LingOrm | Believe Me (FULL)

BELIEVE ME - CHAP 9



Orm Kornnaphat nhanh chóng tiếp nhận lại tâm huyết của cô, chỉ trong vòng một tuần mọi thủ tục đã hoàn tất, một lần nữa, sau hơn ba năm thời gian, cô quay trở lại nơi mà cô đã từng cống hiến nhiệt huyết, Orm Kornnaphat đứng trong văn phòng nhìn quanh, bài trí nơi đây không khác biệt ngày xưa, hay có thể nói là được giữ nguyên vẹn, bước đến ghế ngồi xuống, Orm Kornnaphat quay lưng ghế nhìn ra ngoài

- Đúng là tầm nhìn rất tốt..

Cô khẽ thì thầm, tự hỏi khi Lingling Kwong ngồi ở đây đã nghĩ gì, có phải là hài lòng lắm không, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhìn đống hồ sơ trên bàn, ba năm thời gian, tuy nói không có việc gì làm, nhưng Arn vẫn mang công việc giao cho Orm Kornnaphat để tránh cho cô nhàm chán mà sinh bệnh, kỹ năng có lẽ cần thời gian để mài dũa lại nhưng thiên phú thì vẫn ở đó, không cần mất quá lâu, Orm Kornnaphat sẽ lại là cô của ngày xưa, đầy ngạo nghễ ngồi trên ghế CEO của một trong những thương hiệu thời trang nội địa hàng đầu.

"Cốc! Cốc!"

- Vào đi!

- Nhị tiểu thư, thứ cô bảo tôi điều tra đã có rồi! - Sein cười nói với Orm Kornnaphat, cuối cùng hôm nay cô có thể thấy lại dáng vẻ đầy tự tin này của nhị tiểu thư nhà Sethratanapong rồi

- Nói đi! - Orm Kornnaphat theo thói quen ngày xưa tựa lưng vào ghế nghe Sein báo cáo

- Luek không phải là người có được đoạn tin nhắn đó, là một tài khoản lạ đã gửi cho cô ấy, tương tự đoạn ghi âm kia cũng vậy, tôi chưa điều tra được ai là người làm điều đó, bởi vì tất cả đều được ẩn danh một cách kỹ lưỡng!

- Như vậy được rồi, tôi chỉ muốn biết đến đây thôi, chị ra ngoài đi! - Orm Kornnaphat gật đầu

Tiếng cửa phòng đóng lại, Orm Kornnaphat quay ghế nhìn ra ngoài ngẫm nghĩ, cô điều tra vì muốn biết ngọn ngành của sự việc, Lingling Kwong không phải là một tay mơ trên thương trường, làm sao lại để bản thân đến đường cùng, mất tất cả như vậy, cô muốn xem xem ai là kẻ đứng sau tất cả để khiến một người cường hãn như Lingling Kwong lại tay trắng rời đi.

Thế nhưng, Orm Kornnaphat dường như đã có đáp án, tuy là hơi vô lý, nhưng cô có cảm giác, Lingling Kwong chính là người tự tay hủy đi toàn bộ mọi thứ mà người kia đang có, Orm Kornnaphat mím môi, điều cô không hiểu, chính là không hiểu tại sao Lingling Kwong phải làm như vậy, rõ ràng nếu Lingling Kwong muốn xin lỗi, chỉ cần trả lại K:S cho cô là được, sao lại phải hủy đi cả thanh danh, bóp nghẹt cả tâm huyết của Lingling Kwong là AW như vậy chứ.

Orm Kornnaphat thở dài, có lẽ xa cách quá lâu nên cô thật sự không còn hiểu Lingling Kwong rồi, thế nhưng, Orm Kornnaphat đã quên tự vấn bản thân rằng, nếu Lingling Kwong đột nhiên mang K:S trả lại cho cô, liệu rằng cô có nhận không? Hơn nữa, Lingling Kwong không phải muốn xin lỗi, người kia là muốn bồi tội.

