LingOrm | Believe Me (FULL)

BELIEVE ME - CHAP 10



Lingling Kwong tỉnh lại đã thấy nằm trên giường bệnh, trên tay là dịch truyền, cô cố gắng ngồi dậy, thở nhẹ, cảm nhận vùng bụng đã ngừng đau thắt, lại tiếp tục thở thêm vài lần, xác định đã hết đau mới nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn xung quanh, đây là phòng bệnh VIP của bệnh viện nhà Jaja, cô thấy một giường kế bên, nghĩ nghĩ chắc đã hết phòng VIP đơn nên phải đưa cô vào phòng đôi, Lingling Kwong cũng không nghĩ nhiều, cô quay người muốn tìm điện thoại nhưng cả người không còn sức lực, Lingling Kwong lại ngồi im lặng thở ra.

Trước khi mất đi ý thức, cô nhớ Orm Kornnaphat đưa cô đến bệnh viện, giờ này chắc là đã quay về rồi, Lingling Kwong muốn tìm điện thoại để nhắn cho Pey, vì cô biết Arn sẽ không để Orm Kornnaphat ở qua đêm trong bệnh viện một mình, hơn nữa, không có lý do gì để Orm Kornnaphat ở lại cả, người kia đưa cô đi cấp cứu đã là ân huệ lớn nhất rồi.

- Chị tỉnh rồi sao? - Một giọng nói trong veo làm cho Lingling Kwong đang tìm điện thoại cũng dừng lại ngẩng lên

- Sao em còn ở đây? - Lingling Kwong ngạc nhiên, Orm Kornnaphat trong bộ đồ thể thao tay cầm một cái túi bước đến chỗ cô

- Thấy trong người như thế nào? - Orm Kornnaphat không trả lời câu hỏi của Lingling Kwong mà hỏi ngược lại

- Đã hết đau rồi, cảm ơn em! - Lingling Kwong cười nhẹ

- Tôi mua cháo cho chị, cố gắng ăn một ít đi! - Orm Kornnaphat kéo bàn trên giường, lấy thìa và cháo còn nóng đặt trước mặt Lingling Kwong

- Cảm ơn em... - Lingling Kwong gật đầu, cô đưa tay cầm lấy thìa

Orm Kornnaphat thấy Lingling Kwong ngoan ngoãn ăn cháo cũng không nói gì, bước lui lại ngồi lên giường bên cạnh giường của Lingling Kwong, đêm hôm qua, cô không yên tâm để Lingling Kwong ở lại bệnh viện một mình, nên đã nói Sein mang đồ vào cho cô thay, vốn dĩ ban đầu cô không muốn ở lại chăm sóc Lingling Kwong, nhưng nhìn người kia mê man, Orm Kornnaphat tìm kiếm một cái tên có thể đến để chăm Lingling Kwong một đêm đều không có, Orm Kornnaphat nhận ra, Lingling Kwong thật sự cũng rất cô độc, vì vậy, cô quyết định ở lại.

Lingling Kwong cầm thìa lên, cô cố gắng dùng lực, nhưng cánh tay đều không có sức, ngón tay rệu rã không thể nhấc nổi cái thìa sứ trong tay, cô không nghĩ bản thân lúc này lại yếu ớt như vậy, tay run rẩy, vô lực, Lingling Kwong thở dài trong lòng, thì ra khi bệnh, cô lại trở nên vô dụng như thế.

- Sao vậy? - Orm Kornnaphat nhíu mày, cô thấy Lingling Kwong cứ ngồi nhìn bát cháo mà không động tay liền lên tiếng hỏi

- Không có gì, đang nóng, nên chị đợi nguội thêm một chút nữa! - Lingling Kwong cười nói

Cô không thể nói với Orm Kornnaphat rằng bản thân ngay cả một cái thìa cũng không cầm nổi được, Lingling Kwong nghĩ do cô vừa tỉnh lại, nên sẽ có chút khó khăn trong cử động, đợi thêm một lát, sức lực sẽ quay lại với cô thôi.

