LingOrm | Believe Me (FULL)
BELIEVE ME - CHAP 8
"Chị về nước rồi, tối nay em có rảnh không? Gặp nhau nhé! Có thêm mấy người Kwang nữa!""Được! Nhắn cho em địa chỉ!""Tối chị đón em được không?""Được!""Tối gặp!"Orm Kornnaphat cất điện thoại, người vừa nhắn tin cho cô là con gái của bạn thân mẹ cô, cũng là người đã lớn lên cùng hai chị em cô, Nim Sutthiphong, con gái thứ hai của tập đoàn Sutthi, anh trai của Nim cũng là thanh mai trúc mã của chị em cô, Orm Kornnaphat ngẫm nghĩ, cũng đã lâu lắm rồi cô không gặp bạn bè, không giao du cùng ai.Gần hai tháng qua Orm Kornnaphat không ra khỏi nhà, nếu không có công ty cần tiến hành M&A hoặc Arn yêu cầu, Orm Kornnaphat sẽ không đi làm, đó là cuộc sống của cô 3 năm qua, hơn nữa, dạo này Orm Kornnaphat càng không muốn ra ngoài, vì cô có cảm giác, nếu cô bước ra khỏi cửa thì sẽ có thể phải gặp Lingling Kwong, hiện tại, Orm Kornnaphat thật sự không muốn dây dưa với người kia nữa.- Orm ơi! - Arn vừa xong buổi họp liền mua bánh mang về cho em gái - Chị mua bánh cho em này! - Chiều nay chị không làm việc sao? - Orm Kornnaphat tiếp nhận hộp bánh, cười ngọt với Arn, hai tháng nay Sasina và Arn cũng đã quay lại với nhau, nhưng chị gái chưa từng bỏ quên cô- Không, sáng nay đã xong việc rồi, chiều nay chị và Sasina có hẹn đi chơi! - Arn cười đầy hạnh phúc- Tối nay em sẽ đi cùng P'Nim! - Orm Kornnaphat thông báo cho Arn- Hừ! Cô ấy về rồi sao, không thèm nhắn cho chị một tiếng, lại mời em đi chơi? Chị phải gọi cô ấy mắng cho một trận mới được! - Arn chu chu môi tỏ vẻ tức giận- Thôi mà... - Orm Kornnaphat can ngăn, chị của cô một khi đã mắng người thì sẽ rất bén, tốt nhất không nên để Arn nổi giận- Sao vậy? Không muốn chị mắng cô ấy? - Arn cười cười thâm ý- Đừng nghĩ lung tung! - Orm Kornnaphat biết Arn đang nghĩ gì, lập tức vạch rõ ranh giới - Em với chị ấy chỉ là bạn bè thôi! - Rồi rồi.. - Arn nhún vai - .. thì là bạn bè! - Chị... - Orm Kornnaphat phì cười, cô thật sự không thể cản được suy nghĩ của chị gái cô rồi- Nếu đi với Nim thì chị yên tâm rồi! Nhưng đừng uống quá nhiều nhé! Chị sẽ lo lắm! - Em biết rồi, sẽ không uống nhiều đâu! Khi đi và về sẽ nhắn cho chị, được chưa? - Orm Kornnaphat nhìn Arn gà mẹ cười cười, cô đoán tối nay Arn sẽ không về nên phải cam kết báo cáo cho Arn- Được! Ngoan lắm! - Arn vui vẻ gật đầu, hai tháng qua tinh thần của Orm Kornnaphat có chút tiến triển, điều này cũng làm cô nhẹ nhõm hơnOrm Kornnaphat cười cười rồi ăn bánh của Arn, cảm giác bánh dâu hôm nay ngọt hơn mọi ngày, có lẽ vì tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều.[8 giờ tối]Một chiếc xe sang trọng cua vào khuôn viên của một khách sạn cao cấp, Orm Kornnaphat được nhân viên mở cửa, cô bước xuống trong một bộ váy ngắn xinh đẹp, khí chất trong trẻo ngọt ngào, đôi mắt hổ phách đã vơi đi một chút u uất, lúc này lại long lanh thêm một phần, bên ghế lái, một thân ảnh cao cao bước xuống, sơ mi rộng thoải mái, tay áo xắn lên cao, mái tóc dài được cột cao gọn phía sau, khuôn mặt xinh đẹp phi giới tính, nhìn về phía người con gái kia, đôi mắt không giấu đi sự sủng nịnh, yêu thương.