***

- Orm ơi! - Arn nắm tay Sasina đến văn phòng của Orm Kornnaphat vui vẻ nhìn em gái đang bận rộn, tiếp nhận lại công ty hơn hai tuần, thần sắc của Orm Kornnaphat cũng đã hồng nhuận hơn trước, Arn rất vui vẻ trong lòng

- Sao chị lại đến đây? Sao không gọi em trước? - Orm Kornnaphat ngẩng lên

- Đến rủ em đi ăn trưa! - Arn cười cười

- Em..

- Lại tham công tiếc việc chứ gì? - Arn nhăn mặt, em gái cô là quỷ cuồng việc, ôm vào là không nhả ra, nên cô mới phải bất ngờ đến không để Orm Kornnaphat từ chối được - Đi ăn cơm, rồi về làm sau!

Arn bước đến chỗ Orm Kornnaphat nắm tay em gái kéo đi, Orm Kornnaphat phì cười, chỉ biết đi theo, Arn rất cao hứng, một bên là em gái, một bên là người cô yêu, hai tay nắm lấy hai người quan trọng, trái tim cô lâng lâng trên cao, cuộc sống hình như không phải chỉ hai màu đen trắng.

- Cuối tuần này sinh nhật của chị, em đến dự nhé! - Sasina dịu dàng nói với Orm Kornnaphat

- Em sẽ đến! - Orm Kornnaphat gật đầu - Chị dâu thích quà gì?

- Em đến là được rồi! - Sasina nghe Orm Kornnaphat gọi là chị dâu liền đỏ mặt, còn Arn thì miệng cười ngoác đến mang tai

- Không thể đi tay không được! - Orm Kornnaphat cũng vui vẻ cười đáp

- Em ấy không cần vậy em tặng cho chị đi! - Arn nhanh chóng lên tiếng

- Đã đến sinh nhật chị đâu, sao lại đòi quà? - Orm Kornnaphat bĩu môi

- Thì tặng cho chị cũng là tặng cho vợ chị mà!

- Ai là vợ chị! Nói nhăng nói cuội! - Sasina mặt càng đỏ hơn thúc Arn một cái

- Là em đó! Sao lại đỏ mặt vậy? - Arn trêu chọc

Một bàn ba người đầy ắp tiếng cười...

Ở một bên khác,

- Kwong tổng, chị không ăn trưa sao? - Pey hỏi Lingling Kwong đang im lặng làm việc

- Em đi ăn đi, không cần lo cho tôi! - Giọng trầm khàn

- Chị nên giữ sức khỏe, em đi ăn đây! - Pey thở dài, cô không khuyên nổi Lingling Kwong

Lingling Kwong không đáp, chỉ tập trung xem hồ sơ, khi Pey rời đi, một lúc sau Lingling Kwong cũng mệt mỏi buông ipad xuống, cô thở mệt nhọc, Lingling Kwong cũng không biết cô đã từ bỏ thói quen ăn uống điều độ từ khi nào, ngay cả phòng tập Lingling Kwong cũng không đến, dường như mọi thứ đều vô nghĩa với cô, công việc, bạn bè, người thân... Lingling Kwong đều không còn gì cả, cô quay lưng nhìn ra bầu trời, thở nhẹ

"Hóa ra... đây là cảm giác trống rỗng mà em đã phải trải qua sao?"

Thì thầm một câu nói, đôi mắt nhòe đi, nhưng lại nhanh chóng nuốt ngược vào trong lớp màn sương mỏng kia.

Lingling Kwong có xem tài liệu báo cáo, hai tuần qua Keep:Silent đã trở lại, Orm Kornnaphat cũng xuất hiện trên truyền thông, Arn thật sự rất biết nắm thời cơ, cũng đủ dứt khoát, sử dụng rất tốt bàn đạp mà Lingling Kwong đã bày ra, trực tiếp đạp lên cô để Orm Kornnaphat quay về, toàn bộ điều tiếng không hay ngày xưa chỉ trong một đêm xóa sạch.

Lingling Kwong mỉm cười một nụ cười thanh thản, cô muốn chuộc lại lỗi lầm, nếu chỉ trả K:S về cho Orm Kornnaphat thì quá đơn giản, như vậy không thể cứu lấy danh tiếng của Orm Kornnaphat, vậy nên, Lingling Kwong đã lựa chọn đem chính mình hủy đi, như cái cách ngày xưa cô hủy hoại Orm Kornnaphat vậy.

