm... ai nghĩ ra vụ này vậy?" – Hứa Hằng húp một ngụm canh rồi nhìn xung quanh như đang tìm máy quay giấu kín.

"Quảng LingLing muốn đi ăn cùng với tớ." – Trần Mỹ Linh nhún vai, bình thản như đang giới thiệu món mới trên thực đơn.

"Ủa rồi ai kêu tụi chị đây ngồi luôn?" – Vương Kỳ Vĩnh nhỏ giọng hỏi, mắt lườm qua phía bên kia bàn.

Đáp lại là một giọng dịu dàng nhưng mang theo chút mỉa mai tinh tế:
"LingLing không muốn bắt cóc người yêu bỏ nhóm bạn. Còn có, có nhóm bạn người yêu thì càng phải tiếp đãi đàng hoàng." – Lưu Mã Quỳnh nhếch môi, giọng ngọt như siro nhưng ánh mắt thì sắc như chanh dây nguyên chất.

"Ồ, hay nhỉ. Chị LingLing có vẻ tận tụy thật." – Cao Uyển Thiên nheo mắt, rồi quay sang Từ Duy, "Bạn chị ấy cũng xinh ghê ta."

Từ Duy mỉm cười: "Thật ra em cũng không tệ."

Bầu không khí đang căng như dây đàn thì Quảng LingLing lại vô tư gắp một miếng trứng hấp bỏ vào khay của Trần Mỹ Linh.

"Em không ăn món này mà." – Mỹ Linh nhìn cô.

"Thử đi, trứng hôm nay mềm mịn lắm. Chị kiểm tra rồi." – Quảng LingLing đáp, giọng nũng nịu một cách cố ý, như thể đang muốn dỗ một đứa trẻ.

Hứa Hằng đập đũa xuống bàn: "Trần Mỹ Linh! Cậu... trước mặt tụi này mà còn phát cơm chó?!"

"Ăn trứng cũng bị ghét nữa. Mấy người thật khó chiều." – Mỹ Linh thở dài giả vờ buồn rầu.

"Em ấy ăn trứng là vì chị gắp." – Quảng LingLing đáp nhàn nhạt, rồi cầm đũa gắp lại cho Mỹ Linh một miếng rau.

Cao Uyển Thiên chống cằm: "Tôi không ăn nổi nữa. Mùi cơm hôm nay bị át hết bởi mùi cơm chó."

Lúc đó, Vương Kỳ Vĩnh– từ nãy vẫn im lặng – bỗng lên tiếng, mắt nhìn thẳng Trần Mỹ Linh:
"Cậu định không cho mọi người ăn cơm thật đấy à?"

Câu hỏi khiến mọi người bật cười. 

Trần Mỹ Linh đặt đũa xuống, lau miệng bằng khăn giấy rồi đáp:

"Sao cậu lại nói mình."

Cao Uyển Thiên gật đầu, ngắn gọn: "Bọn tớ không ăn cùng cậu nữa."

Vương Kỳ Vĩnh thì đảo mắt, thì thầm với Hứa Hằng:
"Ê, Trần Mỹ Linh hôm nay ăn hết phần cơm."

Hứa Hằng lầm bầm: "Cậu ta mà bỏ như mọi ngày chắc có người bưng khay lên bón từng muỗng..."

Bữa ăn tiếp diễn trong hỗn hợp khó tả giữa căng thẳng, buồn cười và... ngọt đến ê răng. Thỉnh thoảng Lưu Mã Quỳnh lại buông một câu móc nhẹ, liếc sang Quảng LingLing với ánh mắt kiểu "cậu làm lố thật", còn Hứa Hằng thì cứ uống nước liên tục như thể đang cố súc sạch "đường" đọng lại trong miệng.

Nhưng không ai phủ nhận – bàn ăn này đang trở thành tâm điểm của cả căn tin. Học sinh đi ngang không dám ngó thẳng, nhưng ánh mắt thì không rời nổi.

Và ở giữa tất cả ánh nhìn đó, Quảng LingLing lặng lẽ nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Mỹ Linh:
"Chị muốn ăn cùng em thế này, mỗi ngày."

Trần Mỹ Linh mím môi, rồi cười rộ lên, mắt lấp lánh như ánh nắng chiếu qua lớp mành cửa:
"Sợ em đi lạc hay sao mà giữ thế?"

"Chị không giữ." – LingLing đáp, tay nắm nhẹ tay Mỹ Linh dưới bàn – "Chị buộc."

Cả hai nhìn nhau. Không cần nói gì thêm.

Bên ngoài căn tin, nắng trưa vẫn rót xuống sân trường lấp lánh. Ai đó đi ngang thì thào:

"Ê, hai nhóm đó ngồi ăn chung thiệt kìa. Thế giới sắp tận diệt chưa vậy?"

"Không đâu... tình yêu mới bắt đầu tận diệt tụi độc thân thôi."

"Chuẩn bị xây đền thờ couple này là vừa..."

Và thế là, dù ai thích hay không, một cặp đôi mới – kèm hội đồng xinh đẹp thông minh – đã chính thức bước vào trang sử drama vĩ đại của trường Thực Nghiệm Bắc Kinh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...