LingOrm | Believe Me (FULL)
BELIEVE ME - CHAP 7
Orm Kornnaphat về phòng, tắm lại một lần rồi mới lên giường ngủ, cô nghĩ đêm nay Arn sẽ không về nên cũng không chờ cửa, nhắm mắt nhớ lại từng giọt nước mắt của Lingling Kwong, trái tim Orm Kornnaphat nhói lên, 3 năm bên nhau, cô chưa từng thấy một Lingling Kwong đầy đau khổ như vậy, nhưng rồi Orm Kornnaphat cũng gạt đi, cô không còn đủ can đảm để bước tiếp, cảm giác tê tái tàn tâm ngày đó, Orm Kornnaphat vĩnh viễn không muốn phải trải qua thêm một lần nào nữa.Lingling Kwong đứng cả đêm ở bờ biển tự vấn, cô siết chặt nắm đấm, trái tim nhói đến mức làm cho cô không thở được, Lingling Kwong minh bạch, cô yêu Orm Kornnaphat nhiều đến mức nào, nước mắt đã được gió biển lau khô, Lingling Kwong mím môi, quay lưng đầy kiên định, bước đi."Cốc! Cốc!"Lingling Kwong gõ cửa phòng của cô, cô đoán Arn và Sasina đang ôn chuyện bên trong, rất nhanh Sasina đã chạy ra mở cửa, gò má còn chút phiếm hồng, đôi môi sưng đỏ, Lingling Kwong chỉ nhìn thôi cũng biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không còn bận tâm nữa, cô không muốn làm phiền hai người này, nhưng Lingling Kwong biết, cơ hội đến rất mỏng manh, nếu không nắm bắt, mãi mãi cô sẽ không bao giờ nhìn thấy được nụ cười kia lần nào nữa- Khun Arn! - Lingling Kwong bước vào nhìn Arn, gọi một tiếng lịch sự- Tôi sẽ không giao em ấy cho cô! - Arn lạnh lùng, cô biết Lingling Kwong muốn gì nhưng cô sẽ không bao giờ để Orm Kornnaphat phải đau khổ nữa- P'Arn... - Sasina muốn nói đỡ cho Lingling Kwong- Sasina, đây là lỗi của cô ta, không phải của em, em không cần nói thay cho cô ta làm gì, mà dù em có nói, chị cũng sẽ không chấp nhận! - Arn lập tức đánh gãy lời của Sasina- Trước tiên, tôi muốn biết sự thật, chuyện năm xưa là như thế nào? - Lingling Kwong biết rất khó thuyết phục Arn giúp cô, nhưng đây là con đường duy nhất cô có thể nghĩ tớiArn không trả lời, Sasina đành thay Arn nói cho Lingling Kwong, mỗi một chi tiết được nói ra, Lingling Kwong lại càng hận bản thân nhiều hơn nữa.- Tôi... hiểu rồi... - Lingling Kwong gần như suy sụp, cô không nghĩ chính bản thân đã quá hồ đồ mà làm ra những hành động sai lầm như vậy- Nếu đã hiểu thì đừng làm phiền em gái tôi nữa! - Arn gằn từng chữ, nếu không phải có Sasina ở đây, cô đã lao vào ăn thua đủ với Lingling Kwong rồi- Tôi yêu em ấy! - Lingling Kwong ngồi xuống trước mặt hai người kia, thú nhậnSasina thở dài, chị của cô bao nhiêu năm chưa từng nói yêu một ai, ngay cả ngày xưa Lingling Kwong ngộ nhận là yêu cô cũng chưa từng nói với cô như vậy, hôm nay, ở trước mặt cô và Arn, Lingling Kwong thừa nhận đã yêu Orm Kornnaphat, đây chính là một sự dũng cảm rồi.- Vậy thì sao? Bây giờ mới nói có muộn quá không? - Arn cười nhạt- Tôi biết mọi thứ là lỗi của tôi... - Lingling Kwong mím môi, khi biết được sự thật rồi, cô càng không thể tha thứ cho chính mình chứ huống chi là Orm Kornnaphat - ...nhưng tôi.. tôi thật sự muốn bù đắp cho em ấy...