LINGORM | NHÀ

[VĂN ÁN]



"Quảng LingLing! Tại sao chị không thích tôi? Rõ ràng tôi đã mua bùa yêu rồi mà? Người ta nói chị cũng sẽ thích tôi mà."

Dương Ánh uất ức, ánh mắt đỏ hoe. Cô muốn một câu trả lời, muốn biết vì sao mọi nỗ lực của mình chẳng có kết quả. Nhưng Quảng LingLing chỉ đứng đó, hờ hững như một vị khách qua đường không dính dáng gì đến câu chuyện này.

Mỹ Linh khoanh tay, ánh mắt sắc bén quét qua, giọng điệu nhàn nhạt nhưng mang theo ý cười chế nhạo, chậm rãi lên tiếng:

"Họ không bán bùa yêu, họ bán hy vọng. Người bán không lừa dối cô, chỉ cô tự lừa bản thân mình."

Quảng LingLing nghe thấy chẳng buồn đáp lời, chỉ hướng thẳng vào thư viện, từng bước đi tới. Một chiếc lưng lạnh lùng, một dáng vẻ hờ hững, bỏ lại cả đám người phía sau rối ren với câu chuyện như không phải của chính mình.

Nhưng đúng lúc đó, từ giữa cuốn sách cô đang cầm, một tấm hình thẻ rơi ra.

Mỹ Linh cúi xuống nhặt lên, ánh mắt vô thức dừng lại trên khuôn mặt trong bức ảnh. Một thoáng ngẩn người

Bức ảnh này... rốt cuộc là ai? Và vì sao trái tim cô bỗng dưng có một nhịp khựng lại?

Cô gái ấy, rốt cuộc là ai?

Và vì sao từ khoảnh khắc ấy, Trần Mỹ Linh lại vô thức đưa mắt dõi theo?

Nàng trông thấy linh lan trắng tinh khôi nghiêng đầu, hoa hồng leo đỏ rực rỡ cuốn quanh hàng rào gỗ trắng, còn cả hoa túc cầu loài hoa xanh tím nàng yêu mê mẩn. Tất cả đều nở rộ, ngay đúng mùa nàng quay về.

Mỹ Linh bước xuống, đôi chân trần khẽ chạm nền gạch mát lạnh. Quảng LingLing quay lại đôi mắt ánh lên sự yên tĩnh rất đỗi dịu dàng.

"Em còn thích không?" cô hỏi giọng khẽ như gió lướt qua kẽ lá.

Mỹ Linh mỉm cười, gật đầu. Không cần nói thêm gì nữa, cái gật đầu ấy đã chứa đủ bao lần vỡ tan và bao lần được gắn lại bằng yêu thương.

Quảng LingLing buông vòi nước xuống, từng giọt cuối cùng còn vương vãi trên đất như những lời chưa kịp nói. Cô vòng tay qua eo nàng, tựa cằm lên vai Mỹ Linh, hỏi một câu không đầu không cuối:

"Sau này... em muốn thế nào?"

Mỹ Linh không vội trả lời. Nàng đặt tay lên bàn tay LingLing đang ôm lấy mình, lòng bàn tay chạm vào một hơi ấm đã quen thuộc đến mức giống như đang chạm vào một phần ký ức cũ. Giọng nàng nhẹ như tơ liễu, mang theo một thoáng bâng khuâng:

"Em muốn ngồi cạnh chị bên hiên nhà, có dàn hoa lấp lánh ánh nắng... kể nhau nghe những câu chuyện đã kể đến vạn lần."

Nàng quay lại, đối diện ánh mắt của người kia, đôi mắt từng khiến nàng vừa muốn trốn chạy vừa muốn được giữ lấy mãi:

"Muốn cùng chị ăn một que kem, nghe những bản nhạc cũ... về tuổi trẻ, về ngày hè... " ngập ngừng nàng nói tiếp "Còn chị? Chị có còn muốn nuôi thêm chó hay mèo không?"

Quảng LingLing mỉm cười, nụ cười nhòe nhẹ trong ánh nắng ban mai. Cô nghiêng người, hôn lên mái tóc mềm như sương mai của nàng, giọng trầm thấp mà chắc nịch, như lời hứa của một người chỉ còn duy nhất một mong muốn trong đời:

"Còn bên em, chị sao cũng được."

Chương trước Chương tiếp
Loading...