Cảnh cáo toàn bộ nữ nhân làm phiền Orm Kornnaphat, khiến họ ghi thù, đưa cho họ một ngọn lửa, họ làm rất tốt, cháy được cả cánh rừng, Lingling Kwong biết nếu cô mang chuyển nhượng K:S đưa cho Arn thì sẽ bị người kia nói là giả nhân giả nghĩa, không muốn nhận lấy, cô cũng biết thời gian qua Arn, và gần đây là Nim đang cố gắng muốn thu gom, tìm cách lấy lại tâm huyết của Orm Kornnaphat.

Lingling Kwong thuận nước đẩy thuyền, tự tạo ra một vụ bê bối của chính cô, trước khiến mọi thứ bế tắc, Thanakorn buộc phải từ bỏ cô, một cái nồi lớn ụp lên K:S khiến nhiều người phải e dè thu mua, vì giá trị thương hiệu dính liền với vệt đen quá lớn, cô tin Arn sẽ nắm bắt thời cơ mà mua lại K:S rồi đem hoàn về chủ cũ, sau đó, chắc chắn Arn sẽ vịn vào việc này để tiếp tục hắt nước bẩn lên Lingling Kwong, từ đó tẩy trắng toàn bộ sự việc năm xưa của Orm Kornnaphat, thành công mang một CEO K:S trở lại.

Vốn dĩ Lingling Kwong muốn đem cơ hội này tặng cho Nim, cô biết Nim là thanh mai trúc mã của Orm Kornnaphat, cũng biết người kia yêu Orm Kornnaphat bao nhiêu năm qua, Lingling Kwong muốn một người tốt hơn cô ở cạnh chăm sóc, yêu thương Orm Kornnaphat, thế nhưng, Lingling Kwong đã chờ đợi Nim đến ngửa bài, chỉ là người kia năng lực phán đoán có chút kém, sợ hãi việc thu mua K:S ở giai đoạn này có chút nguy cơ, liền chần chừ dù rằng Lingling Kwong đã bảo Pey gửi email chào bán K:S cho Nim trước khi gởi cho Arn.

Cuối cùng, Lingling Kwong suy tính tất cả, liền bỏ qua Nim, bởi vì ngay cả việc quyết định dứt khoát để mang tâm huyết của người mình yêu trở về mà người kia còn chần chừ, thì làm sao có thể giúp Orm Kornnaphat lấy lại thanh danh chứ, Lingling Kwong hiểu rằng cô đã đánh giá Nim quá cao rồi, vậy nên, liền ngỏ lời với Arn, và cô đã đúng, Arn đủ cường hãn để bảo vệ Orm Kornnaphat.

Lingling Kwong cười buồn, Arn có thể bảo vệ Sasina, có thể bảo vệ Orm Kornnaphat, có thể bảo vệ cả Sethratanapong, còn cô, chỉ là một kẻ thất bại, không hơn không kém...

***

[Cuối tuần]

Orm Kornnaphat đi cùng Arn đến dự sinh nhật của Sasina tại biệt thự Thanakorn, đây là lần đầu Orm Kornnaphat đến đây, khi cô xuất hiện, mọi thứ của ba năm trước dường như trở lại, rất nhiều người vây quanh cô hỏi thăm, bày tỏ muốn hợp tác, Orm Kornnaphat cười xã giao, tiếp chuyện với tất cả, trong phút chốc, cô cảm giác như ba năm thời gian kia chỉ là một cái chớp mắt.

Mà phía trên, một người nhìn xuống, chăm chú ngắm thân ảnh xinh đẹp kia đang tỏa sáng giữa đại sảnh, nụ cười không hề tắt trên môi của người kia làm trái tim cô dịu đi, tội lỗi trong lòng cũng cảm thấy vơi đi đôi chút, Lingling Kwong nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy mãn nguyện hiếm thấy gần đây, đôi mắt cũng ánh lên vài tia thanh thản, cô chọn đúng rồi.