- Chắc mọi người đã đến cả rồi! - Nim đưa chìa khóa cho nhân viên rồi bước sang chỗ của Orm KornnaphatOrm Kornnaphat cười gật đầu, cũng đã hơn ba năm rồi cô mới đến lại những chỗ này, cảm giác hôm nay có chút vi diệu, Nim đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh kia, muốn cùng Orm Kornnaphat đi vào, nhưng lại bị Orm Kornnaphat khẽ rút tay lại- Xin lỗi P'Nim, em có chút không quen... - Orm Kornnaphat nhỏ giọng giải thích, ba năm qua cô không thân cận với ai ngoài Arn, việc tiếp xúc thân thể khiến cô có chút khó chịu- Không sao, là do thói quen khó bỏ của chị mà thôi! - Nim dịu dàng cười nóiNgày trước cô vẫn luôn nắm tay, ôm eo Orm Kornnaphat, cho đến khi phải xa người con gái này để đi du học và rèn luyện ở nước ngoài, bao nhiêu năm qua, cô vẫn nhớ đến hơi ấm của Orm Kornnaphat, hôm nay gặp lại, Orm Kornnaphat khiến cô có chút say đắm, người con gái 25 tuổi, đẹp không tì vết, ngọt ngào quyến rũ, Nim nghe được trái tim cô đập loạn trong ngực, năm xưa đã bỏ lỡ một lần, khi trở lại, cô chắc chắn sẽ không để vụt mất một lần nào nữa.Orm Kornnaphat nhìn thấy được tình cảm trong mắt của Nim, cô khẽ thở dài trong lòng, quay lưng đi vào bên trong, Nim không giống những người khác, Orm Kornnaphat sợ rằng sẽ làm tổn thương người này nếu như thẳng thừng từ chối tình cảm của Nim, cô thầm tính toán, chắc có lẽ cô nên nhờ Arn nói chuyện với Nim về việc Orm Kornnaphat không còn muốn yêu đương nữa tránh cho sau này mất luôn một người bạn.Hai người đi vào bên trong, hôm nay không phải cuối tuần vì vậy không đông lắm, đây là một quán rượu cao cấp, người đến nơi này chủ yếu là thưởng rượu, nghe nhạc, trò chuyện giải khuây, ngày xưa Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong cũng rất hay đến đây, thậm chí còn là khách quen, toàn bộ nhân viên đều nhớ mặt bọn họ, Orm Kornnaphat thầm than trong lòng, cô vẫn chưa quên được những kỷ niệm đó.Hai người đi vào bên trong, như một thói quen, Orm Kornnaphat đưa mắt nhìn về một góc quen thuộc gần đó, đột nhiên đồng tử của cô cứng lại, nơi góc quen đó, một thân ảnh cô độc đang ngồi bên một chai rượu đã gần cạn.Mà Lingling Kwong đang uống rượu vốn dĩ không quan tâm xung quanh, nhưng trái tim lại bất giác lệch nhịp, cô lập tức ngẩng lên, chạm mắt với Orm Kornnaphat, tay cầm ly rượu của Lingling Kwong khẽ run, cô ngay lập tức cúi đầu tránh đi ánh mắt của Orm Kornnaphat, hiện tại Lingling Kwong không dám đối diện với đôi mắt trong veo đó, cô cảm thấy bản thân ti tiện, không muốn làm bẩn mắt của người kia, lại thấy Orm Kornnaphat đứng cạnh một người khác, Lingling Kwong càng không muốn nhìn vào, cô biết Nim, một nhân vật phong vân trên thương trường gần đây, và xem cô cùng AW như một cái gai trong mắt, liên tục ra chiêu công kích.Lingling Kwong ngửa cổ uống cạn rượu còn sót lại trong ly, dứt khoát đứng dậy cầm áo vest rời đi, hiện tại cô không nên quấy rầy Orm Kornnaphat, dù chỉ là trong cùng một không gian rộng lớn.Nim nhận ra người bên cạnh