LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 9: SINH TỬ BÊN NHAU



Đúng như dự đoán vừa ra khỏi quán bar.

Tiếng đạn xé gió vang lên chát chúa giữa màn đêm.

Quảng LingLing vừa lăn người né tránh, vừa giương súng phản công. Những kẻ truy sát ẩn nấp trong bóng tối, từng viên đạn lao ra như muốn cướp đi mạng sống của cả hai.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Một phút trước, họ còn đang rời khỏi nhà hàng sau cuộc trò chuyện đầy ngầm hiểu. Một phút sau, cả hai đã bị đẩy vào cuộc phục kích tàn khốc.

Một vỏ đạn rơi xuống chân, ánh bạc lóe lên dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Mỹ Linh thở gấp, ánh mắt sắc lạnh quét qua xung quanh. Quảng LingLing đưa tay kéo nàng sát vào bức tường xi măng nứt nẻ, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát:

"Chúng ta bị bao vây rồi."

Quảng LingLing nghiến răng, kiểm tra băng đạn trong khẩu súng lục. "Người của chị sẽ đến trong ba phút nữa."

"Ba phút quá lâu." Mỹ Linh hất cằm về phía chiếc xe bị bắn thủng lốp. "Chúng ta phải tự mở đường."

Không có thời gian để do dự. Hai người trao nhau ánh mắt thấu hiểu, rồi đồng thời lao ra khỏi nơi ẩn nấp.

Tiếng súng nổ giòn giã.

Quảng LingLing di chuyển nhanh như một con báo, từng phát súng bắn ra đều trúng mục tiêu. Mỹ Linh cũng không hề kém cạnh, cúi người né đạn rồi bắn hạ kẻ địch từ khoảng cách xa. Nhưng kẻ tấn công quá đông, tựa như đã phục kích từ trước, muốn lấy mạng cả hai.

Ngay lúc họ sắp tiếp cận con hẻm thoát thân, một tiếng "pằng" vang lên chói tai.

Cơn đau nhói lên.

Quảng LingLing khựng lại.

Viên đạn ghim vào ngực trái, máu lập tức loang ra trên lớp áo vest đen.

"Quảng LingLing!"

Trần Mỹ Linh xoay người, đôi mắt mở lớn. Giây phút ấy, nàng không kịp suy nghĩ mà lập tức lao đến, dùng thân mình đỡ lấy cô. Một tay nàng giữ chặt eo Quảng LingLing, tay còn lại bóp cò, bắn gục kẻ vừa nổ súng.

Nhưng kẻ địch vẫn chưa dừng lại. Một bóng đen khác lao đến từ phía sau, khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Mỹ Linh.

"Cẩn thận!"

Quảng LingLing, dù đang mất máu, vẫn xoay người chắn trước Mỹ Linh theo bản năng.

Đoàng!

Viên đạn xuyên qua không khí.

Lần này, không ai trúng đạn—vì ngay khoảnh khắc đó, một phát bắn chính xác từ phía xa đã hạ gục kẻ địch.

Viện binh của 2L Corp đã đến.

Bất kể kẻ đứng sau cuộc phục kích này là ai— nàng sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

Nhưng Quảng LingLing bên cạnh không trụ vững được nữa. Cô khẽ lảo đảo, rồi ngã vào vòng tay Trần Mỹ Linh.

"Mẹ kiếp, đừng có ngất!" Mỹ Linh vội đỡ cô, giọng nói mang theo một tia hoảng hốt hiếm thấy. Máu trên ngực Quảng LingLing vẫn đang chảy, nóng ấm, thấm vào lòng bàn tay nàng.

Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy máu. Nhưng lần đầu tiên, nàng cảm thấy hoảng loạn.

"Quảng LingLing! Nhìn em!"

Quảng LingLing mệt mỏi mở mắt, khoé môi khẽ nhếch lên.

"Em đang lo lắng cho chị à?"

Mỹ Linh nghiến răng. "Chị mà chết, ai mua kim cương của em đây?"

Quảng LingLing bật cười khẽ, nụ cười yếu ớt như một làn gió thoảng qua, chỉ đủ để làm cho trái tim Trần Mỹ Linh thêm nghẹn ngào. Nhưng chỉ trong tích tắc, sự sống dường như rời bỏ cô. Quảng LingLing nhắm mắt, cơ thể mệt mỏi không còn đủ sức chống đỡ, như một cây cỏ đã bị gió cuốn đi. Cô buông mình vào bóng tối, và trong cái khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh Trần Mỹ Linh bỗng chốc trở nên mờ mịt.

Trái tim nàng như bị ai đó siết chặt, nỗi đau thắt lại, đâm xuyên qua lồng ngực, mỗi nhịp đập đều nặng trĩu. Cảm giác đó—đau đớn, tuyệt vọng—đến mức nàng không thể thở nổi. Trần Mỹ Linh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sợ hãi đến vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng sự mất mát lại có thể khiến nàng tê liệt đến mức này. Đúng là chưa bao giờ. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy mình hoàn toàn bất lực, khi Quảng LingLing mình dường như đang rời xa.