Nhìn Orm Kornnaphat đứng cạnh Nim, đang trò chuyện với Arn và Sasina đứng đối diện, xung quanh là bạn bè của họ, có một vài người cũng là bạn bè của cô, Lingling Kwong cười cười, thật sự bức tranh kia quá đẹp, Orm Kornnaphat đúng là chỉ phù hợp với ánh sáng, phù hợp với sự tươi vui, không phù hợp với nỗi buồn u uất, Lingling Kwong hít sâu một hơi, quay lưng đi, cô bước về phía bóng tối trước mặt, để lại sau lưng rực rỡ muôn màu, bởi cô biết, nơi đó, không thuộc về cô.

***

Orm Kornnaphat tiếp chuyện cùng mọi người, trải qua bữa tiệc một lúc lâu sau đó thấy hơi mệt, sức khỏe của cô không tốt như xưa, liền bước đến nói với Arn rằng cô sẽ về trước, Arn không yên tâm để Orm Kornnaphat đi về một mình, liền hỏi Sasina có thể để Orm Kornnaphat nghỉ ngơi một lát ở đâu đó được không.

- Em đi lên trên lầu, phòng nghỉ dành cho khách của chị là căn phòng thứ hai từ cầu thang đếm qua, cửa không khóa! - Sasina nói với Orm Kornnaphat

- Cảm ơn chị! - Orm Kornnaphat cười vui vẻ rồi quay lưng theo chỉ dẫn mà lên cầu thang, xác định căn phòng thứ hai sau đó mở cửa đi vào.

Sasina đứng với Arn một hồi, mới giật mình, cô nói với Orm Kornnaphat là căn phòng thứ hai, nhưng quên nói là dãy bên trái rồi, còn căn phòng ở dãy bên phải kia không phải là của cô, nhưng sau đó lại ngẫm nghĩ, chắc là người kia không có trong đó đâu, vì cô vừa thấy bóng dáng người đó ở đâu đây, Sasina tự nghĩ tự trấn an, rồi quay lại bữa tiệc, tận hưởng sinh nhật sau bao nhiêu năm mới có mặt người cô yêu.

Orm Kornnaphat bước vào căn phòng, lối bài trí đơn giản, Orm Kornnaphat có cảm giác quen thuộc, nhưng không nghĩ nhiều, cô bước đến sofa ngồi xuống, trong phòng có cả giường ngủ nhưng cô ngại nên chỉ ngồi nghỉ ở sofa, Orm Kornnaphat dựa cả người vào sofa đơn, nhắm mắt dưỡng thần.

Chợt một tiếng lạch cạch vang lên, Orm Kornnaphat nhíu mày mơ màng mở mắt, cô đã khóa cửa rồi, sao có ai lại vào được vậy, nhìn ra cửa không thấy động tĩnh, lại nhìn về phía cửa phòng vệ sinh, cánh cửa mở ra, người bên trong xuất hiện, cứng đờ người nhìn Orm Kornnaphat

- Orm? - Lingling Kwong ngạc nhiên sao Orm Kornnaphat lại ở phòng của cô vậy

- Sao chị lại ở đây? - Orm Kornnaphat nhíu mày

- Đây là phòng nghỉ của chị... - Lingling Kwong giọng có chút yếu ớt, cảm nhận phần bụng lại nhói lên, quặn thắt, cô vịn vào tường thở nặng nhọc

- Chị bị sao vậy? - Orm Kornnaphat đứng dậy đi đến chỗ của Lingling Kwong, cô hiểu là cô đi nhầm phòng, nhưng sắc mặt của Lingling Kwong có chút không tốt

- Không sao... - Lingling Kwong né tránh cánh tay đang muốn đỡ lấy cô, cô không muốn làm bẩn tay Orm Kornnaphat - .. em mệt có thể nghỉ đi, chị sẽ sang phòng của Sasina..

Lingling Kwong nói trong mệt mỏi, bước thêm một bước, cơn đau xộc lên, một trận quặn thắt siết chặt, cơn buồn nôn ập đến, Orm Kornnaphat chưa kịp nói gì đã thấy Lingling Kwong quay lưng bước vội vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại.