vừa vào đã nhìn về một góc, cô cũng đưa mắt nhìn theo, thân ảnh cao gầy với khuôn mặt hoàn mỹ kia in vào đồng tử cô khiến Nim dâng lên sự ganh ghét không che giấu, thấy Lingling Kwong rời đi, cô liền bước ra chặn đường- Ồ! Xem ai đây? - Giọng điệu Nim đầy mỉa mai- Xin nhường đường! - Lingling Kwong nhàn nhạt nói, ánh mắt kín đáo liếc nhìn Orm Kornnaphat bên cạnh NimHôm nay, Orm Kornnaphat thật xinh đẹp, hai tháng không gặp, Lingling Kwong có chút nhớ Orm Kornnaphat nhưng lại không biểu lộ ngay lập tức dời tầm mắt khỏi người Orm Kornnaphat, cô sợ rằng nhìn thêm một lát, tình cảm trong lòng sẽ bộc phát mà khiến người kia khó chịu.- Cô còn thời gian để đi uống rượu sao Kwong tổng? - Nim cười chế giễuCâu đó của Nim rơi vào tai Orm Kornnaphat khiến Orm Kornnaphat nhận ra hình như đã có gì đó xảy ra, còn Lingling Kwong khuôn mặt không biểu cảm cũng không đáp lời- Tôi tưởng rằng cô lúc này phải cố gắng tìm cách cứu vãn danh tiếng tồi tệ của cô và cái công ty rách nát kia chứ? - Nim tiếp tục công kích Lingling KwongVẫn không trả lời, chỉ im lặng nhìn Nim- À.. tôi biết rồi! - Nim vỗ tay một cái, thái độ cực kỳ mỉa mai khiến Orm Kornnaphat bên cạnh cũng phải khẽ nhíu mày - Cô đến đây tìm mục tiêu tiếp theo để tính lừa gạt người ta phải không? Orm Kornnaphat nhăn mày thành một đường, cô nhìn thẳng Lingling Kwong, người kia không chút biểu cảm gì chỉ im lặng đứng đó, để Nim liên tục công kích, đôi mắt nâu không còn chút soái khí, cao ngạo nào cả, chỉ còn một màu bi ai, thống khổ, Orm Kornnaphat cảm nhận được, Lingling Kwong đang hưởng thụ sự sỉ vả của Nim dành cho bản thân, cô nhìn Lingling Kwong chằm chằm, không thấy sự tức giận nào của Lingling Kwong cả, ngày xưa, người này sẽ không bao giờ để ai có cơ hội nói đến một câu thứ hai khi công kích Lingling Kwong, chứ đừng nói là để Nim xả từng câu từng câu khó nghe từ nãy đến giờ.Lingling Kwong không lên tiếng không phải vì sợ Nim hay e ngại điều gì, cô hiện tại sẽ lắng nghe toàn bộ những lời lẽ khó nghe nhất dành cho mình, bởi vì, đây là cô có lỗi, sự thật là cô sai, ai nói gì cũng được, Lingling Kwong không trách, không phản bác, chỉ có tiếp nhận, thừa nhận và chấp nhận.- Tôi đã từng xem cô là một đối thủ đáng gờm để tranh đấu, nhưng hóa ra cô chỉ là một kẻ lợi dụng bề ngoài của chính mình để gạt tình cảm của người khác! - Nim tiếp tục ghim những nhát dao vào người Lingling Kwong - Tôi khuyên cô nên thay đổi đi, tìm việc tốt mà làm, bản thân bất tài thì có thể nghỉ hưu sớm, đừng cố gắng chứng tỏ bản lĩnh bằng cách đi cướp của người về làm của mình, hiểu không? Tổng-tài-lừa-tình? "Tổng tài lừa tình" bốn chữ rơi vào tai Orm Kornnaphat, cô trợn mắt nhìn Nim rồi lại nhìn Lingling Kwong, chỉ thấy Lingling Kwong không biểu cảm, đôi mắt vô hồn nhìn Nim rồi lại nhìn Orm Kornnaphat- Tôi biết rồi, cảm ơn lời khuyên của cô, xin phép! Lingling Kwong không tức giận, không nổi nóng, cô gật đầu nhận lấy phán xét của Nim, nhìn qua Orm Kornnaphat nở một nụ cười rồi cúi đầu lách người bước đi, ngay cả khi bước qua Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cũng cố gắng không chạm vào người kia, bởi vì, cô sợ sự dơ bẩn của chính mình sẽ vương trên người Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat quay lưng lại, nhìn bóng lưng vẫn thẳng như xưa, nhưng đầy rẫy sự thống khổ không thể che giấu.