- Bù đắp? - Arn cười phá lên - Lingling Kwong, cô nghĩ 3 năm qua chỉ là giấc mơ hay trò chơi vậy? - Tôi...- Cô có biết em gái tôi phải trải qua những gì không hả? - Arn ngừng cười, giọng điệu đầy sự chất vấn cay nghiệt - P'Arn... - Sasina hiểu tính của người cô yêu, người này khi đã giận lên, lời nói sẽ sắc như dao, cứa tim người chảy máu- Sasina, để cô ấy nói! - Lingling Kwong cản Sasina lại, cô muốn nghe, cô muốn được phán quyết tội lỗi của chính mình- Keep:Silent là tâm huyết của em gái tôi, mang tặng cho cô làm quà cưới, cô nuốt trọn không thương tiếc khiến cho con bé 3 năm trời không thể làm việc, không được nhận vị trí lãnh đạo chỉ vì người ta cho rằng em tôi làm việc dựa trên cảm tính, không chu toàn, không phải chỉ mỗi Sethratanapong, tất cả các công ty đều từ chối Orm, khi con vé đi xin việc vì không thể làm ở tập đoàn được... - Arn gằn từng chữ - ... tôi hỏi cô, một người chỉ mới 25 tuổi còn cả một chặng đường, nhưng cánh cửa lại đóng kín, kỹ năng, kiến thức của em gái tôi không còn giá trị, không thể sử dụng, mai một theo thời gian, không có việc làm, con bé chỉ có thể ở nhà chăm cá, ngắm hoa, ngây ngốc 3 năm nay, nếu là cô, cô có chịu được không? Hả??Lingling Kwong không đáp, cô nhắm mắt cúi đầu nhận lấy sự phẫn nộ của Arn, Lingling Kwong chưa từng nghĩ sẽ vô tình đẩy người con gái kia vào tình cảnh như vậy- Cô hỏi Sethratanapong tại sao lại không để con bé phát biểu? Là vì sự kiện đó! Là vì chính cô! - Arn cay nghiệt chỉ trích Lingling Kwong - Tất cả đều nghi ngờ lời con bé nói, rằng là con bé có đủ khả năng phán đoán hay không, lâu dần, Orm không còn nói nữa, ai sắp xếp như thế nào thì con bé theo thế đó, "bình hoa di động", "giám đốc sao chổi" mọi thứ danh xưng chẳng mấy tốt đẹp đều gắn lên con bé, nhưng nó không một lời oán trách, ngày con bé đưa cho tôi hồ sơ chuyển nhượng cổ phần Sethratanapong, tôi đã biết... Orm hoàn toàn từ bỏ rồi...Arn nói tới đây liền ngừng lại, nước mắt dâng lên, cô thân là người làm chị, thấy em gái mình bị ức hiếp lại không thể bảo vệ, trơ mắt nhìn Orm Kornnaphat dần dần bị ép buộc đến mức từ bỏ mọi thứ thuộc về em gái cô.Lingling Kwong cũng đã hoàn toàn tê dại, nước mắt cô rơi ra, hóa ra, tội nghiệt của cô nặng như vậy...- Orm không khóc, không nháo, không gào thét, chưa từng trách ai, cũng chưa từng nói giận tôi... - Giọng Arn lạc đi - ... nhưng tôi biết.. con bé đang tự thấm nỗi đau một mình, nụ cười tươi rói vô tư ngày nào, giờ chỉ là một hành động vô cảm, đôi mắt của con bé không còn ánh sáng, thậm chí... con bé đã chọn cho mình một khu đất ở nghĩa trang không thuộc về Sethratanapong... Orm nói nó có lỗi với gia đình nên không thể ở cạnh chúng tôi khi nhắm mắt được... và.. con bé đã viết di chúc cho chính mình...Căn phòng rơi vào trầm lặng, nước mắt của ba người cùng lăn dài trên gò má, hai người thương xót, một người đau...