LINGORM | NHÀ
[VĂN ÁN]
"Quảng LingLing! Tại sao chị không thích tôi? Rõ ràng tôi đã mua bùa yêu rồi mà? Người ta nói chị cũng sẽ thích tôi mà."Dương Ánh uất ức, ánh mắt đỏ hoe. Cô muốn một câu trả lời, muốn biết vì sao mọi nỗ lực của mình chẳng có kết quả. Nhưng Quảng LingLing chỉ đứng đó, hờ hững như một vị khách qua đường không dính dáng gì đến câu chuyện này.Mỹ Linh khoanh tay, ánh mắt sắc bén quét qua, giọng điệu nhàn nhạt nhưng mang theo ý cười chế nhạo, chậm rãi lên tiếng:"Họ không bán bùa yêu, họ bán hy vọng. Người bán không lừa dối cô, chỉ cô tự lừa bản thân mình."Quảng LingLing nghe thấy chẳng buồn đáp lời, chỉ hướng thẳng vào thư viện, từng bước đi tới. Một chiếc lưng lạnh lùng, một dáng vẻ hờ hững, bỏ lại cả đám người phía sau rối ren với câu chuyện như không phải của chính mình.Nhưng đúng lúc đó, từ giữa cuốn sách cô đang cầm, một tấm hình thẻ rơi ra.Mỹ Linh cúi xuống nhặt lên, ánh mắt vô thức dừng lại trên khuôn mặt trong bức ảnh. Một thoáng ngẩn ngườiBức ảnh này... rốt cuộc là ai? Và vì sao trái tim cô bỗng dưng có một nhịp khựng lại?Cô gái ấy, rốt cuộc là ai?Và vì sao từ khoảnh khắc ấy, Trần Mỹ Linh lại vô thức đưa mắt dõi theo?