- Đi thôi em, mọi người gọi rồi! - Nim nhìn Lingling Kwong rời đi, đáy lòng hả hê, quay lại nhắc Orm Kornnaphat khi điện thoại cô reo lên- Được! Orm Kornnaphat thu hồi ánh mắt đi theo Nim, trong lòng có chút tính toán, cô đã bỏ lỡ điều gì sao, ngày mai sẽ phải hỏi Arn xem rốt cuộc hai tháng qua cô không ra khỏi nhà, bên ngoài thế giới đã loạn như thế nào rồi, vì sao Lingling Kwong lại trở thành cái dạng này.Có một chút suy nghĩ thoáng qua rằng việc gặp gỡ hôm nay là do Lingling Kwong cố ý, nhưng ngay lập tức Orm Kornnaphat đánh tan ý nghĩ đó, việc Nim về nước cô còn không biết làm sao Lingling Kwong biết, làm sao biết cô sẽ đi cùng Nim đến đây mà chờ đợi sẵn được chứ, từ ngày đó, Orm Kornnaphat tuy không còn tin ai nữa, nhưng cô vẫn có thể phán đoán được tình huống đúng sai rõ ràng như thế nào.Orm Kornnaphat biết chắc, ngay cả Lingling Kwong cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây, nhớ lại đôi mắt đầy bi ai kia, trái tim Orm Kornnaphat nhói lên một nhịp, cô mím môi nhịn lại, điều chỉnh tâm trạng, tự trách bản thân vẫn còn quá quan tâm người kia, nhưng rồi lại thở dài, cô biết, trái tim không thể làm khác đi, vì thật sự Orm Kornnaphat yêu Lingling Kwong quá nhiều, đến hôm nay, tình yêu đó vẫn chưa vơi đi dù chỉ là một giọt nhỏ, chỉ là, tình yêu tuy lớn, nhưng nỗi đau cũng quá dài, cô không buông xuống được.***Orm Kornnaphat về nhà, tắm xong lên giường chuẩn bị đi ngủ, lại nghĩ đến mấy câu của Nim, ban đầu dự tính sẽ hỏi Arn, nhưng lại suy nghĩ một lát rồi ngồi dậy, đi đến mở máy tính, bắt đầu tìm kiếm, Orm Kornnaphat muốn tự tìm hiểu trước, bởi vì cô biết, Arn xem Lingling Kwong như kẻ thù, muốn chị gái cô nói đúng thông tin mà không xen vào định kiến thì rất khó, vậy nên, Orm Kornnaphat cần tự mình xem trước."Bê bối tình cảm của CEO Thanakorn kiêm CEO Always Wonder""Tổng-tài-lừa-tình Lingling Kwong bị sa thải""CEO Keep:Silent 3 năm trước - Nạn nhân của kẻ mang sắc đẹp hoàn mỹ"Orm Kornnaphat nhíu chặt chân mày, từng bài báo hiện lên, cô nhìn thời gian là sau một tuần của lần gặp cuối đó, Orm Kornnaphat nhấp chuột xem từng bài báo, bắt đầu dung nạp thông tin mà bản thân bỏ lỡ gần hai tháng qua, càng đọc, Orm Kornnaphat càng cau mày thật chặt, đôi mắt hổ phách bất giác dâng đầy sự lo lắng cùng khó hiểu.Cô cầm điện thoại nhấn gọi cho Arn, mặc kệ lúc này đã là hơn nửa đêm, cũng không quan tâm bản thân đang làm phiền cuộc vui ân ái của chị gái cô, bởi vì, lúc này, trái tim Orm Kornnaphat như lửa đốt, cô muốn biết, rốt cuộc Lingling Kwong đã xảy ra chuyện gì.- Orm? - Arn điều chỉnh hơi thở nhấc máy, em gái cô luôn hiểu chuyện mà gọi vào lúc này chắc chắn có chuyện gấp, cũng may, cô chỉ vừa mới chuẩn bị nhập cuộc, còn có thể dừng lại được.