- Lingling Kwong! Chị sao vậy? - Orm Kornnaphat có chút hốt hoảng

Đáp lại cô chỉ là tiếng nôn khan của người kia, Orm Kornnaphat nhíu mày, vốn dĩ dạ dày của Lingling Kwong không tốt từ ngày xưa, Orm Kornnaphat từng thấy Lingling Kwong đau bao tử đến mức không ăn được gì, ăn vào là nôn ra, nhưng chưa từng thấy Lingling Kwong nôn khan như thế này.

- Lingling Kwong! Mở cửa ra! - Orm Kornnaphat đập cửa

Chỉ có tiếng nôn khan, cùng tiếng vòi nước xả mạnh muốn che đi sự đau đớn kia nhưng bất thành

- Mở cửa ra! - Orm Kornnaphat lần nữa nói lớn, giọng hoàn toàn mất bình tĩnh

"Cạch..!"

Cửa mở, Orm Kornnaphat muốn đẩy cửa đi vào thì Lingling Kwong lại kéo cửa bước ra, khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt, trên mặt nước vẫn còn vương lại, Lingling Kwong cảm nhận sự tanh tưởi trong cổ họng khiến cô khó chịu, dù rằng vừa rồi cô đã súc miệng để vơi đi mùi vị của máu.

- Sao vậy? - Lingling Kwong giọng khàn khàn, cổ họng cô có chút đau rát

- Chị làm sao vậy? - Orm Kornnaphat thần sắc đầy lo lắng

- Chị không sao... - Lingling Kwong cố gắng nở nụ cười trấn an Orm Kornnaphat - .. Em nghỉ ngơi đi...

Lingling Kwong nói rồi bước qua Orm Kornnaphat, cố gắng nhịn đau rời đi, Lingling Kwong bước có chút vội, cô cảm nhận cơn đau ngày càng kinh khủng, bụng như có hàng ngàn mũi kim đâm vào sau đó xoắn lại, đem dạ dày của cô quấn chặt siết lấy rồi lại kéo giãn, sau đó như có ai cầm dao cắt từ mảnh nhỏ xuống, mồ hôi túa ra trên trán, chỉ được nửa đường, Lingling Kwong hoàn toàn không chịu được nữa, gục xuống.

- Lingling Kwong! - Orm Kornnaphat hốt hoảng chạy đến

Lingling Kwong khuỵu gối, tay chống xuống mặt đất lạnh ngắt, một cơn co thắt dữ dội bóp nghẹt dạ dày cô, không kịp nuốt xuống nỗi đau đang trào ngược, cô nghiêng đầu sang một bên, cổ họng bật ra một âm thanh khàn đục, một dòng dịch đỏ tươi pha lẫn bọt trắng rơi xuống trên nền gạch, chất lỏng sánh nhẹ đỏ tươi, tanh nồng, hơi thở Lingling Kwong run rẩy, mùi máu lẫn với vị acid đắng ngắt làm cổ họng bỏng rát.

- Lingling Kwong... - Orm Kornnaphat ngồi xuống cạnh người kia, trái tim thắt lại, người này sao lại nôn ra máu như vậy, cô chưa từng thấy Lingling Kwong như thế này

- Em.. em tránh sang một bên... bẩn lắm... - Lingling Kwong đưa tay lau đi khóe miệng còn vương lại một chút tinh huyết, dịu dàng nói với Orm Kornnaphat

- Đi bệnh viện ngay! - Orm Kornnaphat không quan tâm đến mùi tanh nồng kia, cô thật sự lo lắng cho Lingling Kwong, đưa tay muốn đỡ Lingling Kwong đứng dậy lại bị người kia rút tay ra

- Không cần đâu.. chị tự lo được mà.. - Lingling Kwong ôm bụng, vừa thở vừa nói - .. phòng của Sasina.. ở đối diện.. nơi này bẩn rồi.. em không thể ở được đâu...