Orm Kornnaphat gật đầu, lấy điện thoại ra xem, rồi nhắn tin với Arn và Sasina thông báo tình hình của Lingling Kwong, Nim cũng nhắn tin hỏi thăm vì hôm qua sau khi quay đi lại không thấy Orm Kornnaphat đâu, người đó có chút lo lắng, Orm Kornnaphat trả lời hết một loạt tin nhắn của người này người nọ, rồi ngẩng lên, vẫn đang thấy Lingling Kwong đang ngồi nhìn bát cháo, Orm Kornnaphat nhíu mày, cất điện thoại bước đến

- Vẫn còn nóng?

- À.. không phải.. - Lingling Kwong nghe tiếng Orm Kornnaphat vang bên cạnh liền ngẩng lên lắc đầu

- Vậy sao chị không ăn đi?

- Hiện tại chị chưa đói, có thể để một lát nữa mới ăn được không? - Lingling Kwong nhẹ giọng hỏi, tay của cô vẫn không có lực, Lingling Kwong lựa chọn câu giờ với Orm Kornnaphat, cô nghĩ thêm một lát nữa Orm Kornnaphat cũng sẽ phải về, vì hôm nay không phải ngày nghỉ.

Orm Kornnaphat im lặng, nhìn Lingling Kwong rút tay khỏi cái thìa, bàn tay có chút vô lực trượt xuống, cô không nói gì, cầm bát cháo lên, đẩy đi bàn ăn về phía sau, Lingling Kwong thở phào nhẹ nhõm, thật may vì Orm Kornnaphat không hỏi nữa, nếu không cô không biết phải nói như thế nào, Lingling Kwong dự tính nằm xuống, lại bị động tác của Orm Kornnaphat làm cho bất ngờ.

Orm Kornnaphat cất đi cái bàn, trực tiếp cầm bát cháo ngồi xuống bên cạnh Lingling Kwong, nhẹ nhàng lấy một thìa cháo, cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến trước mặt Lingling Kwong

- Đây... - Orm Kornnaphat nhẹ giọng

Lingling Kwong tròn mắt nhìn Orm Kornnaphat trước mặt, cô cứng đờ, sống mũi lần nữa cay cay, Lingling Kwong nhanh chóng há miệng nhận lấy thìa cháo Orm Kornnaphat đút cho cô, nuốt xuống vội vàng để nước mắt muốn trào lên kia cũng được cô tranh thủ kiềm lại.

Trong phòng bệnh, không ai nói ai, Orm Kornnaphat đút cho Lingling Kwong từng thìa từng thìa cháo, mà người kia cũng rất phối hợp, Orm Kornnaphat đút bao nhiêu Lingling Kwong ăn bấy nhiêu, ngay cả khi bụng đã có chút no, Lingling Kwong vẫn cố gắng nhận lấy thìa cháo mà người trước mặt uy cho cô, cho đến khi không thể ăn nổi nữa, Lingling Kwong mới hít một hơi lên tiếng

- Chị.. no rồi..

- Được, cũng khá nhiều rồi, chị đang đau bao tử, lúc này ăn nhiều quá cũng không tốt! - Orm Kornnaphat gật đầu, đứng dậy thu dọn rồi mang ra ngoài

Rất nhanh cô quay lại, lấy cho Lingling Kwong một ly nước, đưa đến trước mặt người kia, Lingling Kwong nâng tay, lại bị Orm Kornnaphat gạt đi, trực tiếp đỡ lấy Lingling Kwong muốn giúp Lingling Kwong uống nước

- Chị có thể...

- Thìa còn không cầm được thì làm sao cầm cái ly này! - Orm Kornnaphat đánh gãy lời của Lingling Kwong

Lingling Kwong không nói gì, để Orm Kornnaphat giúp cô uống nước, xong xuôi rồi Orm Kornnaphat lùi lại khoanh tay trước ngực nhìn Lingling Kwong.

- Ăn uống không điều độ, bỏ bữa, căng thẳng kéo dài, không ngủ đủ giấc dẫn đến dạ dày có dấu hiệu tổn thương xuất huyết... - Orm Kornnaphat lạnh giọng thuật lại lời của bác sĩ - .. lại còn uống rượu trong một thời gian dài làm tình trạng nặng thêm!

Lingling Kwong im lặng không đáp

- Lingling Kwong! - Orm Kornnaphat gằn giọng cô thật sự muốn nổi điên rồi

- Ừ... - Lingling Kwong lí nhí đáp

- Chị đây là muốn làm gì?