- Nói cho em biết, 2 tháng qua, chuyện gì đã xảy ra với Lingling Kwong? - Orm Kornnaphat hỏi thẳng- ... - Arn im lặng một lúc sau đó mới lên tiếng - Không phải là chị không muốn nói với em, chỉ là chị thấy không cần thiết phải nói ra, hơn nữa, đó là điều cô ta đáng phải nhận lấy, vậy nên, em đi ngủ đi, giữ sức khỏe, kẻ kia không đáng để em bận tâm đâu! Orm Kornnaphat mím môi, cô biết Arn nói đúng, Lingling Kwong không đáng để cô bận lòng, nhưng trái tim đang nhói trong ngực khiến Orm Kornnaphat không thở được, chỉ có bản thân cô biết, cô yêu Lingling Kwong nhiều như thế nào, vì yêu quá nhiều nên mới không thể buông xuống sự lừa dối kia.- Em...- Orm! Đây chỉ là thói quen thôi, em ở cạnh cô ta từng đó năm, khi nghe cô ta gặp chuyện, em tất nhiên sẽ theo thói quen mà lo lắng, nghe chị, đừng nghĩ đến cảm xúc đó nữa! Lingling Kwong không xứng đáng với tình cảm của em! - Arn lần nữa muốn cảnh tỉnh Orm Kornnaphat- Em hiểu rồi... - Orm Kornnaphat thở dài, có lẽ chị cô nói đúng, quan tâm hay lo lắng cho Lingling Kwong chỉ là theo thói quen mà thôi - Em ngủ đây!- Ngủ ngon, mai về sẽ mua quà cho em! - Arn dỗ dành em gái cô- Được, chị cũng ngủ ngon! - Orm Kornnaphat lấy lại sự vui vẻ nói với ArnTắt điện thoại, Orm Kornnaphat nhìn một loạt tin tức trên màn hình, không nghĩ thêm, tắt máy tính, lên giường nằm, Orm Kornnaphat nhớ lại lời Arn nói, cô thở nhẹ cảm nhận trái tim đang từ từ dịu lại cơn đau nhói kia"Thật sự chỉ là thói quen thôi..."Orm Kornnaphat thì thầm nghe trái tim an ổn trở lại, chỉ cần không còn lo lắng cho Lingling Kwong nữa, là cô đã thật sự buông được người kia rồi, Orm Kornnaphat nghĩ nghĩ từ từ đi vào giấc mộng.Trưa hôm sau, Arn vui vẻ mang quà về cho Orm Kornnaphat, đã thấy Orm Kornnaphat ngồi cắm cá, nhìn trời- Chị về rồi! - Arn đi tới chỗ em gái cô ngồi xuống, đặt lên bàn một cái hộp lớn - Quà của em đây! - Cảm ơn chị! - Orm Kornnaphat cười với Arn, sau đó nhìn chị gái cô, thu lại nụ cười, cất giọng lần nữa - Nói cho em biết, hai tháng qua, Lingling Kwong xảy ra chuyện gì?Arn nhíu mày nhìn Orm Kornnaphat im lặng, cô thật sự không muốn nói- Cả một đêm em đã nghe lời chị, nghĩ rằng lo lắng cho chị ấy là thói quen, nhưng thật sự không phải... - Orm Kornnaphat nhẹ giọng - ... em thật sự lo lắng cho chị ấy, nói cho em biết, hai tháng qua đã xảy ra chuyện gì?Arn nghe Orm Kornnaphat nói xong, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ra quyết định, em gái cô thật sự rất yêu Lingling Kwong, đoạn tình cảm này, cứ để Orm Kornnaphat tự quyết đi, cô là người ngoài không thể thay Orm Kornnaphat phán quyết được.- Sau khi từ trại trẻ mồ côi về, trong một bữa tiệc của Natayapong, không biết Lingling Kwong nổi điên cái gì, trước mặt bao nhiêu người đem ly rượu đổ từ trên đầu Luek Natayapong đổ xuống ... - Arn kể lại tình cảnh ngày hôm đó cô đã chứng kiến - ... lại còn nói là đừng làm phiền "cô ấy" nữa! Chị cũng không biết cô ấy trong lời Lingling Kwong là ai, chỉ biết sau đó Luek ghim hận, vài ngày sau không biết cô ta lấy đâu một đoạn tin nhắn...Nói đến đây Arn khựng lại...