- Là tôi.. có tội... - Lingling Kwong nấc lên từng tiếng - .. là tội của tôi... chính tôi đã khiến em ấy như vậy... - P'Ling... - Sasina bước tới đặt tay lên hai bàn tay đang đan vào nhau của Lingling Kwong, sự ấm áp thường ngày lúc này phủ đầy sự lạnh lẽo- Con bé không còn tin tưởng ai nữa... khi ai nói gì con bé đều sẽ dùng ánh mắt nghi ngờ để đáp lại, ngay cả khi tôi nói với con bé rằng sẽ nghỉ vài hôm đưa con bé đi chơi, thì lại hỏi ngược rằng tôi thật sự rảnh sao, từ khi nào... niềm tin của em gái tôi trở thành một thứ xa xỉ như vậy? - Arn không quan tâm Lingling Kwong đau đớn, cô từng câu từng câu nói ra, như quan tòa phán xét tội lỗi của Lingling Kwong, cô muốn người này phải trả lại toàn bộ sự đau đớn mà Orm Kornnaphat đã chịuSasina đau lòng nhìn người cô yêu, rồi lại nhìn người chị đã lớn lên cùng cô, nước mắt chỉ biết im lặng rơi ra, tất cả vì định kiến năm xưa mà gây ra sự thương tổn cho bao nhiêu người, cô biết Lingling Kwong sai, và cũng biết Lingling Kwong đang muốn sám hối tội lỗi của mình, vậy nên, Sasina để Arn trút hết nỗi niềm.- Orm... hoàn toàn từ bỏ tương lai của con bé rồi... - Arn ngẩng đầu để nước mắt lăn dài - ... ước mơ.. hoài bão.. tình yêu... con bé đều từ bỏ hết rồi...Lingling Kwong nghẹn lại, ngay cả thở cũng chậm nhịp, cô im lặng một lúc, rồi ngẩng lên nhìn Arn, đôi mắt phủ đầy sự bi thống cùng ân hận- Cảm.. ơn.. - Lingling Kwong cố gắng nói một câu hoàn chỉnh trong sự uất nghẹn của chính cô, từng chữ nói ra lúc này với cô cũng khó khăn vì đau đớn - .. tôi.. sẽ trả lại.. những gì .. tôi nợ em ấy... Lingling Kwong nói xong đứng dậy, cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng lại vẽ lên một sự mếu máo nhàu nát đều thương tâm- P'Ling.. chị đừng làm gì dại dột! - Sasina đứng dậy giữ lấy Lingling Kwong, cô có chút lo sợ- Yên tâm... - Lingling Kwong cười thê lương - ... chị phải sống.. để trả nợ cho em ấy chứ..!Nói xong một câu, ôm theo trái tim đau khổ đầy tội lỗi, lê chân nặng nề rời đi.Arn nhìn Lingling Kwong bộ dáng thương tâm, cô cúi mặt tự hỏi, rốt cuộc tại sao lại đến hôm nay chứ...? Cuối cùng, bọn họ, có ai được hạnh phúc trọn vẹn, có ai được cười đến cuối đời không...?Lingling Kwong lững thững bước từng bước mệt mỏi đi thẳng ra biển, từng lời từng lời của Arn phủ đầy tâm trí cô, trước mắt, những hình ảnh hạnh phúc của thời gian bên nhau hiện lên trước mắt Lingling Kwong, trong ký ức đó, một đôi mắt hổ phách đầy vui vẻ in đậm hình ảnh của cô, luôn hướng cô cười ngọt ngào, mang cho cô những điều dịu dàng nhất trên thế gian, lúc này, Lingling Kwong mới thấm được, ngày được ôm Orm Kornnaphat cô hạnh phúc dường nào, Lingling Kwong cúi xuống nhìn đôi bàn tay lạnh lẽo của chính mình, đến khi nào cô mới được ôm Orm Kornnaphat một lần nữa, hay cô phải chấp nhận mất đi người cô yêu vĩnh viễn.Lingling Kwong nặng nề bước từng bước từng bước, dấu chân in hằn trên cát, tiến dần ra phía biển sâu đen ngòm, Lingling Kwong cảm nhận được lạnh lẽo dưới chân truyền đến rồi từ từ dâng lên cao, nước từ từ dâng lên nhưng đôi chân không dừng lại.."Tội lỗi này.. làm sao chị chuộc lại đây Orm?"Vết chân trên cát bị nước biển xóa nhòa...