Orm Kornnaphat nhíu mày nhìn Lingling Kwong, bản thân đang đau đớn như vậy, mà còn quan tâm đến mấy việc nhầm phòng này kia sao, cô rút điện thoại muốn gọi cấp cứu liền bị Lingling Kwong giữ lấy điện thoại của cô

- Buông tay! - Orm Kornnaphat lần đầu tiên sau ba năm muốn nổi giận

- Đừng gọi.. hôm nay là sinh nhật của Sasina.. - Lingling Kwong khàn khàn nói

Cô đưa tay lấy điện thoại, mở danh bạ tìm tên của Jaja, nhịn đau run rẩy nhấn gọi, Orm Kornnaphat nhìn không nổi nữa, giật lấy điện thoại của Lingling Kwong, Lingling Kwong muốn giữ lại nhưng cơn đau hành hạ cô, khiến Lingling Kwong nín thở, không còn sức để phản kháng Orm Kornnaphat.

- Nghe đây Lingling! - Jaja đang đứng cùng với Arn và Sasina nói chuyện lại thấy Lingling Kwong gọi, người này bao nhiêu lâu nay có gọi cho cô đâu, sao tự dưng lại gọi vậy

- P'Jaja, lên phòng nghỉ trên lầu gấp! - Orm Kornnaphat nói nhanh

- Orm? - Jaja ngạc nhiên, cả Arn và Sasina cũng ngẩng ra, Jaja tính hỏi gì đó lại nhận ra Orm Kornnaphat đã ngắt máy

- Sao vậy? Sao Orm lại cầm điện thoại của Lingling Kwong? - Arn nhăn mặt

- Không biết nữa, nhưng hình như có chuyện rồi! - Jaja sốt ruột quay lưng bước đi, Sasina cùng Arn cũng theo sau

Orm Kornnaphat đỡ Lingling Kwong ngồi lên sofa, nghe tiếng bước chân bên ngoài liền bước ra mở cửa

- Sao vậy? - Jaja bước nhanh tới chỗ của Lingling Kwong

- Chị ấy nôn ra máu! - Orm Kornnaphat nhanh chóng nói

- Sao em lại ở cùng với Lingling Kwong? - Arn nhíu mày hỏi

- Là tôi.. - Lingling Kwong nhanh chóng lên tiếng trong khi Jaja đang kiểm tra sơ bộ - .. tôi vốn dĩ muốn nghỉ ngơi, nhưng quên chìa khóa phòng mới đến phòng dành cho khách của Sasina, không nghĩ Orm sẽ lên đây nghỉ ngơi... xin lỗi...

Lingling Kwong nói một câu xin lỗi rồi cười nhẹ nhàng, Sasina mím môi nhịn lại nước mắt, là lỗi cô đã không nói rõ phòng nào cho Orm Kornnaphat, Lingling Kwong sợ rằng Arn hiểu lầm cô muốn tạo cơ hội hàn gắn cho Lingling Kwong và Orm Kornnaphat mà giận cô, nên mới nhận lỗi về mình.

Mà Orm Kornnaphat cũng không khá hơn, ngực thắt lại, nhìn Lingling Kwong nói một câu xin lỗi, nếu như cô không quen thuộc với phong cách bài trí nội thất của Lingling Kwong, thì chắc cũng sẽ như Arn và Jaja tin lời Lingling Kwong, rồi sẽ cho rằng Lingling Kwong muốn tiếp cận cô mà bày ra cái cớ vào nhầm phòng.

Nhưng đây chính là phòng của Lingling Kwong, biểu cảm của Sasina cũng đã nói lên điều đó, hơn nữa, là Orm Kornnaphat đi nhầm mới phát hiện Lingling Kwong nôn ra máu, chứ không thể nào Lingling Kwong có thể suy tính tới mức ở trước mặt Orm Kornnaphat bày ra bộ dáng như thế này mà muốn chiếm lấy thương cảm của cô, và quan trọng hơn, đau đớn kia là thật.