- Tin nhắn nói rằng sự việc cổ phần của K:S 3 năm trước là Lingling Kwong bày mưu để em vô tình ký vào hồ sơ chuyển nhượng? - Orm Kornnaphat biết Arn sợ khơi lại vết thương lòng của cô, nhưng cô đã đọc được toàn bộ thông tin đó rồi, hơn nữa, cô còn biết "cô ấy" trong lời Lingling Kwong nói với Luek là ai, đó chính là cô.- Phải! Tin nhắn của Lingling Kwong gửi đi cho ai đó, nói rằng cô ta đã lừa em ký vào hồ sơ chuyển nhượng, chứ không phải do em tự tay dâng K:S cho cô ta... - Arn nói tiếp - .. sau đó liên tục là những bài báo công kích Lingling Kwong, lúc đó thực hư vẫn chưa được xác định, Thanakorn đã lên bài đính chính cho rằng đó là ngụy tạo, nhưng đúng một ngày sau, một đoạn ghi âm được tung ra, trong đó, chính Lingling Kwong thừa nhận đã lừa tình em, lại còn cười rất vui vẻ!Arn nghiến răng giận dữ, đó cũng là lý do cô không nói cho Orm Kornnaphat nghe, kẻ kia lừa em gái cô, còn xem như đó là chiến tích, từng lời, từng giọng điệu, từng tiếng cười văng vẳng trong đoạn hội thoại đó làm Arn tức điên, muốn đến đấm vào mặt Lingling Kwong vài cú.Orm Kornnaphat im lặng không nói gì, trong lòng tự đánh giá, cô đã nghe đoạn ghi âm đó rồi, nếu là Lingling Kwong mà cô biết, sẽ không dễ để người khác nắm thóp như vậy, sao Lingling Kwong đột nhiên trở nên bất cẩn như vậy chứ, Orm Kornnaphat nhíu mày, chẳng lẽ... Ngay lập tức Orm Kornnaphat xua đi ý nghĩ vừa xuất hiện, nếu đây là Lingling Kwong bày trò để lấy được sự thương cảm của cô, nhằm tiếp cận cô, thì Lingling Kwong phải làm mọi cách để tin tức đến tai của cô càng sớm càng tốt mới đúng, nhưng hai tháng qua, cô không nhận được bất kỳ thông tin gì, nếu hôm qua không phải vô tình gặp mặt, không phải nghe Nim công kích Lingling Kwong, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, vậy nên, đây không phải là Lingling Kwong cố tình diễn cho cô xem- Sau khi mọi thứ được xác nhận, các đối thủ bắt đầu tấn công Thanakorn và Lingling Kwong... - Arn nhoẻn miệng cười hả hê, bởi vì, cô cũng góp phần lớn trong chuyện đó, làm em gái của cô đau khổ sao, chỉ cần cho cô cơ hội, cô sẽ chỉnh chết Lingling Kwong - ...nhà Thanakorn chịu áp lực quá lớn liền ra thông báo sa thải Lingling Kwong, và còn công bố Lingling Kwong không phải con nuôi của họ, chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, Lingling Kwong trắng tay rồi! Arn thuật lại với giọng điệu vui vẻ, cô đã nhìn được kẻ kia phải trả giá cho tội nghiệt của mình như thế nào, Arn rất hài lòng với kết cục của Lingling Kwong.- Sasina chấp nhận để ba mẹ chị ấy làm vậy với Lingling Kwong sao? - Orm Kornnaphat không giống mọi người, cô không hận Lingling Kwong, việc xảy ra cô là thất vọng nhiều hơn là hận ý, thất vọng về Lingling Kwong cũng thất vọng với chính cô.Arn ngừng lại nụ cười, em gái cô vẫn nhạy bén như vậy, Arn thở ra, đành mang toàn bộ nói với Orm Kornnaphat- Là Lingling Kwong đề nghị đối sách như vậy... - Arn nhàn nhạt nói - ... khi tin tức nổ ra, toàn bộ cổ phiếu của Thanakorn rớt giá thảm hại, Lingling Kwong nói với ba mẹ Sasina chỉ còn cách sa thải cô ta, công bố thông tin nhân thân của Lingling Kwong để hoàn toàn vạch rõ ranh giới với Thanakorn thì mới cứu được tập đoàn, nếu không, Thanakorn rơi vào khủng hoảng truyền thông sẽ rất khó vực dậy khả năng cao là sẽ sụp đổ, sau khi cân nhắc toàn bộ, cuối cùng, Thanakorn đã phải lựa chọn vứt bỏ Lingling Kwong để giữ lại tập đoàn...Orm Kornnaphat siết chặt nắm đấm, ngực cô thắt lại từng cơn..