***Orm Kornnaphat nhắn cho Arn một cái tin, sau đó gọi cho Sein đến đón cô về trước, Orm Kornnaphat nghĩ Arn sẽ muốn ở bên cạnh Sasina nhiều hơn, vậy nên cô ở lại cũng chỉ làm người thừa, hơn nữa, cô cũng không muốn dây dưa với Lingling Kwong, vì vậy trời chưa sáng cô đã lên xe về lại Bangkok mà không hề biết người kia vì tội lỗi của chính mình, một đêm ngồi ngâm dưới nước biển lạnh giá.Khi Lingling Kwong quay lại với cả người ướt sũng, môi tái nhợt đến đáng sợ, khuôn mặt không còn một giọt máu, cả người lạnh lẽo làm cho hai người Arn và Sasina bị dọa sợ một phen, nhanh chóng đưa Lingling Kwong đến bệnh viện.Lingling Kwong sốt cao, hôn mê đến một ngày một đêm mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã thấy khuôn mặt lo lắng của em gái cùng sự khó chịu của Arn.- Cô điên à? - Arn gằn giọng - Sao nói không nghĩ quẩn cơ mà! Nói rằng để mạng lại bồi tội cho em gái tôi, xong lại làm ra cái trò gì vậy? Lingling Kwong muốn trả lời nhưng nhận ra cổ họng khô khốc không nói lên thành tiếng, cố gắng lại chỉ ho khan đau đớn- Không nói được đâu đừng có cố! - Arn bĩu môi, hại cô và Sasina mất ăn mất ngủ hơn một ngày, cô không chỉnh chết Lingling Kwong thì cô không phải là CEO của Sethratanapong - Về trễ một tí nữa thôi thì hôm nay là liệm cô rồi đấy! Lingling Kwong im lặng không cố gắng cãi lại, đôi mắt đầy sự cam chịu, bây giờ, muốn mắng muốn đánh gì cô đều chấp nhận cả.Arn nhìn Lingling Kwong bộ dáng chịu trận, cả người đầy bị thống khổ vây lấy, trong lòng có chút hả hê- Bộ dáng bây giờ của cô mới thật sự dễ nhìn đấy! - Arn cười thành tiếng- P'Arn à! - Sasina thật sự khó xử, Arn liên tục công kích chị gái của cô như vậy, cô không biết Lingling Kwong có chịu nổi không nữaLingling Kwong đưa tay đặt lên tay Sasina cười buồn, ý nói với Sasina rằng không sao cả- Cô tỉnh rồi thì tôi về đây! Orm đã về lại Bangkok ngay trong đêm trước luôn rồi! - Arn thông báo cho Lingling Kwong một cái tin - Con bé không quan tâm cô đâu, từ bỏ đi! Tôi sẽ tìm một người khác chăm sóc cho con bé, yêu thương con bé, xem con bé là thế giới, chứ không phải hạng người xem con bé là quân cờ như cô đâu! Lingling Kwong im lặng không nói gì để Arn quẳng cho cô một ánh mắt khinh khỉnh, đầy hài lòng vì quả báo mà cô đã nhận lấy, rồi mới quay lưng rời đi.