- Sao? - Lingling Kwong ngẩng lên nhìn Orm Kornnaphat, cô không hiểu ý người kia đang muốn nói gì

- Chị là người đưa các thông tin kia cho Luek đúng không? - Orm Kornnaphat hỏi thẳng

- Phải... - Lingling Kwong không giấu Orm Kornnaphat, cô biết người con gái này rất thông minh chắc hẳn cũng sẽ đoán được

- Tại sao chị lại làm vậy? - Orm Kornnaphat nhíu mày không vui

- Chị chỉ muốn trả lại Keep:Silent cho em.. - Lingling Kwong nhẹ giọng nói

- Vậy tại sao chị không mang trả lại được, sao phải hủy hết tất cả mọi thứ chứ?

- Nếu chị mang đến trả cho em, em sẽ nhận sao? - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat cười nhẹ nhàng, nụ cười có chút thê lương

Lần này là Orm Kornnaphat im lặng không đáp

- Chị không phải nợ em mỗi chuyện của Keep:Silent .. - Lingling Kwong cất giọng trầm buồn - ... chị nợ em rất nhiều thứ.. chị chỉ muốn trả lại cho em..

- Bao gồm cả việc hành hạ chính mình? - Orm Kornnaphat mím môi, Lingling Kwong thành công chọc giận cô rồi

- Không, em đừng hiểu lầm... - Lingling Kwong lắc đầu nhìn Orm Kornnaphat, cô biết Orm Kornnaphat hiểu lầm rằng cô đang tự hành hạ bản thân để đổi lấy sự thương cảm của Orm Kornnaphat nên nhanh chóng giải thích - ... Vừa rồi là việc quá nhiều nên chị không có thời gian nghỉ ngơi, còn việc uống rượu chỉ là khuây khỏa đôi chút thôi, sau khi ra viện chị sẽ không như vậy nữa, sẽ không phiền đến em nữa đâu...

Giọng Lingling Kwong trầm trầm, không có chút tủi hờn, không có ủy khuất, không có đau đớn, chỉ một màu nhàn nhạt, Orm Kornnaphat nhìn người kia sắc mặt tái nhợt mà nụ cười kia cũng đầy bi ai, khẽ thở dài

- Lingling Kwong ... - Orm Kornnaphat dịu giọng, nhìn Lingling Kwong - ... giữa chúng ta đã kết thúc rồi, chị không cần phải tự trách nữa, một đoạn tình cảm đó nên đặt xuống thôi!

- Chị biết... - Lingling Kwong gật đầu bình thản - Chị chỉ muốn chuộc lại tội lỗi của mình thôi, không phải muốn em bận tâm về chị...

- Được rồi, tội lỗi của chị đã chuộc xong, tôi đã nhận đủ sự đền bù rồi, đừng tự làm khó chính mình nữa! - Orm Kornnaphat thật sự không muốn Lingling Kwong hành hạ bản thân thêm nữa

- Em.. đã hết đau chưa? - Lingling Kwong khẽ hỏi một câu

- Rồi.. - Orm Kornnaphat gật đầu

- Tốt rồi.. - Lingling Kwong gật gật, nở nụ cười hài lòng, rồi nhìn Orm Kornnaphat một cách chân thành - .. Em yên tâm đi.. chị không có ý định đeo bám theo em, cũng không có ý muốn làm phiền em thêm nữa, chị chỉ muốn mang lại những gì vốn là của em trả lại cho em, khi đã xong rồi, thì chị sẽ không khiến em khó xử đâu!

Orm Kornnaphat không trả lời, cô im lặng nhìn Lingling Kwong

- Việc chị nhập viện lần này là ngoài ý muốn mà thôi! - Lingling Kwong thành thật nói

Cô không nghĩ Orm Kornnaphat sẽ có mặt ở đó, cũng không nghĩ bản thân lại bày ra dáng vẻ như vậy trước mặt Orm Kornnaphat, những lần trước cô có đau cũng chỉ chịu đựng một mình, xui khiến thế nào hôm qua lại phát bệnh khi có Orm Kornnaphat, đấy chính là ngoài ý muốn trong lời của Lingling Kwong.