- Sau đó tất cả mũi dùi chuyển về AW và K:S, Lingling Kwong phải đối diện với việc đền bù một con số khổng lồ, không còn Thanakorn chống lưng, cô ta phải tự tìm cách để xoay sở số tiền đền bù hợp đồng, và cuối cùng, cô ta đã bán lại K:S.. - Arn lấy điện thoại mở ra một tệp tin đưa cho Orm Kornnaphat - ... chị đã mua lại nó, dự tính rằng sinh nhật em sẽ lấy đó làm quà tặng em, nhưng hôm nay em hỏi thì chị đưa cho em luôn! Orm Kornnaphat cầm điện thoại xem bản scan của hợp đồng mua bán, nhìn xuống con số phía dưới, Orm Kornnaphat nhíu mày, Lingling Kwong đây là túng thiếu lắm sao- Giá lại rẻ như vậy? - Orm Kornnaphat quay sang hỏi Arn- Một thương hiệu vướng phải bê bối này em nghĩ có ai muốn mua không? Keep:Silent nếu không về lại tay em thì không ai dám đội cái nồi này đâu! - Arn cười nửa miệng - Chị mua với giá đó đã là giá hời cho cô ta rồi! Hơn nữa, khi thông tin chị mua lại K:S được tung ra, các khách hàng cũng không đòi hủy hợp đồng với K:S nữa, cô ta cũng tiết kiệm được một khoản lớn đấy! Giờ chỉ còn lo tiền để đền bù cho AW thôi! Em có muốn chị mua luôn AW không? - P'Arn... - Orm Kornnaphat nhắc nhở chị cô- Biết rồi! - Arn chu chu môiEm gái cô đúng thật rất lương thiện, giờ này người kia sa cơ thất thế cũng không tranh thủ bỏ đá xuống giếng, càng nghĩ Orm Kornnaphat tốt đẹp bao nhiêu, Arn càng giận Lingling Kwong bấy nhiêu, ngọc quý thế này mà không biết trân trọng, Lingling Kwong đúng là có mắt như mù, ra nông nỗi hôm nay cũng đáng lắm.- Vậy là hiện tại Lingling Kwong phải chống đỡ AW sao? - Orm Kornnaphat hỏi- Ừ! Dạo này cô ta phải chạy đôn chạy đáo để có thể giữ lấy được AW, tuy vẫn được mời đến những bữa tiệc xã giao nhưng không ai muốn tiếp cận cô ta, hiện tại em cũng biết truyền thông rất đáng sợ mà! - Arn thản nhiên thuật lại - Với tình thế như bây giờ, sợ rằng không có ai cứu được cô ta cả, may mắn thì Lingling Kwong sẽ vẫn giữ lại được AW, nhưng để nó phát triển như trước đây thì hoàn toàn vô vọng rồi! Orm Kornnaphat gật đầu đồng tình với Arn, chỉ là cô không hiểu tại sao Lingling Kwong lại lựa chọn như vậy, nhưng có lẽ không còn liên quan gì đến cô nữa, giữa hai người hiện tại như hai đường thẳng song song, chỉ có thể vô tận kéo dài không điểm giao.***- Kwong tổng... - Pey mím môi nhìn người đang gác tay lên trán, mệt mỏi nằm trên sofa- Ừ? - Lingling Kwong ngồi dậy nhìn trợ lý riêng của cô- Đã giải quyết xong toàn bộ những hợp đồng bị yêu cầu đền bù, em cũng đã theo ý của chị, đề nghị chuyển dời hợp đồng sang K:S, Khun Arn cũng đã đồng ý tiếp nhận rồi! - Pey nhẹ giọng báo cáo- Xem nhân viên ai còn muốn ở lại thì tiếp tục làm việc, nếu không, đền bù cho họ ba tháng lương rồi để họ đi, đừng làm khó họ! - Lingling Kwong nhàn nhạt nói- Em hiểu rồi! - Pey gật đầu muốn ra ngoài làm việc- Pey! - Lingling Kwong gọi người kia đứng lại- Chị còn cần gì sao?