Quảng LingLing đang nằm trong vòng tay nàng, lạnh lẽo và xa vời, như một ngọn đèn tắt giữa màn đêm vô tận. Lúc này nàng mới nhận ra bản thân mình có thể vạn vật đều không lấy, chỉ cần Quảng LingLing. Nàng tự hỏi từ khi nào cô là tất cả, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời nàng.

Mái tóc Quảng LingLing mềm mại vắt qua tay nàng, như một lời cầu xin không lời. Trái tim Mỹ Linh như tan vỡ trong lòng bàn tay. Máu vẫn tuông không ngừng từ vết thương, mỗi hơi thở yếu ớt của Quảng LingLing như làm nàng thêm đau đớn. Giọng nói nàng khản đặc, lạc lối trong sự tuyệt vọng: "Không... đừng bỏ em..."

Nhưng Quảng LingLing đã im lặng, đôi mắt nàng không còn mở ra nữa. Để lại Trần Mỹ Linh trong một thế giới không ánh sáng, nơi mọi hy vọng tan biến theo từng bước đi chậm rãi của nàng.

Với các cơn đau đớn ngập tràn trong từng cơ bắp, Trần Mỹ Linh không còn lựa chọn nào ngoài việc bỏ mặc tất cả cơn đau. Nàng không thể để Quảng LingLing ra đi như vậy, không thể để những gì chưa nói giữa hai người kết thúc trong im lặng. Với sự kiên quyết tuyệt đối, Trần Mỹ Linh bế thốc Quảng LingLing lên, không chút chần chừ, sải bước về phía chiếc xe cứu thương vừa đến. Mỗi bước là một lời thầm thì trong lòng: "Em sẽ không để chị đi. Giá nào, em cũng phải giữ được chị."

Mặc dù những bước chân vội vã đã đưa nàng và Quảng LingLing vào trong chiếc xe cứu thương, nhưng nỗi lo lắng vẫn không thể vơi đi. Nàng đặt Quảng LingLing xuống sàn xe, tay không ngừng kiểm tra vết thương, nhưng máu vẫn chảy không ngừng, thấm qua lớp áo và nhanh chóng lan ra rộng hơn.

"Không... không có gì đâu..." Trần Mỹ Linh thì thầm với chính mình, cố gắng tạo ra một chút hi vọng trong giây phút tăm tối này. Nàng cuống quýt bấm nút gọi bác sĩ trên radio của xe, giọng nói căng thẳng không thể che giấu nổi sự hoảng loạn: "Mau đến đây! Chị ấy... chị ấy cần giúp đỡ ngay lập tức."

Ánh mắt của Quảng LingLing vẫn nhắm nghiền, như đang rơi vào hôn mê sâu không còn ý thức nào. Trần Mỹ Linh cảm nhận được từng nhịp thở yếu ớt của cô nhưng cũng không thể không cảm thấy một sự vô vọng dâng lên trong lòng. Cô đang quá yếu. Quá yếu.

Nàng cúi xuống, vùi mặt vào mái tóc Quảng LingLing, cảm giác mặn chát từ những giọt nước mắt không thể kiềm chế nữa. "Em không thể mất chị được. Không thể..."

Trong bóng tối mờ mịt của chiếc xe cứu thương, chỉ có tiếng máy chạy và hơi thở hổn hển của Trần Mỹ Linh, nhưng trong lòng nàng, một tiếng nói vỡ vụn vọng lên như tiếng gió gào thét: "Chị không thể đi. Chị không thể bỏ em lại."

Chiếc xe lao vút trên con đường tối tăm, tiếng bánh xe gầm gừ như những tiếng thở dài nặng nề. Mặc dù sự sống của Quảng LingLing dần rời xa nhưng Trần Mỹ Linh cảm thấy như mình không còn thở nổi, mỗi giây trôi qua như thể một thế kỷ.

Mỹ Linh ôm lấy tay Quảng LingLing, một lần nữa tự nhủ thầm rằng nàng không thể chết, các Bác sĩ lên xe ngay khi xe dừng lại. Những đôi tay chuyên nghiệp ngay lập tức cởi áo, băng bó, nhưng Trần Mỹ Linh vẫn không thể ngừng nhìn Quảng LingLing. Mọi thứ như chìm vào một cơn ác mộng, mỗi phút mỗi giây, nàng chỉ biết cầu mong.

"Chị... bắt buộc phải sống cho tôi đừng để tôi hận chị cả đời..." Giọng Trần Mỹ Linh run rẩy, mỗi từ như một lời thề không thể tháo gỡ.

Bác sĩ nhanh chóng làm công việc của mình, nhưng Trần Mỹ Linh không thể nào rời mắt khỏi người nằm trong tay mình. Chỉ một ý nghĩ duy nhất dâng lên trong tâm trí nàng: "Em sẽ cứu chị, em sẽ cứu chị..."

Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, như đang trôi qua trong một cơn mê. Nhưng Trần Mỹ Linh vẫn không rời mắt khỏi Quảng LingLing, không buông tay cô. Không bao giờ.không thể. Nàng không thể sống thiếu Quảng LingLing.

Chương trước Chương tiếp
Loading...