- Được, chị nên giữ sức khỏe! - Orm Kornnaphat đứng dậy lấy túi xách rồi nhìn Lingling Kwong - Tôi phải về rồi, tôi đã nhắn Sasina, chị ấy đang trên đường đến!

- Cảm ơn em! - Lingling Kwong gật đầu, cười với Orm Kornnaphat, ánh mắt dán chặt vào người Orm Kornnaphat, cho đến khi cửa phòng bệnh đã đóng lại, Lingling Kwong vẫn nhìn ra cửa một lúc lâu rồi mới thu hồi ánh mắt.

Lingling Kwong nằm xuống, nhìn lên trần nhà, khoảnh khắc Orm Kornnaphat dịu dàng đút cháo cho cô, suýt chút nữa cô đã không kiềm được mà rơi nước mắt, thật may mắn vì cô đã duy trì được sự bình thản để Orm Kornnaphat yên tâm mà rời đi, cô đã rất sợ khi đối diện với Orm Kornnaphat, sợ rằng bản thân không nhịn được mà ôm lấy người kia, sợ bản thân không kiềm chế được mà tham lam tình cảm của Orm Kornnaphat.

Lingling Kwong nhắm mắt, cuối cùng, nước mắt giữ lại trong lòng cũng đã không thể giữ được nữa, từ từ rơi ra, Lingling Kwong đưa tay lên cắn lấy chặn lại tiếng nấc của tuyệt vọng, lặng lẽ cảm thụ đau đớn cào xé tan nát tâm can, tuy nói rằng cô không mong cầu Orm Kornnaphat sẽ lần nữa yêu cô, nhưng khi người kia nói rằng họ nên đặt xuống đoạn tình cảm này, trái tim của Lingling Kwong vẫn đau nhức khó nhịn, dù biết không thể, nhưng Lingling Kwong vẫn ôm lấy một hy vọng hão huyền, chỉ là, thứ đó không đến, ngày hôm nay, Lingling Kwong khóc tang cho trái tim mình...

***

Sau khi xuất viện, Lingling Kwong đã sắp xếp rời khỏi biệt thự Thanakorn, khi Sasina cản lại, Lingling Kwong chỉ nói muốn yên tĩnh một thời gian khiến Sasina không thể giữ cô nữa.

Một ngày cuối tuần nọ, Lingling Kwong lái xe về Thanakorn, bước vào bên trong, liền nghe tiếng cười quen thuộc, trái tim Lingling Kwong thịch lên một nhịp, cô muốn quay lưng rời đi, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Sasina bắt gặp

- P'Ling? - Sasina mừng rỡ đưa đĩa thức ăn cho người làm rồi chạy đến chỗ Lingling Kwong, người này đã không xuất hiện cả tháng nay, liên hệ cũng cực kỳ khó khăn, Sasina rất lo lắng cho Lingling Kwong

Lingling Kwong cười khổ, sao lại xui vậy chứ, cô đành phải bước đến chỗ Sasina lại bị người kia kéo đi

- Cả tháng nay em không gặp chị rồi, hôm nay phải ở nhà ăn cơm với em!

- Sasina... - Lingling Kwong muốn từ chối thì chưa kịp nói gì đã bị kéo vào phòng ăn, nơi đó đã có một vài khuôn mặt đang hiện hữu, trong đó, có người mà cô yêu

- Lingling? - Đám người cũng bất ngờ khi Lingling Kwong xuất hiện, rất nhiều biểu cảm đa dạng

Jaja và Nene thì vui vẻ, Arn có một chút khó chịu nhưng không quá rõ ràng, Nim hoàn toàn là không vui, Orm Kornnaphat chỉ đơn giản là ngạc nhiên.

Lingling Kwong nhìn một bàn 6 người trước mắt, Jaja ngồi cạnh Nene, ghế trống bên cạnh Arn là của Sasina, còn Orm Kornnaphat đang ngồi gần Nim, một bức tranh cực kỳ hài hòa, cô thở dài, bản thân chen vào thì sẽ phá hỏng sự đẹp đẽ này mất

- Chị phải ở lại ăn cơm với em! - Sasina phồng má nhăn mặt nhìn Lingling Kwong, cô không cho phép Lingling Kwong từ chối

- Chị... - Lingling Kwong có chút khó xử nhìn người làm đã bày thêm một phần ăn, cùng thêm một cái ghế liền thở dài gật đầu - Chị chỉ ngồi một lát, vì chị có việc phải đi!