- Em theo tôi cũng nhiều năm rồi, có hứng thú ra làm riêng không? Tôi tài trợ vốn cho em! - Lingling Kwong cười cười nhìn Pey- Kwong tổng.. em... - Pey giọng lạc đi, không giấu được sự xót xa trong giọng nói- Năng lực của em rất tốt, tôi biết, em vì hoàn cảnh mà chưa thể thỏa mãn ước mơ, để tôi đẩy em đi một đoạn, thế nào?Pey mím môi, đây là Lingling Kwong muốn từ bỏ mọi thứ sao, cô theo Lingling gần 10 năm rồi, nhìn người kia vùng vẫy trên thương trường đầy ngạo nghễ, khí chất cao ngạo của Lingling Kwong khiến Pey vô thức muốn phục tùng, nhưng mà thời gian gần đây, Lingling Kwong dường như đã thay đổi, một người đầy mạnh mẽ, cứng rắn, đầy tự tin đã không còn, chỉ còn lại một sự chán nản, buông xuôi, bất cần.- Kwong tổng... em vẫn muốn được làm trợ lý của chị! - Pey thừa nhận bản thân cô quyết định lúc này theo cảm tính, nhưng mà, Lingling Kwong đã không còn ai bên cạnh cả, nếu cô cũng rời đi, chắc là sếp của cô sẽ không bao giờ vực dậy được nữa- Tôi có gì để em phải tận tâm với tôi như vậy chứ? - Lingling Kwong bật cười, nhưng đôi mắt lại đầy bi ai - Pey à! Người như tôi không xứng để em bên cạnh đâu! Chuẩn bị cho tương lai của mình, đừng để kẻ như tôi níu chân em lại, đi đi! Lingling Kwong phất tay ra hiệu cho Pey, Pey cắn răng nhịn lại sự xót xa, Lingling Kwong không phải bảo cô đi ra ngoài, Lingling Kwong đây là nói với cô hãy tránh xa người kia ra, là đẩy cô đi ra khỏi cuộc sống đang rối như tơ vò của Lingling Kwong, Pey cúi mặt, không biết làm sao, chỉ đành gật nhẹ đầu rồi quay lưng rời đi.Lingling Kwong nhìn cánh cửa văn phòng của cô khép lại, khẽ mỉm cười, tội nghiệt của cô phải do cô tự trả lấy, không thể để người khác vì cô mà gánh chịu được.Cô nợ Orm Kornnaphat những gì, cô sẽ từ từ hoàn trả lại tất cả cho Orm Kornnaphat, không mong cầu người kia sẽ lần nữa quay lại với cô, không chờ đợi Orm Kornnaphat lần nữa nhìn về cô, cũng không còn hy vọng Orm Kornnaphat sẽ lần nữa yêu cô. Một đêm ngâm mình dưới nước biển lạnh lẽo kia, Lingling Kwong đã biết được thứ cô cần làm không phải là bù đắp cho Orm Kornnaphat mà là trả giá cho tội lỗi của chính mình, không phải bám lấy Orm Kornnaphat cầu sự yêu thương mà là chúc phúc cho người kia có thể tìm được chân ái, không phải làm phiền Orm Kornnaphat mà là trả lại một bầu trời không có bóng dáng của cô cho người kia."Orm... chị biết là đã muộn, nhưng hy vọng những điều này có thể xoa dịu trái tim em phần nào, kẻ làm em tổn thương, đang phải trả giá rồi..."Lingling Kwong dựa lưng vào sofa khẽ thì thầm, cô nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên gò má nhưng môi vẫn trưng ra một nụ cười hài lòng...Kết quả này, Lingling Kwong cảm thấy thật xứng đáng cho chính mình...-END CHAP 8-Au: 00K trả giá vậy là HE rồi đúng hông?