- P'Arn... - Sasina đuổi theo- Sasina, chị không thể tha thứ cho cô ta được, nên em đừng nói đỡ cho Lingling Kwong nữa! - Chẳng lẽ không thể nào hàn gắn được sao? - Hàn gắn bằng cách nào chứ? Orm bây giờ mất lòng tin vào tất cả, con bé không thể yêu trở lại... - Arn mím môi, làm sao cô không muốn Orm Kornnaphat được hạnh phúc nhưng bây giờ người kia hoàn toàn đóng kín trái tim rồi, không thể mở ra được nữa- Chúng ta có thể thử tìm cách... - Sasina đau lòng nói- Sasina, em gái chị từ nhỏ đến lớn chỉ biết vui cười, sống trong sự yêu chiều của mọi người, em ấy là tâm can bảo bối của người nhà Sethratanapong, cũng như em là bảo bối của Thanakorn vậy.. - Arn khổ sở nói - ... khi chị làm lỗi với em, người nhà em không thể tha thứ cho chị, vậy hôm nay Lingling Kwong khiến con bé đau khổ với một lý do hết sức ấu trĩ làm chị càng không thể tha thứ cho cô ta! - Arn...- Chị sẽ không giao con bé cho Lingling Kwong! - Arn khẳng định - Vì cô ta không xứng! Nói rồi Arn quay lưng rời đi, với cô, tình yêu dành cho Sasina vẫn nguyên vẹn, cô cần người kia, nhưng không có nghĩa cô sẽ vì Sasina mà tha thứ cho Lingling Kwong, nếu Sasina vì chuyện này mà xa cách cô, Arn sẽ nhận mệnh, xem như cô và Sasina không còn duyên phận, chứ cô sẽ không vì tình yêu của chính mình mà đẩy Orm Kornnaphat xuống địa ngục một lần nào nữa. Sasina nhìn bóng lưng Arn giận dữ rời đi, đáy lòng tràn đầy khổ sở cùng rối rắm, cô thở dài quay lại muốn về phòng thì lại thấy thân ảnh cao gầy đã đứng đây từ lúc nào, cô bước đến đỡ lấy Lingling Kwong đang tựa vào cây cột thở mệt nhọc- P'Ling... chị nghe hết rồi sao... Lingling Kwong gật đầu, nước mắt cô rơi ra từng giọt từng giọt, dung nhan xinh đẹp lúc này phủ lên một màu ảm đạm bi thương, nốt ruồi tươi tắn thường ngày cũng trở nên nhạt nhòa, đôi mắt nâu đờ đẫn nhìn về một khoảng không vô định, Sasina nhìn chị gái cô không còn bộ dáng soái khí thường ngày, Lingling Kwong lúc này trở nên mong manh, yếu đuối, vô lực.Lingling Kwong đứng thêm được một lúc, rồi rút tay khỏi tay Sasina, quay lưng tự mình chống đỡ rời đi, từng bước chân nặng nề lê trên mặt đất, bóng lưng cô tịch in hằn trên con đường tội lỗi của chính cô, nước mắt rơi từng giọt khẽ khàng, từng lời từng lời Arn nói vang vọng trong tâm trí của cô"Vì cô ta không xứng!"Thống khổ bao trùm trái tim, linh hồn Lingling Kwong giãy dụa trong xiềng xích của tội lỗi, từng bước chân nặng nề như đi lên đoạn đầu đài để phán quyết cho chính mình, một kẻ tệ bạc như cô, làm sao xứng với một đóa hoa kiều diễm như Orm Kornnaphat, một kẻ ích kỷ như cô làm sao có thể đứng cạnh một trái tim lương thiện như người kia, đôi mắt hổ phách tuyệt mỹ kia sẽ lại ánh lên từng tia sáng trở lại khi Orm Kornnaphat ngắm nhìn hình ảnh của người mà Orm Kornnaphat đã chọn... và người đó... không phải cô.. không phải Lingling Kwong... không phải kẻ đã chôn vùi tình yêu của họ xuống vực sâu, không phải kẻ đã mang niềm tin của Orm Kornnaphat đưa xuống địa ngục...Trên đoạn đầu đài của tâm trí, có một thân ảnh cao gầy ôm lấy trái tim thoi thóp rỉ máu, cười thê lương, nhắm mắt, gieo mình xuống vực sâu không đáy..."Mong em hạnh phúc.. chị yêu em.. N'Orm..."-END CHAP 7-Au: Giờ mà để chữ "HOÀN" thì người đớn nhất là...