- Không muốn! - Sasina lắc đầu - Chị phải ở lại ăn hết bữa cơm với em, sau đó còn phải ngồi uống trà tâm sự với em! Chị không biết hôm nay ngày gì sao?

- Ngày gì?

- Tết trung thu!

Lingling Kwong ngẩng ra, cô quên mất ngày tháng rồi

- Không được rời đi, sáng mai mới được đi! - Sasina chốt một câu

Lingling Kwong thở dài gật đầu, thôi thì cô phải cố gắng chứ không thể khiến Sasina mất hứng được.

Trong cả buổi ăn, Lingling Kwong im lặng ăn cơm, cô gắp thức ăn cho Sasina, sau đó nhấc đũa muốn gắp cho Orm Kornnaphat một phần thức ăn mà người kia thích, gắp lên rồi lại khựng lại, thu tay đặt nó lên đĩa của chính mình, cô đã quên người kia không còn thích những món này nữa, liếc nhìn Nim gắp cho Orm Kornnaphat những món người kia chưa từng thích ăn, Orm Kornnaphat vẫn vui vẻ gật đầu, Lingling Kwong khẽ thở dài, đúng là khẩu vị đã đổi rồi

- Em ăn cay được sao? - Arn nhăn mặt lên tiếng, Nim đã yêu Orm Kornnaphat bao nhiêu năm, sao lại không để ý Orm Kornnaphat không ăn được cay vậy

- Chị xin lỗi... - Nim bối rối, xa Orm Kornnaphat lâu quá, cô gần như quên mất sở thích của người kia rồi, đưa tay gắp lại những thứ kia về đĩa của mình

- Không sao! - Orm Kornnaphat lịch sự đáp lại, cô nhìn Arn trừng mắt, không ăn được thì cô sẽ gạt qua một bên, sao chị cô lại chỉnh Nim như vậy trước mặt bao nhiêu người, nhìn mặt người bên cạnh đỏ lên, Orm Kornnaphat áy náy - Lâu lâu em cũng muốn thử ăn một ít!

Nói rồi Orm Kornnaphat gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, lập tức vị cay xộc lên, khiến cô ho sặc sụa, nước mắt nước mũi cũng chảy ra, cả đám người cuống cuồng đưa cho Orm Kornnaphat nước, nhưng vẫn không hết, Lingling Kwong không nói gì, trực tiếp đứng dậy đi vào trong bếp rót một ly sữa rồi mang ra

- Em uống đi, sẽ hết cay.. - Lingling Kwong đưa cho Orm Kornnaphat, giọng đầy dịu dàng

Orm Kornnaphat nhận ly sữa từ tay Lingling Kwong ngẩng đầu uống vội, Lingling Kwong lập tức cúi xuống vuốt lưng cho người kia theo thói quen

- Uống từ từ thôi...

Lingling Kwong hành động trong vô thức, mà Orm Kornnaphat cũng không ý thức được sự việc, lưng được vuốt ve dịu dàng, sữa làm dịu đi sự cay nồng, khi ly sữa được uống hết, khó chịu cũng qua đi, Orm Kornnaphat đặt ly lên bàn, Lingling Kwong cũng đứng thẳng dậy thở phào, sau đó cả hai mới ý thức được vấn đề nhìn qua mấy người trước mặt đang trợn mắt nhìn hai người.

- Xin lỗi... - Lingling Kwong lập tức xin lỗi, cô đã quá chú tâm vào Orm Kornnaphat mà lại bộc phát tình cảm rồi - Chị không cố ý!

- À.. không sao! - Orm Kornnaphat gật đầu, có chút mất tự nhiên, sao cô lại vô thức hưởng thụ sự chăm sóc của Lingling Kwong vậy

Lingling Kwong lập tức ngồi xuống ghế của cô, tiếp tục ăn thức ăn của chính mình, không dám nhìn về phía của Orm Kornnaphat, sợ rằng người kia sẽ khó chịu nhìn cô, Arn với Sasina đưa mắt nhìn nhau rồi lại tiếp tục ăn cơm, Nim nhíu mày nhìn Lingling Kwong đầy không vui, giấu đi vẻ hậm hực trong đáy mắt, cũng im lặng ăn cơm, chỉ có Jaja và Nene cười cười nhìn nhau, thoải mái xem kịch.

