LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 8: HÓA GIẢI HIỂU LẦM
Quán bar chìm trong ánh đèn mờ ảo, những tia sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt kính của những ly rượu, tạo nên một không gian mơ màng và đầy huyền bí. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên trong không gian, từng nốt trầm ấm vỗ về, nhưng lại không thể che giấu đi sự căng thẳng đang phủ lấy không khí giữa hai người phụ nữ ngồi đối diện. Trần Mỹ Linh vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, đôi môi cong lên một nụ cười bí ẩn, ánh mắt đầy toan tính, như thể đang chuẩn bị cho một ván cờ lớn. Trong khi đó, Quảng LingLing, với đôi mắt sắc bén không rời khỏi đối phương, nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt đầy thích thú và cũng đầy cảnh giác."Vậy... em định đi nước cờ nào tiếp theo?" Quảng LingLing chậm rãi lên tiếng, không vội vàng, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Trần Mỹ Linh, như muốn khám phá từng động thái nhỏ nhất của đối phương.Trần Mỹ Linh không vội trả lời. Nàng nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, những ngón tay thon dài của nàng lướt nhẹ trên thành ly, tạo ra những âm thanh nhỏ đều đặn, như đang cân nhắc từng lời nói. Nàng nhướn mày, ánh mắt lướt qua Quảng LingLing một cách đầy thách thức, rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Chủ tịch Quảng, chị luôn có một sự nghi ngờ dành cho em, đúng không?"Quảng LingLing khẽ nhếch mép, giọng lạnh nhạt nhưng đầy uy lực: "Em cho chị lý do để tin tưởng hoàn toàn." Cô không nhìn thẳng vào mắt Trần Mỹ Linh, nhưng sâu trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một tia mong chờ, như thể muốn kiểm chứng một điều gì đó, hoặc có thể là đang thách thức đối phương.Trần Mỹ Linh khẽ cười, một nụ cười mỉa mai pha lẫn chút khinh bỉ: "Chị nghĩ em đứng sau vụ tấn công đêm đó?" Câu hỏi của nàng như một cú đấm vào không khí, và mọi thứ bỗng trở nên căng thẳng.Quảng LingLing không phủ nhận, chỉ nhướng mày lên như thể đang chờ đợi lời giải thích từ Trần Mỹ Linh. Cô không vội vàng, không phản ứng ngay lập tức mà chỉ im lặng lắng nghe.Trần Mỹ Linh thở dài, cúi người về phía trước, ánh mắt trầm xuống, giọng nàng giờ đây trở nên nghiêm túc, đầy sự cảnh báo: "Nếu em thực sự muốn giết chị, chị nghĩ mình có thể ngồi đây an toàn như vậy không, Chủ tịch Quảng?"Câu nói này khiến Quảng LingLing khẽ siết ly rượu trong tay, cô cảm thấy một sự thích thú kỳ lạ. Đúng là nếu với Trần Mỹ Linh mục tiêu là cô, thì có lẽ cô đã không thể ngồi đối diện với nàng trong giây phút này. Sự nguy hiểm của Trần Mỹ Linh thật sự khiến Quảng LingLing cảm thấy hào hứng. Chính sự kiên cường và dứt khoát của nàng khiến cô thêm phần thán phục."Chủ tịch Quảng cứ suy nghĩ kỹ đi." Trần Mỹ Linh tiếp tục, ánh mắt nàng giờ đây sắc bén như một con dao, sắc lẻm nhưng cũng đầy thách thức.Lần này, Quảng LingLing hoàn toàn im lặng. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cô—một cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận trước đây, như thể mọi thứ đang được thử thách, không chỉ là một cuộc chơi đơn giản mà là một trận đấu thực sự, một cuộc đọ sức không thể lường trước."Người đặt lệnh giết chị không chỉ là Tống Gia." Trần Mỹ Linh nghiêm túc nói, giọng nàng đầy nặng nề. "Có một thế lực khác đang ẩn mình trong bóng tối, và chính họ mới là kẻ thực sự muốn lấy mạng chị."Quảng LingLing nhíu mày, không vội hỏi ngay mà chỉ nhìn Trần Mỹ Linh bằng ánh mắt sắc như dao. "Thế lực nào?" Cô hỏi, giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo sự cảnh giác.Trần Mỹ Linh hơi ngừng lại, rồi rút từ trong túi ra một tập tài liệu dày cộp, đẩy nó về phía Quảng LingLing. "Đây là thông tin về một nhóm sát thủ nước ngoài có liên quan đến vụ tấn công hôm đó. Chúng được thuê bởi một bên trung gian, không phải trực tiếp từ Tống Gia."Quảng LingLing lật nhanh từng trang tài liệu, ánh mắt dán chặt vào những thông tin chi tiết. Cô nhìn kỹ những bức ảnh, những chỉ dẫn, và ngay lập tức nhận ra một điều khiến cô ngạc nhiên. "Là người Italy?" Cô hỏi, giọng có chút ngạc nhiên.Trần Mỹ Linh gật đầu, không một chút do dự. "Em đã điều tra suốt mấy ngày qua và phát hiện ra rằng, kẻ thực sự giật dây đứng sau vụ này có thể không nằm trong phạm vi thế giới ngầm ở châu Á."Im lặng bao trùm lấy không gian giữa hai người. Quảng LingLing buông tập tài liệu xuống bàn, đôi mắt cô nheo lại, biểu hiện đầy suy tư. Cô biết, nếu những gì Trần Mỹ Linh nói là sự thật, kẻ thù của mình sẽ không chỉ là Tống Gia mà còn là một thế lực lớn hơn, sâu xa hơn rất nhiều."Nếu những gì em nói là sự thật, thì kẻ thù của chị không chỉ đơn giản là Tống Gia." Quảng LingLing chậm rãi nói, giọng cô lạnh lùng nhưng cũng đầy sự thận trọng."Đúng vậy." Trần Mỹ Linh mỉm cười nhẹ, nụ cười như dấu hiệu của sự hòa giải, nhưng cũng đầy ý nghĩa thách thức.Quảng LingLing nhìn thẳng vào mắt Trần Mỹ Linh. Ngay giây phút này, cô biết mình phải đưa ra một lựa chọn, và quyết định này sẽ không dễ dàng. Mọi thứ đã vượt xa những tính toán ban đầu."Được thôi." Quảng LingLing đặt ly rượu xuống bàn, vươn tay ra và nắm lấy tay Trần Mỹ Linh. "Hy vọng em đừng làm chị thất vọng."Trần Mỹ Linh bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sự hiểu biết, đặt tay mình lên tay cô, một cái vỗ nhẹ, như một lời khẳng định cho sự hòa giải và niềm tin mới giữa hai người. "Chị sẽ không hối hận đâu, Chủ tịch Quảng."Bên ngoài quán bar, cơn gió đêm thổi qua lạnh lẽo, mang theo chút hơi sương của mùa đông. Nhưng trong lòng hai người phụ nữ ấy, một mối liên kết mới vừa được tạo ra để nghênh đón một trận chiến mới sắp sửa bắt đầu.