- Đưa cậu ấy đến bệnh viện! - Jaja nhíu mày, cô đoán Lingling Kwong xuất huyết dạ dày rồi

- Để em gọi người! - Sasina muốn quay lưng đi

- Khoan đã.. - Lingling Kwong giữ tay Jaja cố gắng đứng lên, cố gắng bước đến cửa cười với Sasina - .. hôm nay sinh nhật em... đừng làm mọi thứ rối lên.. chị cảm thấy tốt hơn rồi ..sẽ tự đi được..

Lingling Kwong nói xong một câu, rồi ôm bụng bước ra cửa, Orm Kornnaphat đứng im một lúc, sau đó mím môi đuổi theo, cô lướt qua Arn không nói câu nào, Arn cũng không cản em gái cô lại, bởi vì ánh mắt của Orm Kornnaphat nói cho cô biết, trái tim Orm Kornnaphat vẫn còn hình bóng của Lingling Kwong.

Lingling Kwong bước có chút vội, bây giờ cơn đau đã hơi dịu lại, nếu cô chần chừ, sẽ lại ở trước mặt Orm Kornnaphat bày ra một bộ dạng khó coi, cô không muốn người kia nghĩ rằng cô đang tính kế Orm Kornnaphat, không muốn người kia nghĩ cô đang tranh thủ sự thương cảm của Orm Kornnaphat, càng không muốn Orm Kornnaphat thương hại cô.

Bước đến cửa xe, Lingling Kwong bấm chìa khóa, mở cửa ra, lại bị một bàn tay mảnh khảnh giữ lại

- Chị điên sao? Muốn chết à? - Orm Kornnaphat phát hỏa, cô đoán không sai Lingling Kwong muốn tự lái xe đến bệnh viện, cái người ngốc gì thế này

- Chị...

Lingling Kwong ngẩng ra khi Orm Kornnaphat nạt cô, sống mũi cay cay, cô vừa thấy dường như Orm Kornnaphat của ngày xưa đã trở lại bên cạnh cô, người kia không phải là một khuôn mặt vô hồn, không phải ánh mắt vô cảm, mà là một Orm Kornnaphat có giận dữ, có cảm xúc, Lingling Kwong như quên đi đau đớn, đứng yên nhìn Orm Kornnaphat đang nhíu mày, đôi mắt hướng cô đầy lửa giận.

- Còn đứng đó làm cái gì hả? Muốn đau chết sao? - Orm Kornnaphat nghiến răng bực bội mắng Lingling Kwong, nắm tay Lingling Kwong kéo qua bên kia, để người kia ngồi trên ghế phụ, còn cô quay lại ghế lái, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.

Lingling Kwong im lặng để Orm Kornnaphat sắp xếp, cô ngồi trên xe, bụng lại dâng lên từng cơn đau thắt nhưng cô cắn răng chịu đựng, mắt vẫn cố gắng mở để ngắm nhìn dung nhan đang vì cô mà dâng lên từng tầng từng tầng cảm xúc kia.

Lingling Kwong nhoẻn miệng cười, cô không biết là Orm Kornnaphat lo lắng cho cô thật, hay chỉ đơn giản là thấy người gặp nạn thì cứu giúp, vì vốn dĩ người con gái này rất lương thiện, Orm Kornnaphat sẽ không để mặc một người đau đớn trước mặt, nhưng dù sao đi nữa, Lingling Kwong cũng cảm thấy vui vẻ, vì cuối cùng cô cũng đã hoàn thành được tâm nguyện, Orm Kornnaphat đã trở lại là Orm Kornnaphat của ngày xưa, một thân xác với linh hồn hoàn mỹ.

"Em... đã không còn thấy đau nữa rồi phải không?"

Mắt Lingling Kwong mờ dần vì cơn đau, nhưng tâm trí lại tự thì thầm một câu nói, cô làm đúng rồi, bao nhiêu năm qua, cuối cùng, cô cũng đã làm đúng một lần, chính là trả lại cho Orm Kornnaphat ánh sáng, lấy đi bóng tối bao trùm người kia bao nhiêu năm, Lingling Kwong nở nụ cười chìm vào cơn mê để tạm quên đi nỗi đau dày vò thân xác, trái tim và linh hồn cô...

-END CHAP 9-

Chương trước Chương tiếp
Loading...