Ăn cơm xong cả đám người quyết định cùng nhau xem phim, ăn trái cây, Lingling Kwong rửa tay ra thì thấy sofa lớn đã đủ người, Arn ôm lấy Sasina ngồi một góc bên phải, Jaja ôm Nene ngồi bên trái, ở giữa là Orm Kornnaphat đang ngồi thoải mái dựa ra phía sau, bên cạnh là Nim đang ngồi có xu hướng muốn lại gần Orm Kornnaphat nhưng bị Orm Kornnaphat khéo léo né tránh.

Lingling Kwong cười khổ, không lẽ bây giờ cô sang chỗ Sasina ngồi hay sao, sao tự nhiên cô đi về nhà ngày hôm nay làm gì vậy chứ, Lingling Kwong thầm mắng chính mình, đánh giá tình hình một chút sau đó nhấc bước đi tới.

- Sao vậy? - Orm Kornnaphat ngẩng lên thấy Lingling Kwong đang đứng trước mặt cô

- Em có thể nhích qua một chút được không? - Lingling Kwong cười hiền đề nghị

Orm Kornnaphat ngẩng ra, Lingling Kwong định ngồi giữa cô và Nim sao, trong lòng thở dài người này thật sự chưa buông xuống được. Mấy người còn lại cũng nhìn Lingling Kwong, Arn không vui trong lòng, Lingling Kwong vẫn cố chấp bám lấy em cô như vậy, hôm nay Lingling Kwong đột nhiên xuất hiện đã khiến kế hoạch đẩy thuyền cho em gái cô và Nim bị lệch đi, một màn trong bữa ăn đã làm cô chùn bước, bây giờ còn công khai tranh giành tình cảm, thật sự lúc này cô thấy Lingling Kwong quá chướng mắt rồi.

- Ý chị là sao? - Nim trực tiếp tỏ thái độ với Lingling Kwong

- Àh đừng hiểu lầm! - Lingling Kwong đưa tay lắc lắc, liếc mắt nhìn những người còn lại, lòng cười khổ là do bản tính của cô quá trực tiếp rồi - Em nhích sang một chút, cho cô ấy ngồi sang, thì chị mới có chỗ để ngồi!

Lingling Kwong nhanh chóng giải thích, cả đám người ngẩng ra, vậy ra, ý của Lingling Kwong chính là để Orm Kornnaphat ngồi sát với Arn, rồi Nim ngồi bên cạnh Orm Kornnaphat còn Lingling Kwong sẽ ngồi giữa Nim và Jaja.

Orm Kornnaphat im lặng nhìn Lingling Kwong, đôi mắt cười kia đang cong lên đầy hoàn mỹ nhưng nó không giống với đôi mắt cười ngày xưa khi bên cạnh cô một đường cong vút, Lingling Kwong cười cười nhìn Orm Kornnaphat, vẻ mặt đầy bình thản, Orm Kornnaphat mím môi, không hiểu tại sao trái tim lại khó chịu, trong lòng bực bội khó tả, nhích người sang, Nim thấy Lingling Kwong không phải tranh giành với cô ta cũng vui vẻ dời đi, để cho Lingling Kwong một chỗ trống.

- Cảm ơn.. - Lingling Kwong nhẹ giọng nói rồi quay về ngồi xuống chỗ trống kia.

Sofa dài phân chia rõ ràng, sáu người bên nhau như ba cặp đôi hoàn hảo, chỉ có một bóng hình cô độc, lẻ loi giữa mọi người.

Trong lúc mọi người xem phim, Lingling Kwong liếc nhìn sang phía của Orm Kornnaphat, người kia cũng đang tập trung xem, đây là bộ phim Orm Kornnaphat rất thích, Lingling Kwong cụp mắt giấu đi sự mất mát trong lòng.

Cô không phải không muốn tranh giành, mà là không thể tranh giành, là không có tư cách để tranh giành nữa...

-END CHAP 10-

Chương trước Chương tiếp
Loading...